Bạch Tố Trinh vừa nói, vừa dò xét Hứa Tiên.

- Được rồi, ta biết nương tử của ta thiện lương đáng yêu nhất, ngươi sẽ không cần thay nàng nói chuyện. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hứa Tiên nghe ra ý ngoài lời nói của nàng, không khỏi bật cười, trong miệng nàng tuy rằng mắng chính mình ngu xuẩn, nhưng còn chưa nói nốt một câu " ta cũng không so với một đám nữ tiên Dao Trì vứt đi kia ngốc hơn a!"

Bạch Tố Trinh bị hắn gõ đúng tâm tư, không khỏi sắc mặt đỏ lên:

- Hơn nữa nếu không như vậy, ngươi còn có thể gặp được ta sao?

Hứa Tiên nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, nói như vậy ta ngược lại phải cảm tạ Dao Trì, không đem nương tử thu làm môn hạ, cả ngày theo các nàng chơi mạt chược.

- Đánh ma tương? Dao Trì cả ngày đều làm việc này? Thực chán ghét!

Hứa Tiên "khanh khách" một tiếng, nhịn không được cười lớn, lo lắng trong lòng cũng tiêu giảm đi rất nhiều.

Bạch Tố Trinh trên trán vừa nổi gân xanh, bắt lấy cánh tay của hắn hướng về phía sau hai tay bắt chéo sau lưng.

Hứa Tiên vội vàng nói:

- Được, được rồi mà, ta sai, xin lỗi còn không được sao?

Đợi được nàng vơi bớt hỏa khí, hai người cùng nhau dọc theo chính đạo, nhất nhất kiểm tra trong điện thật lớn kia, phong thạch trụ, trên đó yêu thú đồ đã không còn thấy nữa. Nhưng quả nhiên theo như lời Tiết Bích nói, còn ở trên thạch trụ lưu lại vết tích nhàn nhạt.

Những vết tích này có lớn có nhỏ, thông thường càng tới gần kim ô đồ đằng lại càng lớn, lờ mờ còn có thể nhìn ra vết tích của điểu thú trùng ngư trên đó, nhưng đều là hình thù kỳ quái.

Năm xưa thời gian khẩn cấp, đông đảo Yêu Thần tụ tập cùng một chỗ, Hứa Tiên nhìn mà hoa mắt hỗn loạn, căn bản không rảnh nhận rõ từng cái một. Hôm nay xem ra hầu hết có thể cùng ghi chép trong Sơn Hải kinh tương đối hợp.

Hứa Tiên rất nhanh tìm được chỗ của Ứng Long, đó là phi long mở rộng đôi cánh thật lớn. Mặc dù là vết tích nhàn nhạt, vẫn đang có Thiên Khuyết khí thế vũ động.

Ngay sau đó là Tất Phương dưới chân như hạc, thể hình lại muốn nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không có thể xếp hạng hàng đầu.

Trên điện này nếu bàn về thể hình, còn phải kể đến Đông Hoàng Thái Nhất trên đỉnh đầu là lớn nhất, chỉ là hắn vẫn chưa đem thần niệm lưu lại bên trong.

Từ sau điện vẫn đi tới trước điện, Chu Yếm Bạch Trạch tất cả đều ở trong đó. Kích cỡ Yêu Thần đã cỡ mười trượng tám trượng, Bạch Tố Trinh thấy hắn mỗi khi tới trước đồ án xà hình đều dừng bước lại, liền hỏi:

- Quan nhân, ngươi là muốn tìm thần niệm Yêu Thần kia của ta?

Hứa Tiên gật đầu:

- Đúng, càng chuẩn xác mà nói, là Chúc Long!

Nhưng trong đó cũng có không ít xà hình tồn tại, chung quy lại vẫn khó có hình tượng cùng trong lòng hợp với nhau.

Bạch Tố Trinh nói:

- Ngươi không phải nói Chúc Long không hẳn ở trong Thái Nhất Thần Điện sao?

Hứa Tiên nói:

- Ta vốn cũng là cho rằng như vậy, nhưng trừ cái đó ra, còn có thể có Yêu Thần nào giao cho ngươi lực lượng như thế đây? Ngao Nghiễm một bộ lí do thoái thác kia càng thêm khiến ta khẳng định, có thể bị nhiều Cổ Long thảo phạt như vậy, chỉ e cũng chỉ có một kẻ kia thôi. Nói không chừng Đông Hoàng Thái Nhất thực thu thập thần niệm của Chúc Long ở trong đó, thế nhưng sao lại không có ở đây?

Bạch Tố Trinh cũng rơi vào trầm tư, hai người đơn giản vẫn đi tới cửa chính, như cũ không có thu hoạch gì cả.

Bạch Tố Trinh bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút, ngươi xem đây là cái gì?

- Là cái gì?

