Cho đến ngày thứ hai khi cai ngục đưa cơm trưa tới, ba người mới biết một ngày đã trôi qua rồi. 

Tiểu Lam cầm một khối bánh dẻo đậu đỏ bỏ vào trong tay Thủy Cơ: “Cho ngươi, cơm ở địa lao này đã khó ăn muốn chết rồi, đây chính là quá hẹp hòi nha.”

Thủy Cơ ung dung bắt đầu ăn điểm tâm, cảm thấy dị thường trân quý: “Sau khi ra ngoài, ta sẽ làm bánh ngọt hoa mai nhiều hơn cho các ngươi, được không?”

“Thật không?” Tiểu Lam thèm thuồng nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay “Như vậy rất tốt a……..”

“Được, ta…….” Nửa câu nói còn ngậm trong cổ, ba người đều vì tiếng ồn ào ở cửa mà khẩn trương đứng lên.

“Liễu tướng quân, ngài không thể a……, Vương gia đã có lệnh, Liễu tướng quân….” Thanh âm của cai ngục lớn tuổi mang theo chút khàn khàn, lại bị một âm thanh thô hào sảng khoái ép xuống: “Cút ngay cho lão tử, không cho vào phải không? Ta hiện tại liền làm thịt ngươi.”

Bách Lý mạnh mẽ đẩy Thủy Cơ vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, điểm tâm trong tay rơi xuống nước đục, nát vụn không còn gì: “Thủy Cơ, mau đứng lên a…….”

Thủy Cơ lập tức phản ứng kịp vội vàng xoay người trở lại phòng giam, nhưng là trừ bỏ một chiếc giường, cái gì cũng không có. Kỳ thực Bách Lý cũng biết không có chỗ nào có thể trốn, nhưng chỉ là theo bản năng mong đợi, cuối cùng là tuyệt vọng.

Liễu Vân Tường đã đi vào địa lao, liếc mắt một cái liền phát hiện Thủy Cơ co rúc ở bên giường: “Hừ, không trách được hôm qua lão tử tìm ngươi cả một ngày cũng không thấy, quả nhiên là trốn ở nơi này.

“Bốp” một tiếng, cai ngục bên cạnh bị đánh ngã trên mặt đất: “Lá gan của ngươi cũng lớn quá rồi, ngay cả ta cũng dám lừa gạt.”

“Liễu tướng quân, mệnh lệnh của Vương gia tiểu nhân không dám vi phạm a.” Cai ngục che nửa mặt sưng đỏ của mình, đôi tay quấn lấy ống quần của hắn: “Liễu tướng quân, ngài tha cho ta đi.”

“Cút ngay” Đôi mắt hèn mọn liền nhìn thấy Bách Lý “Ôi, đây không phải là Lý phi sao? Thế nào lại không ở trên giường của Vương gia, lại chạy tới đây rồi.”

Bách Lý không nhịn được cười lạnh nói: “Hừ, Liễu tướng quân mới thật là hăng hái, cả mệnh lệnh của Vương gia cũng không tuân theo.”

“Đừng có nói điều này với ta, Lý phi, lần trước ngươi đập bể đầu ta thật là cũng không nhẹ a.” Liễu Vân Tường chậm rãi đến gần phòng giam, cách song sắt nhìn chằm chằm nàng.

“Thật không? Ta tưởng ta đập bể đầu, không phải là người chứ.” Bách Lý không chút nào sợ hãi nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khinh bỉ. 

“Được, ta sẽ để cho ngươi trổ tài miệng lưỡi một chút, cai ngục, mở cửa phòng giam của Lý phi, ta muốn đích thân thẩm vấn gian tế này.”

“Liễu tướng quân, ngài tha cho ta đi, Vương gia biết được không phải sẽ giết ta sao, ta cầu xin ngài, ta dập đầu lạy ngài….” Đầu tên cai ngục không không ngừng đập xuống nước đục của nền đá, trên trán lẫn đầy vết máu cùng dơ bẩn. 

“Không mở phải không? Tốt, ta hiện tại liền cho ngươi đi gặp Diêm Vương.” Liễu Vân Tường rút ra một thanh chiến đao mang theo bên người, không phí một tia hơi sức nào vươn đến cổ tên cai ngục: “Mở, hay không mở.”

“Được, được, ta mở…..” Tên cai ngục run run rẩy rẩy cầm chìa khóa bên hông, mở đi mở lại mấy lần mới chính xác với khóa trên cửa phòng giam.

