Viên thịt nhỏ vểnh tai lên cảnh giác, thính giác của nó cực kỳ nhạy bén, tất nhiên là đã nghe được loáng thoáng tiếng gọi.

“Đừng sợ, A Ly, là bằng hữu của ta!” Phượng Vô Song dịu dàng an ủi viên thịt nhỏ. Chẳng biết tại sao, viên thịt nhỏ bỗng trở nên có chút gấp gáp, không ngừng nhảy lên nhảy xuống, Phượng Vô Song bất đắc dĩ ôm nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve lông hồ ly của nó.

"Hồng Liên, Bích Hà, ta ở chỗ này!" Phượng Vô Song lớn tiếng đáp lại.

"Tiểu thư ---" Bích Hà sau khi nghe được tiếng của Phượng Vô Song, cũng cố gắng đáp lại.

Hồng Liên mừng rỡ vội vàng báo cho Hiên Viên Triệt: "Vương gia, tìm được tiểu thư, tìm được tiểu thư rồi!"

Bích Hà càng ngày càng đến gần bọn họ, viên thịt nhỏ cũng càng ngày càng trở lên luống cuống, đột nhiên Phượng Vô Song cảm thấy cánh tay của mình có chút lạnh, cúi đầu nhìn mới phát hiện viên thịt nhỏ đi tiểu trên tay của nàng, Phượng Vô Song xách viên thịt nhỏ lên, tức giận nhìn nó, lại phát hiện trong mắt viên thịt nhỏ có chút nước!

Tiểu hồ ly cũng biết khóc? Nó sao vậy?

"Viên thịt nhỏ, không thoải mái chỗ nào sao?" Phượng Vô Song vuốt toàn thân nó, kiểm tra xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra cái gì khác thường.

Đúng lúc này, trong rừng cây truyền đến tiếng kích động vui mừng quen thuộc: "Vương gia, người xem, tiểu thư ở bên kia!"

Trong phút chốc, "Vèo" một tiếng, viên thịt nhỏ từ trong ngực Phượng Vô Song chạy đi thật nhanh, một ánh sáng bạc thoáng qua liền không thấy bóng dáng.

Phượng Vô Song chợt cảm thấy trong lòng trở nên trống rỗng, sao vậy? Sao viên thịt nhỏ lại đột nhiên rời đi? Chẳng lẽ lại đi tìm quả dại sao? Vì sao vừa rồi nàng lại thấy nước mắt trong mắt viên thịt nhỏ?

Nàng loáng thoáng ngửi thấy được mùi thơm, mùi thơm thoang thoảng tao nhã, thấm vào ruột gan, là từ ống tay áo của nàng truyền tới, là mùi mà vừa rồi viên thịt nhỏ đi tiểu trên cánh tay nàng sao? Nước tiểu của tiểu hồ ly lại có mùi hương!

Có lẽ viên thịt nhỏ đói bụng nên đi tìm đồ ăn! Phượng Vô Song tự an ủi mình.

"Tiểu thư, tiểu thư, rốt cuộc nô tỳ cũng tìm được người! Tiểu thư, người có sao không?" Bích Hà và Hồng Liên nhào tới ôm lấy Phượng Vô Song, nước mắt nước mũi cọ lên người Phượng Vô Song, hoàn toàn không để ý tới lễ nghi chủ tớ.

Có lẽ đây mới thật sự là tỷ muội tình thâm, đã sớm vượt qua cả tôn ti trên dưới, chỉ là tỷ muội tình thâm bình thường!

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, không phải các ngươi nhìn thấy ta không có chuyện gì rồi sao?" Phượng Vô Song mỉm cười lau nước mắt thay hai nàng.

Hiên Viên Triệt đứng ở một bên chăm chú nhìn ba người các nàng ôm nhau khóc, trong lòng như có điều suy nghĩ, hắn càng ngày càng cảm thấy hối hận, những người khác đều cho là Phượng Vô Song hoàn toàn là một thiếu nữ ngu ngốc kém cỏi, chỉ có hắn biết, những thứ này tuyệt đối là lời đồn đại, Phượng Vô Song thật sự là nữ tử thiện lương tài giỏi ít có trên đời.

Vào giờ phút này, mặc dù Phượng Vô Song đứng ngang hàng với hắn, nhưng lại không hề có dáng vẻ Công chúa, đối với thị nữ của mình, thà là mình bị thương cũng muốn các nàng hoàn hảo, nữ tử thiện lương như vậy, thử hỏi trên thế gian còn có mấy người có thể làm được?

Sau khi xong việc trở về, nghe hộ vệ và hai thị nữ của nàng thuật lại, Hiên Viên Triệt thiếu chút nữa đã nổi điên muốn giết người! Nàng mảnh mai như thế, lại đuổi thị nữ đi, một mình giao tranh chém giết với đối thủ. Sau khi Hiên Viên Triệt nghe xong, trực tiếp muốn trói Phượng Vô Song lại bên cạnh mình.

Nữ nhân đáng chết, thật không ngờ nàng lại không để ý đến an nguy của mình.

Nếu xảy ra chuyện gì, hắn biết phải làm sao?

"Vô Song, là do Bổn vương hộ tống chưa tận lực, xin tha thứ!" Hiên Viên Triệt bày tỏ áy náy với Phượng Vô Song, với thân phận của hắn mà nói hoàn toàn không cần phải có lễ như vậy với Phượng Vô Song, nhưng Hiên Viên Triệt lại không nói được xin lỗi, chuyện này, nếu không phải hắn rời đi, hộ vệ an bài lại không có năng lực, thì sẽ không xảy ra chuyện không may này.

Thật may mắn là nàng bình an vô sự.

"Tiểu thư, Vương gia rất quan tâm đến người, sau khi trở về nghe được tiểu thư xảy ra chuyện, liền ngựa không ngừng vó đi tìm người, Vương gia... Đã năm canh giờ không ăn uống gì rồi!" Bích Hà giải thích với Phượng Vô Song. Mặc dù trước kia bởi vì Hiên Viên Triệt làm ra những chuyện hèn hạ với tiểu thư nhà mình, cho nên Bích Hà và Hồng Liên cực kỳ oán hận Hiên Viên Triệt, nhưng lần này, các nàng tận mắt thấy Hiên Viên Triệt lo lắng tìm tiểu thư nhà mình như thế, các nàng cũng không nhịn được bị hành động của Hiên Viên Triệt làm cho cảm động.

Hiên Viên Triệt nghe thấy lời của Bích Hà nói xong, lại có chút ngượng ngùng quay mặt đi, nhằm che giấu lúng túng trong lòng.

"Cảm ơn."

Phượng Vô Song nói ra hai chữ ngắn ngủi mà có lực, sau đó liền dẫn Bích Hà và Hồng Liên trở về trên xe ngựa, nàng rất cảm ơn Hiên Viên Triệt, nhưng chẳng biết tại sao, đối với hắn, Phượng Vô Song lại không thể nói những lời dư thừa.

Có người, biết mấy năm, lại không gần gũi được.

Có người, chỉ mới gặp liền thân cận trong gang tấc.

Chỉ chốc lát sau, Bích Hà từ trong xe ngựa đi ra ngoài, nhìn thấy Hiên Viên Triệt vẫn đứng ở chỗ cũ không biết đang suy nghĩ gì, nàng đi khẽ nói: "Vương gia, đây là dược cao tiểu thư nhà ta đưa cho người, nói là có thể tiêu sưng!" Bích Hà đưa cho Hiên Viên Triệt một bình dược màu trắng tinh xảo, bên trên còn khắc hoa mai.

Hiên Viên Triệt sửng sốt, vì sao lại đưa cho hắn cái này? Đang muốn đưa tay trái ra nhận bình dược, "A" một tiếng, Hiên Viên Triệt khẽ cắn răng, 

cảm thấy đau, lúc này mới nhớ ra cánh tay trái của hắn bị thương.

Thì ra đã bị nàng nhìn thấy, trong lòng Hiên Viên Triệt có chút ấm áp và lạnh lẽ.

Ấm là vì nàng nhìn ra thương thế của hắn, còn chu đáo để cho tỳ nữ mang dược rới, mặc dù thật ra thì hắn không cần, vết thương kia chỉ là ngoài da mà thôi. Lạnh là vì nàng vốn là vị hôn thế của hắn, lại phải gả đi làm vợ người khác, giờ phút này Hiên Viên Triệt đột nhiên cảm thấy mình vô năng đến cỡ nào, vì những quyền lợi địa vị này mà mất đi người hắn hắn nhớ thương nhất.

Lần đầu tiên Hiên Viên Triệt cảm thấy hối hận! Trong lòng mơ hồ đau, có ai có thể hiểu!

Quyền lợi, địa vị, giang sơn, thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu không có chuyện kia, lúc này Phượng Vô Song đã sớm là Vương phi của hắn! Nhưng mà ---

Tất cả còn có thể trở lại sao?

Nếu có thể làm lại, hắn nhất định sẽ không buông tha cho nàng! Tuyệt đối không! Trời cao có thể nghe được tiếng lòng của hắn sao?

