“Dừng tay!” Thời điểm Phượng Vô Song cùng Vu Tường đuổi đến, bên trong thấy hai người còn đánh. Nàng chỉ lớn tiếng quát, ngăn cản.
Thẩm Ly nghe tiếng, lùi hai bước, thu hồi kiếm. Bách Đường Tuyệt xem như quân tử, chưa ở thời điểm Thẩm Ly dừng tay mà đánh lén. Bách Đường Tuyệt thu hồi kiếm. Vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía ngoài cửa.
Ánh mắt Bách Đường Tuyệt dừng trên người Phượng Vô Song một thân nam trang, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Phượng Vô Song. Mới vừa rồi là hắn quát bảo Thẩm Ly dừng tay? Nam tử này thoạt nhìn gầy yếu, vóc dáng còn không có cao bằng bờ vai của hắn. Một cái thằng gầy thế nhưng mặt mũi lớn như thế, có thể khiến Hoàng thượng Tây Bình Quốc nói gì nghe nấy? Tiểu tử này là ai?
“Phong Hoa, mau tới đây, ta giới thiệu một chút, vị này chính là Nam Lâm Quốc Thái tử!” Thẩm Ly nâng mi, nói với Phượng Vô Song. Hắn trái lại đối với Bách Đường Tuyệt nói: “Thái tử, người này xưng là Phong Hoa công tử.”
“Phong Hoa công tử? Nguyên lai là người được dân chúng truyền Phong Hoa công tử cũng không phải là người soái khí, ta là Bách Đường Tuyệt. Ngươi hảo!” Tuy trên mặt Bách Đường Tuyệt có chút khinh thường, vẫn vươn tay, làm ra tư thế nắm. Người cũng quá mức nhỏ gầy! Hắn lại là Phong Hoa công tử nổi tiếng gần xa? Trong lòng Bách Đường Tuyệt thầm nhủ.
Nam Lâm Thái tử? Bách Đường Tuyệt? Trong lòng Phượng Vô Song thình lình một tiếng đánh trống lớn. Người này thế nhưng là người nàng sắp phải gả sao? Khó trách mới vừa rồi Thẩm Ly phái thuộc hạ đưa tờ giấy cho nàng, viết: “Dịch dung nam trang!” Thì ra là thế. Trong lòng Phượng Vô Song hiểu rõ. Nguyên lai là Thẩm Ly sợ chân dung nành bị bại lộ ở trước mặt Bách Đường Tuyệt, nhất định sẽ có phiền toái không cần thiết.
Trố mắt vài giây, Phượng Vô Song thu hồi suy nghĩ, cũng vươn tay, giả vờ trấn định, mặt khôbg biểu tình nói: “Gặp qua Hoàng Thượng, gặp qua Thái tử, ta là Phong Hoa!”
Kỳ thật ánh mắt của nàng vẫn luôn đang âm thầm quan sát Bách Đường Tuyệt. Nói không hiếu kỳ, thì không phải thật sự. Rốt cuộc qua một đoạn thời gian, nàng phải gả cho người này rồi. Tuy rằng tạm thời không có ai chân chính đi vào lòng Phượng Vô Song, nhưng Phượng Vô Song như cũ không cam nguyện tương lai phải gả cho nam tử trước mặt này thoạt nhìn thập phần cuồng ngạo.
“Phong Hoa, trong tay ngươi bưng chính là đồ ăn mới vừa đi làm sao? Nghe rất thơm, trẫm có chút nhịn không được, muốn ăn!” Trước mặt người ngoài, Thẩm Ly vẫn là dùng “Trẫm” tự xưng, tránh thân mật quá mức, mà bị người nào đó có tâm lợi dụng đi. Lại nói tiếp, hắn làm như vậy đều chỉ vì bảo vệ Phượng Vô Song mà thôi. Thẩm Ly đứng bên Bách Đường Tuyệt nhìn Phượng Vô Song nháy mắt.
“Đương nhiên, Tiểu Tường tử mau dẫn Hoàng Thượng cùng Thái Tử điện hạ qua đi, nếm thử đồ ăn mới!” Phượng Vô Song hiểu được ánh mắt Thẩm Ly, tự nhiên hiểu ý, phân phó Vu Tường phía sau.
