Lưu Khải và Âu Dương Tu đã kết giao từ lâu, Âu Dương Tu biết rõ chuyện này, luôn muốn lấy lại công đạo cho Lưu Khải

Lúc này hắn đi lên nói chuyện, đã cho những đại thần kia một cái tín hiệu, đó chính là bất kể muốn giải oan báo thù, hay là muốn bỏ đá xuống giếng, hoặc là muốn tìm một cơ hội phân rõ giới hạn cùng Bàng Cát, bây giờ là lúc hành động.

Các triều thần từng bước từng bước đi lên, liệt kê từng khuyết điểm trước kia của Bàng Cát.

Một người nói xong, người còn lại lập tức liền đứng ra, bọn hắn giống như là không thể chờ đợi được.

Muốn nói về cơ linh, có lẽ là Hạ Tủng này rất cơ linh, hắn và Bàng Cát không có đại thù gì, trước kia Bàng Cát coi như cho hắn mặt mũi, phàm là môn sinh đệ tử của Hạ Tủng, lão Bàng đều không đi trêu chọc.

Nhưng Hạ Tủng cũng muốn tham gia đánh Bàng Cát một quyền: "Thần khải tấu vạn tuế. Năm kia Thông phán phủ Đại Danh Tô Nham, đơn giản là trên tiệc rượu nói một câu hắn quan nhỏ, không trèo được lên tuyến Bàng Thái sư, cho nên không cần tặng lễ cho Bàng Cát, đã bị Bàng Cát tìm chuyện, cách chức quan, đánh vào đại lao, tuy hắn xác thực phán sai bản án rồi, nhưng Bàng Cát dùng việc tư trả thù riêng, không khỏi quá mức quá đáng."

Hắn vừa thốt ra lời kia, lại làm cho những quan viên kia đều hối hận tiếc nuối không thôi, Tô Nham là ai? Phụ thân Tô Hiểu Du, Bàng quý phi hoàng thượng sủng ái nhất xong rồi, nữ tử nào tiếp theo sẽ được Nhân Tông sủng ái? Còn dùng hỏi sao, bà nội nó, tại sao mình không nghĩ tới chuyện giải oan cho hắn nhỉ?

Trần Nguyên nhìn Hạ Tủng, trong lòng không bởi vì Hạ Tủng tạm thời vứt bỏ chiến hữu của mình mà sinh ra khinh bỉ.

Rất khác biệt, lúc này Hạ Tủng cho thấy thái độ như vậy, là một loại biểu hiện rất thức thời, Hạ Tủng biết rõ Bàng Cát ngã xuống, lực lượng chống lại tân chính sẽ suy yếu rất lớn, nếu như hắn còn một mình thủ vững ở trận địa đằng kia mà nói, rất có thể sẽ trở thành người kế tiếp hi sinh lừng lẫy.

Thời điểm nên rút lui thì phải rút lui, Hạ Tủng dùng một phương thức như vậy, hướng bọn người Trần Nguyên phát ra một tín hiệu rất rõ ràng.

Trần Nguyên biết rõ, Hạ Tủng cực kỳ có hi vọng làm Tướng quốc rồi, tuy lúc trước hai người đã giao thủ, thậm chí thủ đoạn của Hạ Tủng làm cho Trần Nguyên rất tức giận, nhưng nếu như mình muốn làm đại sự, không thể bị thù hận quá khứ ràng buộc.

Trong lòng hắn cười một chút, âm thầm bội phục tính toán của Lữ Di Giản, thật sự không sai, thời điểm Bàng Cát và Bàng quý phi cùng rơi vào trong cái hầm này, người chạy đến nện tảng đá xuống dưới thật sự rất nhiều.

Trần Nguyên biết mình không cần phải nói cái gì, cũng không cần làm cái gì, Bàng Cát chết chắc rồi.

Nhân Tông không nghe những đại thần kia nói hết lời, nguyên nhân rất đơn giản, cho dù Bàng Cát có 100 đầu tử tội, hắn cũng chỉ có một cái mạng.

Hắn ban xuống mệnh lệnh cuối cùng: "Đem Bàng Cát, Bàng phi đánh vào tử lao, tất cả người trên dưới Bàng phủ đều bắt giam giữ, điều tra rõ tất cả tội trạng cho ta!"

Xem ra Nhân Tông chuẩn bị thực hiện lời hứa của hắn, hắn muốn làm cho người không cho hắn có con cũng không có truyền nhân.

Bàng Cát mềm nhũn ngã xuống đất, Bàng quý phi cũng không hô được câu gì nữa.

Trong lòng Trần Nguyên rốt cục cũng buông xuống một tảng đá, Lữ Di Giản có thể nghỉ ngơi rồi.

Lão gia hỏa này nhất định vẫn còn đnag ở trên đường hoàng tuyền chờ Bàng Cát, hắn là tiểu nhân tiêu chuẩn, tiểu nhân thật sự không thể đắc tội, cũng bởi vì lúc trước Bàng Cát xếp đặt Lữ Di Giản một lần, cho nên lão gia hỏa này sắp chết cũng muốn kéo Bàng Cát theo, hiện tại hắn như ý rồi, chắc hẳn có thể an tâm lên đường.

Một trò chơi lại kết thúc, Trần Nguyên từ đêm qua đi ra đến bây giờ vẫn chưa có về nhà, nên về thăm nhà một chút.

Triệu Ý buổi sáng đã phái người đến nói, giữa trưa mình nhất định sẽ đi ăn cơm, Trần Nguyên nhanh chạy về Phò mã phủ.

Khi hắn đến trước cửa phủ Phò mã, hắn bỗng nhiên rất giật mình, không riêng gì Triệu Ý đang nâng cao phình bụng đứng ở trên đường phố ngắm nhìn mình, mà ngay cả Gia Luật Lũ Linh cũng đã ở đây, còn có cả Gia Luật Niệm Trần.

Hai người đều ở đây? Cái này lại làm cho Trần Nguyên cảm thấy mừng rỡ, cũng có một chút xấu hổ, dù sao thì sự tình Gia Luật Lũ Linh, hắn một mực gạt Triệu Ý, chân đạp hai chiếc thuyền là kỹ thuật sống, hiện tại đụng thuyền vào nhau, nói trong lòng không sợ hãi, đó là giả dối.

Xuống xe ngựa Trần Nguyên nhất thời không biết nên nói cái gì, con mắt nhìn Triệu Ý, lại nhìn Gia Luật Lũ Linh.

Bộ dạng Gia Luật Lũ Linh giống như hơi ngượng ngùng, Triệu Ý lại phất tay nói: "Vào nhà, vào nhà đi, cha mẹ đều đang chờ ngươi đó."

Pháo trúc vang lên, Triệu Ý xoay người một cái, liền đi vào bên trong, đi tới phía trước bậc cửa liền ngừng một chút, hiện tại nàng đi qua một bậc cửa cũng đều rất khó khăn, bởi vì cái bụng hở ra chặn tầm mắt của nàng, nàng không thấy tình huống dưới chân mình, phải đi từ từ.

Tần Hương Liên đỡ nàng một cái, mới để cho nàng chuyển thân hình cồng kềnh qua cửa lớn, sau khi đi vào, chứng kiến Gia Luật Lũ Linh mang theo đứa trẻ vẫn đứng ở bên ngoài, thân thể Trần Nguyên ngừng lại tại cửa ra vào, muốn đi kéo Gia Luật Lũ Linh, lại sợ làm cho Triệu Ý tức giận, bộ dạng rất xấu hổ.

Triệu Ý cười một chút, hô Gia Luật Niệm Trần: "Niệm Trần, đến đây, dì mang ngươi đi ăn đùi gà."

Gia Luật Niệm Trần cũng không hiểu cái gì, vừa nghe có ăn lập tức liền chạy tới rồi, Gia Luật Lũ Linh cũng bị hắn kéo đến, cái này quả thực làm cho Trần Nguyên rất mừng rỡ, không biết Triệu Ý thay đổi tính cách lúc nào rồi?

Mọi người đều biến đổi, đặc biệt là nữ nhân, tại một khắc các nàng từ một nữ tử biến thành một mẫu thân này, phần lớn sẽ trở nên tha thứ, rộng lượng.

Bên cạnh bàn lớn lại thêm hai cái ghế, Lăng Hoa dịch sang bên cạnh một ít, Gia Luật Lũ Linh và Triệu Ý ngồi cùng một chỗ, chính giữa là Gia Luật Niệm Trần.

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Trần Nguyên rất được an ủi, còn có cả Hô Diên Bích Đào chưa tới, đợi lần này Hô Diên Bình đi, mình sẽ gọi Hô Diên Bích Đào về, người một nhà sẽ được đoàn viên rồi.

