Mà lấy võ công của hắn dĩ nhiên không biết nàng đi tới lúc nào, lại phảng phất như vẫn đứng ở chỗ đó. Loại cảm giác này quái dị không gì sánh được.

Bạch Tố Trinh cười ôn nhu:

- Quan nhân nhà ta có tam thê tứ thiếp, không đủ mới lạ!

Nói rồi lườm Hứa Tiên một cái, không khỏi khiến hắn cả người phát lạnh một trận.

- Lợi hại!

Thiếu niên thanh tú hướng phía Hứa Tiên nhếch lên ngón cái, quay đầu đã thấy thiếu niên lông mày rậm đang nhìn ngây ngốc, nhướng mày, cây gậy màu xanh biếc trong tay lập tức đánh vào trên đầu hắn:

- Tỉnh lại cho ta!

- Đã như vậy, chúng ta trước hết cáo từ!

- Cha ta và lão khất cái kia ngày đó tìm được chúng ta, truyền thụ cho chúng ta một loại võ công thần kỳ. Loại võ công này quả thực vượt lên trước toàn bộ võ công trên đời, có thể lăng không hư độ, hóa khí thành cương. Lại nói cho chúng ta biết, Bái Hỏa Giáo vận dụng một loại tà trùng, khống chế rất nhiều người trong võ lâm. Nhưng mà mục tiêu của bọn chúng cũng không chỉ là xưng bá võ lâm, mà là...ai u!

Hứa Tiên vỗ một cái lên đầu hắn:

- Đừng tự nghĩ tự tiến nhập trạng thái hồi ức nữa.

- Mà là tranh bá thiên hạ! Cha ta đã đi Lĩnh Nam, chính là tìm tổng đàn Bái Hỏa Giáo, đem bọn chúng một lưới bắt hết.

Thiếu niên thanh tú cắn răng nói xong:

- Đừng nghĩ ta sẽ đem loại võ công thần kỳ này truyền cho ngươi!

- Ta vừa vặn cũng muốn đi về phía Lĩnh Nam, Vân Quý chi địa, có một An Long Huyền! Nếu là thuận đường, hay có chuyện gì không giải quyết được, có thể tới đó tìm ta, gặp lại sau!

Hứa Tiên tùy ý kêu gọi một tiếng, liền nắm tay của Bạch Tố Trinh rời đi.

- Uy, chờ một chút, ta đem võ công nói cho ngươi!

Thiếu niên thanh tú thấy bọn họ quả nhiên rời khỏi, vội vã đuổi theo, lại đuổi không kịp, chỉ thấy chuyển qua một tảng đá lớn đã biến mất không thấy, chỉ nghe thanh âm từ xa xa truyền đến:

- Đợi đến Lĩnh Nam lại nói tiếp đi!

Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên hư lập giữa không trung, nhìn trên Quân Sơn, chỉ thấy đông đảo tên khất cái bắt đầu đều hành lễ với thiếu niên thanh tú kia. Thiếu niên thanh tú lại khôi phục trong trạng thái tràn đầy đắc ý, liền lắc đầu xoay người rời khỏi Quân Sơn. Chợt thấy phía xa một đám mây trắng tốc độ cực nhanh bay qua đó.

Bạch Tố Trinh nói:

- Ngao Ly đến!

Mây bay tới gần mang đến một trận mưa lớn, quả nhiên nhìn thấy một con Bạch Long cường tránh bay lượn xung quanh đám mây. Vừa thấy Bạch Tố Trinh, đã bay lao lên, hóa thành một nữ hài trên đầu mọc ra đôi long giác khả ái, nhào vào trong lòng Bạch Tố Trinh, kinh hỉ nói:

- Bạch tỷ tỷ! Ngươi quả nhiên đã đến, ta nhớ ngươi muốn chết!

Trên nét mặt tràn đầy vẻ quấn quýt như trẻ con quấn lấy cha mẹ.

Bạch Tố Trinh ôn nhu xoa xoa đầu nàng:

- Tỷ tỷ cũng vậy.

Tại giờ khắc này ngược lại nhìn ra không ra hai Bạch Tố Trinh rốt cuộc có cái gì khác biệt, để Hứa Tiên không khỏi thở dài, lẽ nào chỉ có ta mới là bị một Bạch Tố Trinh chuyên chính kia gặp sao?

Hứa Tiên nắm một cái long giác ngân sắc xán lạn kia của Ngao Ly:

- Uy, còn chưa có chào hỏi ta đấy!

Ngoài dự liệu của Hứa Tiên, Ngao Ly cũng không có hung ác lao lên, hay cắn hắn, mà là hai tròng mắt rưng rưng nói với Bạch Tố Trinh:

- Tỷ tỷ, khi ngươi không ở đây, Hứa Tiên luôn khi dễ ta, còn bức ta làm chuyện kỳ quái.

- Chuyện kỳ quái?

Bạch Tố Trinh quay đầu đến, đã bị Hứa Tiên nhẹ nhàng nắm lấy, bỗng nhiên nắm chặt lại.

Hứa Tiên đã cảm giác xương tay của mình đang vang lên răng rắc:

- Ngươi không được ngậm máu phun người, cái gì gọi là chuyện kỳ quái.

- Giống như cần phải cởi sạch hết y sam, ôm người ta độ kiếp!

- Nương tử, sắp vỡ vụn rồi!

Từ trong hàm răng của Hứa Tiên phát ra một câu nói, Ngao Ly trốn ở phía sau Bạch Tố Trinh hướng phía hắn làm mặt quỷ.

- Được rồi, chuyện cũ từ từ lại nói sau. Việc cấp bách vẫn là trước hết tìm được Động Đình hồ quân! Ngươi dùng mai thần ấn này, tự nhiên có thể cảm giác được hắn đang ở đâu, nói ngược lại, hắn sẽ không nhát gan sợ phiền phức trốn đi chứ!

Hứa Tiên cầm trong tay mai Vân Mộng Trạch thần ấn kia ném cho Ngao Ly.

Ngao Ly le lưỡi với hắn, đem mai thần ấn kia ném vào trong miệng, một ngụm nuốt vào, hết sức chuyên chú tiêu hóa thần ấn. Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh ở một bên hộ pháp giúp nàng. Bởi vì là Vân Mộng tiên tử tự động buông tha, trên đó đã hoàn toàn xóa đi vết tích của nàng. Do đó quá trình này cũng không hao phí bao nhiêu thời gian.

Qua một hồi, Ngao Ly đã mở hai tròng mắt ra, lấy một mảnh sóng mắt mênh mông cùng mặt đất như có liên hệ thần bí nào đó. Trên người linh lực càng tăng trưởng mấy lần. Vân Mộng tiên tử dựa vào ngàn năm tích lũy trên đệ nhất đại hồ Vân Mộng đại trạch, quả nhiên là không thể coi thường được.

Nàng tựa như có điều cảm ứng, dẫn bọn họ hướng phía đông nam bay đi, khi đến gần ven hồ, bỗng nhiên phát sinh một tiếng thét kinh hãi: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- A!

Hứa Tiên vội hỏi:

- Sao thế, tìm được rồi à?

- Nơi đó nấu ăn thơm quá a!

Ngao Ly nhìn một tửu lâu ven hồ, không tự giác chỉ một cái.

- Chính sự quan trọng hơn, làm xong lại ăn!

Hứa Tiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, tiếp tục dọc theo phương hướng nguyên bản bay đến phái trước, đã thấy Ngao Ly không có đuổi theo, đang lôi kéo ống tay áo của Bạch Tố Trinh cầu xin.

Bạch Tố Trinh liền nói với Hứa Tiên:

- Quan nhân, thời gian cũng không còn sớm, ăn no mới có khí lực! Ngươi nói sao?

Hứa Tiên nhìn sắc trời, không sai biệt lắm đã đến chính ngọ, liền gật đầu nói:

- Cũng được!

Ngao Ly hoan hô một tiếng:

- Bạch tỷ tỷ tốt nhất! Hứa Tiên xấu nhất.

Bạch Tố Trinh xoa đầu Ngao Ly:

- Không nên nói như vậy, quan nhân đúng là vì ngươi hao tổn không ít tâm tư.

- Ừm, ta biết!

Ngao Ly lườm Hứa Tiên một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đã lại "hừ" một tiếng, quay đầu đi.

Trong lòng Hứa Tiên không khỏi cảm thấy một trận vui mừng, hài tử này vẫn là biết tốt xấu. Nương tử cũng vẫn là nghĩ tốt cho mình.

Nhưng Bạch Tố Trinh ngay sau đó đã nói:

- Bất quá nếu là hắn có yêu cầu gì kỳ quái, ngươi nhất định phải nói cho tỷ tỷ!

Cũng dùng con ngươi đen kịt không thấy tròng trắng mắt, lườm Hứa Tiên một cái.

Ngao Ly cười hắc hắc:

- Dạ, tỷ tỷ!

Hứa Tiên cảm thấy cả người phát lạnh, cảm thấy ác ý cường liệt nào đó.

Hứa Tiên dựa vào lan can nhìn hồ quang sơn sắc, hầu hết thời gian đều là Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh ở một bên nhìn, Ngao Ly vùi đầu ăn như chết đói. Thức ăn trên bàn đã chất thành núi, sắc mặt điếm tiểu nhị cũng càng lúc càng kỳ quái. Hoàn hảo Hứa Tiên đã sớm đoán được, đem cả tòa tửu lâu bao lại, mới tránh cho ảnh hưởng lớn hơn nữa.

Bạch Tố Trinh thấy bộ dáng Ngao Ly ăn đến không thở được, không khỏi sờ sờ bụng, cũng tự cảm thấy một trận đói bụng, nhưng lại không có bất cứ món ăn gì có thể đủ thỏa mãn.

Rốt cục, tửu lâu dùng một thương khố nguyên liệu nấu ăn nghiệm chứng sức ăn của một con rồng, thẳng đến nhà bếp cũng không tìm được cái gì có thể ăn được nữa, Ngao Ly mới coi như bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play