Phan Ngọc nghe xong thì cau mày nói:
- Hán Văn, nam nhi phải tránh xa nhà bếp, hơn nữa có thể nào làm đồ ăn cho một thị nữ.
Hứa Tiên có chút không hiểu thấu, Phan Ngọc đối với chính mình dường như khắt khe hơn, đêm nay như thế nào đột nhiên nhặt được cái lý do thì muốn giáo huấn hắn, vì thế Hứa Tiên cũng chỉ đành nói:
- Chẳng phải là một món sao?
Phan Ngọc lập tức nói:
- Chỗ đó chỉ là một món ăn, nhưng mà thời gian dài như vậy, cô nam quả nữ, đây chính là danh tiết đó. Chẳng lẽ Hán Văn đối với người ta có ý tứ.
Nàng cũng cảm giác mình nói có chút rõ ràng, nhưng trong lòng có khẩu khí như thế nào cũng không thể nuốt trôi, không thể không ở trước mặt hắn nuốt cơn tức này.
Hứa Tiên nói:
- Wey wey Wey, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước ah! Ngươi cùng Thải Phượng tình chàng ý thiếp, rượu cũng uống hơn mười chén, ta bất quá là cho tiểu la lỵ làm bữa cơm, thì quan trọng danh tiết cái gì? Không nói đến không có ý gì, cho dù là thú vị, đó cũng là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Mặc dù là cãi lại, nhưng lời này nói ra, tổng cảm giác có chút khí nhược.
Phan Ngọc nghe xong, cả giận nói:
- Ta là hảo tâm khuyên ngươi, ngươi! Tốt, chờ ta vì Thải Phượng chuộc thân, xem ngươi đi tìm Thanh Loan ở đâu.
Đến lúc đó chuộc thân, thiếp thân nha hoàn đương nhiên sẽ là của hồi môn, đó chính là người của Phan Ngọc nàng, Hứa Tiên muốn gặp cũng được rồi.
Hứa Tiên thoáng cái ngã xuống giường, đây là sao vậy trời. Minh Ngọc là người hay giảng đạo, sao gần đây đột nhiên trở nên rất không lý vó lí lẽ, thật sự là khó chịu, hắn tùy tiện nói:
- Ngươi yêu chuộc ai thì chuộc người đó, có bản lĩnh thì đem cả thanh lâu đó chuộc luôn. Dù sao ngươi là cháu trai của Tổng đốc công tử Phan vương muốn thế nào mà chẳng được.
- Ngươi...
Phan Ngọc chỉ vào Hứa Tiên nói không nên lời, trong lòng đau khổ không thôi, vì một nha hoàn mới gặp vài lần mà hắn nói ta là: Công tử Phan vương.
- Ngươi... Hứa Tiên...ta...ta...
Trong lòng ta cả buổi, chung quy nói không ra câu nào, nàng cắn môi, nước mắt chảy xuống.
Hứa Tiên vốn vô lực nằm ở trên giường, thật lâu không thấy Phan Ngọc nói chuyện, ngồi dậy xem xét. Dưới ánh trăng, Phan Ngọc ngây ngốc nhìn qua ngoài cửa sổ, nước mắt chảy dài, nàng chỉ cắn môi không nói lời nào.
Hứa Tiên rất kì lạ lại cảm thấy đau lòng, rồi lại một hồi vò đầu, cái quái gì vậy nhỉ? Chính mình giống như không nói gì ah, làm sao lại đem một đại nam nhân tức cho khóc là sao?
Hứa Tiên đi lại vỗ vỗ bả vai Phan Ngọc nói:
- Này, đừng khóc nữa, là ta sai được không?
Hành động của hắn càng khiến Phan Ngọc chảy nước mắt nhiều hơn, bởi vì hắn mà mình thay đổi, bởi vì hắn mà mình chịu ủy khuất...bao nhiêu xung động trong lòng thoáng cái xông lên đầu. Ngay cả chính nàng cũng muốn hỏi mình một chút xem có đáng giá hay không?
Hứa Tiên luống cuống tay chân, thật không biết nên làm thế nào cho phải:
- Ngươi không thích thì ta không gặp Thanh Loan nữa là được.
Phan Ngọc rốt cục mở miệng nói, nói:
- Ngươi yêu ai gặp ai, ta không xen vào.
Trong thanh âm mang theo vẻ nhu nược mà chính nàng cũng thấy ghét.
Hứa Tiên bất đắc dĩ nhìn Phan Ngọc giận dỗi:
- Quản được, quản được. Tương lai ta cưới vợ đều trước hết để cho ngươi xem một chút rồi mới thành thân a.
Phan Ngọc khẽ giật mình, đúng vậy a, hắn chung quy vẫn phải lấy vợ sinh con, nhưng người kia tất nhiên không phải là chính mình a! Mà chính mình có tư cách gì ngăn cản hắn và những nữ nhân khác kết giao đâu? Không phải nói không ghen đấy sao? Nhưng sự đáo lâm đầu luôn nhịn không được. Ngẫm lại hắn đêm nay cũng đáng thương, đột nhiên bị mình mắng một trận, cuối cùng còn muốn hướng chính mình xin lỗi.
- Thực xin lỗi, Hán Văn!
Phan Ngọc nói khẽ.
Hứa Tiên sững sờ, cười khổ nói:
- Ta nào dám!
Phan Ngọc thấy vẻ mặt thấy hắn như gặp cảnh khốn cùng thì có chút buồn cười, rồi thì một tiếng cười ra tiếng. Trên mặt còn mang theo vệt nước mắt, nhưng nụ cười này lại như bách hoa Tề Phóng, xinh đẹp không gì sánh được.
Hứa Tiên nhấc chân đi ra ngoài cửa!
Phan Ngọc hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Trong lòng có chút hoảng loạn, chẳng lẽ hắn thực tức giận.
Hứa Tiên chỉ chỉ mặt của nàng nói:
- Ta đi lấy nước, nếu khiến người biết rõ ta đem Phan đại công tử cho tức khóc, còn không dám ở lại thuyền mất.
Phan Ngọc ôm kính nhìn lên, trên mặt tràn đầy vệt nước mắt, không khỏi kinh hô một tiếng, bộ dạng như vậy làm cho người ta thấy thật sự là không có đường sống. Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, vì sao ở trước mặt hắn lại luôn luôn chật vật như thế.
Hứa Tiên đối với loại hào khí vợ chồng cãi nhau rất là im lặng, lắc đầu muốn đi ra ngoài, lại nghe Phan Ngọc nói:
- Này!
Hứa Tiên quay đầu:
- Cái gì?
Phan Ngọc nói:
- Ta đói bụng!
Hứa Tiên càng cười khổ không thôi
- Cũng không có cá ăn ah!
Bất quá Hứa Tiên cuối cùng tìm được trong phòng bếp một csi đuôi cá trích, nấu suos đem ra cho Phan Ngọc, lại lấy nước ấm rửa mặt cho nàng. Ngọc đem khăn mặt rửa sạch xoa xoa mặt, lau đi tất cả chật vật, lại khôi phục đến nàng bộ dáng công tử, chỉ là vành mắt vẫn còn hơi hồng.
Đem súp đặt lên bàn, mời Phan Ngọc đến nói:
- Tốt rồi, đến ăn đi.
Phan Ngọc cau mày nói:
- Như thế nào chỉ có một cái thìa?
Hứa Tiên rất dứt khoát hồi đáp:
- Ta không đói bụng!
- Không được, súp khó uống, ta một người uống không trôi.
Hứa Tiên buồn bực nói:
- Không phải uống rượu suông khó uống sao? Được rồi, ta đi lấy thìa.
Hứa Tiên đang muốn đứng dậy thì bị Phan Ngọc ngăn lại nói:
- Được rồi, quá phiền toái, hay cái này a!
Hứa Tiên kinh ngạc:
- Hay cái này.
Uống xong cho muỗng nhỏ súp để vào trong miệng uống xong, lại đưa cho Hứa Tiên nói:
- A!
Hứa Tiên rất là do dự, Phan Ngọc lại nói:
- Hán Văn là chê ta bẩn sao?
Lời nói đều nói đến nước này rồi, Hứa Tiên chỉ có thể rưng rưng ăn canh, lại trả cho Phan Ngọc. Nhìn Phan Ngọc ngậm lấy bên muỗng nhỏ đem súp nuốt xuống, cặp môi đỏ mọng hơi mỏng tựa hồ còn nhẹ nhẹ nhuyễn động một chút. Hứa Tiên trong thoáng chốc tựa hồ lại thấy được một dung nhan khác, trái tim hắn đập bình bịch như đánh trống.
Mặt Phan Ngọc có chút hồng nhuận phơn phớt, nhưng chỉ im im lặng lặng ăn canh, thìa trong tay người truyền lại, sớm đã phân không rõ bên kia là đối phương từng ngậm tại trong miệng. Hứa Tiên lòng tham loạn, Phan Ngọc lòng tham an bình.
Một đêm này Hứa Tiên không có tu luyện, vừa nhắm mắt lại thì, trong đầu hiển hiện một nhan, tựa hồ là Phan Ngọc đấy, nhưng lại tựa hồ không phải. Có lẽ thực như theo lời đạo diễn tiền thế từng nói:
- Trong lòng mỗi người đều có một nam đồng tính.
Nhưng ta không muốn ah! Hứa Tiên trong lòng reo hò.
- Hán Văn, ngủ rồi sao?
Thanh âm Phan Ngọc nhẹ nhàng hỏi:
- Còn không có, làm sao vậy, muốn nghe câu chuyện sao?
- Không có, ta là muốn nói, cái này, thực xin lỗi!
- Như thế nào đột nhiên lại nói xin lỗi.
Nguồn tại http://Truyện FULL- Ngươi kỳ thật rất không thích tụ hội với nhiều người sao?
- Không có a.
- Vậy thì làm chuyện ngươi muốn làm tốt rồi, câu cá cũng tốt, an ủi tiểu la lỵ cũng tốt, làm đồ ăn cũng tốt, bất quá nhất định ta phải có một phần!