“Dạ, công tử!” Vu Tường nói.
“Này hoá ra tốt, cô đi theo Thẩm hoàng, có lộc ăn!” Bách Đường Tuyệt nói.
Trong lời đồn trù nghệ Phong Hoa công tử có thể nói tuyệt nhất. Bách Đường Tuyệt mặc dù ở trong hoàng cung, cũng có nghe thấy. Nhưng mà, khi hắn nhìn trên bàn đầy các loại rau dưa cùng thịt tươi, mắt hắn kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ly. Không ngờ, Thẩm Ly thế nhưng cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Vì thế, Bách Đường Tuyệt vẻ mặt oán giận hỏi: “Không biết Phong Hoa công tử có ý gì? Thế nhưng cho ta cùng với Thẩm hoàng ăn đồ này? Ngươi không sợ chúng ta bị nhiễm bệnh lạ sao? Chỉ sợ Phong Hoa công tử không có mấy cái đầu để bồi đi?”
Phượng Vô Song vẫn không để ý tới hắn. Người lỗ mãng như thế không tín nhiệm nàng, trong lòng nàng, nháy mắt đối với Bách Đường Tuyệt không có hảo cảm gì.
Đến khi đồ ăn đã mang lên, Phượng Vô Song mới giải thích cho Thẩm Ly, nói: “Hoàng Thượng, đây nghiên cứu chế tạo mới. Đồ ăn bỏ hết vào nồi, kỳ thật chỉ là hợp hết đồ ăn, ta đặt cho nó tên gọi lẩu! Hoàng Thượng muốn nếm thử không?”
“Đương nhiên!” Thẩm Ly ôn hòa nhìn Phượng Vô Song, cười đáp. Nữ hài trong lòng luôn có đồ vật hiếm lạ cổ quái. Thẩm Ly nhìn giữa cái bàn có một cái bếp lò, đang cháy, trên giá đựng đầy nước canh trong nồi sắt. Lẩu, thật đúng là tên thông thường.
Dứt lời, Thẩm Ly liền cầm chiếc đũa gắp một mảnh lá cải trắng bỏ vào miệng. Hắn không đành lòng làm mất mặt Phượng Vô Song, nhưng không dám trực tiếp ăn thịt đỏ tươi, đành phải yên lặng mà ăn lá cải. Bách Đường Tuyệt ngồi ở một bên mắt lạnh nhìn, một bộ dạng không liên quan.
“Từ từ, Hoàng Thượng! Không phải ăn như vậy, xem ta làm cho ngươi.”
Phượng Vô Song chạy nhanh mà gọi Thẩm Ly.
“Hoàng Thượng, điện hạ, các ngươi xem, cái lẩu này làm như vậy ăn mới ngon!” Phượng Vô Song kẹp một mảnh thịt dê hơi mỏng, đặt vào trong nồi, không lớn trong chốc lát, liền đã chín, nàng làm nước chấm. Lại đem thịt dê đã chín, bỏ vào chén Thẩm Ly và Bách Đường Tuyệt “Các ngươi nếm thử hương vị như thế nào?”
Ở mặt đầy mong chờ của Phượng Vô Song, Bách Đường Tuyệt cùng Thẩm Ly chậm rãi ăn thịt dê, Thẩm Ly là một bộ dáng thực hưởng thụ, Bách Đường Tuyệt hơi có chút chần chờ. Phượng Vô Song không để bụng, vị Thái tử này thoạt nhìn lòng dạ sâu đậm, không biết chính mình tương lai sẽ gả qua, là phúc hay họa? Hiện giờ, nàng từ lâu đã không còn đường lui.
“Mềm mại non mềm, còn không có mùi tanh, trẫm còn chưa bao giờ ăn qua cách làm mới lạ này, hương vị thịt dê thật là cực hảo. Thái tử, ngươi nghĩ sao?” Thẩm Ly ăn xong thịt dê, khen không dứt miệng.
“Đích xác không tồi!” Bách Đường Tuyệt không phủ nhận, trong lòng thật thích hương vị này. Nước canh tươi ngon, nước sốt cùng thịt dê tươi mới, kết hợp lại, thật sự đủ để an ủi bắt bẻ ban đầu.
