Hứa Tiên nói:

- Không có sao. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Ta trước đi an ủi nha đầu Ngao Ly kia đã, chớ để cho nàng lo lắng.

Trong lòng đem cũng an ủi Ngao Ly đang thất vọng một phen, nhưng hắn cũng cam đoan, nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài.

Ngư Nhi cùng Tiết Bích đã nghe tiếng chạy đến, thấy bộ dáng chật vật của Hứa Tiên liền ăn cả kinh.

Ngư Nhi liền bước lên phía trước hỏi:

- Rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì?

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Du ngoạn trong biển, không cẩn thận bị quái vật biển tập kích.

Không muốn kéo Ngư Nhi vào trong ân oán này của mình.

Tiết Bích cười lạnh nói:

- Có quái vật biển gì tập kích các ngươi được chứ? Ta đang định so đấu với ngươi tiếp đấy? Lần trước là ta nhất thời chủ quan, lần này phải đòi lại cả vốn lẫn lãi mới được.

Tuy bị Hứa Tiên chế ngự, trong nội tâm oán hận, nhưng cũng biết thực lực của Hứa Tiên cường hãn, thầm suy đoán bọn họ chắc chắn đã xảy ra cái gì đó.

Tiểu Thanh động thân ngăn ở trước mặt của Hứa Tiên, nói:

- Ngươi đừng vội lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Tiết Bích bị nguyệt linh chi lực đông cứng trên bờ cát, kỳ thật cũng không bị tổn thương gì, ngược lại thu nạp không ít nguyệt linh chi lực tinh thuần, cũng chỉ có tinh túc tu luyện thành công, hơn nữa phải là nhân tài thắp sáng Thái Âm tinh mới có thể làm được, mặc dù Hứa Tiên tu Thái Dương tinh, nhưng đã biết cách chuyển hóa thái dương thành thái âm, hơn nữa trong nguyệt linh chi lực còn mang theo một chút thuần dương.

Mặc dù Tiết Bích bị đánh bại, nhưng cũng nhận được ân huệ, cho nên nhìn Hứa Tiên hiện giờ thuận mắt hơn trước kia rất nhiều, thực sự không phải là có ham mê đặc thù gì. Trước kia nàng vốn cho rằng, Hứa Tiên là hạnh vô năng, chỉ thi ân với Ngư Nhi cầu báo đáp, lúc này lại biết rõ hắn là thiên phú kỳ tài Địa Tiên nhất lưu. Cường giả cùng kẻ yếu phân biệt ở chỗ này.

Nàng vốn chỉ nói ngoài miệng, hù dọa bọn họ một chút, xả một ngụm ác khí, ngược lại cũng không có thật sự muốn lợi dụng người khác gặp khó khăn, nhưng bị Tiểu Thanh vẽ mặt. Tiến lên một bước nói:

- Ta chính là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi thì thế nào, chỉ bằng chút đạo hạnh của ngươi có thể ngăn được ta sao?

Ngư Nhi vội vàng muốn ngăn trở, Hứa Tiên nắm tay nàng, có chút lắc đầu, Thanh Long Nháo Hải Kỳ vẫn còn trong tay của Tiểu Thanh, hơn nữa bí pháp Long tộc có tác dụng tăng cường thân thể, chưa hẳn không đánh lại Địa Tiên. Hắn nhìn ra, trong lòng của Tiểu Thang đang phiền muộn.

Thần sắc khinh miệt của Tiết Bích đã triệt để chọc giận Tiểu Thanh, không nói hai lời, cầm Thanh Long Nháo Hải Kỳ, rót toàn bộ linh lực vào trong đó, đại kỳ phấp phới mặc dù không thể có uy lực lớn như trong tay của Hứa Tiên, nhưng cũng có thể phát ra một ít uy lực của nó.

Thần sắc Tiết Bích ngưng tụ, có thể cảm giác được uy lực ẩn chứa trong Thanh Long kỳ, lại cười lạnh nói:

- Pháp bảo! Ngươi cho rằng ta không có sao?

