- Quan nhân, ngươi như thế nào, quan nhân!

Quỳ trên mặt đất, đặt đầu của hắn lên đùi ngọc, sau đó cho một tia linh khí tiến vào trong người của hắn.

Hứa Tiên mở to mắt, yếu ớt nói:

- Không có... Không có gì, chỉ là độ kiếp... Hơi mệt!

Những lời này cũng không hoàn toàn là nói dối, độ kiếp vốn là một chuyện cực kỳ hao tổn linh khí, sau khi độ kiếp, người tu hành đều lâm vào suy yếu, Hứa Tiên trong lúc vô tình thu nạp kiếp lôi mới khiến sau khi độ kiếp được bổ sung sức lực lại. Hơn nữa kế tiếp diễn ra một trận đại chiến, mệt mỏi là chuyện đương nhiên.

Ít nhất bản thân Hứa Tiên càng có nguyên nhân nói như vậy, đường đường nam tử hán đại trượng phu lại bởi vì làm tình mà mệt mỏi như thế này, nhất định là ảo giác, ảo giác!

Bạch Tố Trinh yên lòng, mới phát giác trên người của mình không còn một mảnh vải, sắc mặt đỏ lên, vội vàng bấm pháp quyết, nhân uân chi khí kết thành quần áo. Sau đó nhìn qua cảnh vật chung quanh, hốt hoảng nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Sắc mặt nhất thời hồng lên, bưng đôi má nóng hổi lại, không nghĩ tới mình thật sự làm ra loại chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng xấu hổ.

Âm thanh của nàng nhỏ như muỗi kêu, nói:

- Thực xin lỗi.

Hứa Tiên nhắm mắt lại, trong nội tâm rơi lệ đầy mặt, hắn mới không muốn nghe xin lỗi vì chuyện này!

Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên không trả lời, càng ưu sầu, nói:

- Ngươi... Ngươi sẽ không cảm thấy thê tử như ta là người phóng đãng a.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Tại sao lại nói thế, ngươi vĩnh viễn là nương tử tốt nhất của ta a!

Nhưng trong lòng lại ai thán, chính mình từng có chí lớn muốn nàng nói "Quan nhân ta muốn", không ngờ bốn chữ này lại nghiêm trọng như vậy, người không thể thừa nhận lại chính là mình. Trời xanh ah! Dã tâm " quan nhân ta muốn ", biến mất sao?

Bạch Tố Trinh lộ ra nụ cười vô cùng yên tâm, nói:

- Chúng ta đi về nhà đi.

Hứa Tiên sửa sang quần áo lại.

Hứa Tiên nói:

- Tốt, về nhà đi!

Bạch Tố Trinh sửa quần áo lại giúp Hứa Tiên, sau đó ôm ngang thân thể cao lớn của hắn, đi ra ngoài động, mưa đã ngừng, bầu trời không còn đám mây nào cả.

Bầu trời xanh đậm giống như bị hơi nước rửa sạch, thanh tịnh trong sáng, tất cả ngôi sao lớn nhỏ ngưng tụ cùng một chỗ, ngân hà có một mảnh tinh vân vắt ngang, không ngừng lóe ra, bỏ qua tinh huy trong vô tận năm tháng.

Gió đêm hơi ấm, xuyên thấu qua quân áo, khẽ vuốt qua thân hình của bọn họ, giống như đang đi trong nước.

Hứa Tiên nằm trong ngực của nàng, trong nội tâm tán thán nói: cảnh tượng này không thể gặp ở hiện đại a!

Chỉ cần có thể đẩy bầu trời tối đen kia ra, mặc dù là đem tối cũng có thể nhìn thấy ánh sáng huy hoàng, nhưng ở đây chỉ có ánh sao lấp lánh, trọng yếu nhất, hắn được người mình yêu thương ôm ấp.

Cùng nhau đi về nhà!

