Chủ tàu ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong dáng tươi cười ấm áp của Hứa Tiên có vị đạo khác. Thân hình cao to của hắn đứng ở mũi thuyền giống trụ cột vững vàng, không vì sóng gió mà lay động chút nào. Hắn còn muốn gọi nữa, nhưng sóng gió đã càng lớn hơn, hắn chỉ đành chạy về khoang thuyền.
Hứa Tiên nghiêng tai lắng nghe, phía sau trong khoang thuyền có không ít lão ấu phụ nữ và trẻ em, một mảnh tiếng cầu xin, kêu la sợ hãi vang lên. Cho dù là nam tử, đột nhiên trải qua biến cố này, trong lòng cũng là kinh hãi khôn kể, sau đó truyền đến tiếng trấn an của chủ tàu rối loạn cuối cùng cũng thoáng dẹp loạn.
Hứa Tiên quay đầu lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Đây cũng là ngươi tự tìm đường chết!
Lời còn chưa dứt đầu thuyền cách đó không xa, nước gợn dâng lên, thẳng nhập bầu trời. Dòng nước hóa thành một đại tướng khoác lân giáp, ngạo nghễ nhìn khách thuyền nho nhỏ dưới chân. Đại tướng kia đem hai tay giơ lên cao, dòng nước ở trong tay hắn hóa thành cự nhận, hung hăng đánh xuống.
Hứa Tiên đứng ở mũi thuyền, mắt thấy cự nhận phong mang tiếp cận, cũng không tránh né, lặng lẽ vận chuyển thuỷ tinh trong cơ thể, đợi cho cự nhận tới gần, lại đột nhiên hoá thành dòng nước. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vnĐối phương chính là Hồ Thần, mặc dù là đem thuỷ tinh tu đến đại thành, muốn vận dụng thuỷ lực của Bà Dương Hồ này cũng là hết sức khó khăn. Nhưng dùng để phòng thân hộ thể, còn không thành vấn đề. Hắn kháp động pháp quyết, nguyên bản khách thuyền chậm rãi mà đi, bỗng nhiên bị dòng nước đẩy nhanh đi tới, chém phá sóng nước bay nhanh về phía trước.
Chớp mắt liền đi tới dưới chân thuỷ cự nhân, Hứa Tiên hét lớn một tiếng như tiếng sấm. Thuỷ cự nhân hoá thành thuỷ hoa hoàn toàn bay tán loạn, như bạo vũ rơi xuống.
Nhưng đồng thời, lại có hơn mười thuỷ cự nhân từ mặt hồ mọc lên. Càng có hơn mười đạo thuỷ lãng như nước vòi rồng hướng phía khách thuyền cuốn tới.
Hứa Tiên nhíu mày, lại không phải vì như những cửa ải khó khăn trước mắt mà là bởi vì thủy chung không phát hiện được vị trí của Trư Bà Long này. Ngẫu nhiên có chút linh ba cũng là thoáng qua liền mất, bị linh lực khổng lồ của Bà Dương Hồ này bao trùm, đây căn bản là mồi dụ, ẩn nhẫn như thế lộ vẻ muốn đứng thế bất bại.
Hứa Tiên cũng không ngờ tới Trư Bà Long này giả dối như vậy. Căn bản không cùng hắn đối địch chính diện. Nếu hắn hạ thuỷ đi tìm, vậy thì rơi vào trong bất lợi, vừa vặn rơi vào trong tấm lưới giăng sẵn của đối phương. Tuy rằng hắn không sợ hãi, nhưng khách thuyền này khó có thể bảo toàn được.
Nhưng luôn bị động chịu đòn như vậy, cũng không phải kế lâu dài. Linh quang trong đầu Hứa Tiên chợt lóe, từ trong Công Đức Ngọc Bài lấy ra một vật, đầu nhập trong hồ nước. Vật ấy vừa vào trong nước, lập tức mở rộng thành lớn. Như là bọt biển hút đầy nước, lại bắt đầu mở rộng ra xúc tua thật dài.
Vật ấy không phải cái khác, chính là nhục thân của bạch tuộc tinh Hứa Tiên đoạt được ở trong biển, bị Hứa Tiên dùng Thủy Hồn Thuật khống chế, bơi về phía sâu trong hồ nước.
Tuy rằng thao túng sinh vật nhuyễn thể như vậy, cảm giác thập phần kỳ quái. Nhưng vào lúc đại chiến, cũng bất chấp cái này rất nhiều.
Bạch tuộc tinh vừa mới vào nước, liền có hàng vạn dòng nước ép qua đây, đem nó đè ép vuốt ve. Đó là tinh cương cũng có thể trong nháy mắt ép đến nát bấy.
Trong lòng Hứa Tiên thất kinh. Đây rõ ràng là mượn thuỷ lực của cả Bà Dương Hồ đến tác chiến, cùng Tất Phương kia liều mạng một kích có hiệu quả như nhau. Hắn mặc dù là có thuỷ tinh hộ thể cũng khó bảo đảm không bị thương hại.
Nhưng nhục thân của bạch tuộc này, cả người mỗi một mẩu xương cốt, đều mềm nhũn không chịu lực chút nào. Mặc cho ngươi đè ép đả kích ra sao, chỉ là một đường hướng đáy hồ bơi đến, tìm ra vị trí chân thân của Trư Bà Long kia.
Ba đào trên hồ nước cũng là bị kiềm hãm, Hứa Tiên đoán rằng Trư Bà Long kia cũng không ngờ tới một chiêu này của hắn. Năm xưa hắn ở trên biển, cũng vì điều này gặp không ít phiền phức:
- Xem ngươi hiện tại còn trốn ở nơi nào!
Không biết qua bao lâu, chủ tàu từ trong mê muội khôi phục thanh tỉnh, cảm giác sóng gió tựa hồ đã dừng lại. Thất tha thất thểu đi tới trên boong tàu, dĩ nhiên đã đến bên bờ. Mà Hứa Tiên đang bước từng bước trên bến tàu, quay đầu lại vẫy tay với hắn, thần tình tựa hồ có chút mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn như cũ có vẻ rất ôn hòa.
Chủ tàu đặt mông ngồi ở đầu thuyền, tạm thời quên đi tâm học đòi văn nhã, có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, vượt qua đại nạn. Chỉ là trong lòng hắn thủy chung không thể suy nghĩ cẩn thận, người nọ làm làm sao ở trong sóng to gió lớn như vậy, đứng ở đầu thuyền cả đêm, ngay cả quần áo cũng không hề dính một chút ẩm ướt.
Hứa Tiên lại một lần nữa đi lên đất liền. Cũng lặng yên thở phào một hơi, một đêm đánh trận. Hắn xác thực đã ở trong nước kiến thức đến chân diện mục của Trư Bà Long kia. Một là một con siêu cấp đại khoát ngư, đồng thời dùng nhục thân của bạch tuộc tinh quấn lên đối phương.
Trư Bà Long kia tuy rằng hung ác, nhưng đối với bạch tuộc ca mềm nhũn này cũng không chỗ hạ khẩu. Tuy rằng chiếm địa lợi, nhưng dưới một phen quần đấu, dĩ nhiên không chiếm thượng phong.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Trư Bà Long kia cũng đạt được thần niệm của Yêu Thần, đến nhị đoạn biến thân. Tứ chi co rút lại, thân thể biến dài ra, mọc gai nhọn trên lưng, mơ hồ lại có long hình.
Hứa Tiên niệm lên, trong Sơn Hải kinh Nam Sơn kinh nói:
- Phía đông năm trăm dặm, trong đó có Hổ Giao, hình dạng của nó, thân cá mà đuôi rắn. Thanh âm của nó như uyên ương. Người ăn không phù, có thể đã trĩ.
Trư Bà Long này chính là bị Hổ Giao chiếm được, Hổ Giao này giai mặc dù so ra kém Thần Điểu như Tất Phương. Nhưng là để pháp lực của Trư Bà Long tăng nhiều, ở trong nước chạy như bay, đem dòng nước thao túng giống như binh khí. Bạch tuộc tinh ỷ vào đánh chịu đựng, cùng dây dưa nửa đêm. Nhưng kết quả lại là ai cũng không thể làm gì được đối phương.
Hứa Tiên lại nhìn lại Bà Dương Hồ một cái:
- Tương lai tự có ngươi nếm mùi đau khổ!
Mà ở cực xa dưới mặt nước Bà Dương Hồ, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh Trư Bà Long kia, cũng đang dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Hứa Tiên.
Đọ mắt hai ba cái, sau đó Hứa Tiên quay đầu rời đi, ngửa đầu vừa nhìn, một tòa đại sơn sừng sững ven hồ, che khuất tầm mắt.
Đây chính là một toà danh sơn khác trong Tam Sơn Ngũ Nhạc Lư Sơn.
Hứa Tiên lẩm bẩm nói:
- Không biết Thần Tiên trên núi này là nhân vật ra sao, chớ để lại gặp Yêu Thần mới tốt!
Tiểu Thiến đã có Hoàng Sơn làm như căn cơ, hắn cũng không cần lại vì nàng mưu đồ Lư Sơn này nữa. Bất quá nếu có thể như thiên hạ Thủy Mạch chi thần, có một ngày làm thiên hạ sơn mạch chi thần, không biết sẽ có cảm giác gì. Nhưng đây cũng là một suy nghĩ tuỳ tiện mà thôi.
Người tu hành tầm thường có thể được một tòa danh sơn làm đàn tràng, chính là chuyện có thể ngộ mà không thể cầu. Về phần thành tựu thiên hạ sơn thần, đó càng là không có bất kỳ kẻ nào dám nghĩ tới.