Đột nhiên câm cái chụp bằng thủy tinh có màu vàng. Lúc trước nàng muốn mưu lợi chiến thắng Hứa Tiên, nhưng vừa đánh nhau đã bị chế trụ, căn bản không kịp xuất pháp bảo ra ngoài.

Sau đó là tuồng "Thanh Long Nháo Hải Kỳ" đấu "Bích Thủy Kim Tinh Tráo", bên bờ cát, phá sóng lớn mãnh liệt, vầng sáng bốn phía. Nhất thời khó phân trên dười.

Hứa Tiên nhẹ nhõm dựa vào cây dừa, một mặt khôi phục linh lực, một mặt thưởng thức Tiểu Thanh cùng Tiết Bích chiến đấu.

Tiểu Thanh có dung mạo của thiếu nữ thanh xuân mười tám mười chín tuổi, đuôi ngựa thật dài theo hành động bay lên xuống, để thuận tiện đánh nhau, váy dài xé rách một cái lỗ hỏng dài, thỉnh thoảng lộ chân ngọc trắng dài, xuân quang bắn ra xung quanh. Uy lực của Thanh Long Nháo Hải Kỳ không nhỏ, thỉnh thoảng có thể dẫn xuất sóng cồn đánh về phía Tiết Bích, nhưng ẩn ẩn lâm vào hạ phong. Chênh lệch một lần thiên kiếp quá lớn a.

Mà Tiết Bích thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thần sắc nghiêm túc trên mặt, thấy thế nào cũng giống như nữ nhân tri thức. Một thân giáp nhẹ màu đen, đường con trên giáp dài hiện ra, váy giáp chỉ tới đầu gối, giống như váy ngắn. Có lẽ cũng vì thuận tiện cho đánh nhau, vai khuỷu tay đầu gối eo tất cả đều lộ ra ngoài, trắng nõn mượt mà. Đặc biệt là đôi trường ngoa bằng kim loại, có phần cảm giác hương vị của hiện đại, lúc này đây, cũng chỉ có yêu quái mới dám mặc như vậy. Trắng hay đen, ở trên người các nàng vô cùng nhịp nhàn, cũng vô cùng rõ ràng.

Thời điểm này Hứa Tiên cũng nhìn ra, Tiết Bích đại khái cũng không phải là tinh túc cuồng chiến đấu, cái pháp bảo của nàng là loại hình phòng ngự. Cho nên tuy chiếm thượng phong, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm gì được Thanh Long kỳ, Tiểu Thanh linh mẫn nhanh nhẹn.

Hai người ngươi tới ta đi trên bờ cát, tiếng quát mắng nhẹ nhàng, cũng ưu mỹ như thân thể của các nàng.

Làm cho Hứa Tiên nhớ tới khi còn nhỏ chơi đánh nhau, nhưng đây là chiến đấu thật sự, nhưng cũng không ngờ lại có thể thưởng thức hình dạng chiến đấu như vậy, cũng xem như buông lỏng hưởng thụ a! Nghĩ tới đây. Không khỏi nhìn về phía Ngư Nhi bên cạnh, dáng người cao ráo cân xứng, chỉ tiếc đôi chân dài chiếm hơn phân nửa tỉ lệ dáng người đã bị giấu dưới váy dài, hiện tại nàng đã không cần bơi cứu người a.

Ngư Nhi đã nướng chín cá đưa lên miệng của "Hứa đại gia", phát giác ánh mắt của hắn, nhìn váy của mình, cúi đầu nói:

- Làm sao vậy?

Cặp chân dài xinh đẹp của nàng hiển lộ ra ngoài không khí.

Tiết Bích trong lúc cấp bách cũng không quên quát với Hứa Tiên:

- Ngươi nhìn cái gì, Lâm Mặc, còn không mau buông váy xuống, đừng quên ngươi là nữ thần, nữ thần!

Nhưng một lúc sau bị sóng cồn bao phủ lại.

Hứa Tiên cũng cười khổ, nếu bình thường hiển lộ ra ngoài cũng không có cái gì, nhưng mà hắn nhận ra, cảm thấy có một cảm giác hấp dẫn khó hiểu. Thanh khục hai tiếng, nói:

- Ngư Nhi, nam nữ hữu biệt, tuy không cần chú ý cái gì lễ giáo đại phòng, nhưng ngươi chớ cho người ta nhìn thấy mới tốt.

