Bách Lý Sa Văn ngồi thẳng ở một bên, bên cạnh là đại phu nhân ra vẻ tao nhã cùng với Bách Lý Mạn Song xảo trá.

Trong đầu Bách Lý Mạn Song, trước sau như một nhớ thương đến nam tử trên chủ vị, tuy là có tà mị, lại vẫn như cũ mê hoặc lòng người, không phải Tập Ám, còn có thể là ai?

Thấy Bách Lý Hội tới, đại phu nhân vội vàng tiến lên, vẻ mặt thân thiết: "Ai ôi, Hội nhi, xem chúng ta đều đã đến đây rất lâu rồi."

Bách Lý Hội tùy ý để nàng nắm tay, đi đến trước mặt Bách Lý Sa Văn: "Cha."

"Ai ôi." Bách Lý Sa Văn vui vẻ gật đầu, hình như có chút thụ sủng nhược kinh.

"Vương gia, ngươi nhìn nữ nhi này của ta đi, từ nhỏ đã thông thư đạt lý, luôn luôn là niềm kiêu hãnh của Bách Lý gia chúng ta a." Bách Lý Sa Văn nhìn nàng đã không còn có bài xích lúc trước, lại khen ngợi thêm nữa. 

Tập Ám gợi lên một nụ cười mị hoặc, khẽ gật đầu. 

"Đúng đúng đúng, Hội nhi nhà chúng ta ba tuổi đã biết ngâm thơ, năm tuổi thêu thùa, đến mười tuổi a, đó cũng quá vượt trội, dung mạo càng thêm xuất chúng a." Đại phu nhân ở một bên cũng sáp lại. 

Khen ngợi như thế khiến cho Bách Lý Hội nhất thời có chút phản ứng không kịp, còn có một chút, một chút bẽ mặt. 

Không dấu vết nhìn về phía Tập Ám, thấy đôi mắt của hắn phiếm cười, giống như đang xem một vở kịch hay. 

Đại phu nhân thấy hai người không nói, liếc nhìn Bách Lý Mạn Song bên cạnh: "Trước kia lúc ở nhà, tốt với Mạn Song nhất chính là Hội nhi, hai người thân thiết tựa như một người vậy."

Lời vừa nói ra, không chỉ có Bách Lý Hội sửng sốt, cả Bách Lý Mạn Song bên cạnh cũng mở to mắt. 

Tập Ám nghe nói, cuối cùng cũng đứng lên, dáng đi nhàn nhã bước đến bên cạnh Bách Lý Hội: "Hội nhi, ngoan như vậy sao?"

Đại phu nhân thấy thế, đầu không ngừng gật gật: "Vương gia nói đúng lắm, Hội nhi nhà chúng ta từ nhỏ đã giúp đỡ phụ thân nàng quản lý chuyện trên dưới, nếu không phải thân là nữ nhi, đã sớm đem Bách Lý phủ làm rạng rỡ rồi."

Nữ tử cực kì khó hiểu liếc nhìn mọi người, đôi mắt tràn ngập nghi ngờ.

"A?" Tập Ám như là được khơi mào hứng thú, vén tóc trên vai Bách Lý Hội: "Vậy nói cách khác, chuyện làm ăn của Bách Lý phủ cũng có khổ lao của Hội nhi rồi."

"Vương gia nói rất đúng." Bách Lý Sa Văn nịnh nọt cười gật đầu, Tập Ám giận dữ liền hủy đi một nửa cơ nghiệp của Bách Lý gia. Suy nghĩ vài ngày, vẫn là quyết định tới cửa một chuyến, mục đích lần này, chỉ vì lấy lòng.

Tập Ám không chút nào bận tâm đến ôm Bách Lý Hội vào trong lòng, âm thanh mang theo vài phần biếng nhác: "Nghe nói, mấy ngày trước Bách Lý gia bị tổn thất?"

"Này, đúng, đúng vậy......" Bách Lý Sa Văn trong bụng căng thẳng, không dám lại đắc tội chút nào. 

