Sau khi tan tầm, xe Lâm An Thâm tiến thẳng tới rạp chiếu phim. Từ giờ đến lúc chiếu còn thừa thời gian, Giản Lộ kéo Lâm An Thâm đến tiệm ăn nhỏ ven đường giải quyết bữa tối. Cô gọi cho anh mì vằn thắn, còn chính mình lại chọn mỳ thịt bò.
Nhìn bữa tối của mình, Lâm An Thâm hết nhíu mày lại nhăn mặt.
Giản Lộ lại biết chứng kén ăn của anh lại phát tác, nhưng cô luôn biết cách trị.
Giản Lộ uống một ngụm nước dùng của mình. Lâm An Thâm liếc cô, hai hàng lông mày nhăn lại tạo một chữ xuyên (川) giữa trán.
“Không ăn à?”
“Không.”
“‘Harry Potter 6’ chiếu trong 3 tiếng lận, xem xong cũng 11h.”
“Anh không đói.”
“Anh không đói em cũng không quản được.”
“…”
“Nhưng anh không ăn sẽ không có sức.”
“…” Xem phim không tốn sức.
“Xem phim quả thực không tốn sức, nhưng hẹn hò thì tốn.”
“…”
“Vẫn không ăn à?”
“…” Cái đó sao nuốt được…
“Quên đi, về nhà nấu cơm.” Nói xong, Giản Lộ liền buông đũa đứng dậy định đi ra.
Đến bây giờ Lâm An Thâm mới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô. Không xem phim thì không hẹn hò. Lâm An Thâm đen mặt, đành phải cầm đũa lên, bắt đầu ăn thứ mỳ vằn thắn ngây ngấy với bộ dạng thấy chết không sờn.
Giản Lộ cảm thấy đại công cáo thành, tiếp tục vui vẻ ăn mỳ thịt bò, trong lòng còn nhẩm nhẩm theo điệu nhạc!
Ăn xong cũng gần đến giờ phim bắt đầu chiếu. ‘Harry Potter 6’ quả là phim nổi tiếng, đương nhiên chiếu trong phòng chiếu hiện đại, lớn nhất. Rất đông người, lúc hai người ngồi vào chỗ thì mọi người cũng đã vào chỗ ngồi hết rồi. Phim chưa chiếu, tiếng mọi người nói chuyện phiếm rất ồn.
Giản Lộ nhìn Lâm An Thâm nhăn mày thầm than: hôm nay anh đã nhường cô như vậy cô cũng nên thưởng tốt cho anh. May mắn hai người ngồi ở hàng ghế vip tình nhân biệt lập, cách hàng ghế thường một khoảng xa. Hơn nữa vì giá cả cũng mắc, rất ít người mua vé hàng ghế đắt đỏ này nên cả hai bên trái phải đều không có người. Nếu không, Giản Lộ cũng không chắc Lâm An Thâm có bỏ chạy hay không.
Nhưng mà, phim mới chiếu được một lúc, Giản Lộ đã ngủ gà ngủ gật. Cô cũng chưa thấy Harry xuất hiện, nên cũng chẳng biết ‘Harry Potter 6’ hay dở thế nào. Mà Lâm An Thâm với vẻ khó coi vẫn tiếp tục nhẫn nại.
Trước là lãng phí tiền vé, sau thì lãng phí thời gian lại càng đáng xấu hổ. Tiện đà, Giản Lộ liền kéo Lâm An Thâm sang phòng chiếu khác. Lâm An Thâm lập tức nhìn Giản Lộ như nhìn đấng cứu thế. Ai ngờ, Giản Lộ cứa anh khỏi chảo lửa này lại đẩy anh vào chảo lửa khác. Cô kéo anh đến phòng chiếu ‘Cuộc sống hai mặt của Véronique’. Rõ ràng phòng chiếu này không rộng bằng phòng vừa rồi, không kê nhiều các loại ghế đơn thông thường mà phần lớn kê ghế đôi tình nhân, mọi người có thể tự chọn ghế.
Hai người ngồi ở ghế tình nhân, hàng cuối.
Cuối cùng, Giản Lộ cùng Lâm An Thâm cũng hiểu hai vấn đề lớn: ghế tình nhân và tại sao rạp chiếu phim lại là thánh địa hẹn hò.