"Vương gia, Tiểu thư nhà ta còn muốn một chuyện, xin Vương gia đáp ứng!" Bích Hà không hiểu vì sao trên mắt Hiên Viên Triệt lại hiện lên vẻ mất mát như vậy, nàng cẩm thận dè chừng từng chút một nói, chỉ sợ sẽ chọc giận Hiên Viên Triệt.

"Chuyện gì?" Hiên Viên Triệt lạnh lùng đáp. thu hồi những tâm tư tình cảm trong lòng lại, hắn biến thành Định Bắc Vương Hiên Viên Triệt lạnh lùng, trên mặt viết rõ đừng tới gần.

"Hồi Vương gia, tiểu thư nhà ta muốn ngủ lại đây một đêm, xin Vương gia cho phép!" Bích Hà cúi đầu, thỉnh cầu nói. Bích Hà biết rõ đây không hợp quy củ, nơi này là rừng núi hoang tàn vắng vẻ, muốn ngủ lại chỗ này, tiểu thư còn có thể ngủ trong xe ngựa, còn Vương gia thì ngủ ở đâu? Nhưng là lời của Tiểu thư, nàng không thể không nghe, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi cầu Hiên Viên Triệt. Thấy Vương gia hôm nay lo lắng cho Tiểu thư như vậy, Vương gia sẽ đồng ý sao?

"Theo ý của nàng!" Giọng nói của Hiên Viên Triệt vẫn trong trẻo như cũ, mặc dù không biết vì sao nàng lại muốn ngủ ở nơi hoang vu không có người này, nhưng nàng rất ít khi yêu cầu hắn, cho dù là trước kia, Phượng Vô Song cũng chưa từng yêu cầu gì với hắn. Vì vậy, Hiên Viên Triệt không đành lòng cự tuyệt nàng.

Nghĩ lại, trước kia bọn họ đã từng có khoảng thời gian sống chung vui vẻ, đoạn thời gian này vẫn chôn sâu trong lòng Hiên Viên Triệt, bị hắn mãnh mẽ chế trụ, nhưng vào giờ khắc này, lại xuất hiện rất nhiều, làm cho tim của hắn càng lúc càng đau!

Giờ phút này, trí nhớ trong đầu Hiên Viên Triệt đặc biết trở nên sâu sắc, làm tim Hiên Viên Triệt đau nhói.

"Triệt ca ca, phụ thân nói khi nào ta lớn lên sẽ là tân nương của huynh đúng khong!" Một cô nương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nói với hắn.

"Không sai, Song nhi là Vương phi của bổn vương! Vương phi duy nhất!" Một đại nhân nhỏ mặt lạnh lạnh lùng đáp.

"Cái gì là Vương phi? Ta không phải là tân nương của Triệt ca ca sao?" Một cô nương ngây ngốc tò mò hỏi.

"Đồ ngốc! Tân nương chính là Vương phi, Vương phi chính là tân nương!" Một đại nhân nhỏ mặt lạnh vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái.

"À, khi là Vương phi của Triệt ca ca, còn có thể ăn bánh quế hoa hay không?" Một cô nương tham ăn vừa chùi vụn bánh dính ở trên mặt vừa nói.

"Đương nhiên là có! Bổn vương có rất nhiều bạc mua đồ ăn ngon cho muội!" Một đại nhân nhỏ mặt lạnh tiếp tục lạnh lùng nói.

"Được được, vậy ta đồng ý làm Vương phi của Triệt ca ca!" Một cô nương ánh mắt sáng rực chảy nước miếng vui vẻ nói.

...

"Triệt ca ca chỉ mua đồ ăn ngon cho một mình ta có được không?" Một cô nương vung vẩy cắn ngón tay yếu ớt hỏi.

"Vì sao chỉ có thể mua cho một mình muội?" Mộ đại nhân mặt lạnh hỏi.

"Ta sợ Triệt ca ca không có nhiều tiền như vậy?" Một cô nương nhỏ đầu cực kỳ nhanh hỏi.

"Nói nhảm, làm sao bổn vương có thể không có tiền!" Một vị đại nhân nhỏ mặt lạnh trước sau như một lạnh lùng nói.

Hiên Viên Triệt chưa bao giờ nhớ đến những ngày vui vẻ này, khi đó bọn họ trong trắng như tờ giấy, không buồn không lo, chỉ là có một số thứ đã không thể trở lại được!

Bởi vì, Phượng Vô Song đã sớm quên hết tất cả!

Nhưng Hiên Viên Triệt không biết, Phượng Vô Song bây giờ không phải là Phượng Vô Song trước kia, có lẽ cả cuộc đời này của nàng cũng không biết được bọn họ đã từng trải qua một khoảng thời gian như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play