"Yên tâm đi, ngày mai, toàn bộ những tổn thất sẽ trở về, hy vọng nhạc phụ ngài sau này có thể hảo hảo đem sinh lực đặt trên phương diện làm ăn, nhưng cũng đừng vì một chút sơ sẩy, mà hủy đi toàn bộ cơ nghiệp." Trong lời nói Tập Ám chứa đầy hàm ý, thậm chí mang theo một chút uy hiếp.

Bách Lý Sa Văn nghe được có thể thu về tổn thất, lập tức cười không khép miệng: "Vương gia yên tâm."

Đại phu nhân ở một bên nghe nói, mừng rỡ không gì miêu tả được, vui vẻ kéo tay áo của Bách Lý Sa Văn.

"Vậy, Vương gia, chúng ta xin cáo lui." Bách Lý Sa Văn vội vã cáo từ, rất sợ Tập Ám sẽ hối hận.

"Ừ, không tiễn." Tập Ám dẫn Bách Lý Hộ đến đình viện, hai người cứ như vậy chậm rãi bước đi.

"Tập Ám......." Trong lòng Bách Lý Hội có nỗi băn khoăn không tháo gỡ được, buồn bực khó chịu.

"Thế nào?" Tập Ám quay đầu, thân người đứng lại. 

"Các ngươi nói cái gì, ta đều nghe không hiểu."  Bách Lý Hội bĩu môi, tỏ vẻ kháng nghị.

Tập Ám cũng không thể chịu được bộ dáng này của nàng, cúi người liền hôn lên: "Ngươi không cần phải biết, về sau hết thảy chuyện của ngươi, đều có ta chống đỡ cho ngươi."

Bách Lý Hội nghe vậy ôm cổ hắn, hôn trả lại, tình ý nồng đậm, gió xuân mờ mịt cũng tan chảy. 

Tập Ám chỉ muốn cho người Bách Lý gia biết, mình có thể một tay lật đổ bọn họ, một ngày kia, nếu như tái phạm, nhất định sẽ dốc toàn lực. Này, chẳng qua là nhắc nhở nho nhỏ thôi.

Người ta nói, nữ tử xuất giá là trời ban xuống chuyện vui, nhưng ở trong khuê phòng của Thủy Cơ, một điểm cũng không nhìn thấy.

Hôm nay, là ngày nàng lên kiệu hoa, Thủy Cơ ngồi trước bàn trang điểm, Bách Lý Hội đem tóc nàng xõa xuống, tóc đen như mực buông xuống lòng bàn tay thật nhỏ của nữ tử, thấm vào nhè nhẹ mềm nhẵn.

Cầm lấy cái lược gỗ đào bên cạnh, chải cái thứ nhất phu thê bạc đầu, chải cái thứ hai, con cháu đầy đàn..........

Nước mắt trong suốt của Bách Lý Hội rơi trên tóc Thủy Cơ, cái lược thật lâu vẫn không đi xuống. Thủy Cơ ở phía trước người, kinh ngạc nhìn mình trong kính: "Hội phi, ta hôm nay phải xuất giá rồi sao?"

Bách Lý Hội nghe vậy, nghẹn ngào không nói ra lời, túm chặt lấy tóc trong tay, lược cũng không chải nữa.

Tiểu Mai ở bên cạnh thấy thế, vội tiếp lấy lược trong tay nàng: "Tiểu thư, để ta đi."

Thủy Cơ nhìn Tiểu Mai thuần thục búi tóc, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì.

Một việc đáng mừng vui búi tóc không đến một hồi liền đã xong, trên tóc cắm lên một cây trâm Bách Điểu Triều Phượng, cũng đã hoàn thành rồi.

Tiểu Lam một bên lấy hỉ bào muốn mặc vào cho nàng, nhưng Thủy Cơ chỉ ngồi, đến tận khi bên ngoài tiếng kèn sona, tiếng chiên trống truyền vào trong sân, mới cứng ngắc đứng lên. 

Trên áo choàng đỏ thẫm có thêu Bỉ Dực Song Phi, sợ tơ màu vàng điểm xuyến trên màu đỏ càng làm nổi bật lên sự cao quý, từng đóa mẫu đơn hương thơm ngào ngạt tốt lành, hoa nở không bao giờ tàn.

Mặc vào người Thủy Cơ, lại còn lộ vẻ xinh đẹp hơn, nữ vi duyệt kỷ giả dung, lại không biết, là vì ai?

(Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Câu này không hiểu lắm, theo mình hiểu đại loại là nữ tử làm cho chính mình vui vẻ).

Hỉ nương ngoài cửa đã đi vào, trước sau như một mang theo vẻ mặt tươi cười, vẫy vẫy khăn gấm trong tay: "Ai nha, Thủy cô nương, đều đã chuẩn bị xong chưa? Tân lang quan nhưng là không kịp đợi đâu."

Thấy khăn voan vẫn còn trơ trọi nằm trên bàn, hỉ nương vội vàng cầm lấy che lên đầu nàng: "Thủy cô nương, giờ lành đã đến, lên kiệu chứ?"

Thủy Cơ thủy chung không nói câu nào, màn che lụa mỏng buông xuống, khẽ đung đưa.

Bách Lý Hội chỉ cảm thấy một trận chua xót, một thân đỏ thẫm như vậy, tươi đẹp chói mắt. Làm cho lòng người đau nhói. 

Hỉ nương đỡ Thủy Cơ ra cửa phòng, ba người trong phòng theo sát phía sau, ở dưới mái hiên dừng bước, đây là Thủy Cơ đã dặn dò, không cần phải đưa tiễn nàng, để nàng đi một mình.

Kiệu hoa màu đỏ, cả quần áo trên người đón dâu cũng đều là màu đỏ, Bách Lý Hội nhìn Thủy Cơ bước vào trong kiệu, trong thoáng chốc màn kiệu buông xuống, khăn cưới trên đầu nàng bị xốc lên một góc, lộ ra đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo của Thủy Cơ, nhưng lại kiên cường nở nụ cười.

"Thủy Cơ......." Bách Lý Hội nhấc làn váy chạy ra ngoài.

"Khởi kiệu........." Nữ tử hô lên một tiếng chìm ngập trong tiếng nhạc vô tận, màn kiệu được hạ xuống, đoàn người cùng với người không hề vui vẻ, vui mừng đi ra khỏi đình viện buồn tẻ đến cực điểm.

Bách Lý Hội đi theo, giống như bị mất hồn, Tiểu Lam phía sau cùng Tiểu Mai cũng không nói một câu, lẳng lặng đi theo phía sau đội rước dâu.

Không thể không nói, Liễu gia rước dâu lần này cũng có được mặt mũi, trên đường phố Trường An, tiểu thương quầy hàng tất cả đều nhường ra một con đường rộng lớn. Cưỡi trên con ngựa trắng dẫn đầu, Liễu Vân Tường vẻ mặt tươi rói, rất đắc ý.

Phô trương như vậy, lòng Bách Lý cũng không ấm áp được chút nào. Hai đứa trẻ hai bên vui vẻ tung những cánh hoa trong giỏ, lại là màu đỏ, bay lên đầy trời, theo gió êm dịu, rơi xuống người nữ tử phía sau.

Trên tửu lâu bên cạnh, nam tử lạnh lùng nhìn đội ngũ đón dâu, khóe miệng nở ra nụ cười chậm chọc. Một thân quần áo người Hán, nổi bật cả người cao ngất tuấn lãng, đôi mắt mang theo ngang bướng bất tuân, lộ rõ bên trong. 

"Vương." Hàn Hữu Thiên bên cạnh đưa tay chỉ chỉ Bách Lý Hội đi phía sau đội rước dâu, nở nụ cười.

Nam tử không nói, ánh mắt chăm chú trên người nữ tử lại dịu dàng đi vài phần, nụ cười trên khóe miệng nhẹ nhàng nở ra. 

Không bao lâu, liền đến Liễu gia, cùng với tiếng kèn xô na lần nữa vang lên, cỗ kiệu được đưa vào phủ.

Bách Lý Hội dừng bước ở ngoài phủ, cho đến khi bên trong truyền đến âm thanh bái đường, nữ tử mới phát ra âm thanh run rẩy xoay người: "Trở về thôi."

Hai người sau lưng vâng lời theo sát phía sau, nữ tử ngẩng đầu khịt khịt mũi, cả bầu trời cũng bị nhuộm đỏ rồi. 