Phượng Vô Song vừa lòng gật gật đầu. Ba người ngồi vây quanh bàn, bề ngoài nhìn vào thực hoà thuận vui vẻ mà ăn lẩu.
“Không biết Phong Hoa công tử hứng thú hay không, tới Nam Lâm Quốc làm một tửu lầu đi?” Bách Đường Tuyệt một tay nâng chén rượu, nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, nhìn không ra nội tâm hắn chân thật. Nhưng mà, Phượng Vô Song căn bản không để bụng, nàng đối với thuật dịch dung chính mình rất có tự tin, không có khả năng dễ dàng bị người ta nhìn thấu.
“Ách? Xem ra Thái Tử điện hạ thực thích lẩu của thảo dân?” Phượng Vô Song lạnh giọng hỏi.
“Không sai. Nói vậy Phong Hoa công tử cũng rất muốn đem sản nghiệp của chính mình dựng lớn đi, bằng không tới Nam Lâm Quốc ta như thế nào? Cô có thể đem Nam Lâm thành thịnh vượng tặng cho ngươi!" Bách Đường Tuyệt ra điều kiện, dụ dỗ Phượng Vô Song.
Mặt ngoài hắn, dường như bởi vì thích ăn lẩu, mới hứa hẹn cấp cho Phượng Vô Song. Nhưng mà, thân là một Thái tử một quốc gia, sao có thể vì ăn mà buông đại tay bút ban thành cho người khác. Tinh tường như Phượng Vô Song, nàng đương nhiên minh bạch chuyện này, căn bản không phải ý củaBách Đường Tuyệt.
Nhưng mà, ý hắn đến tột cùng là gì? Phượng Vô Song một chút cũng không thèm để ý. Cái gọi là tương lai binh chắn, thủy tới thổ dấu. Không có gì đáng sợ. Huống chi hắn ra điều kiện này, đối với Phượng Vô Song trước mắt mà nói, cực kỳ có lợi. Tương lai sau này, đến tột cùng sẽ xảy ra cái gì, hãy nói sau.
Bởi vậy, Phượng Vô Song trực tiếp nói một câu: “Thỉnh Thái Tử điện hạ lập chứng từ!”
Lúc này đến phiên Bách Đường Tuyệt kinh ngạc. Nam nhân này, không cự tuyệt sao? Nhưng vì cái gì, thế nhưng hắn không cảm thấy Phong Hoa công tử nói vô lý, ngược lại cảm thấy Phong Hoa công tử là người cực sảng khoái. Tức khắc đối Phong Hoa công tử có chút hảo cảm lên. Phốc, hảo cảm?
Phong Hoa công tử chính là nam nhân! Bách Đường Tuyệt chặt đứt nội tâm tán loạn khắp nơi.
Đến nỗi ý của Bách Đường Tuyệt đơn giản chính là thử phong hoa công tử. Ai dám động đến nhân vật như Phong Hoa công tử đâu. Huống hồ diện mạo chân thật người gặp qua hắn. Hôm nay hắn cũng coi như vinh hạnh mà có thể ăn món mà Phong Hoa công tử tự làm —— lẩu! Bách Đường Tuyệt hoàn toàn không biết chính mình bị thử!
Từng ăn vô số sơn hào hải vị, Hoàng Thượng cùng Thái tử một quốc gia đều nói lẩu ăn ngon, khẳng định có thể tạo dựng thị trường. Phượng Vô Song phúc hắc suy nghĩ. Duỗi tay tiếp nhận tờ giấy của Bách Đường Tuyệt, nhìn không có vấn đề gì, đưa cho Vu Tường ở phía sau. Vu Tường tự biết nên làm như thế nào.
Lúc này, một thị vệ đi vào, ở bên tai trăm dặm tuyệt bên tai nói.
Bách Đường Tuyệt chau mày, đứng dậy, nói: “Xin lỗi, cô có việc gấp, cáo lui trước, ngày khác lại tới!”
Bách Đường Tuyệt sau khi rời khỏi, Vu Tường ra cửa nhận một tin tức, quay lại nói cho Phượng Vô Song.
“Tiểu thư, Thái Tử điện hạ đã đi trước chúng ta tới hành cung. Nói là muốn đích thân đón tiểu thư hồi Nam Lâm Quốc!”
-----------------------------------
Vote và cmt đi các nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT