Thanh Loan nhẹ nhàng bắn ra thân kiếm:

- Đừng rách ta không nói trước đấy nhé!

Cửu Tử Quỷ Mẫu giống như phát điên lao lên, Thanh Loan phi thân nghênh đón, đã thấy trên mặt Cửu Tử Quỷ Mẫu bỗng nhiên hiện ra một tia dáng tươi cười quỷ bí thâm độc, nàng cảm thấy phía sau truyền đến một trận đau nhức. Từ trong vết thương nho nhỏ kia, chui ra Huyền Âm chi hỏa cao vài thước.

Thanh Loan cắn răng nắm chặt chuôi kiếm, đem toàn bộ linh lực rót vào thân kiếm, hóa thành một đạo kiếm khí như hồng đâm thẳng tới Cửu Tử Quỷ Mẫu.

Cửu Tử Quỷ Mẫu kinh hãi thất sắc, không ngờ tới nàng có thể ở trong Huyền Âm chi hỏa thiêu đốt đau đớn làm ra công kích, bị kiếm khí xuyên qua ngực. Kêu thảm một tiếng biến mất không thấy.

Thanh Loan buông lỏng tâm thần, không áp chế được cổ đau nhức từ xương tuỷ kia, đã muốn từ trên bầu trời rơi xuống, chợt thấy thân thể nhẹ đi, nằm ở trong ôm ấp ấm áp, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười quen thuộc kia, sắc mặt đỏ lên:

- Ca!

Hứa Tiên đưa tay ôn nhu đặt ở phía sau nàng, lập tức trừ khử cỗ Huyền Âm chi hoả kia, vết thương trên lưng cũng rất nhanh khép lại, trở nên trơn bóng bằng phẳng.

Hứa Tiên có chút yêu thương nói:

- Để ngươi chịu khổ rồi.

Nàng cùng người tranh đấu, hắn cũng là chờ đợi lo lắng, hận không thể thay nàng tiêu diệt đối thủ. Nhưng làm trò trước mặt nhiều Thục Sơn đệ tử như vậy, nàng lại là đại sư tỷ, ngông cuồng tự xuất thủ sẽ khiến người khinh thường nàng. Nhưng thấy nàng thụ thương, lại lập tức hối hận không nên cố kỵ nhiều thứ như thế.

- Ca, kiếm pháp của ta cũng không tệ lắm phải không?

Trên gương mặt ửng đỏ của Thanh Loan mang theo đắc ý nho nhỏ, cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hứa Tiên, liền đợi ca ca khen muội muội không có gì khác biệt, không còn tư thế oai hùng quyết tuyệt như mới vừa rồi nữa.

Hứa Tiên tự nhiên sẽ không để nàng thất vọng, cười nói:

- Tốt lắm, hiện tại Thanh Loan đã không phải là Thanh Loan, thành kiếm tiên nữ hiệp, có thể một mình đảm đương một phía.

Thanh Loan lại nói:

- Thanh Loan vĩnh viễn đều là Thanh Loan.

Trong đôi mắt mang theo tình ý động nhân.

Hai chân Hứa Tiên vừa mới chạm xuống đất, liền nghe được phía sau truyền ra tiếng hét phẫn nộ như núi đổ biển gầm:

- Buông đại sư tỷ ra, tặc nhân dừng tay!

Thục Sơn đệ tử, vô luận là nam hay nữ, đều là lòng đầy căm phẫn, Thanh Loan không chỉ dung nhan thanh lệ, kiếm pháp siêu quần, tính tình cũng cực kỳ nghĩa khí, đối với toàn bộ đồng môn, vô luận mạnh yếu, đều đối xử bình đẳng. Nhưng có người hướng nàng thỉnh giáo kiếm pháp, đều là tận tâm truyền thụ. Ở bên ngoài gặp phải nguy nan phát kiếm thư về môn phái, hơn phân nửa cũng là nàng đi nghĩ cách cứu viện, đồng môn đều từng nhân ân đức của nàng, thẳng đem nàng tán tụng giống như tiên tử. Hôm nay lại bị nam tử xa lạ ôm vào trong ngực khinh bạc, để cho bọn họ sao có thể nào không giận được.

Nếu không có nhị sư huynh ước thúc mọi người không được xuất trận, sợ rằng đã có người đi ra tìm hắn phiền phức. Mà ngay cả mấy Thục Sơn đệ tử vừa mới được Hứa Tiên cứu giúp kia, lúc này cũng đều đề kiếm lên, một dáng muốn trở mặt.

Hứa Tiên đem Thanh Loan buông ra, sờ sờ mũi cười khổ nói:

- Lại ôm thêm một hồi nữa, những sư đệ sư muội này của ngươi sẽ quẩn ẩu ta mất.

Thanh Loan nghĩ đến bộ dáng mới vừa rồi bị ôm đều để cho đồng môn nhìn thấy, sắc mặt càng phát ra hồng nhuận, vội vã giải thích nói:

- Các ngươi hiểu lầm rồi, đây là ca ca ta Hứa Tiên. xem tại TruyenFull.vn

- Ca ca.

Thục Sơn đệ tử nhìn nhau yên lặng, mấy Thục Sơn đệ tử khác được Hứa Tiên cứu cũng mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới căn nguyên danh tự này, chẳng phải chính là người nọ bình thường vẫn cùng đại sư tỷ viết thư qua lại, được nàng nhắc đến bên miệng sao?

Bất quá nghe nói hắn pháp lực cực kỳ cao cường, thậm chí ngay cả Yến chưởng môn đều cảm thấy không bằng, hôm nay xem ra lại hình như cách biệt rất nhiều.

Nhị sư huynh chắp tay hành lễ nói:

- Nguyên lai là Hứa công tử, mới vừa rồi là ta thất lễ, mời đến kiếm trận được chứ!

Trong lòng lại có chút không được tự nhiên, hắn tự nhận ái mộ kiếm đạo, đối với đại sư tỷ cũng không có suy nghĩ không an phận gì cả. Nhưng cảm thấy nữ tử như thế vốn nên di thế độc lập, không nên đối với bất cứ nam tử nào lộ ra biểu tình như vậy, nhìn trái nhìn phải, người có cùng suy nghĩ với chính mình cũng không phải số ít.

- Không cần!

Hứa Tiên thi lễ lại:

- Ta đến giúp tỷ tỷ ngươi.

Trong nháy mắt, phiến mây đen kia đã bức đến Trong nháy mắt Vân Yên không tới vài thước. Hứa Tiên đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng. Nàng liền giống như từ trong giấc ngủ mơ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, vừa nhìn thấy cảnh tượng đập vào trước mắt, "oa" một tiếng nhảy vào trong lòng Hứa Tiên.

Tiếng đàn véo von cũng theo đó dừng lại.

Mây đen giống như mãnh thú thoát khỏi ràng buộc mạnh mẽ lao về phía hai người, Hứa Tiên vừa mới giơ lên tay trái làm ra tư thái chống đối, một đạo quang mang tuyết trắng rộng mấy trượng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt cách đó không xa, đem mây đen kéo dài ra xoát xoát chặt đứt, dĩ nhiên là một đạo kiếm quang.

Vài tiếng kêu thảm thiết, mây đen bị cắt thành mảnh nhỏ tản ra, rơi xuống mấy tên quỷ quái hình thù kỳ dị.

Trong mây đen chui ra một yêu nhân cả người đầy máu lạnh lùng nói:

- Viên công, ngươi làm cái gì?

Hứa Tiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời lưỡng đạo kiếm quang kích đấu đã tách ra. Yến Xích Hà đeo kiếm mà đứng, còn người cùng hắn đấu kiếm, là một lão ông râu tóc bạc trắng, đạo kiếm quang kia bắt đầu từ trong tay hắn phát sinh.

Đã từng gặp qua ở Đông Hải, một trong hai mươi tám tinh tú, Tham Thủy Viên, Viên Công.

Viên Công nói:

- Đây là quyết chiến công bình một đấu một, chớ để thành quần ẩu, lại nói các ngươi không phải đối thủ của hắn, ta đây là cứu các ngươi một mạng.

Ngược lại nói với Hứa Tiên:

- Hứa Tiên đã lâu không gặp.

Yến Xích Hà cũng hướng phía Hứa Tiên khẽ gật đầu.

Hứa Tiên kinh ngạc hỏi:

- Viên Công, người đây là vài sao?

Viên Công nói:

- Yến Xích Hà, ngươi kiếm thuật xác thực rất được, không nghĩ tới trong hậu bối lại có kỳ tài như ngươi, càng sáng chế ra kiếm tu chi đạo độc nhất vô nhị. Bất quá loại đạo pháp này dựa vào tàn sát Yêu tộc đến tu trì, Thục Sơn phái của ngươi thế lực tăng lớn một phần. Thiên hạ Yêu tộc đã giảm nhỏ một phần, Người đem kiếm pháp tu tới tiểu thành có khả năng chỉ cần vài chục năm. Nhưng một Yêu tộc nếu muốn có điều tiểu thành, không có trăm năm quang âm thì không thể. Về lâu về dài, thiên hạ Yêu tộc nào có chỗ để sống, ngươi hôm nay không đem Thục Sơn phái giải tán không được.

Hứa Tiên mới hiểu được nguyên nhân bên trong. Thục Sơn kiếm tu chi đạo, cần tìm được một viên nội đan yêu quái làm căn cơ, đến ngưng kết kiếm thai, cũng chính là mỗi một đệ tử thành tựu, đều phải tru sát một yêu quái. Tiên Thiên lập trường đã cùng Yêu tộc thế bất lưỡng lập. Kiếm đạo cần vô số thực chiến đến tôi luyện, trảm yêu trừ ma cũng so với đạo môn khác tích cực hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play