Vẫn là đường phố kia, một bóng người cô độc, Hàn Hữu Thiên trên tửu lâu, liếc nhìn nam tử bên cạnh: "Vương, muốn kêu nàng lên đây không?"

Nam tử từ trong tay áo lấy ra một cái túi hương, hồng mai đã tàn, nhưng mùi hương vẫn như trước: "Không cần, về sau có rất nhiều cơ hội."

Trở lại Vương phủ, Bách Lý Hội liền nhìn thấy Tập Ám ở tiền sảnh, y phục trên người còn chưa thay ra.

"Ngươi không phải đi Liễu phủ sao?" Nữ tử tiến lên vài bước, rúc vào trong ngực hắn.

Tập Ám biết trong lòng nàng rất khổ sở, chỉ là nhẹ nhàng an ủi: "Ngươi yên tâm, Thủy Cơ nàng rất tốt."

Bách Lý Hội ngẩng đầu, lắc lắc đầu: "Nàng tuyệt đối không tốt, Tập Ám, nếu có lỗi, ta là người đầu tiên." 

"Chuyện không liên quan đến ngươi." Nam tử ôm nàng ngồi lên chân mình, động tác như thế, khi hắn làm, cũng là cực kì dịu dàng.

Bách Lý Hội nhắm mắt lại, cực kì mệt mỏi, so với bất kì lúc nào đều cũng đã mệt mỏi.

Liễu Nhứ vui vẻ trở lại Vương phủ, rốt cuộc cũng giải quyết xong một việc, quay đầu liếc nhìn Tiểu Lục phía sau: "Đóng cửa lại."

"Dạ." Tiểu Lục nhẹ giọng đóng cửa lại, Liễu Nhứ từ trong tay áo đưa ra một thỏi bạc đặt trong tay nàng: "Thưởng cho ngươi, về sau ngoan ngoãn đi theo ta, sẽ không để ngươi phải thiệt thòi, vết thương trên tay tự mình đi mua một ít thuốc đi."

"Dạ, tạ ơn Liễu phi." Tiểu Lục đem bạc để vào trong tay áo, tính nết Liễu Nhứ, nàng đã một rõ hai ràng rồi.

"Hừ, chuyện của ca ta đã xong, kế tiếp, ta phải vì hạnh phúc của bản thân mà suy nghĩ rồi." Liễu Nhứ ngồi xuống trước bàn bên cạnh, một tay khẽ vuốt mặt bàn.

"Thanh chủy thủ kia, cũng không biết Vương gia để ở đâu, xem ra muốn trong thời gian ngắn tìm được, không phải là chuyện dễ." Liễu Nhứ nhìn Tiểu Lục: "Lục nô, ta đã thật sự coi ngươi là người của mình rồi..........."

"Nô tỳ biết, tạ nương nương khen ngợi." Tiểu Lục đem ly trà đặt trên bàn: "Liễu phi, nếu như kế này không thành, Lục Nô còn có một kế."

"A? Nói một chút xem" Liễu Nhứ cầm lấy ly trà khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

"Thực ra, cũng không phải diệu chiêu gì, thừa dịp lúc Hội phi ra ngoài, tìm sát thủ để hạ thủ."

Liễu Nhứ chau mày lại suy nghĩ một lát: "Này............, chờ thêm vài ngày nữa, đỡ phải ảnh hưởng đến việc vui nhà ta."

Liễu gia.

Khách khứa đã về hết, bên trong tân phòng nến cháy lay động, hai nến hỉ vững chắc đem trọn căn phòng chiếu sáng lên. 

Khăn voan trên đầu Thủy Cơ còn chưa bóc lên, chỉ là vô vị ngồi bên giường. Trong lòng lại có hơi lo lắng không yên.

Hai nha hoàn trong phòng đứng bên người nàng cũng không nói câu nào. "Chi"" một tiếng, cánh cửa bị mở ra, một bóng dáng màu đỏ nghiêng ngả tiến vào.

"Thiếu gia.........." Hai nha hoàn bước lên phía trước, lại bị nam tử một phen đẩy ra.

