Sau khi cầm bảy trăm lượng Bạch chưởng quỹ đưa, cộng thêm hai trăm lượng và một số đồ trang sức của Phượng Vô Song trước kia để lại mang đến tiệm cầm đồ, Phượng Vô Song cầm ngân phiếu một ngàn lượng bạc cất vào trong tay áo, nàng khẽ hát, dẫn theo Bích Hà và Hồng Liên vui vẻ rời đi. Đây chính là món tiền đầu tiên nàng kiếm được ở thế giới này, có số tiền kia, nàng có thể phát triển sự nghiệp cho tương lai của mình.

Đúng lúc này, hai người nam nhân phi thân đi vào gian phòng, tiểu nhị ở ngoài cửa đã sớm bị bọn họ dùng ám khí đánh ngã xuống đất.

Trong đó, một nam nhân mặc cầm bào màu trắng, khuôn mặt như thần tiên, toàn thân xuất hiện một vầng sáng như tiên, lông mày đen lông mi dài cong vút, đôi mắt trong suốt như sương mai, làm người khác không dám nhìn thẳng vào hắn.

Vị nam tử con lại một thân trang phục đen, ngũ quan cường tráng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng, chỉ nghe hắn nói: “Chủ tử, xem ra lão sư phụ lại trốn mất rồi!”

Thì ra hai vị nam tử này chính là đôi chủ tớ ngày đó ở phủ Thừa tướng, ngay cả hạ nhân, khí chất cũng không tầm thường, huống chi là chủ tử của hắn, có lẽ đây là nhân vật lớn của Bắc Thần quốc.

“Hừ! Xem lão chạy được bao ra! Rất nhanh sẽ để lão ngoan ngoãn tới tìm ta!” Nam tử mặc cẩm bào màu trắng vô cùng bình tĩnh nói, không hề giống như đang đuổi theo kẻ địch.

Vị chủ tử này nhìn chằm chằm vào đồ ăn còn sót lại trên bàn giống như đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai có thể khiến cho lão đầu tử kia bỏ ra một ngàn lượng bạc để tìm kiếm, chẳng lẽ lão già lại đang mưu đồ bí mật gì với hắn sao? Mặc dù một ngàn lượng bạc với hắn, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, nhưng lõ đầu tử kia chưa từng dùng một khoản bạc lớn như vậy, đây không thể không khiến hắn chú ý, lão đầu tử kia luôn cho là mình thần không biết quỷ không hay, nhưng lão không biết mọi thứ đã sớm bị mình nắm giữ trong tay. Hừ, trò giỏi hơn thầy, không phải là không có đạo lý.

“Đi tra xem hôm nay lão già ở chỗ này ăn cùng với ai, trong phòng có những người nào?” Nam nhân áo trắng lạnh lùng nói, giọng nói lại cực kỳ dễ nghe.

“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm!” Dứt lời, vị thuộc hạ này khẽ cúi đầu rời đi.

Nam tử cẩm bào trắng tìm kiếm ở trong phòng một chút, sau đó phi thân rời đi, không thấy bóng dáng.

Đường từ Bách Hoa lâu trở về cũng không tính là xa, nhưng phải đi qua một rừng cây, ban ngày trong rừng cây còn có phong cảnh rất đẹp, chim bay hoa nở, còn có thể thường thấy nam nữ hẹn ước ở đây, nhưng trời vừa tối liền đổi một phong cảnh khác, vắng lạng dị thường, một mình đi ở bên trong còn cảm thấy dựng tóc gáy.

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, trừ tiếng gió, trong rừng này một chút tiếng động cũng không có.

Từ khi đi vào rừng, Phượng Vô Song liền cảm thấy có gì đó không đúng, đây là trực giác của sát thủ, chính nhờ trực giác này đã giúp nàng tránh được kết cục bị giết, dựa vào nhanh nhạy của nghề sát thủ ở kiếp trước, Phượng Vô Song khẳng định mình bị người khác theo dõi. Là ai? Người nào lại dám theo dõi Tiểu thư phủ Thừa Tướng ở ngoài đường phố, vì sao lại theo dõi nàng? Phượng Vô Song rất nhanh tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng không hề có chút tin tức là nàng từng đắc tội với người nào.

Nàng nhìn Hồng Liên, Bích Hà, các nàng dường như không cảm giác được cái gì, bước chân lảo đảo theo sát Phượng Vô Song.

“Hồng Liên, Bích Hà.” Phượng Vô Song hạ giọng gọi các nàng: “Các ngươi bước nhanh theo ta, đừng quay đầu lại.”

