Cả yến hội lầm vào trong yên tĩnh, thậm chí tất cả mpji người đều vội vàng cúi đầu thấp xuống, càng không dám thở mạnh.
Quân Lâm Ngọc đi xuống đài, mọi người ở đây đều cho là hắn muốn trừng phạt Đỗ Châu ngu ngốc. Không ngờ, hắn lại đến trước mặt Phượng Vô Song, mắt chứa ý cười, vươn tay, dắt Phượng Vô Song đi ra ngoài.
Phượng Vô Song nhất thời sửng sốt, nàng lại không cự tuyệt nam nhân này dắt nàng đi, đây là có ý gì? Nàng không phải là người sạch sẽ không thích người khác đụng chạm trong truyền thuyết sao?
Có người lén cười trộm sau lưng bọn họ, Đỗ Châu này thật là có mắt không tròng, tự mình đa tình, người ta căn bản còn không buồn liếc nàng ta một cái, phụ thân Đỗ Châu cũng đang suy nghĩ, nguy hiểm thật, nha đầu chết tiệt kia, thiếu chút nữa đã hại Đỗ gia thê thảm. Đỗ Châu nhắm mắt tức giận, hai mắt giận đến mức bị nước mắt che phủ.
Ai ngờ, một giây kế tiếp, không ai còn có thể cười được nữa.
“Đỗ gia, diệt!”
Quân Lâm Ngọc rất bình tĩnh nói ra một câu này, nhưng, người thật sự hiểu rõ hắn, mới biết được hắn càng bình tĩnh, càng đại biểu cho bão táp mãnh liệt.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Quân Lâm Ngọc đã mang theo Phượng Vô Song rời khỏi cửa lớn, mọi người giống như chim sợ ná, vội vàng cáo lui, chỉ còn lại một nhà Đỗ gia và Hoàng thượng, mấy người Hoàng hậu lưu lại.
“Ba!” Lại bộ thị lang Đỗ đại nhân hưng hăng tát Đỗ Châu một cái.
“Hoàng... Hoàng thượng, phụ thân, thật xin lỗi!” Đỗ Châu quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói, hôm nay, nàng ta mới hiểu được sự ngu ngốc của mình đã mang đến bao nhiêu đau khổ cho gia tộc.
“Tội thần không biết dạy nữ nhi, cầu xin Hoàng thượng khai ân! Tiểu nữ còn nhỏ, cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho tiểu nữ, mọi tội lỗi để một mình tội thần gánh chịu!” Đỗ đại nhân quỳ xuống, vị này đã gần năm mươi tuổi, năm thắng để lại từng dấu vết trên mặt hắn, tất cả, có lẽ hôm nay là ngày kết thúc.
“Đỗ ái khanh, trẫm cũng thật không đủ sức! Người nọ đã lên tiếng, trẫm cũng không dám không nghe theo! Muốn trách chỉ có thể trách người nọ bây giờ quá mạnh!” Tuy trong lòng Hiên Viên Ngạo Thiên có lòng trắc ẩn, nhưng hắn cũng không dám phản kháng ý chỉ của Đế quân, chỉ có thể trách ông trời không có mắt!
“Hoàng thượng, nô tì có một kế!” Hoàng hậu dịu dàng nói.
...
“Này, buông ta ra!” Phượng Vô Song giùng giằng, tay của người này thật lớn.
“Hừ! Tiểu tử không biết lễ phép, ta không gọi là này, ngươi không nhớ ta sao?” Quân Lâm Ngọc bĩu môi một cái, ngón trỏ còn đặt lên môi làm động tác đừng len tiếng, hắn đang ở trước mặt Phượng Vô Song, ngay cả tôn xưng cũng không cần mà nói thẳng “Ta”, làm Mặc Vũ bên cạnh càng mở rộng tầm mắt!
Phượng Vô Song im lặng nhìn động tác của hắn, đây là đang dỗ dành tiểu hài tử sao? Nàng dù gì cũng đã hai mươi... không đúng, mười ba tuổi rồi!
Cái quái gì!
Quân Lâm Ngọc không biết trong lòng Phượng Vô Song đang nghĩ gì, hắn chỉ muốn trêu chọc nàng, giống như ngay từ lần đầu tiên gặp Phượng Vô Song, Quân lâm Ngọc đã làm như vậy.
Thật là tiểu tử thú vị mà!
Mặc Vũ vén rèm xe ngựa thay bọn họ, Quân Lâm Ngọc tự mình ôm Phượng Vô Song lên xe, chủ nhân không phải là người thích sạch sẽ sao? Mặc Vũ nâng trán, chủ tử có phải là đổi thành một người khác không, tại sao hắn lại có cảm giác khác thường thế này?
“Nhớ ngươi, ngươi sẽ buông tay sao?” Phượng Vô Song bĩu môi, Quân Lâm Ngọc đặt nàng lên giường êm trên xe ngựa, nàng lập tức ngồi đối diện với Quân Lâm Ngọc, thế nhưng, Quân Lâm Ngọc không có buông tay của nàng ra.
Quân Lâm Ngọc nhìn bộ dạng né tránh hắn giống như thấy đồ vật bẩn của nàng, ánh mắt hơi tối, người này, thật sự không cảm kích sao? Chẳng lẽ mình vừa mới cứu nàng, nàng không cảm tạn đại ân nhân là hắn sao? Dù hắn hắn cũng là một đại soái ca! Quân Lâm Ngọc tương tối tự tin với dung mạo của mình!
