Trần Thế Trung ghi xong, tay hung hăng vỗ một cái lên mặt bàn, vung giấy cho Dương Nghĩa.

Dương Nghĩa xem qua, trên mặt xuất hiện một vẻ xấu hổ, qua nửa ngày, lại trả lời lần nữa: "Ta có thể giúp các ngươi bảo vệ Tô quý nhân, đây là chức trách của ta, các ngươi yên tâm. Nhưng chuyện lừa gạt hoàng thượng, ta chỉ có thể coi như không biết, xin các ngươi tìm người khác đi làm."

Trần Thế Trung thở dài một tiếng, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại có người cố chấp như Dương Nghĩa, trên mặt cười khổ một hồi, trở tay viết một hàng chữ, nói: "Nếu đại ca của ta gặp chuyện không may, trên trăm huynh đệ của ngươi đang làm việc tại hiệu buôn của chúng ta, toàn bộ xéo ngay đi cho ta."

Đây là trắng trợn uy hiếp, uy hiếp như vậy, đối với một người bình thường có lẽ không thể dùng, bọn hắn sẽ hất ống tay áo lên rời đi, chẳng có gì liên quan đến họ.

Nhưng đối với Dương Nghĩa, những huynh đệ kia lại khác hẳn, những người này có tàn tật, nếu mất đi bát cơm, bọn hắn rất khó tìm được việc thứ hai, xã hội rất không công bằng, điểm này bọn hắn thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

Dương Nghĩa nhìn tờ giấy, bỗng nhiên ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Thế Trung, Trần Thế Trung thể hiện ra một bộ biểu hiện thản nhiên nhìn hắn, biểu lộ đó đã cho Dương Nghĩa biết, nếu như mình cự tuyệt, khả năng chân trước mình đi ra cửa lớn này, chân sau bọn hắn sẽ đuổi người.

Hơn một trăm huynh đệ, một khi mất đi bát cơm, liền ý nghĩa nhà bọn họ tan nát, thậm chí là có ý nghĩa tử vong.

Mấy ngày hôm trước, hắn còn gặp được một huynh đệ làm công việc tại Tân Nguyệt sơn trang, huynh đệ kia nói cho hắn biết, hiện tại cuộc sống rất không tồi, sơn trang mỗi tháng chia cho hắn hai quan tiền, so với tiểu nhị bình thường địa phương khác còn nhiều hơn một chút, hắn có thể dùng số tiền này nuôi sống lão bà, đưa đứa trẻ đến trường.

Lúc ấy Dương Nghĩa rất cao hứng, hiện tại hắn biết rõ, nếu như mình không đáp ứng, cuộc sống cũng không quá hạnh phúc của hơn một trăm huynh đệ này sẽ lập tức kết thúc.

Tay của hắn bắt đầu hơi run run, bởi vì tức giận, cũng bởi vì lo lắng.

Vì sao Trần Nguyên lại lựa chọn mình? Dương Nghĩa cực kỳ rõ ràng, bởi vì mình là thị vệ Nhân Tông tín nhiệm nhất, Nhân Tông tin tưởng mình tuyệt đối không lừa gạt hắn, hắn cũng chưa từng có nghĩ tới chuyện lừa gạt Nhân Tông.

Nhưng lúc này đây, Trần Nguyên muốn hắn làm như vậy.

Chuyện này ở trong mắt Dương Nghĩa, cái này là Trần Thế Mỹ đang ép hắn buông tha niềm tin mình một mực kiên trì.

Đương nhiên chính mình còn có thể lựa chọn kiên trì, nhưng một cái giá lớn phải trả, là thứ hắn vô pháp tiếp nhận, lựa chọn như vậy, so với việc Trần Nguyên dùng một đao giết hắn còn thống khổ hơn.

Hắn ngẩng đầu lên, trong miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài mơ hồ, đáng tiếc, chính hắn cũng không nghe được.

Trần Thế Trung mang một bộ dạng người gây sự ngồi ở chỗ kia, thần sắc không có chút đồng tình nào.

Trải qua nửa ngày trời sau, Dương Nghĩa rốt cục cũng làm ra lựa chọn, hắn cúi đầu xuống, cầm lấy bút viết mấy chữ trên giấy, nhưng sau đó liền xoay người rời đi.

Trần Thế Trung cầm giấy tới tại sau khi hắn đi, chỉ thấy trên đó viết: "Tốt, ta làm."

