Vì bị kích thích bởi rượu, dạ dày của Đỗ Trung bị loét.
Lúc Giản Lộ chạy tới căn hộ cũ trước kia để xem Đỗ Trung thì thấy anh ói ra một tay toàn máu khiến cô sợ tới bay mất ba hồn, còn lại bảy vía
còn lại chật vật tìm cách đưa Đỗ Trung đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, nào là đăng ký cấp cứu,
lại một phen tất tả đi lấy thuốc nữa, cuối cùng đến khi anh bắt đầu
truyền dịch giản lộ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng, bệnh nhân được tiêm thuốc ngủ, bên trong im lặng, chỉ có tiếng dịch nhỏ giọt đều
đều.
Đỗ Trung mơ màng nhắm mắt.
Giản Lộ nhìn nhìn đồng hồ, thì ra đã chạng vạng rồi. Kiểm tra tốc độ
truyền dịch của Đỗ Trung, phát hiện Đỗ Trung đã mở mắt nhìn cô.
“Em về trước đi.”
Giản Lộ lắc đầu: “Chờ anh ổn định rồi nói sau.”
Đỗ Trung không nói gì nữa, chỉ là lấy điện thoại cầm tay gọi một cuộc điện thoại. Mặc dù vẫn là thời gian mọi người đang bận rộn, nhưng điện
thoại rất nhanh có người bắt máy, chỉ nghe thấy Đỗ Trung mở miệng ra là
nói: “Già gì, tôi đang ở bệnh viện G, cô đến nhặt xác tôi.”
Chưa đến 20 phút, Hà Văn San đã đến bệnh viện. Cô vừa đến phòng
truyền dịch, nhìn nhìn vào thành phần chai dịch, sau đó quen tay điểu
chỉnh tốc độ. Thứ chất lỏng trong suốt chảy nhanh hơn một chút.
Giản Lộ vừa định ngăn cản, Đỗ Trung đã chặn: “Yên tâm, cô ấy là thạc
sỹ y học.” Trong khi Giản Lộ vẫn kinh ngạc, Đỗ Trung lại nói: “Giản Lộ,
em về đi.”
Giản Lộ nhìn Đỗ Trung, nhưng mà anh đã mệt, tựa lưng vào gối, nhắm mắt lần nữa.
Bên cạnh, Hà Văn San cởi áo khoác ra, kê xuống sau lưng Đỗ Trung.
Thấy cảnh này, Giản Lộ định nói gì. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều
tụy của Đỗ Trung, Giản Lộ khóc. Cô biết mình tàn nhẫn, bởi vì yêu Lâm An Thâm nên cô nhất định phải vô tình với Đỗ Trung. Về thời thơ ấu, về
tình thanh mai trúc mã, về bác Lâm muốn cô quan tâm chăm sóc cho Đỗ
Trung, Giản Lộ chỉ có thể phụ lại…
Hà Văn San nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoe đỏ của Giản Lộ. Cô lại phát hiện đôi vai Giản Lộ đang run lên, nhìn qua cô lại càng thêm gầy, nhưng một khắc xoay người đi kia, bóng dáng của cô thật mạnh mẽ. Hà Văn San
nhìn bóng dáng ấy đến thất thần, thẳng đến khi bóng dáng đó đã biến mất
thật lâu.
Gió đêm thu rất lạnh.
Ở cổng bệnh viện, cây cối xào xạc.
Khi Lâm An Thâm chạy như bay tới, từ xa đã thấy dưới tán cây có một
thân ảnh đơn bạc. Bóng đêm bao phủ lấy cô, nhưng cô chỉ đứng đó lặng lẽ
run lên. Lâm An Thâm bước nhanh xuống xe, đến trước mặt cô, cái gì cũng
chưa nói, cầm tay cô, lạnh. Cởi áo khoác khoác vào cho Giản Lộ, sau đó
nắm tay cô lên xe.
Hai người ngồi trong xe.
Giản Lộ ôm lấy góc áo: “… Ốc xào ăn hết chưa…?”
Lâm An Thâm nhìn về phía trước: “Chưa.”
“… Anh cũng chưa ăn cơm…?”
“Ừ.”
“Vậy… có đói bụng không?”
“Không.”
“Lại về nhà hâm lại đồ ăn à…?”
“Ừ.”
“Anh… còn giận à?”
Jumbo said: Cái này là Giản Lộ phải giận mới đúng chứ! Người ta ốm đến vậy mà! ╭ (╰_╯)╮
Lâm An Thâm không nói.
“Đừng giận được không…” Giản Lộ cúi đầu.
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
Giản Lộ bất an gọi một tiếng: “Lâm An Thâm…”
Nghe được có tiếng thở dài, tiếp theo là giọng anh: “Về nhà đi.”
Nhấn chân ga, chiếc xe lao về phía trước.
Trên đường về, Giản Lộ nhận được tin nhắn của Đỗ Trung: Giản Lộ, anh sẽ không quấy rầy em nữa, xin lỗi.
Giản Lộ xem xong, liền giấu di động trong túi áo khoác, tay run run.
Màn đêm đen kịt, Lâm An Thâm chuyên tâm lái xe, nhưng Giản Lộ cũng không dám lưu một giọt nước mắt.
Cuối cùng, cô nhắn lại một chữ: Được.
Giản Lộ hít một hơi thật sâu hương vị trên áo khoác Lâm An Thâm, tựa
như chỉ có nhưng vậy cô mới bình tâm lại được. Ngoài cửa sổ, ngẩng đầu
là một mảnh đen tối.
Khi về đến nhà, Giản Lộ phát hiện một bàn đồ ăn buổi tối đã bị Lâm An Thâm đổ đi hết.
Lâm An Thâm đi vào phòng bếp, chuẩn bị cho cô một bát mỳ, Giản Lộ nhìn bóng dáng anh, lẳng lặng ngồi tại bàn ăn, không nói gì.
Ăn xong, chuẩn bị quần bị quần áo, nằm lên giường thì cũng đã gần hai giờ sáng. Bên cạnh, Lâm An Thâm vẫn thủy chung không nói một lời. Giản
Lộ cảm thấy rất khó chịu, như có ai cướp lấy cái gì của cô. Nắm lấy tay
Lâm An Thâm.
Nhưng Lâm An Thâm né tránh.
Mắt Giản Lộ nóng lên. Cái gì cô cũng có thể chịu được, nhưng lại
không chịu được Lâm An Thâm không để ý đến cô, Giản Lộ giống như con
trạch, bắt lấy tay Lâm An Thâm.
Tay Lâm An Thâm không lui được nữa, nhưng mà anh vẫn không nói lời nào. (Đồ trẻ con!!!!)
“Lâm An Thâm!”
“…”
“Anh thật sự không để ý đến em?”
“…”
“Lâm An Thâm…” Giản Lộ lắc lắc tay anh.
“…”
“Anh dám không để ý lời em nói, em không tha cho anh!”
“…”
Đêm khuy thanh vắng, Giản Lộ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nhưng là tiếng của Lâm An Thâm thì vẫn thủy chung không nghe
được. Giản Lộ vụng trộm lau khóe mắt, dùng sức đấm anh một đấm.
Anh vẫn vậy, ngay cả một tiếng giọng họng cũng không có.
Rất lâu sau đó.
Rốt cục cũng nghe được giọng của Lâm An Thâm: “Giản Lộ!”
“Làm sao…”
“Em muốn làm gì?”
“Không biết…”
“Tay em sờ gì vậy”
Mặt Giản Lộ hơi đỏ: “Không biết…”
“Em đừng lộn xộn.:”
“Không biết…”
“Khuya rồi, ngủ đi.”
“Không biết…”
“Sáng mai anh phải họp.”
“Không biết…”
“Hay là muốn anh tiếp tục?” Lâm An Thâm bắt được bàn tay không an phận của Giản Lộ, mắt đã hơi đỏ lên.
“Không biết, không biết! Không phải anh không chịu nói chuyện với em
à, anh đừng nói nữa!” Giản Lộ giãy không ra khỏi tay của Lâm An Thâm,
chỉ có thể dùng một bàn tay khác tiếp tục lặn vào thân thể anh.
Lâm An Thâm bắt được cả hai tay của cô, xoay người, đặt cô dưới thân.
Vậy tiếp tục đi…
Bởi vì anh cùng cô đã không ngừng được… Như vậy cho dù là tra tấn
cũng tốt, hạnh phúc cũng tốt, đau khổ cũng tốt, đều tiếp tục đi…
Lâm An Thâm nói: Ý tốt của anh tôi xin nhận…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT