Kim Vạn Thành nhìn Kim Thánh Hào, ý bảo hắn không cần nhiều lời, nhưng lại không phát hiện trong mắt của Hứa Tiên có chút kinh ngạc và tức giận nào, ngược lại thấy một tia thoải mái, mỉm cười đáp:

- Lão gia tử làm gì nóng vội, nói không chừng thuyền lớn ít ngày nữa sẽ về tới điểm xuất phát đấy!

Tuy Hứa Tiên mấy ngày trước đã cứu thuyền lớn của Kim gia, nhưng tốc độ của chiếc thuyền không có khả năng nhanh như Hứa Tiên bay tới bay lui, trên đường còn phải dừng lại bổ sung nước ngọt và cấp dưỡng, ngược lại Hứa Tiên phát sau mà đến trước, Hứa Tiên tính tính toán toán thời gian, không sai biệt lắm hôm nay hoặc ngày mai sẽ trở về thôi.

Kim Vạn Thành cười khổ nói:

- Hiền chất không cần an ủi ta, trước kia phía nam có tin tức, về sau bỗng nhiên không còn tin tức, trên biển không bình tĩnh. Bị hải tặc hoặc là phong bạo cũng nói không chính xác. Hôm nay Kim gia gặp đại nạn, lần này đến đây, chính là có việc muốn nhờ, thỉnh hiền chất đồng ý!

Nói đến thế thôi, hai đầu gối khẽ cong, muốn hành đại lễ.

Hắn vốn muốn mở con đường hàng hải, họa hải đồ, chính là muốn đoạt tài lộ của người khác trước, nhưng không ngờ lại đi tới tử lộ.

Hứa Tiên làm sao cho lão nhân gia quỳ xuống trước mặt của mình chứ, cho nên tiến lên đỡ hắn, nói:

- Lão gia tử cớ gì nói ra lời ấy, có yêu cầu gì không ngại nói đi, tiểu tử tự nhiên hết sức nỗ lực!

Kim Vạn Thành đem sự cố nói ra, Hứa Tiên có chút khó xử, hắn không phải kỳ tài buôn bán, không hiểu chuyện ngân trang là thế nào, lại càng không phải chính trị gia, cũng không hiểu nên ép buộc ứng phó ra sao.

- Lão gia tử muốn ta làm cái gì?

Kim Vạn Thành nói:

- Kim gia sợ rằng khó qua cửa ải này, chỉ sợ đến lúc đó cừu gia bỏ đá xuống giếng, kính xin Hứa công tử bao che già trẻ trên dưới của Kim gia chúng ta, không bị tiểu nhân hãm hại, ta vô cùng cảm kích.

Kim Vạn Thành cũng không có trông cậy vào chuyện nhờ Hứa Tiên cứu giúp Kim gia, tuy Hứa Tiên thanh danh cực thịnh, càng nhận thức rất nhiều quyền quý, nhưng dù sao đó không phải lực lượng bản thân. Nhưng có thể mượn thanh danh của hắn, thỉnh hắn vào lúc mấu chốt bảo hộ người nhà, chuyện này không thành vấn đề. Đây cũng là hy vọng lưu lại con đường lui của Kim Vạn Thành, hắn tin tưởng tính tình của Hứa Tiên như vậy tuyệt đối không thấy chết mà không cứu.

Nhưng mà Hứa Tiên nhẹ nhàng lắc đầu, làm cho Kim Vạn Thành tâm chìm vào đáy cốc, lại nghe Hứa Tiên nói:

- Kim lão gia tử, nếu như ta nói ngày mai thuyền của Kim gia về tới bến cảng, nguy cơ của Kim gia có giải trừ được không?

Kim Vạn Thành kinh ngạc nói:

- Ngày mai?

Nhưng thấy bộ dáng tự tin của Hứa Tiên như thế, trầm ngâm nói:

- Nếu như ngày mai về tới đây, vậy thì Kim gia nhất định được cứu rồi.

Hứa Tiên nói:

- Vậy thì tốt, đừng nên trì hoãn thời gian nữa, xin ngài trở về chuẩn bị sớm đi, ta dám đảm bảo, ngày mai thuyền lớn nhất định trở về.

Kim Vạn Thành nhíu mày. Thuyền lớn biến mất một thời gian ngắn, hắn đã phái nhiều đội ngũ đi tìm kiếm, đều vô tung vô ảnh, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện chứ! Cẩn thận đánh giá Hứa Tiên, muốn tìm ra trên mặt của hắn cất dấu thứ gì đó.

Nhưng mà Hứa Tiên chỉ ra vẻ mặt "Tin tưởng ta", cũng không giải thích cái gì!

Kim Vạn Thành cắn răng nói:

- Nếu hiền chất đã tự tin như thế, ta sẽ trở về chuẩn bị, vẫn ở Nhật Thăng Lâu, đại yến khách mới, thỉnh hiền chất tới đó cổ động. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nói xong liền cáo từ rời đi.

Lại một lần nữa đi qua đình viện đầy cỏ kia, đi ra bên ngoài cổng, Hứa Tiên mỉm cười tiễn chân bọn họ, "Két.." Một tiếng đóng cửa lại.

Kim Thánh Hào nói khẽ với Kim Vạn Thành:

- Phụ thân, tên Hứa Tiên ngôn ngữ hàm hồ, cực kỳ cổ quái, thuyền lớn thật sự trở về vào ngày mai sao? Hắn nói đoạn thời gian trước ra biển, nhưng bằng vào thanh danh của hắn, nếu đi ra biển tìm thuyền, sao chúng ta không có bất cứ tin tức nào thế?

Kim Vạn Thành khẽ lắc đầu, nói:

- Ít nhất hắn còn không có lừa gạt ta, hắn cũng không cần phải nói hắn ra biển làm cái gì. Nhanh chóng mang tin tức này thả ra, chuẩn bị sẵn sàng vào ngày mai.

Hắn như thế nào nhìn không ra Hứa Tiên cổ quái, không chỉ Hứa Tiên, ngay cả Hứa phủ cao thấp cũng có cổ quái! Đình viện hoang phế, phòng khách không nhiễm một hạt bụi, nữ tử thanh lệ tuyệt sắc, thậm chí nàng còn biểu hiện không hợp lẽ thường, đều rơi vào trong mắt hắn. Hơn nữa nghe nói Hứa Tiên còn có hai thê thiếp, đã đi nơi nào?

Nhưng những chuyện này không liên quan gì tới hắn, bởi vì vấn đề là người ta không có cự tuyệt mình ngoài cửa. Việc cấp bách bây giờ là nên giải quyết nguy cơ như thế nào trước đã.

Trèo lên xe rời đi, vén rèm nhìn qua, chỉ thấy trước tấm bảng vàng Hứa phủ, một đôi nhi sư tử bằng đá trợn mắt dương trảo, uy vũ đứng thẳng.

- Tại sao ngươi không dứt khoát nói ra chuyện trên biển cho họ biết, chẳng phải chúng ta đã nhìn thấy chiếc thuyền đó trên biển sao?

Tiểu Thanh nhảy ra hỏi Hứa Tiên liên tiếp.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Vậy hắn ẽ hỏi tới, chúng ta tại sao có thể đi tới hai địa phương nhanh chóng như vậy chứ, làm sao cứu được thuyền? Ta cũng không thể nói cho hắn biết, đứng trước mặt của ngươi kỳ thật không phải là Hứa Tiên, mà là thần tiên a! Nếu như nói dối, càng có thêm trăm ngàn chỗ hở, làm cho người ta khả nghi, vì vậy vi phu mới dùng môn thần kỹ này.

Tiểu Thanh nghe hai chữ "Vi phu" liền bĩu môi, hiếu kỳ nói:

- Thần kỹ gì?

- Không giải thích!

- Dừng lại!

Hứa Tiên có chút trầm ngâm, Kim Vạn Thành là người hiểu rõ nhân tình, hắn không giải thích, Kim Vạn Thành cũng không hỏi nhiều, tối đa sẽ phỏng đoán trong bụng, nhưng đoán luôn đoán không ra kết quả. Đoán được cũng sẽ hoài nghi. Hắn rốt cục hiểu ra, vì sao những thần tiên kia luôn thích cố lộng huyền hư, chỉ vì hai chữ "Mê hoặc", chính là cách che dấu tốt nhất.

Hứa Tiên thấy da thịt của của Tiểu Thanh trong trắng lộ hồng, lộ ra nóng bức không kiên nhẫn, ân cần nói:

- Ngày mai chính là đoan ngọ, chúng ta nên đi vào trong nũi thôi.

Mặc dù không phải không ngây ngốc ở nhân gian được, nhưng không cần bảo nàng ở lại đây chịu khổ a.

- Ngươi muốn đi tìm các nàng thì đi, quản ta làm cái gì!

Thần sắc của Tiểu Thanh hiện ra vài phần mất tự nhiên.

- Nói cũng phải, Đoan Ngọ chú ý trừ bỏ ngũ độc, Thanh nhi nhà của ta cũng liệt kê trong ngũ độc, cho nên phải mang ra khỏi cửa mới được.

Hứa Tiên trêu chọc một phen, làm Tiểu Thanh giận dữ, nhưng hắn chỉ muốn làm chịu nàng đi mà thôi, nhưng sau khi làm dịu, nàng lại phát giác, mình trong bất tri bất giác đã nằm trong ngực của hắn.

Hứa Tiên thấy trên mặt nàng đổ mồ hôi, đây là "Đổ mồ hôi" chân chính, hương khí càng thêm nồng đậm, ngay cả những hương hoa trong hoa viên cũng không sánh bằng, dẫn phát rất nhiều ong bướm vây quanh. Kiếp trước từng nghe nói cái gọi là "Hương phi". Trong nội tâm cực kỳ hâm mộ, hôm nay xem ra, đã có Tiểu Thanh rồi.

Thò tay tay dùng ống tay áo, vừa lau vết mồ hôi của nàng, vừa nói:

- Chúng ta nên đi vào trong núi tìm một cái nhai cốc, có gió núi, bao bao bánh chưng, xem hoa ngắm trăng, chẳng phải khoái hoạt à. Nương tử nàng không thể chạy đến, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao?

Thấy mặt nàng càng hồng lên, đem da thịt gọi là "Vô cùng mịn màng" hiện ra, cổ nhân thật không lừa ta!

Tiểu Thanh tựa vào trong lòng ngực của hắn, thấy biểu lộ ôn nhu này, nghe lời nói ôn thuần, chỉ cảm thấy thân thể đều nhuyễn ra vài phần, trong nội tâm cũng có mật ngọt. So với lúc hắn giở trò, càng ôn nhu hơn nhiều.

- Ta... Ta có thể đi, nhưng ngươi không thể làm cái gì với ta, ta cũng không muốn bị các nàng chế giễu, ngươi phải đáp ứng ta, ta mới đi!

Trong nội tâm Hứa Tiên cười thầm, Vân Yên cùng Tiểu Thiến đều là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, chẳng lẽ ngươi có thể chờ mong lừa các nàng được sao? Nhưng ai bảo nàng là nữ tử da mặt mỏng "Vô cùng mịn màng" chứ? Bịt tai mà đi trộm chuông cũng cần a.

Hứa Tiên cũng chỉ có thể tùy nàng, đáp ứng nói:

- Tùy ngươi là được!

Hai người đằng vân bay về phía Phượng Hoàng Sơn, bỗng nhiên Hứa Tiên phát hiện một chỗ bên dưới núi, suy nghĩ chốc lát nói:

- Chúng ta đi xuống xem một chút!

Cái phương sơn mạch này tên là Kỳ Bảo Sơn, trong núi có một động quật che dấu.

Hai thiếu nữ đang hấp hối nằm trên giường đá, dung nhan gần như giống như đúc, cách ăn mặc cũng tương tự, áo vải váy gai. Chính là Thải Nhân cùng Mị Nương, trên đầu của các nàng có cặp tai thỏ thật dài cụp xuống, hoàn toàn mềm yếu.

Mị Nương nháy động con mắt một cái, nói:

- Thải Nhân, mệt mỏi quá ah!

Thải Nhân miễn cưỡng hồi đáp:

- Đúng vậy a đúng vậy a, không nên nói chuyện!

Mị Nương động động lỗ tai, nói:

- Ta sắp bị mệt mỏi làm lộ nguyên hình rồi.

Thải Nhân nói:

- Ta cũng vậy!

Tiểu Thiến trong núi cũng không phải không có việc làm, mà là thường xuyên thao luyện thuộc hạ. Mà các nàng với tư cách là thị nữ của Tiểu Thiến, dựa vào ăn nhân sâm tinh ngàn năm mà tu thành tinh, đạo hạnh trong đám tinh quái cũng xếp hàng đầu, nhưng hết lần này tới lần khác tâm không có ý chí chiến đấu, phát huy không được bao nhiêu lực lượng, hơn nữa ngây thơ trung thực dễ dàng khống chế, chính là đối tượng Tiểu Thiến trọng điểm bồi dưỡng, mỗi ngày an bài các loại bài học bảo các nàng hoàn thành, nghiền ép tât cả thời gian và tinh lực của các nàng.

Ngẫu nhiên mới thả ra một lúc, các nàng lập tức lộ ra bộ dáng hiện nay, ngã vào một góc giường, hận không thể nằm không dậy nổi.

Mị Nương nháy động con mắt to của mình, trong mắt có sương mù phủ kín, nghẹn ngào nói:

- Loại ngày này khi nào mới chấm dứt đây!

Vạn phần hoài niệm kiếp sống ăn rau củ sống qua ngày như trước kia a.

Thải Nhân nói:

- Ta cũng không biết, ngươi đừng khóc, ngươi vừa khóc. Ta cũng muốn khóc!

Dưới dâm uy của Hắc Sơn lão yêu tra tấn hai thiếu nữ như vậy, cùng ôm nhau khóc "Oa" lên.

Sau khi khóc, Mị Nương lau khô nước mắt, ưỡn ngực, nói:

- Đến bây giờ không chạy trốn đã không được.

Thải Nhân khóc thút thít hai tiếng, nói:

- Chạy trốn?

Mị Nương khẳng định gật gật đầu, nói:

- Đúng, chạy trốn!

Thải Nhân dùng cánh tay lau mặt, nói:

- Đi đâu?

Hiển nhiên Mị Nương bị hỏi một vấn đề vô cùng khó khăn rồi, với tư cách hai con thỏ an phận thủ thường, chính là hai yêu quái chưa bao giờ biết sự đời, ngoài lần trước đi tìm sâm tinh, thì chưa bao giờ rời khỏi Kỳ Bảo Sơn. Hỏi vấn đề này đúng là quá mức gian nan rồi, thế giới này không có địa đồ và TV, cái gọi là thế giới ngoài núi, hoàn toàn là một mảnh mờ mịt.

Sau khi Mị Nương cân nhắc hồi lâu, nói:

- Nếu không, chúng ta đi Lạc Nhạn Phong!

Thải Nhân rất là hoài nghi nói:

- Không phải là ở đối diện sao? Cũng đã nằm trong quản hạt của Hắc Sơn lão yêu!

Mị Nương lại bị vấn đề này hỏi khó một lần nữa, cẩn thận đem tất cả địa phương nàng biết liệt kê ra trong đầu, bi thương phát hiện, những ngọn núi này đã bị tà ác Hắc Sơn lão yêu quản hạt.

Nhưng cũng đừng đánh giá thấp mộng tưởng và truy cầu của thiếu nữ, nắm chặt nắm đấm, nói:

- Nhất định phải đi!

- Tốt!

Thải Nhân cũng bị quyết tâm này ảnh hưởng, nói:

- Tham lão kiến thức rộng rãi, chúng ta nên đi cáo biệt tham lãm, nghe ngóng từ hắn đôi chút!

Mị Nương nghe được ý kiến kinh người này làm chấn động, nói:

- Lợi hại ah, Thải Nhân!

Thải Nhân xấu hổ vo đầu, nói:

- Không có... Không có gì!

Hai cái tai dựng thẳng lên, biết rõ nội tâm của nàng rất đắc ý.

Vì vậy các nàng rất nhanh thu hai bọc y phục nhỏ, bên trong trừ củ cải trắng còn có rau cỏ, đương nhiên, cũng có thêm sách dạy nấu ăn a, cây nấm là không thiếu.

Trong lúc các nàng đem bao phục cột lên que đi ra ngoài, nhìn nhau, gật gật đầu, có chút bi tráng cho hành động hiện tại, chuẩn bị triển khai đại mạo hiểm truyền kỳ trong đời.

- Các ngươi ở đây sao?

Hứa Tiên cúi đầu đi vào trong động, nhìn qua hai thiếu nữ đang trợn mắt há hốc mồm, cười nói.

Thải Nhân cùng Mị Nương nuốt nước bọt, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân tà ác Hắc Sơn lão yêu thả các nàng, bởi vì Hứa Tiên sắp trở về.

Nhân sâm tinh giấu kín không dễ tìm kiếm, Hứa Tiên nhớ tới hai tỷ muội thỏ tinh này, muốn nhờ các nàng đi dẫn đường, thấy các nàng mang theo trang phục đi ra, hỏi:

- Các ngươi muốn đi ra ngoài?

Thải Nhân cùng Mị Nương mang bao phục dấu ra sau, đồng loạt lắc đầu. Tiểu Thanh từ ngoài động đi vào, con mắt xanh nhìn qua làm các nàng phát lạnh.

Hứa Tiên nói:

- Mang bọn ta đi gặp tham lão đi.

- Tốt... Tốt!

Thải Nhân cùng Mị Nương dẫn đường, nhanh chóng nhảy tung tăng trong rừng, động tác nhẹ nhàng linh hoạt mà linh mẫn.

Thời điểm này mấy người bọn họ tìm được ông lão đang câu cá. Tiểu Thanh cười khúc khích, mà ngay cả Hứa Tiên cũng thấy mỉm cười.

Nhân sâm tinh diện mạo bây giờ rất bóng bẩy, không còn tóc, ngay cả râu ria lông mi cũng không còn, làm cái đầu của hắn sáng bóng dưới ánh mặt trời, giống như một đêm đã xuất gia làm hòa thượng, vừa thấy được Hứa Tiên liền bỏ chạy, nhưng thấy phía sau hắn là Thải Nhân cùng Mị Nương, cười khổ một tiếng ngừng lại..

Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Tại sao ngài có bộ dáng như thế này?

Vẻ mặt tham lão đắng chát, nói:

- Tham lão ta đã không còn xúc tu, ngài không nên nghĩ nữa, cũng chỉ có thể chém tay chém chân.

Hiển nhiên là chịu không ít bóc lột.

Hứa Tiên cười nói:

- Lần này tới không vì tham tu của ngài, mà là muốn tặng lễ vật đáp lễ.

Sau đó cầm ra một giọt Hoàng Lương Nhưỡng kết tinh, nhân sâm tinh một mực bị người ta bóc lột, hắn cũng có phần cảm và xấu hổ, hôm nay tới đây dùng Hoàng Lương Nhưỡng đền bù tổn thất, xem như lợi dụng tuần hoàn, có thể tiếp tục phát triển.

Tham lão cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Hoàng Lương Nhưỡng, nhưng cảm nhận được linh lực bành trướng trong đó, mặc dù không nhận biết cũng rõ đây không phải là phàm phẩm.

- Cái này thật sự cho ta?

Hứa Tiên nói:

- Đúng, về sau còn có thời điểm phiền toái ngài.

Tham lão cung kính nói:

- Hứa công tử đại đức!

Đem Hoàng Lương Nhưỡng nuốt vào.

Chỉ thấy trong nháy mắt, lông mi và tu của hắn mọc dài ra, tóc cũng mọc lên. Hắn chỉ cảm thấy linh lực toàn thân tăng vọt, đây mới chỉ thu nạp chút ít Hoàng Lương Nhưỡng mà thôi.

Hoàng Lương Nhưỡng là do gạo Hoàng Lương nấu thành. Cùng là mộc thuộc tính với nhân sâm tinh, hiệu quả thu nạp hơn xa phàm nhân, xem như lợi dụng được nhiều lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play