“Pằng” một tiếng, khóa được mở ra, Liễu Vân Tường dữ tợn vung tay lên “Đem nàng kéo ra cho ta.”

“Liễu tướng quân, nhưng mà…..” Hai binh lính sau lưng hai mặt nhìn nhau, không dám nhúc nhích.

“Nhưng mà cái gì? Không thấy là Vương gia đã giam nàng lại sao? Lại nói, hôm nay chúng ta chỉ thẩm vấn mà thôi, sợ cái gì?”

“Dạ.” Hai người không dám nhiều lời, chỉ đành phải song song đi vào trong lao.

Bách Lý kéo một tay của Tiểu Lam qua ở bên tai nàng nhẹ giọng nhắc nhở: “Chờ lát nữa, nhắm mắt lại, che lỗ tai lại, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, biết không?”

Tiểu Lam không ngừng lắc đầu, sợ hãi kéo chặt tay áo Bách Lý.

“Đi, đem cửa phòng giam bên kia cũng mở ra.” Liễu Vân Tường một cước đem cai ngục đá văng, chỉ chỉ cửa phòng giam cách vách. 

“Hai người các ngươi, mời Lý phi lại đây.” Liễu Vân Tường chân rảo bước đến phòng giam của Thủy Cơ, từng bước một tới gần nàng.

Hai binh lính không dám dùng sức nhiều, chỉ là đem Bách Lý nhẹ kéo ra khỏi phòng giam. Còn Tiểu Lam, sợ hãi nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, Bách Lý quay đầu về phía Tiểu Lam kiên định lắc đầu. 

“Thủy Cơ, hôm nay, ta xem ngươi chạy đi đâu?” Liễu Vân Tường hung ác cười đi về phía trước, Thủy Cơ sợ tới mức xoay người chạy đến bên cạnh Bách Lý, hắn cũng không vội, chậm rãi ngồi xuống giường.

“Lần này, ta xem còn có ai tới cứu ngươi.” Theo bản năng sờ sờ vết sẹo sau đầu, sau đó đảo mắt nhìn một vòng phòng giam chỉ có bốn bức tường “Chậc chậc, điều kiện thật đúng là kém, bất quá, lão tử còn chưa có làm trong địa lao, hôm nay thử xem, có phải hay không rất đủ kích thích.

“Liễu Vân Tường, nàng là nữ nhân của Vương gia, ngươi không thể động đến nàng.” Bách Lý 

căm giận bật ra tiếng, hai tay dù bị bắt chéo sau lưng, nhưng vẫn giùng giằng nắm chặt hai quả đấm.

“Hừ” Liễu Vân Tường sải bước đến trước mặt Bách Lý, một phen kéo lấy tóc sau đầu nàng, Bách Lý bị đau cằm ngẩng lên trên, ánh mắt như muốn đem hắn lăng trì “Lý phi, ngài đã quên, nàng là đã từng ở trên giường hậu hạ Vương gia a, ta đây là đang giúp ngươi.”

“Cũng là bởi vì như vậy, ngươi mới không thể động đến nàng.” Bách Lý dùng lực tránh khỏi tay của hắn, tóc cũng rối loạn.

“Hôm nay, ta nhất định phải có được nàng, không chỉ nàng, còn cả ngươi nữa, hôm nay ta đều thu vào, ha ha……” Nhìn Liễu Vân Tường cười không chút kiêng kị, Bách Lý như muốn nôn mửa “Ngươi dám.”

“Ngươi xem ta có dám hay không” Liễu Vân Tường thu hồi nụ cười, khóe miệng nâng lên một mảnh âm hiểm “Ta chỉ cần trước khi Vương gia trở về giết hết các ngươi, không phải là không còn chứng cứ rồi sao? Dù sao các ngươi cũng đã bị ấn định tội danh thông đồng với địch phản quốc, ta nghĩ, Vương gia hẳn là sẽ không truy cứu.” Sau khi dừng một chút, hắn mới mở miệng nói tiếp: “Huống hồ, muội muội của ta lại là sủng thiếp của Vương gia, ngươi cho rằng, Vương 

gia sẽ vì một người chết đi như ngươi, làm sủng thiếp của hắn rơi lệ hay sao?”

“Hóa ra là, hết thảy ngươi đều đã lên kế hoạch êm đẹp rồi”

“Đúng, hừ, lần trước ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, lần này, ta muốn ngươi tận mắt thấy 

ta làm sao chiếm được nàng.” Liễu Vân Tường chỉ vào Thủy Cơ phía sau Bách Lý, trong mắt dấy lên dục vọng hèn mọn.

“Không, Liễu tướng quân, ngài buông tha cho ta đi.” Thủy Cơ sợ hãi hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, làm nước đục tóe lên, những vết nhỏ văng lên đôi ủng màu đen của Liễu Vân Tường, chỉ một cái chớp mắt liền bị thấm ướt sạch sẽ. 

“Thủy Cơ……” Cổ họng Bách Lý khó chịu căng thẳng, không nói ra lời.

“Tha cho ngươi? Thủy Cơ, ngươi cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày, ngươi hôm nay nếu hầu hạ ta chu đáo, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng.” Liễu Vân Tường cực kì hứng thú nhìn chằm chằm Thủy Cơ đang trưng ra khuôn mặt lo lắng, xòe bàn tay vuốt qua bên má nàng: “Ha ha, quả nhiên là xinh đẹp.”

“Đừng….” Thủy Cơ kêu to đánh rớt bàn tay ở trên mặt, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.

“Chạy đi, ngươi chạy cũng không sao, ở đây còn có một người xinh đẹp hơn a.” Liễu Vân Tường xoay qua túm lấy Bách Lý đang bị cầm giữ, một tay nâng cằm nàng lên, ngón trỏ dời đến môi nàng. 

“A, ngươi dám cắn ta.”

Liễu Vân Tường nhìn một hàng dấu răng trên ngón trỏ, đau đến mức không ngừng lắc lắc ngón tay, trở tay hung hăng cấp cho nàng một cái tát.

Bách Lý cắn chặt môi dưới, nửa bên mặt đau đến ngứa ran, toàn bộ tóc rơi xõa ra, thẳng tắp rơi xuống bên hông.

Thủy Cơ mới vừa chạy vài bước liền ngừng lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm bọn họ.

“Thủy Cơ, vẫn còn muốn chạy sao?” Liễu Vân Tường nhàn nhã trở lại giường “Đem Bách Lý mang tới đây.”

“Thủy Cơ, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau a.” Khuôn mặt trắng nõn của Bách Lý sưng lên, khóe miệng cũng rỉ ra một tia máu, vốn là bình tĩnh nhưng trong con ngươi mắt lại tràn đầy hoang mang “Chạy đi, nhanh lên, ngươi chạy mau a” Không hề ý thức được lặp lại mấy câu đó, Liễu Vân Tường cũng chỉ là nhìn hai người xem kịch vui, gian nịnh cười càng lúc càng sâu. 

“Ngài tha cho Lý phi đi.” Thủy Cơ quay trở lại, từng bước chân như một hồi trống tử vong,  từng tiếng từng tiếng nện vào tim Bách Lý, bước chân dẫm lên nước tù đọng phát ra tiếng vang, ở địa lao này vĩnh viễn không có mặt trời, tấu lên khúc nhạc tuyệt vọng. 

Hai tay Tiểu Lam khẩn trương che miệng, nước mắt nhỏ giọt xuống cổ áo, cả áo trong cũng bị thấm ướt. 

“Thủy Cơ, ngươi đi đi, hắn không dám làm gì ta đâu, ngươi đi đi.” Bách Lý thét lên, cảm thấy trong cổ họng từng cơn đau buốt, cuối cùng cũng không ức chế nổi, khóc lớn thành tiếng. 

“Đừng khóc, lần trước nếu không phải là ngươi, ta đã sớm thất thân, đây là số mệnh của ta, vẫn là tránh không khỏi.” Thủy Cơ bình tĩnh cầm khăn lụa trong tay áo nhẹ nhàng lau chùi khóe mắt của Bách Lý “Nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt, ta đã nói gì với ngươi không? Nữ nhân phải thương lấy chính mình, nếu không, trời cũng không thương ngươi, cho nên, đừng khóc.” Mà mình, lệ đã sớm rơi đầy mặt, hai mắt kết đầy hơi nước, chẳng còn nhìn thấy rõ bất kì ai. 

“Còn muốn để ta chờ bao lâu, Thủy Cơ?” Liễu Vân Tường tự nhiên cởi đai lưng, cười tràn đầy dâm ý.

Thủy Cơ tiến lên vài bước đến bên cạnh Liễu Vân Tường, lại chần chừ không dám tới gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play