"Biến, hôm nay, là lão tử........động.......động phòng hoa chúc, đêm, cút ra ngoài......." Ánh mắt Liễu Vân Tường mông lung xô đẩy hai nha hoàn: "Ra, đi ra ngoài..........."

"Binh" một tiếng, cửa bị đóng lại, thân thể Thủy Cơ nhịn không được run lên hai cái, khẩn trương nắm chặt hai tay.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc, thân hình Liễu Vân Tường chênh vênh hướng Thủy Cơ đi đến, dọc đường va chạm đủ chỗ.

Một tay nam tử xốc khăn voan, hung hăng quăng sang một bên, một tay nhanh chóng nắm lấy cằm Thủy Cơ.

Bị ép ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, một chút cũng không dám động.

"Thủy Cơ, ha, lão tử vì ngươi............, đến tình trạng hôm nay, mẹ nó, ngươi tiện nhân này.............." Liễu Vân Tường một bên chữi rủa một bên đứng dậy xé rách y phục.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Thủy Cơ lập tức thần sắc hoảng hốt, đem cằm từ trong tay hắn giãy ra.

"Làm gì? Ngươi là người của ta, ngươi, ngươi nói ta làm cái gì?" Thân thể Liễu Vân Tường loạng choạng, một tay đẩy Thủy Cơ ngã xuống giường. 

"Liễu Vân Tường, dừng tay, trong bụng ta còn có đứa nhỏ, ngươi buông ra........" Thủy Cơ giãy giụa muốn đứng lên, bất đắc dĩ bị hắn ép quá chặt.

"Đứa nhỏ? Đúng, đứa nhỏ, sinh nhi tử cho ta, đến......." Liễu Vân Tường toàn thân trần trụi bắt đầu xé rách hỉ phục trên người Thủy Cơ, thần trí đã mơ hồ.

"Cứu mạng a, buông ta ra............"

"Bốp" Nửa bên mặt nữ tử lập tức sưng phồng lên, khí lực toàn thân hầu như không còn.

Quần áo trên người hai ba lần liền bị cởi hết, Thủy Cơ bụm mặt không dám kêu lên một tiếng, nam tử hưng phấn tách đùi nàng ra, cả người đè ép tới.

Liễu Vân Tường nghẹn đỏ mặt thử vài lần, đều không làm nên chuyện gì. 

"Vì sao......., đều là ngươi tiện nhân này" Nam tử cưỡi ở trên người Thủy Cơ, một cái tát lại vung lên.

Thủy Cơ liều mạng che đầu, nàng hiểu rõ Liễu Vân Tường hiện tại đã uống say rồi, nếu như phản kháng, chỉ là đưa tới một trận đòn tàn nhẫn thôi. 

Thấy người dưới thân không hề phản kháng, nam tử cúi người xuống dưới háng, lấy quần áo vừa cởi xuống quất vào nữ tử, Thủy Cơ vội vàng cong người lại, hai tay che bụng. 

"Mẹ nó, tiện nhân, ta đánh chết ngươi.........." Liễu Vân Tường càng đáng càng hăng say, may mắn cánh cửa lúc này bị mở ra.

Liễu phu nhân mang theo hai nha hoàn vào phòng, vừa thấy Thủy Cơ bị đánh, vội vàng tiến lên: "Đem thiếu gia kéo xuống cho ta."

"Dạ." Hai nha hoàn tiến lên kéo nam tử: "Thiếu gia........."

"Biến, hôm nay ai muốn ngăn cản ta, ta đánh chết người đó."

Liễu phu nhân giận dữ tiến lên, hung hăng tát một cái vào mặt nam tử: "Ngươi cái thứ không có tiền đồ, trong bụng nàng có thể có cốt nhục duy nhất của ngươi, là hy vọng duy nhất của Liễu gia chúng ta a."

Nam tử thoáng thu hồi thần trí, Liễu phu nhân bận rộn sai nha hoàn phía sau đỡ hắn đi ra ngoài, liếc nhìn Thủy Cơ trên giường: "Người tới, mau mời đại phu đến xem xem, đêm tân hôn tìm đại phu, thật sự là xúi quẩy."

Thủy Cơ vội vàng nhặt quần áo bên cạnh mặc lên người, hai bên mặt đau rát nóng bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play