Mọi người đều đã xuống đài, chỉ lưu lại mỗi một người, tim đập loạn nhịp nhìn chằm chằm xuống phía dưới. 

Thất thố như vậy, sợ là cả chính nàng cũng không nghĩ tới. 

"To gan." Công công bên cạnh chìa tay chỉ vào nàng: "Hoàng thượng ở đây, dám coi thường thiên uy."

Bách Lý Mạn Song ngẩn ra, thu hồi thần trí, ở Nam Triều, nhìn chằm chằm quân vương như vậy, không chỉ là mất hết lễ nghi, nghiêm trọng hơn, còn sẽ bị chụp lấy tội tử hình. "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng........."

Tập Ám liếc mắt nhìn Bách Lý Hội, giống như thăm dò ý kiến của nàng. 

Nàng nhún vai cười, không liên quan đến mình. 

Trước kia, chỉ riêng là thân phận vương gia đã rước lấy một đống phiền toái, hiện nay, lại là quân vương. Đều nói hậu cung ba ngàn gia lệ, mưu mô không dứt, một cái sẩy chân nho nhỏ, liền có thể tự vùi lấp chính mình, thậm chí mất đi cái mạng nhỏ. 

"Người tới, dẫn nàng xuống, trừ bỏ tư cách tú nữ, sáng sớm ngày mai trục xuất về phủ." Tập Ám thu hồi ánh mắt, thân thể lần nữa lại khôi phục bộ dáng lười nhác. 

"Không, hoàng thượng tha tội, hoàng thượng tha tội.........." Đầu Bách Lý Mạn Song không ngừng đập xuống đất, nện trên thảm lông mềm mại, mang theo âm thanh nặng nề. 

Vì cơ hội lần này, Bách Lý phủ không biết dùng đến bao nhiêu quan hệ, chi ra bao nhiêu tiền, nhưng hôm nay, ở cửa quan trọng nhất lại bị loại trừ, bảo nàng làm sao cam lòng. 

"Dân nữ nhất thời thất lễ, xin hoàng thượng tha tội, chỉ vì tỷ tỷ dân nữ mất tích gần một năm, bặt vô âm tín, hôm nay đột nhiên gặp nhau ở yến tiệc, đúng là bất ngờ, mong hoàng thượng khai ân."

Quả nhiên, phản ứng đủ thông minh. 

Phía sau, truyền đến tiếng nghị luận rầm rì, thân phận của Bách Lý Hội lúc này mới được công bố. 

Tính nết của Bách Lý Mạn Song, nàng là người hiểu rõ nhất, bất quá, sợ là tú nữ đến cửa cuối cùng, chỉ còn lại vài người. 

Không bằng giữ lại nàng, để nàng ở phía sau tích cực hoạt động, trừ bỏ những trở ngại dư thừa, đợi đến một cửa cuối cùng, sẽ đem nàng ta đẩy lui. 

Liền nghĩ như vậy, Bách Lý Hội ngước mắt, mặt giãn ra nói: "Hoàng thượng, niệm tình nàng vi phạm lần đầu, ngài tha cho nàng một lần đi."

Tập Ám không nói, chỉ là khoát tay áo. 

"Tạ hoàng thượng........." Bách Lý Mạn Song không dám nhiều lời, khúm núm lui xuống. 

Náo nhiệt lại tiếp tục, bầu trời, giống như khi ở biên giới, được đốt sáng lên. 

Pháo hoa bắn ra giữa không trung, muôn màu muôn vẻ, có Mẫu Đơn kiều mị, Hải Đường phú quý, Mạt Ly * tao nhã.

*Mạt Ly: hoa nhài. 

Chỉ là, thoáng qua trong chớp mắt. 

Bách Lý Hội theo lực của nam tử, tựa vào lòng hắn, vui vẻ, quá ngắn ngủi, nàng nhớ đến, cùng Gia Luật Thức đến gò đống. 

Nàng nhớ đến, ở trong lòng Gia Luật Thức, nói chuyện thoải mái, nàng nhớ đến, Gia Luật Thức............

Nàng nhớ đến, vùng thảo nguyên kia.

Bách Lý Hội nhắm mắt lại, một vạch ánh sáng rực rỡ, in nhuộm trên vẻ mặt tuyệt mỹ của nàng, khi mở mắt ra, hết thảy đều đã được che giấu.

Một mảnh phồn thịnh tựa như gấm, yến tiệc trừ tịch liền ở tại một viên pháo hoa cuối cùng mà kết thúc. 

Bách Lý Hội cùng Tập Ám về tẩm cung, thậm chí, cũng không kịp nói với Tiểu Lam một câu. 

Không hổ là tẩm cung của hoàng đế, toàn bộ phòng đều là màu vàng, lại có một chút áp lực. 

Bọn nha hoàn đều đã lui xuống, ánh nến bên trong đèn sa cháy không ngừng, cũng không sáng rực như trước kia, mang theo một cỗ chân tình không thể nói rõ, ấm áp sinh tình. 

Tay phải của hắn, đem Bách Lý Hội đặt dưới thân, đôi tay, tinh tế vuốt ve gò má nàng, từ chỗ lông mày, một đường đi xuống, dừng lại trên môi mềm mại của nàng. 

"Hội nhi, ngươi không trách ta sao?"

Bách Lý Hội có vài phần mê man, nhưng vẫn lắc đầu.

"Tập Ám, ngươi cũng không trách ta sao?"

Hắn cúi đầu, chôn sâu vào cổ nàng. 

"Lúc đó, ta vì bảo trụ một mạng của con chúng ta, đồng ý đi theo Gia Luật Thức, ngươi sẽ không trách ta chứ?" Đứa nhỏ, lâu như vậy cũng không nói đến một chữ, hiện nay từ trong miệng mình nói ra, đúng là đau đớn giống như cắt tim khoét thịt: "Thật không ngờ, ngươi lại đuổi theo."

Tập Ám ngẩng đầu, hai khuỷu tay chống bên đầu nàng: "Hội nhi, hãy để cho chúng ta quên hết quá khứ, làm lại từ đầu, được không?"

Hài tử của mình, trước khi biết được liền đã mất, đối với hắn mà nói, đã thành một việc đau xót không muốn nhắc đến.

Bách Lý Hội nhìn hắn, gật đầu: "Được."

Quên? Làm sao dễ dàng như vậy, Tập Ám, ngươi quên được, ta thì không. 

Làm lại từ đầu? A.........., là nên làm lại từ đầu rồi. 

Ánh mắt Bách Lý Hội bình tĩnh nhìn Tập Ám, lúc này nhìn lại, đã xa lạ như vậy, chính là người trước kia nàng đã yêu sâu đậm sao?

Lòng của nàng, đã đi theo sự vứt bỏ của Gia Luật Thức, đi xa rồi. 

Sẽ không bao giờ lần nữa yêu Tập Ám. 

Một tay hắn cởi bỏ thắt lưng nàng, hơi lạnh từ lòng bàn tay dán lên bụng bằng phẳng của nàng, bàn tay dịu dàng vân vê kích thích. 

Một vết sẹo gồ ghề, nằm ngang giữa hai người, Tập Ám cúi đầu, đem quần áo của nàng kéo sang bên cạnh. 

Vết đao đâm xuống ngày trước, đã sớm kết sẹo, nhưng thủy chung vẫn không quên được đau đớn. 

Bách Lý Hội ngồi dậy, một tay che lại: "Đã sớm tốt lắm rồi."

Xem ra, lúc đó để nó tồn tại trên người nàng là đúng, lúc nào cũng có thể nhắc nhở nàng. 

Tập Ám kéo tay Bách Lý Hội ra, cúi người hôn lên, thuận thế lần nữa đem nàng áp dưới thân. 

Khẽ nhắm mắt, mang theo một chút rung động, tay nắm chặt tấm đệm

Hơi thở của nam tử thiêu đối bên tai, liếm nhẹ cổ nàng: "Hội nhi, mở mắt ra."

Bách Lý Hội ngoan ngoãn thả lỏng, mang theo một chút mơ màng, hai tay ôm lấy cổ hắn. 

Hắn cởi quần áo, bên trong phòng đêm xuân ấm áp, ấm người? ấm lòng?

Ánh trăng trốn ở một bên không hỏi thế sự, bầu trời không ánh sáng, trở nên âm u. 

Tập Ám nhìn nữ tử dưới thân, khóe miệng mị hoặc câu lên, bên hông mạnh mẽ dùng sức, dục vọng đạt đến đỉnh điểm. 

"A............" Bách Lý Hội khó chịu cong hai chân, lại bị hắn lấy đôi tay chống đỡ ra hai bên: "Hội nhi, ngươi chặt quá, nói cho ta biết, hắn không hề chạm qua ngươi."

Lòng Bách Lý Hội run lên, gật đầu: "Đúng, hắn không hề chạm qua ta."

Nam tử trên người, ôm lấy nàng bắt đầu luật động, thân thể trần trụi quấn chặt, không lưu lại một khe hở nào, hận không thể, dung nhập vào thân thể đối phương. 

Gia Luật Thức, ngươi hẳn không phải là đã sớm đoán được có một ngày như vậy chứ?

Nàng sâu kín nghĩ lại, ngay sau đó, liền đem ý niệm này loại bỏ. 

Kích tình trôi qua, Bách Lý Hội nằm trên ngực hắn, động cũng không muốn động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn trên ngực đầy mồ hôi của hắn. 

"Còn muốn sao?" Ngón tay đúng lúc bị hắn nắm lấy, cọ nhẹ lên môi. 

Bách Lý Hội ngẩng đầu, cười lắc lư. 

Một nụ cười khuynh quốc, Tập Ám nhìn có vài phần mê mẩn. Nàng hôm nay, mang theo một chỗ ngang bướng, nội tâm tản ra vẻ gợi cảm mê hoặc, đôi mắt đẹp, như tuyết hồ câu hồn đoạt phách. 

Bách Lý Hội cầm một nắm tóc ngắm nghía, "Hoàng thượng, ngươi muốn tuyển tú nữ sao?"

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng, trong lời nói của hắn, mang theo ý cười mập mờ: "Ngươi nói được, ta liền nạp, ngươi phản đối, ta liền phế."

Bách Lý Hội cử động thân thể, nửa người nằm sấp xuống: "Vậy, ta nói được."

Tập Ám xoay người đem Bách Lý Hội đè lại dưới thân, hai ngón tay nâng cằm nàng: "Lặp lại lần nữa?"

Nàng cười duyên nâng người, thở nhẹ bên tai hắn: "Tập Ám, ngươi đã thử qua, bị người ta đặt dưới thân chưa?"

Một tay hắn ôm eo nàng, khóe miệng tà mị câu lên: "Ngươi muốn thử sao?"

Tay Bách Lý Hội chống hai bên người khẽ dùng sức, thoáng cái liền ngồi trên người hắn. 

Đêm nay, đối với nàng rất quan trọng. 

Hai tay Tập Ám để bên hông Bách Lý Hội, nhẹ nhấc lên, lại dùng sức ép xuống.

Nàng nhân tiện quấn lên vai hắn, cả thân thể mềm mại áp trên người hắn: "Tập Ám, ngươi chậm một chút............"

Hắn đè đầu nàng xuống, hôn rất sâu, cho đến khi dục vọng trôi qua, mới ôm nàng nằm xuống, một tay lấy chăn gấm bên cạnh che lại thân thể hai người. 

Bách Lý Hội nâng đôi mắt, cuối cùng lười biếng nhắm lại. 

Mệt quá..........

Nàng đi một vòng, vẫn là về lại chỗ cũ. 

Bách Lý Hội mông lung mở mắt ra, trên người, một mảnh tình cảm ấm áp. 

Ánh mặt trời chiếu vào trong điện, trải trên da thịt trần trụi của nàng. Bách Lý Hội thử cử động, đúng là toàn thân tê mỏi.

Ánh mắt cúi xuống, hai nha hoàn quỳ trên đất, trên tay một người cầm một cái khay. 

Bách Lý Hội nửa người ngồi dậy, tóc đen rơi xõa xuống giường: "Hoàng thượng đâu?"

"Hồi Hoàng quý phi, hoàng thượng lâm triều còn chưa trở lại." Một nha hoàn ngẩng đầu: "Chúng nô tỳ sẽ hầu hạ quý phi thay y phục."

Hoàng quý phi? A.........., Bách Lý Hội nằm xuống, chỉ qua một đêm, liền một bước lên trời. 

Quý phi, chỉ đứng sau hoàng hậu, đứng hàng chính nhất phẩm. 

Bách Lý Hội đứng lên, không chút nào để ý đến dấu hôn đỏ đầy người, để nha hoàn hậu hạ tắm rửa thay quần áo. 

Một thân màu vàng nhạt, càng tôn lên dáng vẻ hoạt bát của nàng, kim tuyến xuyết đầy trên quần áo, lộng lẫy trang nhã. 

Chiếu theo quy cũ, mỗi ngày phải đến nơi của hoàng hậu để thỉnh an. 

Làn váy quanh co kéo ở sau người, Bách Lý Hội được nha hoàn một bên dìu đỡ, vào Di Tâm điện. 

Chỗ chủ vị, Vân Khinh ngồi thẳng phía trên, hai bên, ngồi vài nữ tử bộ dáng phi tần, mà Liễu Nhứ, có trong số đó.

Bách Lý Hội tiến lên hành lễ: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Vân Khinh đứng lên dìu nàng: "Muội muội, còn khách khí như vậy sao?"

Mọi người đều đứng dậy, cùng hành lễ: "Tham kiến hoàng quý phi."

Bách Lý Hội liếc nhìn Liễu Nhứ, thản nhiên mở miệng: "Đều đứng lên đi."

Vân Khinh dìu nàng đến bên cạnh, trên mặt tràn ngập vui vẻ: "Cuối cùng, toàn gia lại đoàn tụ."

Nàng cười liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ Liễu nhứ, những phi tần kia hẳn là mới nạp đi, nam nhân a.

"Muội muội, mấy vị này đều là Chiêu Nghi, về sau còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều." Vân Khinh chỉ về phía bọn họ, đôi mắt nhìn tới Liễu Nhứ: "Về phần Liễu phi, tất cả mọi người cũng đã biết rồi."

Bách Lý Hội cười gật đầu: "Tỷ tỷ gần đây có khỏe không.?"

Một tay Vân Khinh chụp lên tay nàng, cười bất đắc dĩ: "Thân ở hậu cung, tất nhiên là vinh hoa phú quý, nhưng thứ duy nhất bỏ lỡ, sợ là kiếp này có tìm khắp nơi cũng không tìm lại được."

Bách Lý Hội ngước nhìn bên ngoài điện, vườn ngự uyển lớn như vậy, mà ngay cả một con chim nhỏ cũng không có, cũng khó trách, thói quen tự do bay lượn, ai lại đến sống một mình trong này chứ?

Thật sự là không có một điểm sinh khí, tường viện cao đến cả ánh mặt trời bên ngoài đều đã bị che khuất. 

Trong cung, càng âm u lạnh lẽo đáng sợ, nói chuyện một lát, Bách Lý Hội liền tìm cơ hội rời đi.

Bước chân trên mặt đất rõ ràng là nhẹ nhàng chậm chạp, lại nặng nề vang vọng dai dẳng. 

Nàng nhấc váy, đi qua bậc cửa cao cao, cả một cánh cửa, cũng làm cho người ta cực kì áp lực. 

Bách Lý Hội cũng không trực tiếp trở về, mà ở một chỗ yên tĩnh, đứng ngây người. 

Gió lạnh thổi trên mặt giống như bị tách rời ra, nữ tử đứng giữa hồng mai kiêu ngạo, nhặt một cánh hoa đỏ tươi. 

Tuyết ở trên đất vẫn chưa tan hết, lại còn mang theo tàn băng. 

Một khuôn mặt tươi cười hiện ra giữa mông lung. Nàng ngẩng đầu, thế nào cũng không che giấu được vệt trong suốt trong mắt, nơi này, quả thực không phải là thảo nguyên. 

Đoạn thời gian kia, ít nhất nàng cũng được sống thản nhiên, không cần lo nghĩ, hết thảy. 

Phía sau lưng chợt ấm ấp, Bách Lý Hội vội vàng thu hồi thần trí, ngay sau đó, khóe miệng lại câu lên. 

"Tại sao lại một mình ở đây?" Nam tử vừa mới bãi triều, liền chạy đến đây. 

"Muốn làm quen một chút." Nàng nhân tiện rúc vào lòng hắn, nhắm nghiền mắt. 

Tập Ám chặn ngang eo ôm nàng lên, từng bước, dẫm trên tuyết đọng. 

"Hội nhi, trên người ngươi sao lại có mùi xạ hương?" Hắn ôm nàng trở về tẩm cung, cầm một góc lụa mỏng khẽ ngửi. 

"A?" Bách Lý Hội lấy ra lò sưởi tay ấm áp bên cạnh, nụ cười che giấu vài phần hốt hoảng: "Là trên người ngươi, không tin ngươi lại xem một chút." 

Tập Ám kéo tay nàng, dán lên chỗ trái tim mình, một tay kia, tự nhiên ôm lấy vai nàng, mang nàng đẩy xuống giường phía sau. 

"Hội nhi, lúc ấy ta nói lấy mạng đổi mạng, không phải là thật."

Toàn thân Bách Lý Hội run lên, tâm, bị khoét một lỗ hổng thật sâu. 

Vốn tưởng rằng, có thể quên đi. 

Vốn tưởng rằng, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. 

Nàng không nói gì, lại vùi mặt vào chăn gấm bên cạnh. 

"Lúc đó, ta thật không nghĩ tới, ngươi chạy trốn cùng Gia Luật Thức, lúc ta đuổi theo, ngươi lại muốn lấy mạng đền mạng, trả lại ta hai mạng." Tập Ám dừng một chút, xoay người kéo Bách Lý Hội vào trong lòng: "Ta ngược lại nghĩ, hai mạng theo lời ngươi nói, phải chăng cũng bao gồm cả Gia Luật Thức. Ta thật không ngờ, quan hệ của các ngươi đã đến mức đó, vậy mà, điều duy nhất ta không thể nghĩ tới, dĩ nhiên là hài nhi trong bụng ngươi."

Là hắn đã bức chết hài tử: "Hội nhi, vì sao ngươi không sớm nói với ta về đứa nhỏ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play