Bát hoàng tử và Thập nhất hoàng tử đuổi theo sau lưng Phượng Vô Song, thật xa liền nhìn thấy ngựa Phượng Vô Song có gì đó không đúng, lại chạy đến hướng vách núi, nàng không muốn sống nữa sao? Dọa bọn họ cả người đều phát run, bọn họ không ngừng hô lớn, cũng không biết Phượng Vô Song có nghe thấy hay không, mặc cho cổ họ bị đau rát vẫn liều mạng hét lớn.

Nếu muội muội bọn họ vừa mới nhận thức này không còn, thì còn cần cổ họng để làm gì?

Phi phi phi, sẽ không, Vô Song muội muội sẽ không có chuyện gì.

Rốt cục Phượng Vô Song cũng nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, trong lòng cũng bị dọa cho sợ, trước mặt hẳn là vách núi! Nàng còn muốn sống nữa không? Phượng Vô Song suy nghĩ mấy giây, sau đó nhanh chóng nắm dây cương, điều khiến con ngựa theo hướng ngược lại, hai tay túm chặt dây cương ngựa, tung người nhảy một cái.

Lúc Bát hoàng tử và Thập nhất hoàng tử chạy tới nói, liền bắt gặp một màn như vậy: một bóng dáng màu đỏ, tung người nhảy một cái, ngay sau đó rơi thẳng xuống bên sườn núi, ngựa chạy tốc độ quá lớn, nên quán tính cũng lớn, bóng dáng Phượng Vô Song nhỏ yếu, cứ như vậy rơi xuống đất, nhưng bọn họ không có thấy tiếng kêu đau của Phượng Vô Song.

Đợi bọn họ đến gần, mới phát hiện Phượng Vô Song đã té ngất đi, đang muốn đưa tay ôm nàng, không ngờ Thập nhất hoàng tử vấp phải một nhanh cây bên cạnh, vốn Phượng Vô Song không có lực chống đỡ, còn chưa chờ Bát hoàng tử vươn tay ra đỡ, Phượng Vô Song đã trực tiếp lăn xuống sườn dốc.

Trời ạ! Phía dưới là vách núi vạn trượng!

Thập nhất hoàng tử không chút nghĩ ngợi liền phóng theo xuống, hy vọng có thể nhanh chóng bắt được Phượng Vô Song, lần này thật sự là do hắn hại nàng, Thập nhất hoàng tử gấp đến độ muốn khóc lớn.

Mặc dù Bát hoàng tử cũng bị dọa, nhưng vẫn trấn định hơn nhiều so với Thập nhất hoàng tử, chạy như vậy sao có thể đuổi kịp với tốc độ lăn xuống của Phượng Vô Song! Bát hoàng tử tung người nhảy một cái, chân đạp gió, thi triển khinh công đuổi theo Phượng Vô Song.

Rốt cuộc! Trong lúc sắp sửa rơi xuống vách núi, Bát hoàng tử cũng kéo được Phượng Vô Song lại, nhưng khác biệt rất lớn, Phượng Vô Song đã sớm hôn mê bất tỉnh, nửa người của nàng đã lọt ra bên ngoài vách núi.

Bát hoàng tử liều mạng níu Phượng Vô Song lại, vừa gọi vừa đe  dọa: “Vô Song, tỉnh, Vô Song ngươi không thể ngủ được, mau tỉnh lại xem ngươi đang ngủ ở chỗ nào, hù chết người mà!”

Hắn cố gắng gọi Phượng Vô Song tỉnh lại, như vậy nàng mới có lực túm chặt hắn, nếu không với tình huống bây giờ, Phượng Vô Song lúc nào cũng có thể rơi xuống dưới vách núi như cũ, Bát hoàng tử sợ mình không đủ lực.

Vậy thì, hắn sẽ vạn kiếp bất phục!

Ngàn vạn lần không được, Vô Song ngươi mau tỉnh lại đi! Ca ca van cầu ngươi!

Lúc Thập nhất hoàng tử chạy đến, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy: Bát hoàng tử nằm trên mặt đất, thân thể Phượng Vô Song đã sớm không thấy, nàng đã rơi xuống bên ngoài vách núi, tay của Bát hoàng tử liều mạng nắm chặt tay của Phượng Vô Song.

Thập nhất hoàng tử bị dọa đến kinh hồn, hắn nhanh chóng chạy tới, cùng Bát hoàng tử kéo Phượng Vô Song lên.

Sức lực của hai người cũng lớn hơn một chút, rốt cục cũng kéo được Phượng Vô Song lên, lúc này, cánh tay của Bát hoàng tử đã không còn chút cảm giác gì nữa rồi, trên người trên mặt Thập nhất hoàng tử đều là vết trầy xước, may mắn chính là đây đều là những vết thương bên ngoài.

Thể lực của bọn họ đã cạn kiệt, cũng không có bất kỳ phương tiện gì, bọn họ không cách nào mang Phượng Vô Song trở về, chỉ đành để Phượng Vô Song nằm trên mặt đất, xem một chút có cách gì để giúp nàng tỉnh lại hay không.

Khi bọn họ ngồi xuống kiểm tra vết thương trên người Phượng Vô Song thì một tiếng quát lớn truyền đến.

“Vô Song, sao vậy?”

“Tứ ca, Vô Song muội muội đã hôn mê bất tỉnh, mau đưa hồi cung truyền thái y đi!” Bát hoàng tử thấy người tới, vội vàng nói.

“Lý Thành Đức, nhanh đi mời Ôn thái y tới Vương phủ!”

“Dạ! Vương gia!” Lý Thành Đức lui xuống, ngay cả hắn cũng bị bộ dạng của Phượng Vô Song làm cho kinh sợ.

Hiên Viên Triệt ôm lấy Phượng Vô Song, dịu dàng lau vết máu trên mặt nàng, một chút vẻ mặt chán ghét của người thích sạch sẽ cũng không có, chỉ có lo lắng và đau lòng.

Trên mặt Phượng Vô Song đều là máu, quần áo cưỡi ngựa phía sau lưng đã bị xé rách, thậm chí có thể thấy vết thương lớn phía sau lưng của nàng, máu tươi nhuộm ướt y phục, màu đỏ này không biết là màu đỏ vốn có của quần áo hay là màu của máu.

Hiên Viên Triệt khẽ vuốt đầu Phượng Vô Song, chỉ cảm thấy trên tay có chút ẩm ướt, lật qua nhìn mới phát hiện phía sau đầu nàng toàn là máu tươi! Rốt cuộc nàng bị thương nặng đến cỡ nào mà sao lại nhiều máu như vậy? Hiên Viên Triệt nhìn sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào của nàng, đau lòng không dứt.

“Ưng kỵ quân!” Trong mắt Hiên Viên Triệt hiện lên một chút hung ác tàn bạo, hắn gọi ám vệ của mình ra.

“Vâng, chủ tử!” Mười nam tử áo đen không biết từ nơi nào xuất hiện, dễ nhận thấy là bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh Hiên Viên Triệt, chẳng qua là kỹ năng ẩn núp rất khá, bọn họ cùng nhau chiến đấu, dũng mãnh nghiêm túc.

“Tra rõ chuyện này! Phàm là người tham dự đến chuyện này đều giết không tha!”

Hiên Viên Triệt nổi giận, chưa bao giờ nóng nảy như vậy, ngay cả Ưng kỵ quân bảo vệ Hiên Viên Triệt cũng chưa từng thấy qua Hiên Viên Triệt tức giận như thế, trước giờ tác phong của hắn đều trước sau như một, nụ cười giết người, ẩn nhẫn giết người, đó mới là tính tình của Định Bắc vương Hiên Viên Triệt, nhưng đây là lần đầu tiên Hiên Viên Triệt tức giận lớn như vậy!

Dường như kể từ sau khi gặp Phượng Vô Song, tất cả lần đầu tiên của hắn đều là vì nàng, lần đầu tiên cười thật lòng là bởi vì nàng, lần đầu tiên tự mình đến tửu lâu ăn cơm là vì nàng, lần đầu tiên thân cận với nữ tử là vì nàng…

Mà lần đầu tiên hắn có thể thân cận ôm nàng như vậy là vì nàng bị thương, lần trước ở gần Bách Hoa lâu, nàng bị người đuổi giết, hắn cứu nàng. Hôm nay, lần thứ hai ôm nàng cũng là vì nàng bị thương, lần này nàng cũng nhất định sẽ tỉnh lại.

Nhất định sẽ, Hiên Viên Triệt không nhịn được tự động viên mình.

Tức giận như vậy cũng bởi vì một người, đó từng là vị hôn thê của hắn, cũng từng là nữ tử hắn chán ghét nhất --- Phượng Vô Song.

Rất nhiều thứ, luôn lặng lẽ thay đổi, không ai có thể kháng cự được.

“Tứ ca, cho chúng đệ đi điều tra đi!” Bát hoàng tử và Thập nhất hoàng tử đứng lên, trăm miệng một lời nói.

Lần này, Phượng Vô Song bị thương, bọn họ cũng có trách nhiệm, nếu không phải bọn họ cố ý thả chậm tốc độ, nếu bọn họ đi cùng nàng, nàng sẽ không đi nhầm đường, sẽ không vội vàng nhảy xuống đất như vậy, nếu không phải Thập nhất hoàng tử vướng phải nhành cây, Phượng Vô Song cũng sẽ không lăn từ trên núi xuống, khiến cho thương thế nặng thêm như vậy!

Trong lòng bọn họ không ngừng tự trách, vì vậy, bọn họ nhất định phải tự mình tra rõ chân tướng, thay muội muội Phượng Vô Song của bọn hắn báo thù!

“Được! Đi theo Ưng kỵ quân, nhất định phải tra rõ mọi chuyện!” Ánh mắt Hiên Viên Triệt trở nên lạnh lẽo, nghiêm nghị nói.

“Vâng, Tứ ca!”

Hiên Viên Triệt ôm lấy Phượng Vô Song vào trong xe ngựa, ngay sau đó, chạy nhanh về Vương phủ.

Ôn thái y đã chờ ở Vương phủ từ sớm, thấy Hiên Viên Triệt trở lại liền vội vàng hành lễ: “Thỉnh an Vương gia!”

“Chữa trị tốt cho nàng, không trị hết, bổn vương muốn đầu ngươi!” Hiên Viên Triệt lạnh giọng quát, dọc theo đường đi, máu trên người Phượng Vô Song vẫn không ngừng chảy, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi.

Thân thể nàng còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được mất nhiều máu như vậy, trong mắt Hiên Viên Triệt hiện lên vẻ khát máu, nếu tìm được người đứng sau màn, nhất định sẽ tịch thu gia sản giết cả nhà kẻ phạm tội, mới có thể giải trừ mối hận trong lòng hắn!

“Dạ dạ dạ, thần nhất định sẽ toàn lực chữa trị cho Phượng tiểu thư!” Ôn thái y lên tiếng trả lời, hắn không khỏi đưa tay sờ lên cổ mình, cổ của hắn thật đáng thương, bị Vương gia uy hiếp hai lần liên tục, hơn nữa hai lần đều bởi vì cùng một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play