Ngao Ly cũng nhìn thấy Hứa Tiên. Phải nói Hứa Tiên biến thành bộ dáng của Ngao Hạo, nàng ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào con mắt của Hứa Tiên, giống như muốn phát hiện chút gì đó.
Hứa Tiên nắm tay ho nhẹ hai tiếng, Ngao Ly nhanh chóng cúi đầu xuống, che thần sắc của mình lại, giống như xấu hổ giống như vui mừng, tự sân tự oán, mối tình đầu của thiếu nữ a.
- Nhất bái thiên địa!
Tiếng của Quy thừa tướng vang lên.
Hứa Tiên đang muốn ra tay, lại nghe một tiếng tiêu và tiếng chiêng vang lên, sau đó truyền vào trong tai của mọi người.
Tiếng tiêu u nhã, như oán như mộ, như khóc như tố. Giống như tịch mịch và sầu muộn, hoàn toàn không hợp với hào khí vui mừng này.
Tiếng chiêng ngừng cổ nghỉ, tiếng người yên tĩnh, nhìn qua cái ghế bên cạnh, tiếng tiêu tiếng chiêng phát ra từ trong miệng nam tử tuấn tú kia, lúc này nhắm mắt lại, không coi ai ra gì.
Ngao Nghiễm híp mắt nói:
- Hàn Tương tử, ngươi có ý gì?
Trong nội tâm của Hứa Tiên quái lạ, liếc nhìn nam nhân tuấn nhã kia một cái. Đây là Hàn Tiêu Tử trong bát tiên, vì sao đến đây đảo loạn.
Hàn Tương Tử dừng tiếng tiêu lại, nhìn Ngao Nghiễm hơi gật đầu, nói:
- Long Vương, tại hạ thấy tình cảnh này, chỉ ngẫu nhiên nhớ lại một đoạn tình duyên, hận người hữu tình trong thiên hạ sắc không thể thành thân thuộc, cho nên làm nguyệt lão, cảm khái mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vnNói xong lại nhắm mắt thổi, tiếng tiêu bi thương vang lên trong tai mọi người, làm cho nội tâm của mọi người ảm đạm, hoàn toàn không có chút hào khí của hôn lễ.
Hứa Tiên thầm so sánh với tiếng đánh đàn của Vân Yên, không thể không thừa nhận, tài nghệ của Hàn Tương Tử này còn cao hơn một tầng.
Ở đây không ai không phải Địa Tiên trở lên, tâm ý kiên định như thế nào, nhưng vẫn bị tiếng tiêu này thâm nhập tâm thần, thật có thể nói là thần kỹ. Xem ra hắn có ân oán gì đó với Đông Hải Long tộc, chuyên môn tới gây khó chịu cho Ngao Nghiễm.
Hứa Tiên nghĩ như vậy, trên mặt làm ra thần sắc tức giận, nhìn chằm chằm vào Hàn Tiêu Tử, ước gì hắn có thể trợ mặt ngay với Ngao Nghiễm, càng quấy cho chuyện này loạn lên.
Chư tướng trên điện, cũng lộ ra thần sắc giân dữ, rút kiếm động thân.
Trên hỉ đường, trong khoảng thời gian ngắn, giương cung bạt kiếm.
Chúng tiên nhìn về phía Cô Tùng đạo nhân, Cô Tùng đạo nhân cũng có chút không hiểu thấu. Chỉ bảo mọi người yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đợi Hứa Tiên đến.
Ngao Nghiễm không hổ là co được dãn được, da mặt run run lên, cố nén cơn tức này, ý bảo chúng tướng không để ý tới hắn, bảo người điều khiển chương trình tiếp tục.
Hàn Tương Tử cũng dừng tiếng tiêu lại, giống như không muốn xung đột chính diện.
Hứa Tiên hơi có chút tiếc nuối, nhưng hắn vốn cũng không có ý định dựa vào lực của người ngoài, kế tiếp vừa vặn tới phiên chân thân của mình xuất hiện rồi.
- Nhị bái cao đường!
Hứa Tiên đang muốn ra tay!
- Đợi một chút!
Hứa Tiên vô lực, lại thế nào? Đạo diễn, có người đoạt công tác của ngươi a.
Lần này tới phiên lão ông đeo kiếm, lúc này mở hai mắt ra, đôi mắt lợi hại như kiếm, bước nhanh lên đại điện.
Mặc kệ Ngao Nghiễm, mặc kệ Ngao Hạo, chỉ nhìn Ngao Ly hỏi:
- Việc hôn sự này ngươi tự nguyện không?
Ngao Ly sững sờ, vừa rồi chỉ nhìn Hứa Tiên cho nên không chú ý tình hình bốn phía, hôm nay thấy lão ông này dường như cảm thấy quen thuộc.
- Ngươi chính là Viên bá bá?
Ban đầu ở thủy phủ Hoàng Hà, tuy tuổi nàng còn nhỏ, cũng nhận ra mấy bằng hữu của phụ thân.
Trên mặt lão ông vui vẻ, ôn nhu rất nhiều.
- Ly nhi, là ta, ta lại hỏi ngươi, rất nhiều năm không gặp, ngươi đã cao như vậy rồi. Ta lại hỏi ngươi, việc hôn sự này, là ngươi ý nguyện sao?
Nói xong lời cuối cùng cũng nghiêm nghị hơn nữa.
Ngao Ly vô ý thức nhìn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng không nhìn nàng, vẻ mặt "Phẫn nộ" nhìn qua lão ông. Thầm nghĩ, đây đại khái là bằng hữu cũ của phụ thân Ngao Ly.
Ngao Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không phải, ta là bị bắt đến.
Lời này vừa nói ra, người ở đây xôn xao.
Chúng tiên cho dù sớm đã biết được đầu đuôi chuyện này, hôm nay chính tai nghe thấy càng thêm khinh thường, đem một tiểu cô nương bức bách lập gia đình, thật sự không có thể diện.
!