Trên Phi Lai Phong bị nghiền nát. Hồ Tâm Nguyệt vẫn đứng trong sương mù dày đặc, nhìn qua phương hướng Hứa Tiên rời đi, cũng không theo đó mà tán đi.

Nàng đang bồi hồi trong sương mù dày đặc, đang ném tử kim bát tron tay qua lại, đi đến một chỗ, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nửa ngồi xổm người xuống, đem tử kim bát đặt lên mặt đất, nửa người như hóa thành sương mù, nàng lại nói:

- Ha ha, trộm kim đan của ngươi là ta, ta làm như vậy là muốn báo thù rửa hận thay cho nàng, ta cũng không nói mình là Bạch Tố Trinh, là chính ngươi hiểu lầm, nhưng không nghĩ rằng lại gieo nhân quả xuống. Với tính tình của nàng sẽ không nhớ ân oán mấy trăm năm trước, không, căn bản không tính là cừu hận a, nàng trở về chỉ nhiệt tình nói với ta có mục đồng cứu mình. Cũng chỉ có ta và ngươi là người xấu mới nhớ tới đoạn cừu hận này, hận ngươi thiếu chút nữa giết nàng, nhưng nàng nhất định chưa từng nói ra chuyện này.

Hồ Tâm Nguyệt lúc trước trộm kim đan của Pháp Hải, chính là dựa vào ảo thuật cực kỳ cao minh, bị chất vấn lai lịch thế nào. Chỉ nói:

- Ngươi quên tiểu bạch xà năm đó suýt chút nữa bị ngươi giết chứ?

Chưa từng lưu lại tín danh, Pháp Hải chỉ đem đoạn thù hận này ném lên đầu của Bạch Tố Trinh.

- Cũng như vừa rồi, nếu như không phải vào lúc cuối cùng nàng thu lực lại, ngươi cũng không nhất định còn sống tiếp được, chỉ có nàng, cho dù điên cuồng ra sao, trong lòng vẫn mang theo thiện ý, mà nam nhân kia cũng không khác gì, bằng không thì tên Hàng Long La Hán chuyển thế kia cũng không còn sông được, tất cả đều do các ngươi chọc bọn họ nổi điên!

Hồ Tâm Nguyệt ngửa đầu thở phào, nói:

- Cho nên, muốn báo thù thì đi tới tìm ta! Nhưng mà, không nên bị người khác lợi dụng, bởi vì trong chuyện này có bao hàm những chuyện dù là Thần Tiên như ngươi cũng không tưởng tượng được, gặp lại, hòa thượng!

Nói xong câu này, nàng lưu lại tử kim bát, hóa thành một đạo bạch quang xuyên phá sương mù dày đặc, phi thân rời đi.

Nàng vừa đi không lâu, mặt đất nơi này, đột nhiên có tiếng động thật lớn, đất đá bắn tung tóe trên không trung, một thân hình cao lớn nhảy ra, hòa thượng quần áo tả tơi, chính là Pháp Hải, hắn kẹp Đạo Tể ở bên hông của mình. Cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngắm nhìn phế tích Phi Lai Phong ở bốn phía. Nơi đó còn có dấu tích của Linh Ẩn tự, ở chỗ này tân tân khổ khổ kinh doanh hồi lâu, bây giờ biến thành bùn đất.

Trong nội tâm nói không đau tiếc đó là giả, mà những cố chấp của mình, thì ra chỉ là vô căn cứ, quan niệm tình cảnh này, hơi có chút suy nghĩ. Không khỏi có hoài nghi, lần này lựa chọn đến cùng là đúng hay sai!

Một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, Quan Âm Bồ Tát chân đạp kim liên phù phiếm trên biển sương mù.

Pháp Hải chắp tay trước ngực, nói:

- Đệ tử Pháp Hải, bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát!

Quan Thế Âm Bồ Tát đứng dưới ánh trăng rằm, từ bi hỉ xả nói:

- Pháp Hải, trong lòng của ngươi có nguy vấn?

Pháp Hải ngửa đầu nói:

- Vâng, kính xin Bồ Tát chỉ rõ!

Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không lập tức trả lời, mà là rút cành liễu trong Ngọc Tịnh Bình vẫy về phía trước, đại địa bắt đầu chấn động. Pháp Hải dẫn theo Đạo Tể bay lên không trung, chỉ thấy phân nửa Phi Lai Phong sụp xuống, đã bắt đầu nâng cao hơn.

Giống như bộ phim chiếu ngược lại, núi đá cỏ cây từng cái khôi phục như trước, thẳng đến cuối cùng ngay cả Linh Ẩn tự cũng bắt đầu gây dựng lại, sơn môn và đại điện nguy nga bị nghiền nát tái hiện. Bốn chữ Đại Hùng bảo điện vẫn sáng chói như trước, trong sân rộng cũng không còn tro bụi đất đá như nữa, giống như chưa từng có cái gì diễn ra cả, đắm chìm trong sương mù dày đặc cho nên có thêm mấy phần linh khí mờ ảo.

Cho dù Pháp Hải cũng bị cảnh tượng không tưởng tượng nổi này làm chấn động, hắn cũng có thể phá núi lấp biển, nhưng tuyệt đối không có khả năng biến một thứ bị phá nát khôi phục như cũ, cảnh tượng đồ sộ này khiến kính sợ trong nội tâm của hắn tăng lên vài lần. Nghe đồn Bồ Tát từng vượt qua Thiên Tiên, chứng quả vị rất cao, hôm nay xem ra, chỉ sợ không phải là nghe đồn.

Quan Thế Âm Bồ Tát làm xong tất cả, đem liễu cành thả vào trong Ngọc Tịnh Bình.

- Việc này đã không còn quan hệ tới ân oán riêng tư của ngươi, Bạch Tố Trinh có được bí pháp Long tộc, pháp lực đại tiến khó có thể điều khiển. Tu vi tâm tính của nàng không sánh bằng ma tính trong cơ thể của mình. Vốn tu vi của người tu hành bị quản chế trong tu vi tâm tính, tâm ma cả đời, đều có ngoại ma xâm lấn, chưa kịp làm ác, đã bị hủy diệt!

- Nhưng bí pháp Long tộc hết lần này tới lần khác làm tâm ma lớn hơn tâm tính, pháp lực càng mạnh. Sớm muộn gì cũng có một ngày, pháp lực của nàng mạnh như những cổ yêu thần, tâm tính cũng sắp bị tâm ma thôn phệ, hóa thành quái vật hủy thiên diệt địa, chỉ sợ tới lúc đó sẽ có sinh linh đồ thán, ngã phật từ bi cũng không thể mở sát giới. Ta muốn ngươi bắt giữ nàng, phong ấn trong Lôi Phong Tháp, không bị thế tục nhuộm bẩn, cần tu phật pháp có lẽ áp chế được, nhưng hôm nay xem ra, ai!

Thở dài một tiếng. Giống như đối với năng lực nhiễu loạn số mệnh của Hứa Tiên cũng không thể làm gì!

Pháp Hải cúi đầu nói:

- Bồ Tát từ bi, ân oán của đệ tử và Bạch Tố Trinh đã tiêu trừ. Tương lai tâm không còn chấp nhất, cũng không bởi vì chuyện của tương lai mà có gúc mắt, nếu có một ngày nàng thực sự táng tâm làm ác, đệ tử sẽ dùng tử kim bát của sư tôn ban thưởng mà hàng phục nàng. Nhưng hôm nay, kính xin Bồ Tát phái người khác đi làm đi.

Người tu hành đều có ý chí độc lập, mặc dù trước mặt Bồ Tát xưng là đệ tử, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều thuận theo.

Quan Thế Âm Bồ Tát gật gật đầu, cũng không bắt buộc, nói:

- Ngươi biết được tâm của ngươi trong tương lai không có cố chấp, tu vị cũng có thể tiến thêm một bước.

Nói xong liền hóa thành hào quang rời đi.

Đạo Tể cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nói:

- Sư phó?

Pháp Hải nói:

- Ngươi đi triệu hồi đệ tử, kể từ hôm nay, Linh Ẩn tự sẽ do ngươi làm trụ trì trong một thời gian, vi sư muốn bế quan một thời gian ngắn.

Lời thề trói buộc hắn hơn bảy trăm năm, thì ra thành lập trên thứ giả dối, hắn hận Bạch Tố Trinh cùng Bạch Tố Trinh chân chính vốn không phải là một người. Như thế, lời thề cũng mất đi ý nghĩa, làm hắn cảm thấy trong nội tâm cũng bỏ được gánh nặng, gấp tới mức khó dằn nổi muốn đi bế quan, thứ nhất là dưỡng thương, thứ hai là đốn ngộ.

Giống như Địa Tàng Vương Bồ Tát nguyện: "Địa ngục không thông. Thề không thành Phật", kết quả lại phát hiện căn bản không có địa ngục, nguyện cũng là chê cười.

Đạo Tể nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc bốn phía, còn có chút không hiểu thấu, đáp ứng một tiếng, lại thấy Pháp Hải trốn vào sâu trong thiện phòng.

...

Trên đường về nhà, Hứa Tiên hỏi:

- Nương tử, kim đan thật sự không phải do ngươi trộm?

Bạch Tố Trinh nói:

- Tính toán là không phải a.

Hứa Tiên nói:

- Vậy tại sao ngươi phải thừa nhận?

Nếu như không vì chuyện này, Pháp Hải cũng không nhàm chán tới mức đi ra trảm yêu trừ ma a!

Bạch Tố Trinh nói:

- Kỳ thật coi như là thês!

Nhìn thấy biểu lộ cổ quái của Hứa Tiên, mỉm cười nói:

- Tiểu Nguyệt là báo thù cho ta, hơn nữa, kim đan ta cũng ăn một nửa. Nếu như chuyện xấu đều do nàng làm. Nguy hiểm đều do nàng gánh lấy, ta núp ở phía sau phân chỗ tốt, còn giả bộ làm người vô tội, sẽ thành cái gì. Huống chi, nàng là muội muội của ta a.

Hứa Tiên nghe thế, nhìn qua gương mặt xinh đẹp của nàng, chính vì nguyên nhân này, hắn mới yêu thương nàng hết mực.

Bạch Tố Trinh chắp tay sau lưng, nhìn lên sao trời, lại nhớ ngày đó. Trên dung nhan thanh lịch xuất hiện nụ cười thỏa mãn.

...

Trong sơn động có tiếng ồn ào từ xa xa truyền ra!

Thiếu nữ bộ dáng Bạch Tố Trinh khiển trách:

- Tiểu Nguyệt ngươi lại đi ra ngoài chơi a, lại không hảo hảo tu hành, sẽ bị ta vượt qua đấy.

Hồ Tâm Nguyệt cười thần bí, nói:

- Chỉ bằng ngươi, tiếp qua một ngàn năm a! Lần này ta cũng không phải đi ra ngoài chơi, phải đi giúp ngươi báo thù.

Bạch Tố Trinh không hiểu thấu, nói:

- Báo thù, báo thì gì?

Hồ Tâm Nguyệt nghiêng dò xét nhìn nàng.

- Ta biết ngay ngươi đã quên, người vào một ngàn năm trước thiếu chút nữa giết ngươi, bị ta tìm được rồi.

Nhẹ nhàng nhảy lên bàn đá, lớn tiếng tuyên bố.

Trong đầu của Bạch Tố Trinh có linh quang lóe lên, nhớ tới, cả kinh nói:

- Ngươi giết người ta? Làm thế không tốt đâu, chúng ta không thể giết người.

Hồ Tâm Nguyệt lắc đầu, bắt tay đặt ở ngoài miệng, đột nhiên vươn ra, nói:

- Ngươi xem đây là cái gì?

Sáu khỏa kim đan Xá Lợi Tử chiếu sáng lóng lánh trong động.

Bạch Tố Trinh vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Cái này... Đây là... Đây là cái gì thế?

Hồ Tâm Nguyệt gõ đầu nàng một cái, nói:

- Đầu đất, đây là kim đan Xá Lợi Tử, một khỏa có thể tăng một trăm năm đạo hạnh, bị ta lấy được, hòa thượng kia sắp bị chọc điên rồi, ha ha ha!

Bạch Tố Trinh ôm đầu, có chút trông mà thèm nhìn qua đan dược đầy hương khí kia, sau đó do dự nói:

- Như vậy... Không tốt lắm đâu! Ta cũng không nhớ tới chuyện đó, nếu không chúng ta nên mang trả lại cho người ta.

Hồ Tâm Nguyệt hét lớn:

- Không được! Hắn thiếu chút nữa hại chết ngươi, ăn của hắn mấy viên đan dược có tính là gì, chỉ có thể xem như tiền lãi! Đến. Đừng nghĩ nhiều như vậy.

Sau đó cầm bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh, bắt đầu chia của.

- Ngươi một, ta một, ngươi hai, ta hai, tốt, vừa vặn một người một nửa! Chúng ta mau ăn rồi tiếp tục tu luyện đi!

Bạch Tố Trinh cảm thấy nàng nói có vài phần đạo lý, cộng thêm kim đan trên tay quá mê người, nghĩ đến chỉ cần ăn ba khỏa đan dược chút chít như thế này, tăng được ba trăm năm đạo hạnh. Mà lúc này Hồ Tâm Nguyệt đã nuốt một khỏa vào bụng, thúc giục nàng: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Làm cái gì thế, mau ăn đi!

Bạch Tố Trinh cũng nuốt kim đan vào bụng.

Khi đó, đã chôn xuống một đoạn nhân quả.

Một người một nửa, ăn kim đan, ăn cây bàn đào, tất cả tội nghiệt của ngươi, tất cả sai lầm, ta đều nguyện ý gánh chịu!

...

Tiếng sấm tiếng mưa rơi ngừng rất lâu, dân chúng phủ Hàng Châu, mới dám lặng lẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài, nhìn chung quanh, lại qua hồi lâu, mới dám đi ra ngoài cửa thấp giọng nghị luận.

Ngày hôm qua tiếng sấm sét nổ to như trời long đất lở, vô cùng đáng sợ, hơn nữa đoạn thời gian này nghe đồn Long vương gia bổ ác nhân, cho nên không người nào dám đi ra đường, người nào chưa làm qua một hai chuyện sai chứ, chỉ sợ Long vương gia nhìn không vừa mắt, một tia sét thu cái mạng nhỏ của mình.

Còn có mấy tên chuyên làm việc ác trốn trong nhà bị dọa vỡ gan, bị hù chết tươi sống, thêm nữa... Tiểu ác nhân không bị dọa chết cũng bệnh nặng một hồi không dậy nổi!

Một tâận đại chiến trên Linh Ẩn tự, không có bao nhiêu người nhìn thấy, chợt trên phố có nghe đồn, nói hắc xà từ trên trời giáng xuống kích sập Phi Lai Phong, nhưng sau khi nhìn thấy Phi Lai Phong hoàn chỉnh, nghe đồn này biến thành trò cười cho người ta. Nghe đồn lưu hành nhất chính là Phật Tổ giết ác long.

Phủ Hàng Châu xưa nay phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ít chuyện không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa. Các lão nhân không ngừng nhắc lại chuyện Long vương gia trừng phạt ác nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play