Trong thế tục người thích cười công khanh khinh vương hầu, đa phần là cao thủ võ nghệ bất phàm trong chốn giang hồ, phảng phất không như thế không đủ để biểu hiện tài nghệ cùng khí độ của chính mình. Nếu lấy những nhân vât này so sánh với Tiên Phật, khó tránh khỏi coi khinh hai chữ này.

Hoàng hậu nương nương đình loan giá vu đi đến phía trước, vừa thấy Pháp Hải liềm cảm giác bất phàm, ít nhất trên vẻ bề ngoài so với Pháp Thiện mạnh hơn rất nhiều, khí độ cũng là Pháp Tướng trang nghiêm.

Ở trong thiện phòng hội đàm một phen, Hoàng hậu nương nương khẩn thiết nói:

- Bản cung thay thiên hạ thương sinh linh thỉnh đại sư xuất thủ tương trợ.

Pháp Hải hơi gật đầu coi như đáp ứng.

Hoàng hậu nương nương đại hỉ:

- Mười ngày sau là ngày sinh của bệ hạ, yêu đạo kia tất sẽ đến tràng tới lúc đó toàn bộ trông cậy vào đại sư.

Mà cùng tại giờ này khắc này, Giang Nam lại đang là thời tiết mưa bụi liên miên.

Tảng đá dưới Tiễn Đường Môn bị nước mưa gột rửa, không thấy chút bụi bặm nào.

Trong tửu lâu bên cạnh đường, một lữ nhân tựa ở cửa hàng cùng chưởng quỹ nói chuyện phiếm, từ danh thắng cổ tích ba câu hai từ lại nói đến trên người danh nhân bản địa, tự nhiên nói thoáng qua Hứa Tiên.

Chưởng quỹ thấy hắn xuất vốn hào phóng, nói lại toàn là chuyện kiêu ngạo của bản địa, liền vui tươi hớn hở nói, đem các loại sự tích của Hứa Tiên giảng thuật nồng nhiệt:

- Hứa đại quan nhân kia sinh ra liền có thiện tâm, hôm nay có được phen thành tựu này cũng là thiện có thiện báo. Nói đến còn có một cái kỳ sự, khi hắn còn nhỏ, từng có hương hương nông ở chỗ chúng ta bán lê. Có một đạo sĩ không có tiền mua, lại muốn ăn một quả, hương hương hương không chịu, cuối cùng vẫn là Hứa đại quan nhân xuất tiền.

- Cái này thì có gì kỳ lạ?

Lữ nhân thần tình có chút không kiên nhẫn.

- Người đừng nóng vội a. Đạo sĩ kia ăn một quả lê, lại đem hạt lê bỏ ở trên đường... Đúng là người có dị thuật, hương nông kia hối hận thì đã muộn, cuối cùng vẫn là nhờ có...

Người nọ nghe được thần sắc thay đổi dần, ngắt lời nói:

- Đạo sĩ, đó là loại đạo sĩ gì?

Chưởng quỹ đối với chuyện này ký ức cũng thâm hậu, đại thể hình dung một phen.

Người nọ từ trong tay áo lấy ra một bức họa đến:

- Có phải là bộ dáng này?

Bên trên vẽ chính là hình dung của Thái Âm chân nhân.

Chưởng quỹ nhìn một trận, gật đầu.

Người nọ trong lòng chấn động, Vô Nhai tử cùng Hứa Tiên quả nhiên rất có liên quan, phải mau trở về hồi báo Vương gia.

Lữ nhân kia từ biệt chưởng quỹ, vội vã đi tới một chỗ dân cư, báo lên ám hiệu, mới được đi vào.

Trong đó hai vị thủ vệ đeo đao thị vệ, trong phòng đã có mấy người đang nghị sự xung quanh một cái bàn vuông, người dẫn đầu chính là Lương Vương Phủ công tử Lương Liên.

Người nọ hành lễ qua đi, đem tin tức này báo cho Lương Liên biết.

Lương Liên cũng là cả người chấn động, hung hăng vỗ ghế bành:

- Hứa Tiên này cùng yêu đạo kia quả nhiên có liên kết, ngươi mau chóng trở về hướng Vương gia báo tin.

- Dạ.

Người nọ lĩnh mệnh rời đi.

Lương Liên sắc mặt âm trầm.

Lương Vương Gia làm tướng quốc rất nhiều năm, mạng lưới bố khắp thiên hạ. Mấy ngày nay, Lương gia và Phan gia thế lực tiêu tan, hơn nữa đột nhiên nhảy ra quốc sư dẫn hoàng thượng tu đạo, càng đoạt đi thánh quyền.

Mà Hứa Tiên bị Lương gia coi làm đại địch, dĩ nhiên lại được hoàng thượng cắt cử đến Bạch Vân Quan trông coi đan dược.

Chuyện này tuy là chuyện kẻ sĩ tầm thường khinh thường, nhưng rất có thể hiển hiện ra hoàng thượng coi trọng, càng để Lương Vương Gia rất là lo lắng, trong lòng nghi ngờ Thái Âm chân nhân có cùng Hứa Tiên có quan hệ gì hay không. Lúc này đây gia tăng nhân thủ, muốn biết rõ nguyên nhân trong đó, liền phái rất nhiều mật thám đi tới phủ Tiền Đường, âm thầm điều tra, quả nhiên tìm ra được một ít dấu vết, manh mối.

Đợi cho ban đêm, lại là hơn mười người tới trong dân cư, một tay chân lanh lẹ, đều là hảo thủ tinh thiện võ công.

Lương Liên lệnh cho mọi người đều thay y phục dạ hành.

Một người do dự nói:

- Công tử, chúng ta thật sự phải đi qua sao?

Chính là thống lĩnh thị vệ của Lương Vương Phủ.

Lương công tử nói:

- Vương thống lĩnh, lẽ nào ngươi sẽ không muốn báo cừu cho đệ đệ sao?

Đệ đệ của Vương thống lĩnh vốn là giang dương đại đạo làm xằng làm bậy. Sau đó bị Lý công phủ bắt giữ. Vương thống lĩnh cầm thư hàm của Lương Vương Gia đến bức huyện lệnh Tiền Đường thả người, lại vừa vặn đụng phải Phan Ngọc và Hứa Tiên, mà bị cự tuyệt, đệ đệ cũng bị sung quân Lĩnh Nam.

Vương thống lĩnh cắn răng nói:

- Ta hận không thể đem Lý Công Phủ kia bầm thây vạn đoạn.

- Nhà của tỷ tỷ Hứa Tiên ở trong khu phố sầm uất, lại có người âm thầm bảo hộ, chúng ta tạm thời không có biện pháp bắt hắn. Nhưng ta đã phái người tra xét qua, phủ đệ Hứa Tiên cũng không có người, lại thêm là nơi hoang vắng, nếu như nổi lên một phen đại hỏa, ha hả...

Lương Liên tràn đầy ác độc nói:

- Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngươi dám loạn Lương Vương Phủ ta, hôm nay thù mới hận cũ, tất cả đều muốn ngươi tới hoàn lại.

Nguyên bản chuyện điều tra tin tức không cần hắn vương tử này tự mình đi tới, lại càng không cần cẩn trọng như vậy, chính là lòng mang cừu hận, không phải tự tay trả thù thì không được, bằng không cũng không cần dấu đầu lộ đuôi như thế.

Vương thống lĩnh nói:

- Thế nhưng Vương gia chỉ để ta tra xét tin tức.

Lương công tử chợt cười nói:

- Chút tin tức ấy thì có tính là cái gì, nghe nói nương tử của Hứa Tiên kia xinh đẹp như Thiên Tiên, mà ngay cả nha hoàn cũng là tuyệt thế chi tư, đợi được bắt giữ người sống, thỉnh chư vị hảo hảo ép hỏi một phen, tin tức gì cũng đều hỏi ra được.

Phen lời nói này khiến cho một mảnh tiếng cười âm tà.

Chỉ có Vương thống lĩnh không chỉ không có mọc lên ý niệm dâm tà gì, ngược lại cả người phát lạnh. Lương Liên tính tình tàn nhẫn, dằn vặt người thì biện pháp gì cũng đều dùng ra được, đối với lời nói tràn ngập ham muốn dục vọng tà ác này, ngay cả hắn nhìn cũng thấy sợ. Lúc này cũng không dám khuyên bảo thêm nữa, nhận lệnh lui ra. Vả lại vô luận việc này dẫn phát ra hậu quả gì, đều không quan hệ tới hắn.

Một đám người bao gồm cả Lương Liên đều thay đổi y phục dạ hành, ngoài cửa vẫn như trước là mưa bụi không ngừng, mây đen giăng đầy trời, đưa tay không thấy năm ngón, lại hợp với tâm ý của Lương Liên.

Ra lệnh một tiếng, tìm kiếm đi về phía Hứa phủ.

Bốn phía Hứa phủ hoang thảo thê lương, rừng rậm âm u.

Ngẫu nhiên có một trận gió thổi lên tiêu tan một mảnh mây đen, lấp ló ra nguyệt quang ngân bạch, hiển hiện ra đường viền của cả phủ đệ, đen nghịt như là một tòa cô thành. Còn khôn cần nhìn kỹ đã trở lại biến mất ở trong bóng tối.

Chim cú đêm không biết bị cái gì làm kinh hãi, quác quác kêu lên bay ra khỏi rừng rậm.

Lương Liên nhìn tình cảnh này, không khỏi nhịn không được trong lòng phát lạnh, sinh ra thối ý.

Phủ vốn là Cừu vương phủ, kiến lập cách xa phố phường, sau vì xây dựng thêm vương phủ, lại đem thổ địa xung quanh cưỡng ép xâm chiếm.

Sau này lại bị diệt cả nhà, truyền ra lời đồn chuyện ma quái, càng không ai dám tới gần. Ngay cả không chỗ không bị người chiếm cũng đều dọn sạch đi. Lại về sau nữa chuyển cho Hứa Tiên, mới chuyển biến tốt hơn chút, nhưng bốn phía phủ đệ vẫn như trước trống rỗng lợi hại.

Nhưng mà cừu hận chi hỏa tràn ngập trong não hải, Lương Liên mạnh mẽ đem tay vung lên, một đội nhân mã vượt qua đi vào, khéo léo nhảy qua tường cao, hai chân bước lên khu vực Hứa phủ.

Mưa lại rơi tí tách từng giọt xuống.

Vương thống lĩnh thấp giọng nói:

- Công tử, đây thực sự là Hứa phủ sao?

Cả phủ đệ diện tích rộng lớn, thế nhưng chung quanh cỏ hoang mọc thành bụi, đã cao gần tới lưng áo. Hơn nữa phủ đệ to như vậy dĩ nhiên không có một ngọn đèn sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường viền trong bóng tối, căn bản không giống như là có người ở lại.

Hơn nữa vốn nên là địa phương náo nhiệt, vắng lặng như vậy lại càng khiến cho người ta trái tim băng giá.

Lương công tử nói:

- Không có sai.

Rồi chọn rõ phương hướng, thẳng tắp bước đi về phía chủ trạch, gặp tường thì vượt qua, gặp ao hồ thì tránh.

Nhưng mà bọn họ còn không đi thật xa, liền đã thấy phía trước một điểm hỏa quang lóe ra.

Mọi người vội vã dừng bước, trong lòng căng thẳng, chỉ thấy một điểm hỏa quang kia chậm rãi đong đưa thổi qua.

Bay tới phụ cận, Vương thống lĩnh mới thở phào ra một hơi, đó là gia đinh ăn mặc hắc y đốt đèn lồng đi tới, từ xa mở ra đến tựa như đang bay vậy.

Gia đinh kia giống như là phát hiện cái gì đó, hướng về phía bọn họ đi tới, ngọn đèn chiếu rọi xuống trên mặt hắn mang theo tiếu ý quỷ dị, còn không chờ gia đinh này mở miệng, Vương thống lĩnh đã dẫn đầu tiến lên giơ tay chém xuống, một đao đem đầu của gia đinh kia chém đứt, phun ra tiên huyết ngã nhào trên mặt đất, đèn lồng cũng theo đó phụt tắt.

Giết được một người, tâm tình mọi người ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ đều là người đầu đao liếm huyết, không sợ giết người, chỉ sợ gặp phải thứ đồ không minh bạch. Hôm nay nếu đã chứng minh trong phủ đệ này có người, vậy thì dễ nói rồi. Trừ nữ nhân ra, thấy một giết một.

Đội ngũ tiếp tục đi tới, nhưng mà lại không được vài bước, đã thấy một điểm hỏa quang chập chờn, Vương thống lĩnh trong lòng có căn nguyên, đã không sợ hãi, vượt qua đi vào một đao bổ vào ngực, gia đinh kia đã không rên một tiếng té trên mặt đất.

Vương thống lĩnh trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Mọi người chưa đi được mấy bước, lại nhìn thấy một điểm hỏa quang giống như mới vừa rồi. Vương thống lĩnh lại là một đao đâm thủng ngực gia đinh kia, rồi lại đứng ngây ngốc một chỗ.

Lương Liên nhíu mày nói:

- Thế nào?

Vương thống lĩnh chậm rãi quay đầu lại, biểu tình trên mặt ngay cả Lương Liên cũng bị dọa nhảy dựng, đó là biểu tình vặn vẹo kinh hoảng:

- Ta...ta...ta giết đều là một người.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó?

Lương Liên nhíu mày nói.

Vương thống lĩnh mới vừa rồi đã cảm thấy không đúng, cho tới bây giờ mới hiểu được vấn đề ở đâu ra.

- Ta không nói bậy, ba gia đinh kia diện mục giống nhau như đúc.

Hơn nữa đều mang theo dáng tươi cười quỷ dị, cho dù là ở một khắc chết đi kia.

Mọi người một trận hỗn loạn, bọn họ vốn chưa từng đem gia đinh nho nhỏ kia đặt ở trong mắt. Hơn nữa ngọn đèn dầu trong bóng tối bất quá chợt lóe rồi biến mất, người đã bị Vương thống lĩnh giết chết, không mấy người thấy rõ gia đinh kia sinh ra là bộ dáng gì, nhưng nhìn Vương thống lĩnh sợ hãi như vậy, trong lòng đều là phát lạnh.

- Thống lĩnh, ngươi... Ngươi sẽ không nhìn lầm đấy chứ? Text được lấy tại Truyện FULL

Vương thống lĩnh nói:

- Không có khả năng, người là do ta giết, ta biết rõ.

Lương Liên nhíu mày nói:

- Không nên tự dọa chính mình, có thể là ba anh em song sinh, đi mau, ở đây cách chủ trạch không xa nữa.

Vương thống lĩnh miễn cưỡng tiếp thu giải thích này, nhưng mà đợi tới khi giết người thứ tư, hắn cũng rốt cuộc không chịu đi ở phía tước nữa, những người khác tự nhiên cũng không chịu, mặc cho Vương thống lĩnh mệnh lệnh ra sao.

Chủ trạch gần ngay trước mắt, đội ngũ đình trệ xuống, không thể tiến thêm một bước. Hắc Ám vô tận cộng thêm mưa đem đem bọn họ bao phủ, cổ trạch hoang vắng này bỗng nhiên trở nên âm trầm đáng sợ.

Lương Liên đè nặng tức giận:

- Tiếp tục đi cho ta, trở lại sẽ có phần thường lớn.

Nhưng còn không chờ hắn treo giải thưởng tạo được tác dụng, đã lại có người hơi chút khó khăn nói:

- Chờ một chút, chúng ta... Hình như.... Thiếu mất mấy người.

Vương thống lĩnh nhanh chóng kiểm tra nhân số, đến cuối cùng sắc mặt đã trắng bệch.

Bọn họ xác thực thiếu mất người, mất đi tròn bốn người.

- Vừa rồi ở sau cùng là ai?

Lương Liên thanh âm cũng có chút run rẩy.

- Ta...ta vẫn nghe được được ở phía sau có tiếng bước chân.

Thanh âm trả lời hắn cũng gần như sắp khóc ra rồi.

Bầu không khí áp lực tới cực điểm.

- Công tử, trong nhà này có cổ quái, chúng ta trở về đi!

Vương thống lĩnh cẩn thận nói, như là sợ hãi kinh động vật gì trong bóng tối vậy.

Thiên ki chi tử, cẩn thận dè dặt, Lương Liên cũng rất sợ chết, đến lúc này tâm báo thù đã hoàn toàn nguội lạnh, hơn nữa lúc này chính là hắn muốn tiếp tục đi tới, sợ rằng cũng không ai chịu theo.

- Chúng ta trở lại, người phía sau, đều cầm lấy đai lưng người trước mặt, không nên buông tay. Vương thống lĩnh, chờ một chút gặp người, cũng không cần...vội vã xuất thủ, đem hắn bắt giữ lại.

Phen mệnh lệnh này hợp với tâm ý của mọi người, y lệnh hành sự, nắm lấy đai lưng người trước mặt, chậm rãi đi trở về.

Vương thống lĩnh trái tim đề lên tới cổ họng, kiên trì đi ở phía trước, sau đó hồi lâu, lại rốt cục không có tái xuất hiện gia đinh nào nữa.

Lại gặp phải đến một đoạn tường thấp bay qua, chỉ cần vượt qua đoạn tường thấp này sẽ lại trở về ngoại viện.

Nhưng chung quy không thể nắm đai lưng người đi trước mà leo tường, chỉ có thể phân nhau ra.

Vương thống lĩnh dẫn đầu bay qua tường, Lương Liên đệ nhị.

Sau đó cùng nhau đứng ở dưới chân tường, đếm nhân số.

Mà khi đếm tới một người cuối cùng, Lương Liên và Vương thống lĩnh sắc mặt đều là thảm biến.

Vương thống lĩnh một phát đề lại người nọ cuối cùng leo tường qua đây, người nọ kinh hô ra:

- Làm gì?

Vương thống lĩnh cụt hứng buông tay, chậm rãi nói:

- Lại một người.

Nói ra tiếng này chính là người leo cuối cùng mới vừa rồi.

Mọi người một trận rối loạn cường liệt, lập tức cùng người bên cạnh bảo trì cự ly, cùng sử dụng ánh mắt hoài nghi cảnh giác quan sát lẫn nhau, cảm thấy đến người một nhà nhiều thêm một người vốn không nên ở đây. Cái loại cảm giác này so với thiếu người khi nãy còn muốn kinh khủng hơn nhiều. Hơn nữa ai có thể nói, "người" kia hiện tại vẫn là "người" chứ?

Lương Liên cắn hàm răng đang run lên, mệnh lệnh nói:

- Đều đem khăn che mặt tháo xuống.

Sau đó đốt lửa lên, đem khuôn mặt thấu qua đây.

Không có sai, tất cả đều là người chính mình mang đến. Vương thống lĩnh nhìn quét một vòng, một mặt liều mạng nhớ lại bốn người thiếu kia rốt cuộc là ai, nhưng tâm tư lại loạn thành một đoàn, không sao trấn định được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play