Phi! Không phải là tự tin, mà là tự luyến!
“Dĩ nhiên...”
“Ngươi tên Quân Lâm Ngọc!”
“Này, ta đã nói ra tên của ngươi, mau buông tay của ngươi ra cho lão nương!” Phượng Vô Song tức giận quát, bị một người xa lạ nắm chặt như vậy, nàng thấy không quen, phải biết, kiếp trước ngay cả vị hôn phu của nàng cũng rất ít khi có cơ hội thân cận với nàng như này.
“Ta lại không muốn buông tay!”
“Vừa rồi không phải ngươi nói...”
“Dĩ nhiên là ta vừa mới nói... không buông!”
“Ngươi quá vô sỉ!” Phượng Vô Song nổi cơn thịnh nộ, nàng tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, tay trái không bị Quân Lâm Ngọc nắm, hung hăng chỉ vào hắn.
“Bị ngươi ngắt lời! Tiểu cô nương nói chuyện đừng có thô lỗ như vậy!” Quân Lâm Ngọc không tức giận, ngược lại còn cười ha ha, vẻ tức giận của tên tiểu tử này thật là đáng yêu.
Mặc Vũ ở bên ngoài xe ngựa, nghe thấy tiếng cười của chủ tử, trong lòng không khỏi run rẩy, thì ra chủ tử còn có thể cười? Cái này khi nào trở về hắn phải nói cho mấy người Phong Vũ Lôi nghe, bọn họ nhất định sẽ không tin! Mặc Vũ còn đang đắm chìm trong nỗi kinh sợ của mình, không chú ý tới cục đá trên đường, xe ngựa hơi vấp một chút.
“Bổng lộc tháng này giảm một nửa!”
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong xe ngựa, Mặc Vũ kêu rên trong lòng, ông trời ơi, chủ tử ơi, sao lại bắt nạt người như vậy, không phải là hắn chỉ không chú ý một chút thôi sao, sao lại đến nỗi trừ nửa tháng bổng lộc chứ!
“Nghe lén nữa, trừ ba tháng!”
Được rồi, hắn thừa nhận hắn có nghe lén, Mặc Vũ lập tức ỉu xìu, hắn cũng không muốn nghe mà, ai bảo chủ tử lớn tiếng như vậy đâu, huống chi hắn còn là người có võ công cao cường, thể thể nhận được âm thanh ngoài năm dặm, điều này làm cho hắn không muốn nghe trộm cũng không được!
“Bạo quân!” Phượng Vô Song khinh bỉ liếc mắt một cái, trong miệng còn nói ra một từ như vậy.
“Ha ha!” Quân Lâm Ngọc cười, tiếng cười này không lớn, số lần Quân Lâm Ngọc cười hôm nay, chỉ sợ là số lần hắn đã tích góp mười lăm năm qua.
Mặc Vũ cảm thấy mình cần phải cẩn thận, sắp không giữ được rồi. Lần sau, hắn kiên quyết không tới, nhất định phải đổi cho Lôi lãnh khốc đến đánh xe ngựa!
“Quân Lâm Ngọc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Hai mắt Phượng Vô Song trừng lớn giống như hai viên trân châu đen trên cổ.
“Tiểu tử, dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không cảm tạ ta sao?” Quân Lâm Ngọc bật cười nói, vì sao hắn lại thích nhìn vẻ tức giận của Phượng Vô Song như vậy.
“Ngươi là ân nhân gì, không có ngươi, ta cũng có cách xử lý!” Phượng Vô Song khinh thường nói, còn không quên vùng vẫy tay mình.
Tim Quân Lâm Ngọc đập loạn nhịp, nữ tử như thế, hắn chưa từng thấy qua, cuồng ngạo như thế, hoàn toàn không giống như tiểu cô nương mười ba tuổi, độc lập kiên cường, cuồng ngạo tự tin, nhìn nàng như vậy trong nháy mắt, trái tim của Quân Lâm Ngọc chợt đập nhanh hơn.
Có lẽ bọn họ cùng một loại người, cho lên Quân Lâm Ngọc mới có thể đồng cảm như thế.
“Ngươi... không phải yêu ta chứ?” Trong lời nói của Phượng Vô Song có chút khẩn trương.
“Ha ha! Tiểu tư, ngươi thật là tự tin!” Quân Lâm Ngọc lại cười ra tiếng lần nữa, trái tim bé nhỏ của Mặc Vũ tiếp tục bị hành hạ.
“Vậy vì sao lại nhìn chằm chằm ta?” Phượng Vô Song khinh bỉ hỏi.
“Tiểu tử quay lại đây cho ta xem vết sẹo trên mặt ngươi một chút!” Quân Lâm Ngọc khẽ nói, trong giọng nói mang theo chút thương tiếc.
Nhưng, thần kinh của tiểu nữ nhân lại chậm nhịp, trực tiếp hiểu lầm ý của Quân Lâm Ngọc.
“A, sao nào, bộ dạng ta xấu xí như vậy, lúc này nên buông ta ra để ra đi đi!” Phượng Vô Song thừa dịp Quân Lâm Ngọc buông ra, vén rèm lên, định nhảy xuống!
Tiểu tử đáng chết, không muốn sống nữa sao? Đôi mắt đen của Quân Lâm Ngọc bắt đầu có sóng ngầm, cánh tay hắn duỗi ra một cái lôi Phượng Vô Song trở lại, không để ý đến dấu vết bị cắt trên mu bàn tay.
Thật là đau, nữ nhân này đúng là tàn nhẫn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT