Editor: Tử Diệp

Hành cung Tây Bình Quốc.

Trong ngự thư phòng.

Hoàng thượng Tây Bình Quốc Thẩm Ly đang cùng các đại thần nghị sự.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, người đã tới!” Ở bên tai Thẩm Ly, thái giám truyền lời nhẹ giọng nói.

“Thật không? Mau dẫn trẫm đi!” Thẩm Ly không màng đến các đại thần dâng tấu, trực tiếp đi ra cửa cung. Hắn sớm đã không kìm nén được muốn thấy nàng nên vội vàng rời khỏi. Vừa mới vào đến, Thẩm Ly còn chưa hoàn toàn xử lý hết các hạng sự vụ, nhưng hắn thập phần vội vàng là muốn nhìn thấy Phượng Vô Song.

Bởi vậy, nhận được tin tức Phượng Vô Song sắp đến, hắn không thể không đem chuyện triều chính chuyển đến trấn nhỏ tòa thành biên giới. Một bên chờ đợi Phượng Vô Song, một bên xử lý một ít sự tình cần thiết.

Phượng Vô Song nhìn thấy Thẩm Ly, kinh ngạc cực kỳ.

Tuy rằng, nàng biết Thẩm Ly phi thường, nhưng Phượng Vô Song cũng không nghĩ Thẩm Ly nhanh như vậy mà đến. Nàng quả nhiên không có nhìn lầm người!

Phượng Vô Song ngại với thân phận Thẩm Ly, vẫn không biểu hiện thân mật với hắn trước mặt ngoại nhân. Yến tiệc qua đi, nàng gấp không chờ nổi mà chạy tới nơi ước hẹn. Đương nhiên, đối với Phượng Vô Song, tuyệt không phải nổi khổ xa cách tương tư của nam nữ. Nàng chỉ đem Thẩm Ly trở thành bằng hữu, bằng hữu tri kỷ.

Hai người bọn họ có tương đồng cá tính —— ẩn nhẫn, kiên nghị mà không lùi bước. Bởi vậy, có thể càng thêm thưởng thức lẫn nhau!

Mười năm trải qua kiếp sống, Thẩm Ly cần thiết ẩn nhẫn. Nhưng mà hắn chưa bao giờ từ bỏ trách nhiệm gánh vác của chính mình. Hắn tâm tâm niệm niệm quốc gia chính mình cùng cha mẹ thân nhân. Từ bỏ tự do cùng sinh hoạt, chỉ vì có thể cho toàn bộ bá tánh Tây Bình Quốc, đổi đến mười năm an bình. Làm như vậy, là đáng giá, không phải sao? Bọn họ ước hẹn ở phòng chỗ tửu lầu. Tuy rằng Thẩm Ly đã bao toàn bộ gian tửu lầu, nhưng vì nói chuyện, hai người bọn họ vẫn là ở ghế lô mới chạm mặt. Thẩm Ly hoàn toàn không có bộ dáng vua của một nước cao cao tại thượng, tương phản, hắn còn sớm mà chờ ở ghế lô, Phượng Vô Song dựa theo thời gian ước định đúng giờ mới đến.

“Vô Song, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?” Nhìn thấy thân ảnh nhẹ nhàng Phượng Vô Song yểu điệu ngồi xuống, lúc sau, Thẩm Ly ý cười chào hỏi.

Tiểu nhị đem lên các loại thức ăn tươi ngon, Phượng Vô Song nhìn đến muốn ăn. Dọc theo đường đi, mỗi ngày cơ bản đều ăn lương khô, rốt cuộc có đồ ăn ngon để ăn, Phượng Vô Song trong lòng kêu sảng khoái! Đối với một người trời sinh đồ tham ăn mà nói,

Không có gì không thể so sánh bằng việc có thể ăn một đống cơm no càng thêm hạnh phúc!

Vì thế, Phượng Vô Song căn bản không rảnh lo để ý tới Thẩm Ly, nàng xua xua tay, một bên cầm lấy chiếc đũa, một bên nói: “Trước không vội ôn chuyện, cùng ta ăn cơm trước, no lại nói! Đồ ăn lạnh nhưng thực xin lỗi chính mình đói bụng!”

Trong miệng Phượng Vô Song nhét đầy đồ ăn mà bộ dáng phình phình, thập phần đáng yêu. Thẩm Ly nhìn nàng như vậy không chỗ nào cố kỵ, không có chút nào dáng vẻ kệch cỡm, trong lòng tức khắc mềm mại. Nàng ở trước mặt hắn như thế không bố trí phòng vệ, Thẩm Ly trong lòng thực vui vẻ, khóe miệng hiện lên nhợt nhạt ý cười.

“Ăn từ từ! Không đủ lại kêu phòng bếp làm!” Thẩm Ly duỗi tay qua, mềm nhẹ mà gạt mảnh vụn trong miệng Phượng Vô Song, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

“Ngươi cũng ăn a, đừng xem ta ăn, ta ngượng ngùng!” Phượng Vô Song rốt cuộc đem đầu chôn ở đồ ăn, nâng lên, vẻ mặt vô tội mà nói.

Thẩm Ly buồn cười mà nhìn đĩa trước mặt trở thành hư không, còn đồ ăn gì, cơ hồ đều là rỗng tuếch!

“Ngươi đây có bao nhiêu lâu không có ăn cơm? Chẳng lẽ Hiên Viên Vương gia dọc theo đường đi còn bỏ đói ngươi?” Thẩm Ly có chút tò mò Phượng Vô Song, cười hỏi, thanh âm tựa hồ không có từ trước, khàn khàn.

“Một tháng!” Phượng Vô Song cũng không ngẩng đầu lên mà đáp.

Thẩm Ly trố mắt một chút. Xem ra này Hiên Viên Vương gia thật đúng đem nàng bỏ đói! Hắn búng tay một cái, ngay sau đó có tiểu nhị đi lên, Thẩm Ly nói: “Đem lên chút cháo trắng ăn sáng, vài món thanh đạm!”

“Không, ta muốn ăn thịt!” Phượng Vô Song la lớn.

“Ngươi không thể lại ăn nhiều đồ đàu mỡ như vậy, uống chút cháo trắng, điều tiết một chút!” Thẩm Ly hoàn toàn không có phong thái vua của một nước, kiên nhẫn mà nói Phượng Vô Song.

“Thẩm Ly, gian tửu lầu này đồ ăn nào cũng làm được thật không sai!” Phượng Vô Song tự đáy lòng mà tán thưởng nói.

“Khó được ngươi không kén ăn!” Thẩm Ly khẽ cười một chút.

“Đúng vậy, khó được ta thích, Thẩm Ly, không bằng đem gian tửu lầu này bán cho ta như thế nào?” Phượng Vô Song thích khẩu vị nơi này. Làm một người tham ăn, trên đời này, đồ ăn có thể vào được miệng nàng không nhiều lắm. Không bằng đem gian tửu lầu này mua luôn, coi như ở Tây Bình Quốc bắt đầu sự nghiệp! Còn chưa chờ Thẩm Ly đáp lời, chỉ nghe được giọng nam quen thuộc truyền đến.

“Tiểu thư, nơi này sớm là tửu lầu của ngươi, không cần dùng tiền mua!”

Phượng Vô Song nghe vậy, ánh mắt sáng lên, mặt mày mang theo sung sướng vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play