Hứa Tiên theo phương hướng ngón tay của nàng chỉ nhìn qua đó, nhưng kết quả lại vẫn là không có thu hoạch. Ở trong đại điện khoảng không vắng vẻ này, toàn bộ cảnh tượng nhìn một cái liền không sót cái gì, chỉ có mặt đất rộng lớn cùng thạch trụ nguy nga, hắn dùng Thông Thiên Nhãn nhìn đến, cũng nhiều nhất có thể thấy được mấy hạt bụi nhỏ.

Bạch Tố Trinh nói:

- Trên mặt đất hình như có một chút vết tích.

- Ở đây có vết tích!

Hứa Tiên nhún nhún vai, đã từng có nhiều cự thú to lớn như sơn nhạc như vậy tụ tập ở đây, ở trên mặt đá cẩm thạch cứng rắn lưu lại các loại trảo ngân.

- Không, là một vài vết tích liên tục!

Bạch Tố Trinh mắt thấy giải thích không rõ, đơn giản kéo tay của hắn, bay đến trên nóc đại điện.

Cái này Hứa Tiên cũng thấy được. Ở hai bên đại đạo, ở trong vô số trảo ngân, xác thực có hai đường vết tích nhàn nhạt. Ở cửa đại điện giao nhau, nếu không phải từ độ cao này nhìn xuống phía dưới, thật sự có chút khó có thể phát hiện ra được. Bất quá cái này lại có ý nghĩa gì đây?

Chờ một chút, những vết tích này hình như có chút nhìn quen mắt, Hứa Tiên lại nhìn xung quanh thạch trụ một cái, sau đó nhãn thần cùng Bạch Tố Trinh đổ vào cùng một chỗ. Đồng thời hướng về phía trước đại điện bay đến. Dọc theo đường đi hai đường dấu vết này ngoằn ngoèo khúc chiết, khi thì lách qua điện trụ, lúc lại bò đến trên vách, lại chưa bao giờ đoạn tuyệt, thẳng trở lại tận cùng đại điện, dưới bích hoạ Đông Hoàng Thái Nhất.

Chúng tiên kỳ quái ngẩng đầu nhìn bọn họ, Tiết Bích càng nhíu mày.

Hứa Tiên phất phất tay:

- Có thể làm ơn nhường đường một chút được không?

Chúng tiên nhìn về phía Tiết Bích, Tiết Bích do dự một chút, vẫn là gật đầu.

Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn nhau:

- Tìm được rồi!

Hai đường vết tích kia rốt cục ở trên đại điện uốn lượn giao nhau, cuối cùng cấu thành lại là một đầu rắn cực lớn. Hai đường vết tích kia không phải vết tích bên cạnh, chính là vết tích do đồ đằng Yêu Thần lưu lại.

Đồ đằng Yêu Thần lớn nhất trong điện này, không phải Đông Hoàng Thái Nhất trên đỉnh đầu, mà là đại xà trên mặt đất này, càng chuẩn xác mà nói, là Chúc Long!

Hứa Tiên không khỏi nhắm mắt hồi tưởng tình hình chính mình lần đầu tiên tiến nhập trong Thái Nhất Thần Miếu, mười hai kim nhân chặn đường, đồ đằng hỗn loạn rối mắt, thậm chí Ngao Nghiễm theo sát phía sau, cho đến Yến Tử trọng thương, Yêu Thần xuất thế, Ngao Nghiễm rút đi.

Hắn không có khắc nào phân thân đi chú ý mặt đất, nhưng hôm nay tỉ mỉ hồi tưởng hình ảnh trong trí nhớ, trên mặt đất tựa hồ cũng là ám ảnh nhàn nhạt. Chỉ là chôn vùi ở trong điện phủ u ám, cho dù thấy được, cũng tuyệt nghĩ không ra đây cũng là một bức đồ đằng, bởi vì bức đồ đằng này thực sự quá lớn.

- Các ngươi đang làm cái gì?

Tiết Bích phi thân đi lên, theo ánh mắt của bọn họ nhìn xuống phía dưới, lại là cái gì cũng không có thấy được.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi không nhìn thấy sao?

- Thấy cái gì? Mặt đất?

Hứa Tiên ngạc nhiên, ở đây vẫn là có chút quá thấp, nhìn không thấy toàn cảnh đồ đằng. Nếu không phải đầu tiên là có chuẩn bị. Hiện tại hắn chỉ sợ cũng khó đem đường cong cực lớn trên mặt đất kia cùng đồ án liên hệ với nhau.

Giống như đồ án Nạp Tư Tạp hoang nguyên tại hậu thế. Trong thời gian ngàn năm đều bị người coi như đống đá xây dựng lung tung, thẳng đến thế kỷ hai mươi, các nhà khảo cổ học ngồi máy bay mới phát hiện được. Nhưng đồ án kia kích cỡ cũng bất quá trăm mét. Mà bức Chúc Long đồ đằng này, đuôi ở cửa đại điện, đầu ở tận cùng đại điện, hầu như chiếm cả mặt đất đại điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play