Trong ánh mắt của Khiếu Thiên khuyển toát ra một tia sợ hãi, nó có khả năng cắn nuốt vạn vật, từ trước đến nay không đem đạo pháp bình thường đặt vào trong mắt, cho dù là một Thần Tiên, nó cũng tự tin có thể nuốt vào bụng rồi chậm rãi tiêu hóa, trong bụng của nó cũng là một tu di giới tử giống Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Nhưng mà so với u ám chi lực này thì kết cục không đơn giản như vậy, chỉ sợ còn bị cắn nuốt ngược lại ngay cả sợi lông cũng không thừa, hơn nữa tình cảnh này làm cho nó nhớ tới một truyền thuyết, lười nhác trên người bị quét sạch, lông sói màu bạc dựng đứng, dè chừng và sợ hãi nói:

- Lúc này thiên đình quyết định không có sai, không thể bỏ mặc cho nàng tồn tại, nàng là tuyệt vọng.

- Tuyệt vọng?

Khiếu Thiên khuyển nói:

- Cố hương của chúng ta có truyền thuyết, dưới rễ Cây Thế Giới có một con Độc Long màu đen chiếm cứ, không ngừng gặm cắn rễ Cây Thế Giới, thời điểm cắn đứt rễ thì Cây Thế Giới sẽ ngã, sẽ là thời điểm Chư Thần Hoàng Hôn, mà Độc Long đó tên là Tuyệt Vọng.

Sau khi nó đi vào trung thổ, từng xì mũi coi thường với truyền thuyết của cố hương, trên đời này làm gì có Cây Thế Giới, Chư Thần Hoàng Hôn càng chê cười. Nó không biết nguyên do xảy ra Chư Thần Hoàng Hôn, nhưng nó đã nuốt một đống lớn những kẻ gọi là thần minh.

Nhưng giờ khắc này bỗng nhiên nó hiểu ra, dứt bỏ những bộ phận khoa trương của truyền thuyết, trong đó có chuyện Chúc Long cắn nuốt hết thế giới chính là chuyện chân thật. Mà Bạch Tố Trinh trước mắt lại thừa kế lực lượng này, nếu mặc cho nàng thôn phệ thì ngày Chư Thần Hoàng Hôn cũng hàng lâm rồi.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ lơ lửng trên không trung, lúc này trở thành đen như mực, một con rắn u ám không ngừng du động quanh quyển trục, đầu rắn ngóc lên thổ cái lưỡi rắn kêu ti ti, một đôi đen mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào Dương Tiễn cùng Khiếu Thiên khuyển, làm cho bọn họ cảm thấy hàn ý thật sâu.

Một tia u ám biến mất, Sơn Hà Xã Tắc Đồ biến thành tro bụi, một kiện thiên địa chí bảo cứ như vậy tan thành mây khói.

Khiếu Thiên khuyển nói:

- Không cần lo lắng nữa, dùng thứ kia đi.

Bàn tay Dương Tiễn đưa vào trong ngực, bắt lấy bảo kính của Ngọc Hoàng Đại Đế đưa cho.

...

Cửu Thiên Huyền Nữ dùng thuật số suy tính một phen, không chút do dự nhảy xuống sườn núi.

Hứa Tiên điều chỉnh thân hình, cắn răng quyết định, chuẩn bị đi cứu viện Bạch Tố Trinh.

Cửu Thiên Huyền Nữ từ trên trời giáng xuống, hướng bộ ngực của hắn đè xuống, ầm ầm va chạm trên mặt đất, đụng thành một hố sâu dưới đất.

Cửu Thiên Huyền Nữ dùng đầu gối đè nặng lên ngực của Hứa Tiên:

- Dừng ở đây!

Cho dù bằng khí lực của Hứa Tiên bỗng nhiên bị đả kích như vậy, gân cốt toàn thân như nứt ra, trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy một chút nào, trừng mắt nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ.

Cửu Thiên Huyền Nữ không chút né tránh ánh mắt của hắn.

- Ngươi trừng ta cũng không được gì, ngươi đi cũng bằng không, ngươi cho rằng ở đó chỉ có mình Dương Tiễn sao? Bốn Đại Nguyên Soái, ngũ phương Trần Đế, Lục Tư Thất Tinh, Chân Vũ Đế Quân đều ngồi ở đó, sở dĩ không có ra tay bởi vì chỉ cần mình Dương Tiễn là đủ rồi. Tuy lực lượng của Chúc Âm khủng bố, nhưng cũng không phải là không có biện pháp khắc chế, huống chi Bạch tỷ... Tố chất lực lượng còn kém xa Chúc Long, hơn nữa nàng cũng vĩnh viễn không có cơ hội phát triển đến trình độ của Chúc Long. Quên nàng đi, giống như quên Vân Yên Thanh Loan vậy, đường của ngươi còn dài mà?