Hồng Liên và Bích Hà nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của Tiểu thư, mặc dù không hiểu nhưng cũng làm theo vì vậy các nàng bước nhanh đi theo sát sau lưng Phượng Vô Song.

“Đạp đạp đạp!” Tiếng bước chân vang lên rõ ràng trong rừng cây.

Đột nhiên, Phượng Vô Song dừng bước, Hồng Liên và Bích Hà theo sau không kịp dừng lại liền đụng vào người của nàng. Các nàng đang muốn hỏi có chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía trước, chợt sợ ngây người.

“Hồng Liên, Bích Hà, lát nữa sau khi ta hô ba xong, các ngươi hãy chạy đi, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, có nghe thấy không!” Phượng Vô Song bình tĩnh ra lệnh, lúc này đối phương là địch hay bạn, căn bản không có cách nào thăm dò được, càng ít người bị cuốn vào càng tốt. Phượng Vô Song dứt khoát đuổi Hồng Liên và Bích Hà đi, bởi vì, đối phương bốn tới vì nàng.

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì, chúng nô tỳ không đi, dù có chuyện gì xảy ra chúng nô tỳ cũng phải ở bên cạnh Tiểu thư!” Bích Hà và Hồng Liên trăm miệng một lời nói, Phượng Vô Song nghiêm mặt làm các nàng ý thức được đã xảy ra chuyện. Nhưng, làm sao các nàng có thể bỏ tiểu thư ở lại chứ, kể từ lần ở trước Tiểu thư bảo vệ các nàng cửa viện của lão gia, Bích Hà và Hồng Liên đã sớm quyết một lòng với Phượng Vô Song rồi.

Phượng Vô Song đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp, mặc dù hai tiểu nha đầu này gầy yếu bình thường, nàng thậm chí còn không nói nhiều với các nàng, nhưng các nàng lại quan tâm đến mình hơn bất kỳ người nào, có thể thay mình đi vào chỗ chết mới là người đáng giá để kết giao.

“Nếu các ngươi muốn cùng chết, ta sẽ không ngăn cản!” Phượng Vô Song lạnh lùng quát, bởi vì các nàng là người mình muốn bảo vệ, mới không muốn các nàng bị thương.

“Nhưng... Tiểu thư, người nhất định phải cẩn thận, chúng nô tỳ đi tìm lão gia tới cứu người!” Bích Hà thông suốt nhanh, biết nếu như các nàng ở lại nơi này sẽ liên lụy đến Tiểu thư, nếu Tiểu thư làm như vậy nhất định là có lý của nàng, vậy các nàng liền nhanh chóng trở về phủ tìm lão gia tới giúp một tay.

“Đi!”

Hồng Liên và Bích Hà không đành lòng lùi lại phía sau, trong mắt chảy ra nước mắt, trong lòng các nàng đã hạ quyết tâm, nếu Tiểu thư xảy ra chuyện gì, các nàng cũng sẽ không muốn sống nữa.

Đợi sau khi Hồng Liên và Bích Hà rời đi, lúc này Phượng Vô Song mới không có băn khoăn gì, nàng lợi dụng kỹ nặng sát thủ của kiếp trước, mang theo cái đuôi phía sau xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, phải biết, làm sát thủ chỉ có hai kỹ năng quan trọng, một là giết người, một cái khác chính là chạy trốn, bọn họ chỉ có hai nguyên tác: một là đối thủ chết, hai là mình chết, nếu không muốn mình chết, vậy chỉ có thể giết chết đối thủ, nếu giết không nổi thì bỏ chạy.

Vì vậy, rất nhanh, Phượng Vô Song liền nhận ra cái đuôi sau lưng nàng càng ngày càng xa, nàng dùng biện pháp này thật sự quá hữu hiệu, chỉ thấy mấy cái đuôi kia đuổi theo hướng ngược lại.

Phượng Vô Song thấy vậy mới dừng bước lại, khom người xuống, hai tay vịn đầu gối, miệng thở hổn hển, cỗ thân thể này thật sự quá yếu đuối, mới chạy một chút như vậy mà đã mệt đến không thở nổi, hoàn toàn không phải là thân thể dư thừa thể lực của kiếp trước, xem ra, cần phải nghĩ biện pháp điều dưỡng lại thân thể này, bổi bổ thân thể.

Đúng lúc này, Phượng Vô Song chợt cảm thấy phía sau nàng có người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play