Editor: Tử Diệp

Hôm sau, Thần Hữu đế quân Quân Lâm Ngọc khi lâm triều liền ban lệnh khiến đông đảo các đại thần kích động mà lại uể oải. Đó chính là đế quân đồng ý tuyển phi. Chẳng qua chuyện tuyển phi này, đều do một nữ tử tên Phượng Vô Song xa lạ toàn quyền phụ trách. Những vọng tưởng đem nữ nhi nhà mình chưa gả tiến đế cung làm các đại thần, tức khắc lại có một ít lo lắng.

Hàng năm, đại điển tuyển phi Thần Hữu Đế quân, đều do Lễ Bộ làm. Từ bọn họ trước đó chọn ra nữ tử tương đối, giao cho Đế quân tự mình xác nhận phẩm cấp. Là tuyển Hoàng Hậu, phi tử, hoặc là quý nhân, phẩm cấp đều do Hoàng Thượng định đoạt. Dựa theo lệ thường tuyển phi từ trước đế quân mấy đời, giống từ Lễ Bộ giao lên danh sách trung, cơ hồ tất cả mọi người có thể phong phẩm cấp.

Nói cách khác, dựa theo lẽ thường, chỉ cần các đại thần cùng Lễ Bộ Thượng Thư Lễ Bộ thị lang có quan hệ, nữ nhi bọn họ có thể tiến cung phụng dưỡng tôn thượng, chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần vào cung, mặc dù ngay từ đầu phẩm cấp cũng không cao, nhưng các nàng tiếp thu từ nhỏ được huấn luyện quy củ, từ nhỏ đã bị cha mẹ bồi dưỡng để tiến cung, nhất định có thể đem đến niềm vui cho Đế quân, như vậy, tương lai bò lên vị trí càng cao, liền sắp tới.

Hiện giờ, Lễ Bộ công tác bị một nữ hài tử vô danh thay thế, các đại thần đặc biệt là những người nhóm bảo thủ căn bản không thể đồng ý cách làm của đế quân Quân Lâm Ngọc. Nhưng Đế quân thập phần cường ngạnh làm quyết định này, bọn họ cuối cùng cũng không thể không nghe.

Bởi vì điều kiện Đế quân đáp ứng tuyển phi chính là muốn vị nữ tử Phượng Vô Song tới chủ trì, nếu không, hết thảy không bàn nữa. Các đại thần đành phải từ bỏ.

Bởi vì, bọn họ vọng tưởng một sự kiện khác. Người gọi Phượng Vô Song tuy rằng Đế quân tự mình mang về, nhưng bọn họ hơi chút tra xét một chút liền biết, Phượng Vô Song cũng không có bối cảnh gì, xuất thân Bắc Thần Quốc phủ Thừa tướng, đối với nhóm thần tử Đế đô, hoàn toàn không đủ nhắc tới. Ở Thần Hữu đế đô, tùy tiện một thị vệ canh cửa thành so địa vị Thừa tướng một tiểu quốc cũng cao hơn.

Bởi vậy, trong lòng các đại thần bắt đầu có một ít suy nghĩ, nếu Phượng Vô Song cũng không bị đế quân thừa nhận rằng nạp phi, vậy nhất định không thể nói rõ chuyện gì đâu. Như vậy, nữ nhi bọn họ tự nhiên vẫn có cơ hội. Vì thế, trong đế đô từ nhất phẩm đại thần, cho tới cửu phẩm tiểu quan, đều sôi nổi hồi phủ chuẩn bị ba ngày sau đại điển tuyển phi.

Nhưng, Phượng Vô Song rất kỳ quái, từ khi Quân Lâm Ngọc tuyên bố khẩu dụ lúc, thẳng đến lúc tuyển phi kết thúc, nàng cũng không nhìn thấy Quân Lâm Ngọc. Phượng Vô Song tuy có bất an, nhưng cũng bị việc tuyển phi bận rộn, đánh gãy trong lòng u sầu.