Nhưng ánh mắt lại không buông tha cho bất cứ cơ hội thưởng thức xuân quang nào, tiếp tục thưởng thức đường cong mềm mại và làn da bánh mật của nàng.

Ngư Nhi buông váy, tươi cười sáng lạn, nói:

- Ta biết rõ chứ, nhưng cho Hứa Tiên nhìn cũng không có gì. Ngươi muốn ta cho nhìn thêm một hồi.

Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói:

- Cũng không thể nói như vậy!

Lần này là tới phiên Tiểu Thanh gào thét với hắn.

- Ngươi xấu hổ làm cái gì đó?

Ngư Nhi cười nói:

- Chẳng phải chúng ta từng ngủ chung với nhau sao? Ta đây chẳng phải là cần gả cho ngươi à, có muốn nướng cá chín hơn nữa không?

Hứa Tiên cúi đầu thở dài, cho đến ngày nay, quả nhiên nàng không có giác ngộ của nữ thần a, không, ngay cả giác ngộ về gia đình cũng không rõ. Nhưng từ những lời này, phiền toái đã đổ lên đầu của người nào đó, khí tức nguy hiểm hiện ra trên đỉnh đầu.

Hứa Tiên nói:

Tiểu Thanh cùng Tiết Bích bỏ đánh nhau, tiến tới trước mặt của Hứa Tiên, trong mắt xuất hiện hào quang đáng sợ. Gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, từ trong kẻ răng nói ra hai chữ:

- Cái gì!

Hứa Tiên đổ mồ hôi lạnh, khoát tay cười nói:

- Hiểu lầm, hiểu lầm!

Bỗng nhiên phát hiện chính mình biến thành kẻ đốn mạt lừa gạt thiếu nữ vô tri, nữ thần tương lai a.

- Thanh Long Nháo Hải Kỳ!

- Bích Thủy Kim Tinh Tráo!

Hứa Tiên nhanh chóng bay lên không trung, thở dài nói:

- Ai, ta nói là hiểm lầm mà.

Hắn càng thanh minh càng không rõ!

Ngư Nhi đút một con cá vào miệng, đuôi cá còn lộ ra ngoài. Lời nói mơ hồ không rõ ràng: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Quả nhiên ăn vẫn ngon a.

Quay đầu đã khôn thấy bóng dáng của Hứa Tiên.

Thần sắc Tiết Bích kích động bắt lấy bả vai của Ngư Nhi, dốc sức liều mạng, nói:

- Nói cho ta biết, đây không phải thực, ngươi thực sự không có ngủ với người nọ?

Hốc mắt đã có chút ướt át.

Ngư Nhi hơi ngửa đầu, giống như con cá heo đang ăn cá, đáp:

- Đúng thế a! Làm sao vậy?

Tiết Bích như bị sét đánh, nàng đứng không vững, ngã quỵ trên đất, cầm chặt một nắm cát, mắng:

- Hỗn đản!

Nam nhân đều là hỗn đản, quả nhiên nói ngoài miệng thì nghe hay lắm, nói cái gì sợ nàng cô độc, lại dám đùa giõn một thiếu nữ thiên chân vô tà!

Tiết Bích lung la lung lay đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm:

- Không được, ta nhất định phải quay trở lại Dao Trì nói với thánh mẫu cho thêm người tới, nhất định phải làm thịt hắn, nhất định phải làm thịt hắn!

Tiểu Thanh vội vàng ngăn nàng lại, nói:

- Hứa Tiên không phải người như vậy.

Ngư Nhi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhỏ giọng nói:

- Khôn phải chúng ta cũng ngủ chung sao?

- Chuyện đó không giống, khoan đã, chỉ ngủ chung thôi sao? Hắn không có làm gì với ngươi chứ?

- Không có a!

Tiết Bích thu hồi sát khí, thở ra một hơi, nói:

- Vậy là tốt rồi!

- Ta đã nói là hiểm lầm mà.

Hứa Tiên từ trên trời quay lại lần nữa.

Tiểu Thanh nói:

- Tại sao ngươi ngủ chung giường với người ta?

Hứa Tiên nói:

- Chuyện này, lúc ấy ta bị sét đánh, đầu óc không rõ lắm, hơn nữa là Ngư Nhi bảo ta ngủ a.

Hoàn toàn là điển hình của nam nhân không chịu trách nhiệm.

Ngủ chung giường với mỹ nữ chân dài, không làm gì đó mới là đau khổ. Hắn cũng không phải thánh nhân quân tử gì, loại chuyện tốt này đương nhiên không có lý do cự tuyệt. Mặc dù sẽ duy trì chút đạo đức cuối cùng. Sẽ không làm ra chuyện cầm thú gì đó.

Mặt trời lặn mặt trăng lên, một đống lửa đã đốt lên trên bờ cát.

Ngư Nhi thỉnh thoảng nhắm mắt lại, đem cá nướng tốt giao cho Hứa Tiên, lại nghe được tiếng cầu trợ trên biển truyền tới.

Nhưng đã không cần bản tôn xuất mã, sau khi tượng thần trong miếu thờ đạt được tín ngưỡng nhất định, là có thể hình thành phân thân giống như Nhị Lang Thần.

Nhưng Hứa Tiên biết rõ, nàng cũng muốn tự thân ra biển du dắt, nhưng nàng càng muốn ở lại với mình. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã nhắm mắt lại vô số lần. Rốt cuộc Hứa Tiên cũng biết rõ số công đức khủng bố đó từ đâu tới rồi.

Tiết Bích nói:

- Hiện tại ngươi hiểu chưa, mặc dù cho nàng ở chung với những người kia, nàng cũng không có cách nào hưởng thụ sinh hoạt của phàm nhân, thành thần cũng phải trả giá thật nhiều, càng được nhiều người sùng kính thì càng không có được tự do!

Hứa Tiên muốn hỏi một tiếng:

- Đáng giá sao?

Nhưng thấy nụ cười trên mặt của Ngư Nhi, ánh lửa nhảy động trước mặt của nàng, lúc sáng lúc tối. Nếu như cảm thấy không đáng, thì cũng không có nàng như ngày hôm nay.

Nếu như không phải vì thiện ý, thì cũng không có ai làm chuyện buồn tẻ như vậy. Cũng không có khả năng có nhiều công đức như vậy.

Có lẽ bởi vì bị cô lập quá lâu, mới có loại cảm giác khát vọng quá. Nhưng cho dù như thế nào, đây là lựa chọn của nàng. Có lẽ bởi vì nàng cũng thiên chân vô tà, nhưng không phải vì nàng từ nhỏ đã mất thân nhân, cho nên thiện tâm của nàng cũng càng nhiều hơn.

Lúc trước hắn hao hết tâm tư khích lệ nàng rời khỏi bờ biển, kết quả cuối cùng nhất là không được gì. Nếu như nàng không muốn, cho dù Dao Trì thánh mẫu đích thân tới cũng không thể thuyết phục được nàng.

Hứa Tiên nói:

- Cảm ơn ngươi đã tận khả năng giúp đở nàng!

Nếu như bỏ qua nhân tố là nàng, Ngư Nhi không có khả năng tu luyện pháp thuật đạt tới bước này, tuy hơi lộ ra ngang ngược, nhưng cũng vì bảo vệ Ngư Nhi mà thôi.

Bích Thủy Tráo, thuộc thủy, một trong bảy tinh túc ở phương bắc, nằm ngoài cùng của tinh túc, hình thành tường vây, vì vậy mới bị gọi là "Vách tường". Vách tường, chính là bình chướng của gia viên, gia cố vách tường cần nhiều công sức và cát đá.

Hứa Tiên nói cảm tạ làm cho Tiết Bích sửng sờ, nhìn đống lửa đang cháy, nói:

- Đây là công tác của ta, hiện tại nàng ta chưa hiểu nhiều cách sử dụng tín ngưỡng lực, bằng không nếu động thủ thì ta cũng không phải đối thủ của nàng. Nếu như có thể kiên trì thêm, sớm muộn gì sẽ có một ngày. Nàng thu hoạch tín ngưỡng lực còn vượt xa những thần linh khác rất nhiều.

Lời nói của nàng lại xoay chuyển, nói:

- Các ngươi như vậy, là vì Long tộc Đông Hải sao?

Tiểu Thanh cảnh giác nói:

- Làm sao ngươi biết?

Tiết Bích cười nói:

- Bằng pháp lực và pháp bảo của các ngươi, ở trong Đông Hải này, có thể làm được trừ Long tộc ra, không còn bất cứ kẻ nào khác nữa.

Hứa Tiên cười nói:

- Chuyện này cũng chưa chắc, nghe nói trên biển có không ít tán tiên, tu hành không cạn, chúng ta gặp phải cường nhân ăn cướp cũng nói không nhất định, trong sách không phải thường xuyên ghi như vậy sao?

Tiết Bích không nhịn được cười to, nói:

- Ăn cướp! Địa Tiên? Sách gì có ghi như vậy. Tuy tán tiên cường dại ở hải ngoại rất nhiều, nhưng đều là người không tranh đoạt quyền thế, tính tình vô cùng tốt. Ngay cả tiên cung chúng ta đang xây dựng, có một vị tán tiên khác phát hiện ra trước, ta van cầu hắn, nói rõ tình huống của Ngư Nhi bây giờ, hắn lập tức giao nơi đó cho chúng ta, nói là bội phục việc làm của Ngư Nhi, còn tặng một quả linh đan cho nàng.

Hứa Tiên khẽ giật mình, nói:

- Tốt như vậy? Không phải ngươi dùng Dao Trì áp người ta đấy chứ?

Nhưng cũng nghĩ tới, đại trượng phu cũng chú ý nghĩa khí làm trọng, thiên kim có thể bỏ. Tu luyện thành tiên nhân cũng không phải kẻ nào cũng độ lượng cả, bởi vì bản tính của nhân loại vốn là ích kỷ.

Bản thân của dã thú sinh hoạt trong hoàn cảnh thiên nhiên ác liệt, vốn không có cái gì thiện ác để nói chuyện. Tu luyện thành tinh cũng sót lại bản tính vốn có, trong mắt của nhân loại chính là ngoan độc tà ác. Bởi thế cho nên Hồ Tâm Nguyệt không chịu cải biến tác phong và quan niệm của mình, thấy kẻ đại gian đại ác, phải tru diệt mới thống khoái.

Không phải nàng sai, lập trường bất đồng mà thôi.

Tiết Bích lườm hắn một cái, nói:

- Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Dao Trì Tiên Cung thực sự không phải là dùng để khinh người, thánh mẫu nương nương cũng không cho phép chúng ta làm việc như vậy.

Ngôn ngữ của nàng vẫn lộ ra kiêu ngạo như trước, bỉu môi nói:

- Không gia nhập Dao Trì, là tổn thất của Bạch Tố Trinh!

Hứa Tiên suy đoán, đại khái nương tử cự tuyệt gia nhập Dao Trì lúc trước, làm cho nàng không vui! Nhưng Bạch Tố Trinh cự tuyệt một lần, nhưng mục đích cuối cùng nhất cũng là gia nhập Dao Trì Tiên Cung. Chỗ đó thật sự là địa phương nữ tử thiên hạ hướng tới.

Bởi vì bây giờ quan niệm thế gian nam tôn nữ ti chiếm vị trí chủ đạo, hơn nữa nữ tử trời sinh cảm tính hóa cùng cảm xúc hóa, cho nên khó làm được chuyện lạnh lùng như nam tử, cho nên số lượng nữ tử tu hành ít hơn nam nhân nhiều. Dao Trì Tiên Cung tồn tại cũng có tính chất như hiệp hội của nữ tử, ý muốn bảo hộ quần thể nhỏ yếu.

Tiết Bích quay lại chủ đề, nói:

- Ngươi biết vì cái gì ta biết là Long tộc Đông Hải không?

- Vì cái gì?

Ánh mắt của Tiết Bích nhìn qua hướng biển cả, nói:

- Bởi vì bọn chúng đã tới.

Nàng từng thiếp hạ một "Bích chướng" ở bên ngoài đảo chừng trăm dặm, bất luận kẻ nào xông vào cũng không thoát khỏi cảm ứng của nàng.

Hứa Tiên vội vàng thi triển Thông Thiên Nhãn, quả nhiên, rất nhiều binh tôm tướng cua hình dáng kỳ dị đang đi tới đây, cầm đầu chính là Long Vương Ngao Nghiễm. Đại khái là Tiểu Thanh cùng Tiết Bích kích đấu hấp dẫn hắn tới. Mặc dù Long tộc không thể khống chế cả Đông Hải, nhưng nếu như không có chút tai mắt như thế, cũng không cần phải tồn tại nữa rồi.

Linh lực thể lực của Hứa Tiên đã khôi phục lại bảy phần, chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong, sợ rằng khó ứng phó được. Hơn nữa cũng không cần phải đem Ngư Nhi cũng Tiết Bích kéo vào. Kéo Tiểu Thanh muốn rời đi.

Tiết Bích do dự một chút, vẫn nói:

- Các ngươi có thể lưu lại, bọn họ sẽ không động thủ đâu.

Tiểu Thanh nói:

- Ngươi hù chúng ta ah!

Tiết Bích nói:

- Có tin hay không là tùy ngươi, muốn chạy trốn cũng tùy tiện, tuy Đông Hải to lớn. Đắc tội Long Vương, muốn tìm địa phương an toàn đặt chân, cũng không dễ dàng như vậy.

Hứa Tiên nói:

- Vì cái gì giúp chúng ta?

Hắn có thể không biết lần trước đánh nhau, đã đạt được hữu nghị của Tiết Bích rồi.

Tiết Bích nói:

- Các ngươi lần này ra biển, chỉ sợ là gây phiền toái cho Ngao Nghiễm, hơn nữa còn là đại phiền toái, bằng không Ngao Nghiễm cũng không tự thân xuất mã. Ta đang muốn gây phiền toái cho hắn, không được sao?

Hứa Tiên vào lúc này đã hiểu được, nếu như phát triển tiếp, tín ngưỡng mụ tổ và tín ngưỡng Long Vương sẽ xung đột với nhau, hôm nay chỉ sợ là dựa vào uy nghiêm của Dao Trì Tiên Cung mới có thể chế trụ Long tộc, nhưng cũng không cho Ngư Nhi sống khá giả. Tiết Bích tiếp nhận nhiệm vụ phụ tá Ngư Nhi, liền buông ân oán cá nhân, muốn bảo trụ chính mình.

Liền cười nói:

- Chúng ta chờ thêm một lát, xem Tiết cô nương lui địch như thế nào.

Cũng không phải hắn vô lễ, trong tay còn có một độn phù, cho dù có biến cố gì, cũng có thể chạy đi.

Tiểu Thanh vẫn do dự, nói:

- Như vậy có thể sao?

Hứa Tiên nói:

- Không có vấn đề.

Sau đó kéo nàng qua bên người, giúp nàng sửa sang lại quần áo của mình, che khuất da thịt lộ ra.

Tiểu Thanh xấu hổ làm giãy dụa sơ sơ, sau đó cho phép hắn, như vậy quả thực đã xem mình thuộc về hắn.

Tiểu Bích ngả ngớn huýt sáo một hồi, bị Tiểu Thanh liếc qua.

Một lát sau, mây đen đã đến trước mắt, xa xa còn không biết là. Mây đen ở xa tít ngoài kia còn cất giấu không biết bao nhiêu tinh quái bên trong, vây quanh đảo nhỏ này, âm thanh như biển gầm vang lên:

- Giao hai người này ra đây.

Nương theo đó là tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to gió lớn, giội tắt đống lửa.

Tiết Bích đứng dậy, ngẩng đầu nói:

- Ngao thúc thúc, đã lâu không gặp.

Làm ra bộ dáng quen biết đã lâu.

Trong lòng Tiểu Thanh căng thẳng, một tay nắm chặc cột cờ, tay kia cầm chặt tay của Hứa Tiên. Bởi vì thân đang trong hiểm cảnh, không tự chủ được ỷ lại. Cảm giác này làm nàng có chút không quen, nhưng trong nội tâm xuất hiện cảm giác an toàn, làm cho nàng không đành lòng buông tay.

Hứa Tiên xoa bóp tay nàng, an ủi mỉm cười nhìn qua. Long Vương cũng không có trực tiếp lên đảo bắt người, đã nói lên Tiết Bích cũng không phải lừa gạt bọn họ.

Ngư Nhi cũng bừng tỉnh, đứng dậy hỏi:

- Làm sao vậy?

Ngao Nghiễm cười nói:

- Nữ hiền chất, hai người sau lưng của ngươi là tội phạm quan trọng của Long cung, bổn vương đang muốn truy nã bọn họ, thỉnh ngươi tạo thuận lợi.

Tiết Bích lại lắc đầu nói:

- Không được, hai người này chính là khách nhân của mụ tổ nương nương, làm sao tùy ý cho người ta đuổi bắt chứ, kính xin thúc thúc nhanh chóng rời đi thôi! Chớ để người khác hiểu lầm, Đông Hải Long Vương có tranh chấp với Thủy Khuyết Tiên Cung chúng ta thì không tốt lắm.

Tinh quái ồn ào cười to, chỉ bằng một mình nàng ta cũng dám bảo Long Vương phải rời đi nữa chứ. Hơn nữa trên đảo nhỏ này. Chỉ có vài căn nhà nhỏ, lại dám xưng là Thủy Khuyết Tiên Cung.

Ngao Kình bước ra khỏi hàng, nói:

- Thủy Khuyết Tiên Cung, chỉ bằng mấy tên các ngươi? Ha ha, muốn để cho chúng ta rời đi, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông! Đừng tưởng rằng lão ba ma quỷ của ngươi quen biết phụ thân ta thì ghê gớm lắm, lại dám ngăn cản, ngay cả ngươi và cái gì mụ tổ cùng bắt lại, hồi cung hưởng dụng.

Tiết Bích vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chẳng lẽ thúc thúc đối xử với con đỡ đầu như thế? Khó trách chuyện Long tộc suy thoái, cũng bởi vì Long Vương quản người quá kém. Những lời vô lễ như thế, ta sẽ bẩm báo lại cho thánh mẫu, người trong Dao Trì Tiên Cung chúng ta. Há có thể bị bôi nhọ. Hơn nữa thúc thúc chớ quên đã đồng ý với thánh mẫu, thủy tộc Đông Hải tuyệt đối không được bước lên đảo này một bước, nếu vi phạm, các ngươi có thể lên bắt người, ta tuyệt không ngăn cản.

Nói xong lời cuối cùng cũng không chút e sợ.

Ngao Nghiễm trừng Ngao Kình, xoay mặt cười nói:

- Tiểu nhi không nên thân, hiền chất đừng vội trách tội. Mụ tổ nương nương nhân đức bổn vương cũng nghe thấy, cũng rất khâm phục, nghe nói chưa gả cho ai. Trong Long tộc chúng ta có nhiều người chưa thành thân, sao không từ đó tuyển ra lang quân như ý, cộng trị Đông Hải này? Mụ tổ nương nương muốn cứu người, có Long tộc Đông Hải chúng ta xuất lực, chắc chắn càng thêm đắc lực, cũng không cần mỗi ngày tự mình ra biển bôn ba, hiền chất cũng có thể cân nhắc một hai.

Lời vừa nói ra, phía sau Ngao Kình lập tức có bốn nam tử đi ra, đều có hình dáng nhân loại, người mặc áo giáp, xác thực có vài phần oai hùng. Nhưng đang châu đầu ghé tai, âm hiểm cười nhìn qua ba nữ nhân Tiểu Thanh chỉ trỏ, rất hèn mọn bỉ ổi.

Trong nội tâm Hứa Tiên thầm mắng to: thì ra Long tộc này nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghe ra chiêu cầu thân, nhưng làm gì có chuyện tốt như vậy. Những gia hỏa lòe loẹt này ta sẽ ghi nhớ trong lòng sớm muộn gì cũng chém giết bọn chúng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play