Phim mới chiếu, hai người cũng không biết tờ rơi quảng cáo thế nào, chỉ là thấy những hình ảnh rời rạc một một cô gái tên là Véronique đứng ở đầu đường. Ngồi không bao lâu, màn hình lại chuyển đến cảnh hai thân hình quấn quýt hôn nhau. Phòng chiếu phim chìm trong im lặng, chỉ có tiếng thở dốc, cùng tiếng hai người hôn nhau truyền ra từ bộ phim.
(Jumbo said: ‘Cuộc sống hai mặt của Véronique’ là một bộ phim của điện ảnh Pháp, tên Pháp: La double vie de Véronique. E hèm, có khá nhiều cảnh hot, s*x, ...vân vân và mây mây… )
Giản Lộ cùng Lâm An Thâm cùng bất ngờ.
Rốt cục hai thân hình cũng biến mất. Nhưng những tiếng thở dốc với âm thanh chiêm chiếp kia vẫn chưa dứt.
Bây giờ cô mới biết, âm thanh kích thích vừa rồi không chỉ là của bộ phim mà còn của những người xung quanh truyền đến, như thể phát ra từ dàn loa nổi.
Hiển nhiên Lâm An Thâm cũng để ý đến tình hình hiện tại của hai người, anh cảm giác cơ thể mình cứng lại.
Lại một cảnh khác, Véronique lại cùng một người đàn ông khác vật lộn xác thịt. Lúc này cuối cùng màn ảnh cũng mờ mịt không rõ, nhưng quả thực có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể mờ ảo của diễn viên chính Véronique, cùng người bạn diễn của cô đang rất nhiệt tình.
Giản Lộ thầm than, đây là loại điện ảnh gì vậy? Sao lại quảng cáo lừa đảo như vậy… Chỉ cảm thấy bốn phía xung quanh, tiếng thở dốc lại càng dồn dập. Giản Lộ lại càng không dám thở mạnh, hoàn toàn mất hết can đảm nhìn lén người bên cạnh lúc này.
Một loạt cảnh cấm trẻ em trôi qua, Giản Lộ thấy chính mình nóng nực, khó chịu toát một thân mồ hôi.
Bốn bề rất tối, không thể nhìn rõ hành động của những đôi tình nhân xung quanh, nhưng âm thanh họ phát ra thì thật là chân thực. Mọi người như thế cũng cởi mở quá rồi… Không được, cô không thể để cục cưng ngoan ngoãn - Lâm An Thâm của cô chịu ô nhiễm được. Giản Lộ nắm chặt tay anh định chuồn ra ngoài. Nhưng mà sờ vào bàn tay nóng rực của anh, cô liền rụt tay về theo bản năng.
Lâm An Thâm cũng rất nhanh tay, bắt chặt tay cô lại.
Nhiệt độ từ bàn tay của anh truyền tới. Tim Giản Lộ đập như trống.
Anh cái gì cũng chưa nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giản Lộ cũng không dám mở miệng, thân thể không tự giác căng thẳng, cảm giác như một trong hai người cử động là sẽ có lửa phát ra.
Mà lúc này, màn hình lại chiếu đến hai thân hình quấn quýt, một nam một nữ ân ái còn phát ra nhưng âm thanh điên cuồng.
Một giọt mồ hôi nóng rực chảy dọc lưng Giản Lộ.
Cảm nhận thấy Lâm An Thâm từ từ dựa vào người, tiếng anh thở dốc ngay bên tai.
Đầu óc Giản Lộ trống rỗng. Phim bây giờ chiếu đến cảnh gì cô cũng không biết nữa. Vé xem phim cô cầm trong tay đã bị vò nát. Dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng hít thở cùng nhiệt lượng của Lâm An Thâm. Anh dựa vào càng gần, ép cô đến thành ghế bên kia. Giản Lộ hết đường lui.
Lâm An Thâm nâng cằm cô lên, hôn thật sâu lên môi. Trúc trắc mút vào, lực đạo ngày càng mạnh. Chưa từng biết qua Lâm An Thâm cũng có thể tân công mãnh liệt như vậy, nhiệt độ cơ thể hai người như hòa vào nhau.
Hương vị của cô thấm vào từng lỗ chân lông của Lâm An Thâm. Anh biết mình đang làm gì, gặp gỡ cô, anh biết anh không thể dễ dàng khống chế được. Anh hôn dọc theo những đường cong trên khuôn mặt cô, lưu luyến cái chóp mũi, đôi môi, lỗ tai. Mùi hương ngọt ngào của cô làm anh phát cuồng.
Bàn tay không hề an phận, tiến vào cơ thể cô, đụng chạm da thịt non mềm. Cảm giác được cơ thể cô căng thẳng, Lâm An Thâm tận lực áp chế chính mình, chỉ dám mơn man lên da thịt. Cô mềm mại dựa vào anh, Lâm An Thâm cảm thấy toàn bộ máu trong người đều sôi trào, tai không còn cảm giác, từng tế bào trong cơ thể đều mở hết cỡ.
Tay anh mơn trớn chiếc bụng, sau đó tựa như ma chú, hướng lên trên thăm dò, dừng lại ở ngực, rồi rụt rè tiến vào thứ mềm mại bên trong.
Tiếng cô rên rỉ nho nhỏ bên tai.
Đốm lửa nhỏ trong mắt Lâm An Thâm chợt cháy lớn. Mỗi tiếng thở của cô đều khiến anh si mê. Lâm An Thâm tiếp tục bịt chặt chiếc miệng nhỏ của cô lại, cùng cô triền miên giao hôn, đem hơi thở cùng tiếng rên rỉ của cô nuốt trọn vào trong cơ thể.
Không báo trước, trong lúc hai người đang phong lưu, đỉnh đầu truyền đến một tràng ho khan: “Khụ, khụ!”
Người đầu tiên có phản ứng là Giản Lộ. Hai người đang ngồi trên một góc ghế, mà một nhân viên của rạp đang dứng từ trên cao, nhìn hai người bọn họ đang triền miên.
Oanh một tiếng lớn, máu dồn hết lên não.
Giản Lộ đẩy mạnh Lâm An Thâm ra. Không biết nguyên nhân, Lâm An Thâm ném cho cô một ánh mắt đầy ai oán.
Người bảo vệ nọ rọi đèn pin đến: “Xin anh chị cho kiểm tra vé.” Giọng nói không lạnh không nhạt, có thể đã quen những cảnh như vậy rồi.
Giản Lộ càng quẫn, cứng nhắc đưa hai chiếc vé xem phim đã bị vò nát lại dính đầy mồ hôi đưa cho người bảo vệ.
Chỉ thấy người nọ dùng ánh mắt hèn mọn soi lại cặp vé, rồi lại tiếp tục kiểm tra số ghế.
Mặt Giản Lộ càng đỏ. Tất cả các ghế đôi khác cũng không có tình huống dở khóc dở cười như của cô, họ đều biết rõ thời gian kiểm tra vé, đã sớm thu liễm chờ kiểm tra xong lại tiếp tục anh anh em em.
Giản Lộ mượn ánh sáng mỏng manh từ màn hình, len lén nhìn con tôm luộc Lâm An Thâm cũng đang cực lực trấn áp lại bản thân.
Thời gian tiếp theo, xung quanh hai con tôm Lâm An Thâm và Giản Lộ lại nổi lên tiếng thở dốc rất nhanh, nhưng hai người lại rất đoan đoan chính chính xem nốt ‘Cuộc sống hai mặt của Véronique’.
Xem xong phim thì sắc trời đã khuya. Lâm An Thâm đỗ xe ở đầu đường, hai người lẳng lặng đi về phía đó. Tay anh nắm tay Giản Lộ, cố gắng bước chậm lại.
Giản Lộ nhìn lén sườn mặt của Lâm An Thâm, nhớ lại bộ dáng gấp gáp không chờ được của anh ở rạp chiếu phim, thì ra anh cũng có thể bị kích động như vậy. Ngoài lạnh trong nóng.
Giản Lộ cười trộm.
Hai người đã đứng dưới lầu nhà Giản Lộ.
Lâm An Thâm cúi đầu nhìn cô, lại thấy cô đang cười ngây ngốc, liền hiểu ra ngay cô đang cười vì cái gì.