Duy nhất còn khiến người vui mừng, Quân Lâm Ngọc thế nhưng ngàn dặm xa xôi đem cái nha hoàn trở về. Nghĩ đến, Quân Lâm Ngọc cũng thực để ý tâm tư Phượng Vô Song. Biết nàng ở chỗ trời xa đất lạ, liền xa xôi vạn dặm, phái người đem nha hoàn nàng tín nhiệm nhất đưa tới, để giúp nàng vui vẻ hơn.

“Tiểu thư, bọn nô tỳ rất nhớ người a!” Bích Hà cùng Hồng Liên vừa thấy đến Phượng Vô Song, liền thất thanh khóc lớn lên.

Một ngày kia, Phượng Vô Song bị Quân Lâm Ngọc cùng Mặc Vũ mang đi, các nàng còn tưởng rằng tiểu thư sẽ phát sinh chuyện gì, lo lắng vô cùng. Các nàng tìm Vu Tường trợ giúp, cũng chỉ có thể biết đến tin tức tiểu thư vẫn mạnh khỏe, ngay cả Vu Tường cũng không thể biết đến Phượng Vô Song đến tột đi nơi nào.

Phượng Vô Song ngây ra một lúc, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm người, thẳng đến Bích Hà gọi nàng tiếng thứ hai, nàng mới hồi phục tinh thần lại, một tay ôm lấy một người, chủ tớ ba người, cùng nhau ôm, lẫn nhau đều mừng rỡ như điên mà rơi lệ. Còn có thể gặp lại các nàng, thật tốt.

Biết được Quân Lâm Ngọc phái người đi tiếp các nàng lại đây, nội tâm Phượng Vô Song lại mềm mại vài phần, nàng thực vui vẻ, Quân Lâm Ngọc có thể để ý tâm tình của nàng như thế.

“Trở về liền tốt, trở về liền tốt!”

Trong miệng Phượng Vô Song một bên nói, một bên trộm lau sạch khóe mắt tràn ra nước mắt hạnh phúc.

“Tiểu thư, nghe nói ngươi phải giúp đế quân tuyển phi? Tiểu thư ngài đây là tội gì a?” Bích Hà thở dài mà nói.

“Đúng vậy, tiểu thư, Đế quân rõ ràng là thích tiểu thư, thời điểm ở Nam Lâm Quốc, chúng ta đều rõ ràng. Nhưng, Đế quân vì sao sẽ đáp ứng tiểu thư ngài tới giúp hắn tuyển phi đâu?” Hồng Liên cũng hỏi ra nghi vấn của nàng. Ở trên đường Thần Hữu đế quốc, các nàng tùy ý đều có thể nghe nói nói các bá tánh đối chuyện này đàm luận, thậm chí có người nói Đế quân kỳ thật căn bản không thích tiểu thư, cho nên mới sai nàng giúp Đế quân tuyển phi.

Nhưng mà, Bích Hà cùng Hồng Liên trong lòng rất rõ ràng mà hiểu rõ, Đế quân đối với tâm ý tiểu thư các nàng, tuyệt không phải giả! Chỉ là các nàng không rõ, vì sao tiểu thư thế nhưng còn có thể đáp ứng loại chuyện này.

“Hảo, đừng lo lắng ta, ta quá nhàm chán, muốn tìm việc vui mà thôi. Các ngươi còn không biết tiểu thư ta sao, ta sao có thể sẽ chịu ủy khuất.” Phượng Vô Song nhéo khuôn mặt Bích Hà cùng Hồng Liên hai người đỏ bừng, cười an ủi nói.

“Bích Hà, ngươi xem, quả thật là chúng ta tiểu thư, vẫn thích xem náo nhiệt, thích lừa gạt người!” Hồng Liên lúc này mới yên lòng, đối với Bích Hà nói.

Phượng Vô Song nhẹ nhàng bắn một chút đỉnh đầu Hồng Liên, phẫn nộ quát:

“Ân hừ, không phải tiểu thư thật sự, bằng không các ngươi cho rằng ta là giả mạo?”

“Tiểu thư, nô tỳ lâu không thấy tiểu thư, có chút không quen!” Hồng Liên cười nói.

Chủ tớ ba người ở trong phòng đùa giỡn đến vui vẻ vô cùng, thường xuyên có tiếng cười to truyền ra tới. Bọn nô tài Ngọc Hi Cung, sôi nổi dừng chân ngóng nhìn, muốn biết các nàng đang làm gì, thế nhưng thoải mái. Một ít tuổi nô tài lớn tuổi không khỏi cảm thán nói, Ngọc Hi Cung đã có bao nhiêu năm không có nghe được tiếng cười cùng tiếng khóc? Giống như chủ nhân nó, Ngọc Hi Cung hàng năm đều lạnh như băng. Không người cười vui không người đùa giỡn.

Nhưng từ khi nữ tử kỳ lạ tiến vào, Ngọc Hi Cung mỗi ngày đều có tiếng cười không ngừng. Bọn nô tài Ngọc Hi Cung đều bắt đầu có chút thích nữ tử này.

Quân Lâm Ngọc lúc gần đi đã phân phó công việc trong Ngọc Hi Cung lớn nhỏ đều giao cho Phượng Vô Song tới làm. Cho nên, Phượng Vô Song liền thành chủ tử tạm thời Ngọc Hi Cung.

“Phượng tiểu thư, Phùng Đại tướng quân cùng Bộ Binh Lưu thượng thư cùng nhau tới cầu kiến!” Lúc này, yhasi giám quản sự Ngọc Hi Cung truyền lời.

“Ách? Bọn họ muốn gặp ta, vẫn muốn gặp Đế quân?” Phượng Vô Song có chút không rõ nguyên do, nàng mới đến nơi này không có mấy ngày, tựa hồ cùng những đại thần Thần Hữu đế quốc, cũng không có cái gì giao thoa đi, bọn họ hẳn cũng không phải tới tìm nàng.

“Hồi Phượng tiểu thư, Phùng tướng quân cùng Lưu đại nhân nói rõ muốn gặp Phượng tiểu thư.” Thái giám quản sự cung kính mà đáp lời.

“Vậy ngươi đi trước tiếp đón bọn họ, ta theo sau liền đến!” Phượng Vô Song thu hồi vẻ mặt mới vừa vui đùa, nghiêm túc mà nói.

“Vâng, Phượng tiểu thư!” Thái giám quản sự ứng tiếng nói.

Phượng Vô Song thay một bộ cung trang chính thức, trang điểm trên mặt một lớp phấn nhẹ, cả người có vẻ càng thêm đoan trang nghiêm túc một ít, như vậy mới không dễ dàng bị người khing thường trở thành tiểu hài tử. Bởi vì, Phượng Vô Song xem ra, hai vị nhất phẩm đại thần tự mình tới gặp nàng, tuyệt phi chuyện tốt.

Gần nhất, Phượng Vô Song không cho rằng thân phận mình đủ để cho hai vị đại thần tự mình tới bái phỏng; thứ hai, nếu bọn họ thật sự có việc, vì sao không ở trong cung có Quân Lâm Ngọc mà tới gặp nàng, ngược lại chờ đến Quân Lâm Ngọc ra cung mới đến.

Nhưng mà, Phượng Vô Song trong lòng cũng không sợ hãi, binh đến tướng chặn, thủy tới thổ dấu, mọi việc đều có biện pháp giải quyết. Nàng dị thường bình tĩnh, ngay sau đó bước đến, đi viện phòng khách phóa trước.

Thái giám quản sự thấy Phượng Vô Song tiến vào, vội vàng hướng Phùng tướng quân cùng Lưu thượng thư giới thiệu nói: “Hai vị đại nhân, đây là Phượng tiểu thư!”

Phùng tướng quân cùng Lưu thượng thư nhìn thấy nàng, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua, vẫn chưa nhiệt tình chào hỏi, cũng không có ly tòa, vẫn như cũ ngồi ngay ngắn, trong tay bưng chén trà. Không hề có ý cung kính hoặc nịnh hót.

“Gặp qua hai vị đại nhân, ta chính là Phượng Vô Song. Không biết hai vị đại nhân tìm ta, có chuyện gì? Không ngại nói thẳng!” Phượng Vô Song cũng không để ý bọn họ mắt lạnh, nàng cũng lựa chọn thẳng tắp mà ngồi ở trên chủ tọa giữa phòng khách. Nàng đi thẳng vào vấn đề, khí thế hoàn toàn không thua với nhị vị võ tướng.

“Điêu dân lớn mật, thấy nhất phẩm đại thần, dám không hành lễ, còn dám can đảm ngồi chỗ của Đế quân, ta xem đầu Phượng tiểu thư chỉ sợ không cần!” Phùng tướng quân bỗng nhiên đem chén trà nặng nề mà đặt trên bàn trà, khí thế càng áp đảo, hắn lớn tiếng phẫn nộ quát.

Phượng Vô Song xem cũng chưa liếc mắt bọn họmột cái, tiếp tục bưng chén trà thưởng trà, phảng phất đối Phùng tướng quân gầm lên chưa từng nghe thấy.

“Lớn mật! Phượng tiểu thư một khi đã coi thường Đế quân, ta liền trực tiếp giao cho Hình bộ phán nàng tội danh đại bất kính, Phùng tướng quân, ý của ngươi như thế nào?” Một bên Lưu thượng thư thấy Phượng Vô Song chút nào không dao động, bị tức giận đến phát run, khuôn mặt dữ tợn mà chỉ vào Phượng Vô Song, giận dữ hét.

Hai người đều vì có tiếng tính tình võ tướng, khí thế bản thân đều có thể áp đảo mọi người, hiện giờ bạo nộ bọn họ, càng khiến bọn hạ nhân ở đây, sợ tới mức chết khiếp. Bọn họ đều sôi nổi vì Phượng Vô Song cầu nguyện.

Ở đây mọi người, trừ bỏ Phùng tướng quân cùng Lưu thượng thư sắc mặt tức giận đến đỏ lên, những người khác đều sợ tới mức liền thở cũng không dám thở mạnh.

Nhưng mà, còn có một người, vẫn như cũ không dao động, như cũ định thần nhàn nhã uống trà, phảng phất lá trà là tuyệt thế mỹ vị, khiến nàng không muốn rời tay.

Sau một lúc lâu, không người nói chuyện. Phùng tướng quân cùng Lưu thượng thư sớm bị tức giận đến nói không ra lời.

Liền ở Phùng tướng quân chuẩn bị bắt đầu đợt thứ hai tức giận hướng mắng nàng, Phượng Vô Song nâng tay, đưa cho thái giám quản sự bên cạnh một thứ, lạnh lùng mà nói: “Ngươi đọc cho hai vị đại nhân nghe rõ văn kiện này!”

Nàng có thể bị mắng một lần, quyết không cho phép bị mắng lần thứ hai. Nàng muốn nhìn hai vị đại nhân này muốn xong việc như thế nào. Nàng sớm đã nói Quân Lâm Ngọc viết mật lệnh, để ngừa loại chuyện này phát sinh, chỉ là không nghĩ tới chuyện này phát sinh nhanh như vậy.

"Vâng, Phượng tiểu thư!” Thái giám quản sự tiếp nhận một phong thư giấy lá vàng, đây chính là trang giấy lá vàng Thần Hữu đế quân viết khi chuyên dụng.

“Bổn quân ra ngoài là lúc, Phượng Vô Song chủ trì công việc lớn nhỏ của Ngọc Hi Cung! Phượng Vô Song đó là chủ nhân Ngọc Hi Cung, bất luận kẻ nào thấy nàng, như thấy bổn quân. Cần lấy lễ đối đãi, không được bất kính. Nếu không, lúc đó dùng tội đại bất kính để xử!

Thần Hữu đế quân ấn!”

P/s: Ai cho tôi động lực ⭐

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play