Khóe miệng Trần Thế Trung lại hiện lên vẻ tươi cười.

…..

Bây giờ là buổi tối thứ hai tiến vào hoàng cung rồi, Tô Hiểu Du nhìn về phía trên thì rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật nội tâm của nàng đã hoảng sợ không thôi.

Vì có thể thắng cuộc trong lúc đấu tranh với những Phi tần này ngày sau, nàng đã xem qua rất nhiều sách vở viết về đấu tranh hậu cung trong các triều đại trước kia, nàng biết rõ những thủ đoạn kia rất lợi hại.

Khuya hôm nay Nhân Tông đến ăn cơm cùng nàng, nhìn Tô Hiểu Du một hơi ăn hết sạch rồi ba bát lớn, Nhân Tông còn cười nàng, nói phải ăn từ từ một chút.

Kỳ thật, Nhân Tông không biết, bắt đầu từ một khắc Bàng quý phi xuất cung này, Tô Hiểu Du căn bản không dám ăn bất kỳ vật gì trong nội cung, chỉ có thời điểm Nhân Tông ăn cùng nàng, nàng mới có thể yên tâm.

Lúc ngủ chăm chú đóng cửa phòng, rời giường không dám dùng nước rửa mặt cung nữ đưa tới cho nàng, thậm chí ngay cả cung nữ hơi tới gần nàng một chút, nàng đều bảo trì cảnh giác

Mục tiêu của mình vừa mới thực hiện được mục thứ nhất, Tô Hiểu Du không muốn cứ như vậy liền ngã xuống, càng không muốn ngã xuống một cách không hiểu, nàng cần ủng hộ, cần người tin được đến bảo vệ nàng, nhưng tại đây, trong đại viện hoàng cung, nàng vừa mới đến, cũng không biết ai là người có thể tin tưởng, ai không thể tin tưởng.

Trời vừa chập tối, Nhân Tông lại đi, bên người Tô Hiểu Du lại chỉ còn lại sợ hãi, tại thời điểm tất cả mọi người rời khỏi căn phòng này, nàng chăm chú bọc chăn, mền, tựa ở tận cùng bên trong giường.

Nàng không ngủ, bởi vì nàng không dám ngủ.

Cuộc sống như vậy còn phải đợi bao lâu đây? Tô Hiểu Du biết rõ, cho dù thời gian dài hơn nữa, nàng cũng phải cố gắng chịu đựng, nàng không muốn buông tha, cho dù nàng muốn buông tha, hiện tại cũng không còn kịp nữa rồi.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân, Tô Hiểu Du nghe ra, đây là thị vệ tuần tra ban đêm đi qua.

Mỗi lần có bước chân như vậy vang lên, lòng của nàng đều cảm giác an toàn hơn một chút, nhưng theo tiếng bước chân đi xa, tâm nàng lại hồi hộp lo lắng.

"Bành bành."

Là tiếng gõ cửa, khuôn mặt Tô Hiểu Du lập tức có chút tái nhợt, dùng ngữ điệu run rẩy nói: "Ai?"

"Bành bành!"

Không có người nào trả lời, cái này lại để cho Tô Hiểu Du lại càng khẩn trương, tại đây trong hoàng cung, ai hội gõ chính mình môn? Ai hội không trả lời câu hỏi của mình? Thân thể của nàng bắt đầu phát run, nhưng tiếng gõ cửa y nguyên đang tiếp tục.

Tô Hiểu Du thật sự không nhịn nổi: "Tiểu Đào, tiểu Đào "

Tiểu Đào là cung nữ hoàng hậu đưa cho nàng, nằm ngủ trong phòng nàng, Tô Hiểu Du cũng không tin tiểu Đào, chỉ là, tiểu Đào thoạt nhìn rất là nhỏ gầy, hơn nữa mới mười ba tuổi, cho nên Tô Hiểu Du để nàng trong phòng, làm như vậy là vì quy định hoàng cung, phải có một cung nữ làm bạn với nàng.

Hiện tại rốt cục chỗ hữu dụng rồi, tiểu Đào vội vàng chạy ra, nàng mở cửa, chứng kiến khuôn mặt này, bỗng nhiên cười một chút rồi nói: "Tô quý nhân, không có chuyện gì đâu, là Dương thị vệ, hắn không nghe được ngươi nói chuyện, cho nên không thể trả lời ngươi."

Lúc ban ngày, Tô Hiểu Du đã bái kiến Dương Nghĩa, nhưng cái này cũng không thể làm cho nàng tin tưởng Dương Nghĩa.

Dương Nghĩa ở ngoài cửa ôm quyền, đưa cho tiểu Đào một tờ giấy, sau khi tiểu Đào xem liền thì thầm: "Tối nay gió lớn, xin tất cả tẩm cung chú ý vật dễ cháy."

Tiểu Đào cười ha ha một tiếng, quay mặt nhìn Dương Nghĩa, chậm rãi nói: "Dương thị vệ, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng phải bắt ngài tự mình đến thông báo sao?"

Hình dáng miệng của nàng khi phát âm hiện ra rất rõ ràng, làm như vậy là để cho Dương Nghĩa nhìn rõ ràng nàng đang nói cái gì.

Dương Nghĩa hiển nhiên nhìn rõ ràng rồi, cười một chút, ngón tay chỉ thùng nước, ý bảo phải đổ đầy nước.

Tiểu Đào đi qua nhìn một chút, thùng nước trống không, nàng muốn đi múc nước, rồi lại chợt thấy sắc trời đen như vậy rồi, không dám đi ra ngoài, nháy nháy mắt mấy cái nhìn Dương Nghĩa, lộ ra thần sắc khẩn cầu.

Tiểu Đào biết rõ, những thị vệ như Dương Nghĩa rất dễ nói chuyện, quả nhiên, Dương Nghĩa xem hiểu ý của nàng, nhẹ tay chỉ hai cái, tiểu Đào mừng rỡ, vội đưa thùng nước tới.

Chỉ một lát sau, Dương Nghĩa đã mang theo một thùng nước trở lại, đi vào trong phòng, buông xuống, còn thuận tay đánh cho tiểu Đào một cái không nhẹ không nặng.

Tiểu Đào cũng không tức giận, bởi vì Dương Nghĩa so với nàng thì lớn hơn hai mươi tuổi, động tác này hiển nhiên thuộc về một trưởng bối thân mật với tiểu cô nương.

Mà Tô Hiểu Du vẫn nhìn Dương Nghĩa lại phát hiện, thời điểm Dương Nghĩa đi ra, đã một ném một đống giấy vo tròn xuống đất, trong lòng của nàng lập tức sửng sốt một chút, tiếp theo, giống như đã hiểu ra cái gì đó.

Đợi cho tiểu Đào đóng cửa, trở về phòng ngủ, Tô Hiểu Du vội vàng đứng dậy khỏi giường, cầm giấy lên, mở ra xem xét.

"Sớm muộn thỉnh an."

Tô Hiểu Du sửng sốt một chút, bốn chữ này có ý gì? Nàng cẩn thận cân nhắc một chút, lập tức hiểu ảo diệu bên trong.

Đây là làm cho mình sớm muộn gì đều đi cho hoàng hậu thỉnh an, cái chủ ý này thật sự cực kỳ tốt, nếu sớm muộn đều đi đến chỗ Tào hoàng hậu, cơ hội hạ thủ của Bàng quý phi sẽ nhỏ rất nhiều.

Dù sao thì chỗ hoàng hậu cũng được thủ vệ nghiêm mật nhất, mà chính mình thỉnh an với hoàng hậu, cũng sẽ không sợ hoàng hậu động thủ hại mình nữa.

Hơn nữa chỉ cần mình đi đủ sớm, có thể liên lạc cảm tình cùng hoàng hậu, nói không chừng còn có thể kiếm một chầu điểm tâm ở chỗ hoàng hậu, sao lại không làm?

Phương pháp xử lý đơn giản như vậy, tại sao mình không nghĩ tới đây? Tô Hiểu Du hung hăng vỗ gáy một cái, mình có chút hồ đồ rồi.

Kỳ thật cái này cũng không thể trách nàng, bắt đầu từ một khắc tiến cung này, nàng vẫn bị sợ hãi bao quanh, chỉ số thông minh của con người ở giờ phút này sẽ giảm bớt đi nhiều.

Hiện tại không giống với lúc trước, Tô Hiểu Du dám khẳng định, Dương Nghĩa này là người của bọn Trần Thế Mỹ, không phải Dương Nghĩa cho nàng một biện pháp, mà là mang đến cho nàng hi vọng, nàng biết rõ, bắt đầu từ hiện tại, mình không cần một mình tác chiến nữa.

Trên mặt nàng chậm rãi tách ra dáng tươi cười, xem ra Trần Thế Mỹ này thật sự có năng lực, hắn đang ở đại lao, mình ở hậu cung, hai nơi này đều là chỗ rất không thích hợp liên lạc cùng với ngoại giới.

Nhưng từ đêm qua, phụ thân của mình đi ra ngoài, đến hiện tại chỉ mười hai canh giờ, rõ ràng hắn đã liên lạc cùng mình, việc này thật sự làm cho Tô Hiểu Du có chút mừng rỡ.

Tâm tình sợ hãi được xóa một ít, một phần xảo trá của nàng lại hiện chạy lên não, nàng biết rõ ngày mai Dương Nghĩa còn đến nàng tìm, hiện tại nàng phải làm, chính là sáng tạo ra một cơ hội tốt để gặp mặt Dương Nghĩa, không thể để có người thứ 3 ở đây, tiểu Đào cũng không được.

…….

Lữ Di Giản xuống mồ, vị trí Tướng quốc khiêu khích ánh mắt rất nhiều người, trên báo chí đã và đang thảo luận xem ai sẽ kế nhiệm chức vụ Tướng quốc.

Người chọn lựa thích hợp nhất có ba, Bao Chửng, Phạm Trọng Yêm, Hạ Tủng.

Trong ba người, Bao Chửng cũng không phải thập phần tích cực đối với vị trí này, mà Nhân Tông có chút bài xích Phạm Trọng Yêm, hắn không hi vọng Tướng quốc của mình quá mức ngay thẳng, cho nên tiếng hô ủng hộ Hạ Tủng cao nhất, cũng là một người có cơ hội nhất.

Vì để nhận được vị trí này, Hạ Tủng phải tranh thủ đại đa số người trong triều ủng hộ, cho nên, đoạn thời gian này, hắn cùng lúc gia tăng liên lạc với Bàng Cát, một phương diện khác, chứng kiến Trần Nguyên không ra được, bước chân phổ biến tân chính của những người Phạm Trọng Yêm kia đang hơi loạn, cũng làm ra tư thế thỏa hiệp, hi vọng song phương có thể chữa trị trạng thái quan hệ lúc trước, ít nhất là không đến mức đối địch như vậy.

Thái độ của Hạ Tủng làm cho giọng cãi lộn trên triều đình yếu đi không ít, Nhân Tông rất cao hứng.

Sự tình làm cho hắn cao hứng rất nhiều, ông trời tức thời cho mưa trên diện tích lớn, để cho Đại Tống cày bừa vụ xuân đều hoàn thành thuận lợi, cái này ít nhất là một bắt đầu rất tốt.

Sự tình Tương Dương vương cũng đã xong, Tống Kỳ đưa chiến báo về, trong chiến đấu, quân đội Tương Dương vương căn bản vô pháp chống lại cùng lính mới của Nhân Tông, Địch Thanh dùng tốc độ hành quân nhanh nhất đánh tan Tương Dương vương, tiếc nuối duy nhất là không thể bắt sống hắn, người này đã tự sát trong hoàng cung hắn vừa mới tạo thành, cho nên chỉ có thể đưa thi thể hắn đến Biện Kinh.

Mà tiếp theo, quân đội Địch Thanh liền tây tiến, đã đi đến khu Đảng Hạng.

Đảng Hạng hiện tại đã rất loạn, Dã Lợi Kiến Ca không có Tống triều trợ giúp, căn bản vô pháp làm kinh sợ những gia tộc quyền thế Đảng Hạng kia, bọn hắn hiện tại đã đánh thành hỗn loạn, không có liên minh hay giới hạn gì.

Người Đảng Hạng sinh hoạt ở chỗ đó cũng không phải giãy dụa trên con đường tử vong, mà là giãy dụa trong địa ngục.

Tất cả người có thể trốn đều đang lẩn trốn, rời khỏi địa phương căn bản đã không thể để người sống.

Cái tình cảnh này không riêng gì tạo thành áp lực rất lớn cho Đảng Hạng, cũng tạo thành sức ép đến những phiên thuộc quốc quanh thân kia.

Dưới tình huống bọn hắn đều cảm thấy không có ngoại lực tham gia, Đảng Hạng căn bản không có khả năng khôi phục yên ổn như trước kia, sứ giả Thổ Phồn và dân tộc Hồi Hột dẫn đầu, đưa tấu chương lên triều, cầu quân Tống xuất binh đến Đảng Hạng, giải quyết vấn đề Đảng Hạng, cứu bình dân trong cơn thủy hỏa, đồng thời cũng giảm bớt áp lực của bọn hắn.

Tất cả đều giống như Trần Thế Mỹ đoán trước, những người kia đã chủ động tới mời mình đi.

Những phiên thuộc quốc kia, còn có cả bình dân Đảng Hạng, thậm chí ngay cả Dã Lợi Kiến Ca cũng đưa tấu chương lên triều, cầu quân Tống nhanh tiến vào một chút, trợ giúp cả dân tộc Đảng Hạng lưu lại một hơi cuối cùng.

Nhân Tông xem qua, nhẹ giọng thở dài một tiếng, nói: "Trần Thế Mỹ, cũng nên lại để cho hắn đi ra, bước tiếp theo nên đi như thế nào, có lẽ là để hắn làm thì tốt hơn."

Hạ Tủng đứng vững ở bên dưới, giương mắt nhìn sắc mặt Nhân Tông, lập tức nói: "Vạn tuế, thần cũng cho rằng, mặc dù Trần Thế Mỹ có sai, cho dù xử phạt nặng cũng không quá chuyện xuống chức, huống hồ vấn đề này của hắn đã trong sáng, cũng không hề giấu diếm chút nào, cứ kéo dài như vậy, quả thực không phải kế sách thích đáng."

Nhân Tông gật đầu nói: "Trẫm hiểu, chỉ là, chuyện giữa Thái sư và Trần Thế Mỹ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hạ Tủng sớm chỉ biết Lão Bàng muốn đối phó với Trần Thế Mỹ, nhưng nguyên nhân thì hắn không biết, bởi vì căn bản là không có nguyên nhân, nghe Nhân Tông hỏi hắn, liền gấp gáp nói: "Vạn tuế, cựu thần cũng không rõ."

Nhân Tông nghĩ một lát, có chút thương cảm nói: "Trẫm hi vọng, lần này sau khi Trần Thế Mỹ đi ra, có thể ở chung hòa thuận cùng Thái sư, nếu hiện tại thả hắn ra, chỉ sợ bọn họ lại đấu nhau, Hạ Thái úy, sinh nhật Thái sư còn mấy ngày?"

Hạ Tủng nói: "Hồi bẩm vạn tuế, hai ngày."

Nhân Tông vung tay lên: "Hai ngày sao, để cho Thái sư sớm biết Trần Thế Mỹ đi ra, chỉ sợ hắn sẽ sinh oán hận. Trẫm muốn thời điểm tại Thái sư mừng thọ, sẽ tự mình đi chúc thọ, mang Trần Thế Mỹ theo, ngươi cũng đi, nhìn xem có thể hóa giải mâu thuẫn giữa bọn hắn không."

Hạ Tủng đáp: "Vâng."

Hạ Tủng rất cao hứng, Nhân Tông nói như vậy, rõ ràng là coi chuyện này như việc nhà để xử lý, mà để cho mình tham gia sự tình nhà của hắn, không thể nghi ngờ, đây chính là một tín hiệu tương đối rõ ràng.

Nhân Tông và Hạ Tủng đều không biết, Trần Nguyên và Bàng Cát đang chơi trò sinh tử, hiện tại Trần Nguyên thật vất vả chống đỡ ở một lần lại một lần Bàng Cát công kích, hắn đã chuẩn bị đánh trả rồi, cho dù Bàng Cát chịu buông tha Trần Nguyên, Trần Nguyên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Huống chi, Bàng Cát căn bản không có ý định thu tay lại.

"Quý phi, sự tình trong nội cung xử lý thế nào?" Bàng Cát ngồi ở trên mặt ghế Thái sư của hắn, lay lay một cái, biểu hiện nhìn về phía trên rất trấn định, kỳ thật hiện tại hắn rất phiền não, thật sự là cực kỳ phiền não.

Vài kế hoạch thất bại làm cho toàn bộ ý định trước kia thất bại, Tô Hiểu Du thuận lợi tiến vào hoàng cung, Bàng Cát tin tưởng Trần Nguyên không biết từ bỏ ý đồ, chờ hắn vừa ra ngoài, chính là thời điểm hắn phát động công kích.

Lúc đó, có một Tô Hiểu Du ở trong hoàng cung giúp hắn, sẽ thập phần bất lợi đối với mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play