“Giản Lộ.”
Giản Lộ ngẩng đầu, còn chưa kịp trả lời đã thấy Lâm An Thâm cười nhẹ nhàng, từng bước, từng bước tiến gần lại phía cô.
Giản Lộ không khỏi sợ hãi, cũng từng bước, từng bước lùi về phía sau.
Lâm An Thâm lại phát huy sở trường của mình – từ trường cực mạnh: “Không nên cử động.”
Giản Lộ nhìn đến nụ cười chói lọi của anh, từ trường của anh tuyệt đối lợi hại, chân cứng lại, không di chuyển được.
Lâm An Thâm nhàn nhã đi đến trước mặt cô.
Giản Lộ nhìn anh rất khí thế tiến lại, ánh mắt oán hận nhìn vẻ trấn định của anh, còn mặt bản thân lại như mấy cái trứng tôm.
Anh đứng ngay trước mắt cô, gần, rất gần, hơi thở mơn trớn trên mặt.
Chế trụ cái gáy.
Nhớ màn nóng bỏng vừa rồi ở rạp chiếu phim, não Giản Lộ bắt đầu căng lên, nhắm tịt mắt lại, tim đập lợi hại. Nụ hôn triền miên nồng nhiệt, bàn tay anh nóng bỏng, tiếng thở dốc…
Nhưng mà, thật lâu, thật lâu –
Giản Lộ căm giận mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt tuấn tú được phóng đại. Mắt anh còn tản mát chút ý cười trộm. Biết mình bị giỡn, Giản Lộ phát hỏa: “A!” đánh vào tay Lâm An Thâm: “Anh muốn gì?!”
Lâm An Thâm bị đẩy ra, nhưng vẫn không nhịn được cười: “Không muốn gì cả.”
“Nhàm chán!” Giản Lộ tức giận xoay người đang định đi. Nhưng chưa rời được một bước đã bị Lâm An Thâm kéo lại vào trong lòng.
“Làm sao?! Em còn nhiều việc phải làm, không có thời gian giỡn với anh!”
“Việc gì?” Lâm An Thâm lại càng ôm chặt, khiến cô không giãy ra được.
“Buông! Không liên quan đến anh!”
“Không nói anh không buông!”
Giản Lộ bình tĩnh lại, này… bộ dáng này của Lâm An Thâm thật xấu….
“Em muốn về nhà ngủ!”
“Đến nhà của anh ngủ. Phòng anh đã sửa rồi.”
“Em cũng có nhà của em, sao lại đến nhà của anh làm gì? Em cũng không muốn lây rận hồ ly!”
“Hồ ly không có rận.”
“Em sợ mùi hồ ly! Huống hồ có nhà mà không về thì là cô gái không tốt!”
“Nhà của em trong nhà của anh. Không về nhà anh mới làm hư con gái.”
“Ảo tưởng!” Ngọt như mía lùi vậy!
“Ảo tưởng không xấu.”
“Nhà của em ở trên lầu!”
“Em lầm.”
“Anh mới lầm! Để em lên!”
“Đây không phải nhà của em. Anh không muốn em lại ở nhà của người đàn ông khác --” Nói xong, Lâm An Thâm mới biết mình đã lỡ lời.
Nhất thời, không gian như đông lại.
Nụ cười của anh cũng cứng đờ. Lời nói ra rồi cũng không thu lại được. Anh bất an quan sát sắc mặt của Giản Lộ.
Cô ở trong lòng anh mà sững sờ.
Lâm An Thâm lo lắng ngó cô, nhưng đầu cô cúi thật thấp.
“Anh không có ý như vậy.” Lâm An Thâm kích động.
Cô trầm mặc.
“...Anh chỉ là…” Là rất hạnh phúc, tình cảm yêu thương, ghen tị giấu chặt bao lâu cuối cùng cũng được khai mở.
Người trong lòng vẫn trầm mặc.
Không nghe được giọng Giản Lộ, không nhìn thấy vẻ mặt của cô. Lòng bàn tay Lâm An Thâm chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Xin lỗi…”
“…”
“Sẽ không có lần sau…”
“…”
“Giản Lộ…”
Rốt cục người nào đó cũng hứ mũi một tiếng thật lớn, Giản Lộ vùng ra khỏi vòng tay anh: “Tay anh vươn cũng xa thật! Anh điều tra đời tư em? Anh không tôn trọng cuộc sống của em!”
Lâm An Thâm nắm lấy tay cô, nhưng cô nhanh nhẹn tránh được. Anh cầu xin tha thứ: “Anh biết anh sai rồi!”
Giản Lộ nhìn bộ dáng hèn mọn biết sai mà sửa của anh. Hồ ly giỏi nhất là ngụy trang bản chất thật! Nhưng cô ngày càng khinh bỉ chính mình dễ dàng mắc mưu anh!!!
“… Phòng đó cũng không phải của anh ấy… Trước kia là bác Đỗ thu nhận em, ở trong căn nhà đó. Sau bác mất, anh ấy trở thành chủ sở hữu trên danh nghĩa. Tình cảm của em với Đỗ Trung rất tốt, nhưng cũng không phải như anh tưởng tượng… Hơn nữa bây giờ em với Đỗ Trung cũng không sống cùng nhau… Huống hồ, người em thích cũng không phải anh ấy… Em thích anh…” Giọng người nào đó ngày càng nhỏ.
Giản Lộ nhìn chòng chọc vào đôi giày của mình.
Lâm An Thâm thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết.” Anh sớm đã biết điều này, nhưng lại không thể khống chế cảm xúc khó chịu của bản thân. Một lần nữa ôm cô vào lòng thật chặt.
Ánh trăng dịu dàng soi sáng đôi tình nhân. Dưới ánh trăng, lưu luyến lại càng nồng.
Thật im lặng. Hai người cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau, cảm giác bao nhiêu cũng không đủ.
“Lâm An Thâm…” Giản Lộ dựa vào vòm ngực ấm áp thoải mái của anh.
“Ừ.” Lâm An Thâm dùng cằm cọ vào người mềm mại trong lòng, tâm tưởng dâng lên vị ngọt. Tình yêu như chắp cánh bay lên tận trời, đưa anh đến đáy cốc, nhưng lại rất nhanh tiến vào tiên cảnh.
“Anh sẽ không xông vào phòng em chứ?”
“Em cho phép anh sẽ vào.”
“…”
“Anh sẽ không nhìn lén em tắm rửa?”
“Em nói có anh sẽ nhìn.”
“…”
Giản Lộ bĩu môi, nhìn đi, hồ ly lộ đuôi rồi! Nhưng sao cô lại vẫn vui vẻ rơi vào cạm bẫy của anh?!
“Ngày mai anh đến nhà em giúp anh thu dọn hành lý.”
“…?”
“Em muốn chuyển nhà.”
“…”
“Chuyển đến nhà người đàn ông của em.” Nói câu này ra, anh sẽ không còn những phản ứng bộc phát như vậy chứ.
“…”
Giản Lộ chút nữa muốn đánh mạnh vào đầu anh nhưng lại sợ đánh anh thành chàng ngốc luôn. Đánh vào đầu sợ một lão hồ ly thâm trầm khôn ranh như vậy lại biến thành một người đần độn. Mặc kệ anh, Giản Lộ xoay người bước đi.
Nhưng Lão Hồ Ly lại nhắm mắt, theo đuôi cô.
“Anh làm sao!”
“Anh cảm thấy em sống rất bừa bộn, anh theo em dọn từ đêm nay, nếu không ngày mai dọn sẽ rất mệt.” Công việc có vẻ rất nặng nhọc nhưng người nào đó lại cười thật ngốc.
Giản Lộ trừng mắt với thân ảnh đang định tiến lên lầu, Lão Hồ Ly lại bắt đầu hành động! Cô khẳng định đầu mình có vấn đề mới tạo cơ hội cho anh thừa nước đục thả câu!!
Vì thế, chuyện xưa của một con mèo ngốc nghếch cùng một con hồ ly gian sảo chính thức mở màn.
Lâm An Thâm nói: Không đủ.
Jumbo said: Mở màn đến vậy rồi còn không đủ cái chi! Chap này anh hưởng lợi hơi nhiều rồi đấy!!! Hứ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT