Lữ Động Tân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:

- Nghĩ tới tên tuổi cả đời anh hùng của Lữ Động Tân ta, chỉ có lại bằng hữu kết giao mà thôi.

Nói xong liền có một hồ lô rượu bay tới trước mặt, hắn một tay cầm lấy, đưa lên miệng nhấp một hơi:

- Quả nhiên hảo tửu!

...

Thời điểm Phan Ngọc thỉnh dậy thì hiện đã trở lại doanh trướng, Hứa Tiên ở bên cạnh, cười nói:

- Tỉnh rồi.

Nâng thân thể của nàng, đem một chén nước đưa vào miệng của nàng.

Phan Ngọc uống một ngụm nước, nhuận nhuận yết hầu khô khốc, hỏi:

- Chiến sự như thế nào?

Hứa Tiên nói:

- Tự nhiên là đại hoạch toàn thắng, người Hồ gần như toàn quân bị diệt, ngay cả Khả Hãn cũng táng thân trong loạn quân, chắc chắn toàn bộ thảo nguyên sẽ đại loạn rồi, nhưng quân ta tổn thất không ít, trên cơ bản xem như đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Hắn nhớ tới thủ đoạn Lữ Động Tân dùng bàn cờ làm chiến trường, không khỏi thở dài:

- Chuyện này có tính là Thần Tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn không?

Phan Ngọc đứng lên, nói:

- Hán Văn ngươi quá sinh khí, Hồ Hạ đại chiến là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ cần có thể chiến thắng thì có công với xã tắc, đừng nói là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm, cho dù một đổi một, năm đổi một thậm chí là mười đổi một thì các quân vương đều nguyện ý, dù sao người Hồ số lượng có hạn, đem mười vạn quân đổi lấy tinh binh của người Hồ, ít nhất mấy chục năm sẽ không sinh ra uy hiếp gì cho chúng ta.

- Lần này còn phải cảm tạ Lữ Động Tân giúp đại ân, tác chiến với người Hồ bình thường chỉ có thể dùng phòng ngự làm chủ, cho dù đại thắng thì người Hồ dựa vào kỵ binh mau lẹ, cũng rất khó bị thương gân cốt, thường thường qua một thời gian sẽ ngóc đầu dậy.

Hứa Tiên cười khổ, trận này quả nhiên là đánh cờ, nếu không hắn cho dù kỳ nghệ của hắn không bằng Lữ Động Tân, nhưng nghĩ tới dùng quân cờ tượn trưng tính mạng của người phàm, khó tránh khỏi không đủ tiến thối. Hắn không cách nào xem nhân mạng như cỏ rác, trời sinh cũng không có ai là thượng vị giả cả.

Phan Ngọc đưa tay vuốt mặt của Hứa Tiên, cười nói:

- Nhưng như vậy mới phải.

Thân binh đưa tin đi vào.

- Đại soái, chúng tướng cầu kiến.

Phan Ngọc lập tức tuyên bố mở hợp, trong ánh mắt kính sợ của chúng tướng, Phan Ngọc ngồi trên vị trí chủ soái, bên cạnh có Hứa Tiên.

Trong trướng chúng tướng quỳ xuống đất bái lạy, thành tâm thành ý nói:

- Cung Hạ đại soái, lập này lập bất thế chi công.

Tuy bọn họ không nhớ quá rõ, trong chiến trường rốt cuộc sinh ra chuyện gì, càng không hiểu vì sao người Hồ buông tha chiến thuật vốn có của mình, mà lựa chọn quyết tử chiến trên đất bằng với bọn họ.

Nhưng mà chuyện này không có vấn đề gì, trên chiến trường cho tới bây giờ chỉ dùng thắng luận anh hùng, mặc dù chiến lược chiến thuật xảo diệu, nếu như bại chỉ là lý luận suông. Mà dù chỉ biết được xung phong liều chết chiến đấu, chỉ cần có thể dẫn đầu quân đội đạt được thắng lợi chính là danh tướng cái thế.

Hứa Tiên thấy những tướng lĩnh này không giống như binh sĩ bình thường, nhưng lúc này rơi lệ đầy mặt, ngay cả người không rơi lệ thì vành mắt cũng đỏ hồng. Mà khi hắn tập trung lắng nghe thì có thể nghe thấy âm thanh vui cười bên ngoài doanh trướng, nhưng mà không ít người đang khóc ròng.

Trong nội tâm của Hứa Tiên có chút thổn thức, có thể nghĩ những tướng sĩ này ở nơi khổ hàn thể này chống cự quân Hồ xâm lược là gian khổ cỡ nào, rốt cuộc trận chiến hôm nay đã bình định quân Hồ, có lẽ có thể trở về cố hương, đây chính là nhờ công lao của nàng.

Phan Ngọc bảo chúng tướng bình thân, sau đó viết chiến báo lập tức sai người đưa về kinh thành, rồi sau đó tuyên bố binh mã trở về thành, tổ chức tiệc ăn mừng.

Chúng tướng ầm ầm đồng ý, thời điểm yến tiệc thì chúng tướng liên tục hướng Phan Ngọc mời rượu, cái gì "Hổ phụ không khuyển tử ", "Trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam", khen ngợi không dứt bên miệng, đương nhiên bằng vào trình độ văn hóa của bọn họ trên cơ bản cũng chỉ nói được vài câu này.

Hứa Tiên cũng uống vài chén, bỗng nhiên bên tai nghe được âm thanh rên rỉ, hắn liền mượn cớ đi ra ngoài, tìm tới nơi phát ra âm thanh, trên đường đi thấy không ít say binh sĩ đang say xỉn, kề vai sát cánh hát làn điệu nam bắc.

Lúc này trong thành đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều đắm chìm trong vui mừng chiến thắng, nhưng trong trạch viện thành tây lại có vẻ lờ mờ, những âm thanh rên rỉ liên tục phát ra từ đây.

Ngoài cửa cũng không có người gác, Hứa Tiên đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mặt làm cho hắn giật mình, trong này mùi vị khó ngửi, thương binh nằm đầy giường chiếu, đau xót làm bọn họ không có tâm tình nhắm rượu và đồ ăn, chỉ có thể tuyệt vọng nằm ở chỗ này chờ chết. Phàm là binh sĩ có năng lực hành động cũng không chịu ở tại chỗ này.

Hứa Tiên đi qua từng nơi, cảm thấy phương diện chữa bệnh thời cổ đại quá đơn sơ, trong quân càng không tiện, một khi dẫn ôn dịch thì hậu quả càng nghiêm trọng, mà những thương binh bị thương phần lớn là đau đớn muốn chết. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy trong nội tâm rung động.

Hứa Tiên tự nhận mình là nửa thầy thuốc, tự nhiên không thể để những chuyện trước mắt xảy ra, đang muốn hành động.

- Người trước mặt không được cản đường.

Sau lưng có âm thanh la lên.

Hứa Tiên quay đầu chỉ thấy mấy quân sĩ đang vây quanh một người, gạt Hứa Tiên qua đi tới một giường bệnh, bắt đầu trị liệu cho thương binh, mới biết đây chính là đại phu trong quân.

Hứa Tiên ở bên cạnh nhìn qua, thấy đại phu kia chẳng qua chỉ băng bó đơn sơ mà thôi, tùy ý bôi lên chút ít kim sang dược liền rời khỏi giường bệnh, cơ hồ là làm qua loa xong việc, cau mày nói:

- Ngươi cứ như vậy chữa bệnh cho bọn họ?

Cảm thấy bóng lưng của đại phu kia lờ mờ quan mặt, nhưng đại phu vừa rồi bị một đám quân sĩ cao lớn túm tụm lại, Hứa Tiên cũng không thấy rõ ràng mặt hắn.

Đại phu nghe tiếng quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng cùng không kiên nhẫn:

- Không nên chậm trễ

Rốt cuộc Hứa Tiên cũng thấy rõ mặt đại phu kia, kinh ngạc nói:

- Ngô đại phu.

Ban đầu ở Tô Châu, thu lưu hắn một đoạn thời gian chính là Ngô Nhân Kiệt, Hứa Tiên đi vào rừng trúc thì có đem Bách Thảo Đường phó thác cho hắn, sao hắn lại ở trong quân ở tái ngoại này?

Ngô Nhân Kiệt mượn ánh đèn lờ mờ trong doanh, thấy rõ mặt của Hứa Tiên, cũng kêu ra tiếng:

- Hứa... Hứa...

Hắn do dự cả buổi không biết nên xưng hô thế nào.

Hứa Tiên nói:

- Bảo ta hiền chất là được rồi, tại sao ngài ở nơi này?

Rốt cuộc mấy quân sĩ nhìn thấy bộ dạng của Hứa Tiên, vội vàng quỳ bái:

- Giám quân đại nhân!

Nhớ tới thất lễ của mình vừa rồi, trên người đổ mồ hôi lạnh.

Tuy Hứa Tiên vừa mới đảm nhiệm chức giám quân này, chiến tranh đã đạt thắng lợi, nhưng cũng không có bất luận kẻ nào xem nhẹ lời nói của hắn, phải biết rằng giám quân có quyền uy cực lớn trong quân, tương đương với đại soái như Phan Ngọc đấy. Giai cấp trong quân rất nghiêm, cái tội danh dĩ hạ phạm thượng này bọn họ gánh không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play