Triệu Ý đối xử với Gia Luật Niệm Trần cũng không tệ lắm, đích thân động thủ xé rách hai cái đùi gà, đặt ở trong chén Gia Luật Niệm Trần, Gia Luật Lũ Linh vỗ lưng đứa trẻ một cái, nói: "Vẫn chưa đa tạ dì à."

Gia Luật Niệm Trần vừa đút đùi gà vào trong miệng, vừa nói: "Cảm ơn dì."

Triệu Ý cười một chút với hắn, tiếp theo liền nói với Gia Luật Lũ Linh: "Đúng rồi, cái tên Niệm Trần này cũng nên sửa một chút? Đã trở lại, cũng không cần nhớ nữa."

Nàng nghĩ cái gì nói cái nấy, nhưng lời này để Gia Luật Lũ Linh nghe vào trong lỗ tai, lại có một loại tư vị rất khác, Gia Luật Lũ Linh một mình nuôi đứa trẻ lớn như vậy, vất vả trong đó tự nhiên chỉ có nàng tự mình biết.

Nếu như lời này là Trần Nguyên nói, nàng hoàn toàn có thể tiếp nhận, nhưng Triệu Ý nói lại một hiệu quả khác, mấy năm này Gia Luật Lũ Linh vô cùng khốn khó, cuộc sống gian khổ làm cho nàng rất mẫn cảm đối với lời của người khác.

Đứa trẻ là của mình, Trần Nguyên có thể đón nó về, nhưng phải thương lượng cùng với mình.

Hơn nữa, cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa có ý định rời khỏi Liêu quốc đến sống ở Tống triều, Triệu Ý giống như một gia trưởng an bài chuyện con của mình, cái này lại làm cho Gia Luật Lũ Linh nghe xong có chút không quá thoải mái.

Phản bác cũng không phải, không nói lời nào dường như cũng không ổn.

Một bên, Lăng Hoa và Tần Hương Liên đều nhìn ra Gia Luật Lũ Linh đang xấu hổ, thời điểm muốn chuyển hướng chủ đề, chỉ thấy trên mặt Triệu Ý bỗng nhiên xuất hiện bộ dạng rất thống khổ, để đũa xuống, tay vịn trên mặt bàn, ôm bụng nói: "Ai ui, Ai ui, đau bụng quá."

Tần Hương Liên xem xét sắc mặt Triệu Ý, lập tức hô: "Nhanh, nhanh gọi bà đỡ đến, sắp sinh rồi!"

Trần Nguyên mừng rỡ, nhảy một bước lên chỗ Triệu Ý, nói: "Hàn Kỳ, nhanh đi tìm bà đỡ, bà đỡ tốt nhất Biện Kinh, nhanh!"

Mấy phu nhân đằng sau trừng mắt liếc hắn một cái, Hàn Kỳ cũng không động, cái này lại làm cho Trần Nguyên có chút kinh ngạc, mẫu thân Trần Thế Mỹ lắc đầu nói một tiếng: "Ai, ngươi chờ trong sân là được, bà đỡ sớm đã tới rồi!"

Đây là lần đầu tiên Trần Nguyên chờ đợi con của mình sinh ra, đời trước hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, ở bên trong tưởng tượng của hắn, quá trình sanh con nhất định là thống khổ, nhưng Trần Nguyên không nghĩ tới, rõ ràng lại thống khổ đến trình độ này.

Trước kia trên truyền hình trông thấy những nam nhân kia canh giữ ở trước cửa phòng sinh sản, bộ dạng mất hồn mất vía, trong lòng Trần Nguyên còn cảm thấy bọn hắn quá thiếu kiên nhẫn rồi, sinh đứa bé cũng không chờ nổi.

Nhưng hôm nay đến phiên sự việc xảy ra trên đầu hắn, một canh giờ sau, tiếng kêu của Triệu Ý lại làm cho Trần Nguyên lo lắng, nhưng hắn vẫn có thể ngồi ở chỗ kia.

Hai canh giờ, mồ hôi trên mặt Trần Nguyên đã chảy ra như hạt đậu rồi, hắn đã nghe ra Triệu Ý hiện tại căn bản không có khí lực kêu to rồi, nhưng vì cái gì đứa trẻ vẫn chưa ra? Một người từ bên trong phòng đi ra, hắn bắt lấy hỏi tình huống một chút, cũng không quản có phải là bà đỡ hay không.

Tuy Tần Hương Liên và mẫu thân Trần Thế Mỹ đều nói cho hắn biết, lần sinh thứ nhất là như vậy, nhưng tiếng kêu của Triệu Ý xé rách tất cả trầm ổn của Trần Nguyên.

Canh giờ thứ ba, hắn đi tới đi lui, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng chập chờn ngọn đèn dầu, giống như những nam nhân trên truyền hình trước kia, khẩn trương nhìn chằm chằm vào phòng sinh đèn đỏ.

Triệu Ý kêu thảm thiết ba canh giờ trong phòng, đứa trẻ mới phát ra một hồi tiếng khóc "oa oa".

Lát sau, một bà đỡ từ bên trong chạy ra, nói: "Chúc mừng Phò mã gia, chúc mừng Phò mã gia, Công Chúa đã sinh một tiểu quận chúa cho ngài."

Thời cổ đại, tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ nghiêm trọng, bà đỡ có một quy củ, đó chính là, nếu như đỡ đẻ ra nam mà nói, sẽ đòi hỏi tiền thưởng. Nếu nữ, lễ phép nói một câu chúc mừng, sau đó tự mình rời đi là được.

Thậm chí có nam nhân chứng kiến vợ mình sinh hạ ra con gái, liền quyền đấm cước đá đối với người vợ vừa mới sinh con, hơn nữa hành động này còn có thể được người lúc đó thông cảm.

Bà đỡ nói chúc mừng hiển nhiên là dùng từ lễ phép, nhưng trong đầu Trần Nguyên lại không có tư tưởng trọng nam khinh nữ gì, ôm lấy hài nhi để xem xét, nói: "Ha ha ha, rất giống, giống mẹ của nàng, rất xinh đẹp, mau để cho ta nhìn nữ nhi của ta!"

Hàn Kỳ đi tới, nhìn thoáng qua rồi nói: "Ta lại là thấy giống với Phò mã gia."

Trần Nguyên đẩy hắn một cái, nói: "Đi đi, ngươi làm gì có ánh mắt, dẫn bà đỡ xuống dưới lĩnh thưởng, nhớ phải trọng thưởng!"

Hàn Kỳ biết rõ Trần Thế Mỹ này có rất nhiều chỗ không giống với người bình thường, cũng không nói gì thêm, cúi đầu xuống nói: "Đi theo ta."

Hai bà đỡ vừa nghe là con gái vẫn có tiền thưởng, quả nhiên là vui mừng quá đỗi, nói: "Đa tạ Phò mã gia, đa tạ Phò mã gia!"

Trần Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ ta có thể tiến vào chưa?"

Hai bà đỡ gật đầu, nói: "Bên trong đã được thu thập thỏa đáng, mời Phò mã gia vào."

Trần Nguyên đi vào gian phòng Triệu Ý nghỉ ngơi, sau khi đi vào, bỗng nhiên trông thấy Triệu Ý rõ ràng đã khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, lập tức cảm thấy kinh ngạc, nói: "Công Chúa, ngươi xem con gái chúng ta xem, rất xinh đẹp nha!"

Hắn không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Triệu Ý lại càng khóc lợi hại hơn, vừa khóc vừa nói: "Bọn hắn đều nói là nam, như thế nào lại sinh ra nha đầu đây? Bọn hắn đều gạt ta!"

Trần Nguyên giờ mới hiểu được vì cái gì Triệu Ý khóc bi thương như vậy, miệng nói: "Nữ có cái gì không tốt? Trần Thế Mỹ ta lúc đó chẳng phải là do nữ nhân sinh ra sao? Đừng khóc, ta còn có rất nhiều việc phải làm nữa, Hương Liên, ngươi giúp đỡ chiếu cố một chút, ta đi ra ngoài có chút việc."

Giọng Triệu Ý càng lớn, tiếng khóc rung động thiên địa: "Ta biết ngươi ghét bỏ ta, bằng không thì ngươi sẽ không đi, ta vừa sinh đứa trẻ, ngươi đã muốn đi rồi!"

Trần Nguyên bị nàng khóc đến im lặng, bò tới bên giường, nói: "Ta muốn đi thông báo cho hoàng thượng! Công Chúa, loại chuyện này không thể để cho người khác làm chân chạy!"

Triệu Ý nghe hắn nói như vậy, lúc này mới dừng tiếng khóc, hỏi: "Thật sao?"

Trần Nguyên gật gật đầu, nói: "Thật, phải để cho vạn tuế đặt một cái tên cho con gái chúng ta."

Triệu Ý ngừng khóc nói: "Hiện tại bầu trời tối đen rồi, ngươi chú ý một chút." .

Báo qua tin vui cho Nhân Tông, Trần Nguyên Chân mới biết rõ lúc này tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng tới cỡ nào, Triệu Ý là con gái của Nhân Tông, Nhân Tông nghe nói nàng sinh, ngay từ đầu là rất mừng rỡ, khi biết được sinh ra là nữ, Nhân Tông lại không đi ra ngoài, bảo thái giám nói cho Trần Nguyên, hắn biết rồi, ngày mai sẽ đến thăm Triệu Ý, về phần danh tự đứa trẻ, lại để cho Trần Nguyên tự mình nghĩ.

Cái này lại làm cho tư tưởng thế kỷ hai mươi mốt của Trần Nguyên bức xúc thay Triệu Ý, được, các ngươi không chào đón, vậy thì tự ta chào đón, con của ta, nam hay nữ ta đều thích.

Tên gọi là gì thì tốt đây? Trần Hinh sao.

Không có ý tứ gì đặc thù, là hắn lấy cho nữ nhi của mình một cái tên, đạo lý rất đơn giản, Trần Nguyên sẽ xếp đặt buổi tiệc, sẽ thương đứa bé này giống như Gia Luật Niệm Trần, sẽ tận lực thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nó, chỉ cần mình có thể làm được.

Hắn thật sự rất vui vẻ, nhưng hắn không rõ, vì cái gì rất nhiều người nói hắn vui vẻ là giả vờ? Vì cái gì ngay cả Triệu Ý cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình thân mật ôm đứa trẻ.

Trần Nguyên người Trung Quốc, quan niệm truyền thống của người Trung Quốc chính là dốc sức làm ra gia sản, lưu lại cho con của mình, điểm này hắn và tất cả mọi người Tống triều đều giống nhau, không giống nhau là, nếu như nữ nhi của mình có tiền đồ, Trần Nguyên cũng sẽ liệt nàng vào hàng thừa kế.

Vài ngày sau, sự tình Bàng Cát đã điều tra ra rồi, kỳ thật Bao Chửng cũng không cần tra cái gì nữa, những quan viên kia đã nói toàn bộ mọi chuyện.

Bởi vì Lão Bàng đã nhất định phải chết, hơn nữa nhất định phải chết vô cùng thảm, lúc này cho dù giúp hắn giảm nhẹ một chút tội danh, cũng không làm được sự tình, Bao Chửng là người tuyệt đối sẽ không lãng phí tinh lực ở trên những sự tình không đáng kia.

Trong mắt hắn, lúc này xử lý Bàng Cát không bằng đi xử lý mấy cái bản án dân gian.

Mấy ngày nay, tuy người triều đình ở trước mặt Nhân Tông không hề không đề cập tới Bàng Cát, nhưng tiếng vọng dân gian rất lớn, lão Bàng ngày thường làm ác quá nhiều, ở trong mắt dân chúng là dạng chết chưa hết tội.

Nghe nói Lão Bàng bị đánh vào tử lao, rất nhiều gia đình đều châm ngòi pháo trúc ăn mừng, hành động này truyền vào lỗ tai Nhân Tông, Bàng Cát càng không thể nào còn sống đi ra.

Trong cả sự kiện, chỉ có Dương Nghĩa chết, làm cho Trần Nguyên cảm giác được một chút áy náy.

Sự tình hắn đáp ứng Dương Nghĩa, hắn nhất định sẽ làm được, Dương Nghĩa là một người tốt, nhưng thời điểm một người tốt cuốn vào đấu tranh giữa hai người xấu, thường thường sẽ trở thành vật hi sinh.

Dương Nghĩa nói, Nhân Tông sẽ giết hắn, Dương Nghĩa không nói, bản thân hắn không thể tha thứ cho chính mình.

Cho nên, hắn đã chết, chết còn sớm hơn so với Bàng Cát.

Bàng Cát hiện tại cũng đang chờ chết, trong đại lao không ai đến thăm hắn, cả thái độ chút ít lính canh ngục kia đều cải biến trong nháy mắt.

Tuy vẫn khách khách khí khí, nhưng khách khí hiện tại, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân không muốn so đo cùng với một người sắp chết mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play