Hứa Tiên nói:

- Sẽ không quên, một mình ta cũng không quên, ta sẽ không vô tình giống ngươi

Cửu Thiên Huyền Nữ trợn to hai mắt, dưới gối dừng thêm sức, cả giận nói:

- Vô tình? Khẩu khí thật lớn, tại sao ngươi không thử tiếp nhận trí nhớ của Đông Nhạc cùng Hậu Nghệ đi, ta nhìn ngươi đến lúc đó ngươi còn có thể nói được những lời như hiện giờ không.

Hứa Tiên toàn thân tê liệt, một vòi máu tươi từ khóe môi chảy xuống.

Trong nội tâm Cửu Thiên Huyền Nữ run lên, thu hồi lực lượng, có chút đắng chát cười nói:

- Lòng tham của nam nhân, chẳng lẽ ngươi chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao? Phải biết rằng, thiên hạ không có yến hội nào không tàn.

Hứa Tiên nói:

- Tại sao ngươi nói những chuyện này với ta?

Cửu Thiên Huyền Nữ nói:

- Xem như một đêm phu thê đi.

Chợt dưới thân không còn, thân hình của Hứa Tiên biến mất không thấy gì nữa, một thanh đen kiếm đen nhanh đặt lên cổ trắng nõn của Cửu Thiên Huyền Nữ, Hứa Tiên ở sau lưng nàng nói:

- Ngươi thật sự nhớ rõ ân tình ngày xưa, vậy thì cho ta đi, ta phải cứu nàng... Cho dù phải chết!

Cửu Thiên Huyền Nữ thản nhiên nói!

- Chém ta sao?

Hứa Tiên không nói gì.

- Kỳ thật chém xuống cũng không có gì.

Đột nhiên thân hình của Cửu Thiên Huyền Nữ biến mất, xuất hiện sau lưng của Hứa Tiên, nói khẽ:

- Ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là chênh lệch!

Hứa Tiên chỉ cảm thấy sau lưng linh lực sau lưng như sóng to gió lớn, một cổ sát khí lạnh như băng áp vào người của hắn. Bản năng đem Thiên Hành kiếm hoành ở sau lưng, cổ tay rung mạnh, ngăn trở Cửu Thiên Huyền Nữ chém xuống.

Bảo kiếm như rồng rắn bay múa, trong chốc lát đã giao phong vô số lần với Thiên Hành kiếm, tiếng kim loại âm vang, nhấc lên một cổ khí lãng mạnh mẽ.

Hứa Tiên lại xuất Thần Cảnh Thông kéo dài khoảng cách, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không có ý định truy kích, ngẩng đầu nhìn Hứa Tiên nói:

- Muốn đi cứu nàng, trước hết phải qua cửa ải của ta.

Cúi đầu xem xét, lưỡi kiếm bảo kiếm trong tay của nàng lưu lại vô số lỗ thủng, thoáng run lên đã vỡ vụn.

Nàng nhìn qua Thiên Hành kiếm, hơi kinh ngạc nói:

- Hậu Nghệ bội kiếm sao?

Tiện tay đem chuôi kiếm vứt bỏ, tiện tay một trảo một cây búa đá xuất hiện trong tay, búa này có khắc họa vô số phù văn, búa đá xuất hiện một tầng linh quang.

Huyền quang trên người của nàng lóe lên, xuất hiện ở đỉnh đầu của Hứa Tiên, hai tay nắm búa từ trên không nện xuống Hứa Tiên.

Hứa Tiên giơ kiếm ngăn cản, nhưng kiếm búa chạm nhau một khắc thì sắc mặt của hắn đại biến, chỉ cảm thấy búa đá này nặng như núi, bị Cửu Thiên Huyền Nữ dốc sức vung xuống, ngay cả lực lượng của hắn mạnh hơn gấp đôi cũng không ngăn cản được.

Hứa Tiên lại một lần nữa bị nện xuống đất, tuy nhiên trên búa đá lưu lại vết ngấn rất sâu, nhưng mà so sánh với thể tích búa đá căn bản không coi là cái gì, nhất thời nửa khắc không làm ra quyết định.

Cửu Thiên Huyền Nữ nói:

- Đây là Đoạn Nhạc Búa của Đại Vũ, nặng mười vạn cân.

Nàng cùng Hứa Tiên giao phong một lần thì tuyển ra vũ khí khác.

Hứa Tiên một tiếng hét to phóng lên trời, mũi kiếm không hề đơn giản cắt ngang chém thẳng, dùng ra rất nhiều kiếm pháp tinh diệu, mũi kiếm nhất thời như trường giang đại hà, xoáy lên từng đợt sóng lớn. Nhất thời huyễn hóa thành vạn con rắn bạc, đem Cửu Thiên Huyền Nữ bao phủ bên trong.

Hắn biết chênh lệch giữa mình với Cửu Thiên Huyền Nữ là cực lớn, cho dù đem hết toàn lực sợ rằng khó tổn thương nàng mảy may, vì vậy không hề lưu thủ, đem hết toàn lực chỉ cầu có thể bức nàng ra là có thể đi cứu viện Bạch Tố Trinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play