Có lẽ bởi vì rất nhiều nguyên nhân, có lẽ bởi vì người nọ ở chỗ này, mấy trăm năm chia lìa, đã hình thành khe rãnh sâu hơn tưởng tượng, nhưng những ngày ở chung, lờ mờ có cảm giác trước kia.
Cái gọi là thân nhân, thực sự không phải là người yêu đơn giản như vậy, không có nhiều biến ảo tang thương, cho dù xa cách nhau bao lâu, sau khi gặp lại cũng có cảm giác quen thuộc. Cấm chế trong cơ thể, những ngày này đã phá giải hơn phân nửa, tuy không thể vận chuyển pháp lực như ý, nhưng không còn cảm giác trói gà không chặt như trước kia.
Có lẽ là vô tình ý, thu liễm khí tức, nàng đi qua thủy tạ thường tới. Xuyên thấu qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy có người trong đó, vẫn bộ áo trắng ngàn năm không thay đổi, cúi đầu đang may cái gì đó.
Kim đâm đầu ngón tay, dẫn nhập vào trong sợi chỉ.
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn thấy nàng đi qua, vội vàng thu hồi vật trong tay.
- Tiểu Nguyệt!
Hồ Tâm Nguyệt suy nghĩ, nàng biết rõ Bạch Tố Trinh muốn vì Hứa Tiên chuẩn bị pháp khí hộ thân, vốn cũng không để trong lòng, bất luận pháp khí thần kỳ gì trước mặt của thiên địa kiếp nạn, tác dụng không quá lớn, nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản chút ít. Hơn nữa có đôi khi linh lực của pháp khí còn làm cho lôi kiếp biến thành đáng sợ hơn, ngược lại sẽ biến thành liên lụy. Nói ngắn lại, tất cả vật ngoài thân, cho dù là pháp khí hay trận pháp cũng không có bao nhiêu tác dụng, chính thức có thể dựa vào chỉ là lực lượng của bản thân.
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt lườm món đồ kia, cảm giác, cảm thấy đồ vật kia đã nhìn thấy ở đâu rồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức sắc mặt thay đổi, xông vào trong phòng, túm lấy thứ Bạch Tố Trinh đang may, trên mảnh lụa trắng có vài sợi to đỏ, không ngừng dung nhập, phác hoạ thành một bức đồ án phong cách cổ xưa, lờ mờ hợp thành hai tướng người, làm cho người ta cảm thấy đây là hoang dân thời hồng hoang thái cổ, bao hàm minh ước cổ xưa, sinh tử khế ước, ẩn chứa đạo lý chí cao nào đó.
- Thiên thiên sinh tử kết!
Bỗng nhiên tay của Hồ Tâm Nguyệt có chút run rẩy, trên gương mặt tú lệ tức giận chưa từng có. Nhìn thẳng Bạch Tố Trinh, quát:
- Ngươi muốn đem thứ này cho Hứa Tiên, cho hắn cầm đi độ kiếp?
Thần tình của Bạch Tố Trinh giống như hài tử làm sai chuyện bị bắt gặp, nhưng chợt khôi phục thần thái đoan trang.
- Tiểu Nguyệt!
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ giơ tay lên, muốn lập tức cho nàng một cái tát làm nàng tỉnh táo lại. Bạch Tố Trinh chỉ nhìn qua nàng, không có ý tránh né.
Hai con ngươi không nói gì mà nhìn nhau, rốt cuộc Hồ Tâm Nguyệt vô lực rủ tay xuống, thầm vận pháp lực giống như muốn xé nát thứ kia, nhưng còn chưa dùng sức, Bạch Tố Trinh đã cầm vào trong tay, bỏ vào trong ngực của mình.
Hồ Tâm Nguyệt nhin chằm chằm vào Bạch Tố Trinh, vốn bất cứ pháp khí gì cũng không có làm cho nàng tức giận như vậy, cho dù hao phí năm mươi năm, một trăm năm đạo hạnh cũng không coi vào đâu, chỉ cần tốn hao chút thời gian tu luyện sẽ có được, nhưng hết lần này tới lần khác là thứ này. Nàng còn nhớ rõ các nàng vào ngàn năm trước kia, hai người từ trong tay dư mạch vu dân Côn Lôn có được bí pháp, tên là "Thiên thiên tâm kết ", chuẩn xác hơn chính là "Thiên thiên sinh tử kết".
Nhưng kiện pháp khí này không có bất cứ năng lực phòng ngự nào, mà có thể đem hồn phách hai mạng sống con người dùng tâm huyết nhuộm thành gắn bó với nhau, chia sẻ thương tổn cho nhau. Nhưng đồng dạng. Nếu có một người chết, một phương khác cũng chỉ có chết mà thôi.
Hồ Tâm Nguyệt vẫn còn nhớ rõ ban đầu nhìn thấy trên nham bích có đầy rêu xanh kia, có ghi:
Trùy tâm thứ huyết, hi thành hồng tuyến.
Sinh bất đồng sinh, tử tất đồng tử.
Sinh bất độc hề, tử diệc bất cô.
Thiên thiên chú kết, sinh tử bất giải.
Cũng chỉ có pháp khí như vậy, mới có thể bảo hộ người độ kiếp, cũng không kích thích lôi kiếp mạnh hơn nữa, được xưng tụng là thần kỳ của người tu hành. Nhưng trong đó, điều kiện tiên quyết chính là đánh bạc tính mạng của bản thân, nếu như Hứa Tiên độ kiếp thất bại, nàng cũng thần hình câu diệt theo.
Hồ Tâm Nguyệt cố gắng bình định cảm xúc, nói:
- Ngươi biết độ kiếp ý vị như thế nào không, chúng ta đều là người tu hành, ngươi và hắn cũng không phải phu thê thế gian, chuyện này là chuyện của bản thân của hắn.
Bạch Tố Trinh lắc đầu, nói: Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vn- Đây là chuyện của hai chúng ta, Tiểu Nguyệt, ngươi không cần lo lắng. Quan nhân hắn đã chuẩn bị vạn toàn, hơn nữa cái thiên thiên tâm kết này, nhất định không có việc gì.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thứ này dành cho người chuẩn bị không vạn toàn, chính thức vượt qua thiên kiếp có bao nhiêu người? Tốt, cho dù không nói chuyện này, ngươi cũng mang thứ này cho hắn, nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn vài lần mà thôi, một khi đến một bước kia, cùng thất bại cũng không có gì khác nhau.
Bạch Tố Trinh cười bình yên, nói:
- Như vậy đã đủ rồi!
Có lẽ có thể vào thời khắc nguy cơ cứu được hắn một mạng a.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta biết rõ ta không khuyên ngươi được, ta đi nói cho Hứa Tiên biết, bảo hắn khuyên ngươi. Xem hắn rốt cuộc có lương tâm hay không, dùng tới loại vật này.
- Không muốn.
Bạch Tố Trinh vội vàng đứng dậy.
"Ba ba ba ba" động tĩnh không ngớt, tất cả cửa sở của thủy tạ đóng lại.
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu, trong đôi mắt có hào quang bích lục chớp động.
Bạch Tố Trinh chỉ là nói:
- Tiểu Nguyệt, xem như ta cầu ngươi, đừng làm như vậy.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi đem ta đặt ở chỗ nào?
Bạch Tố Trinh chân thành nói:
- Cho dù ngươi nói cho hắn biết, ta cũng biến thành khúc mắc trong tâm hồn của hắn, ngươi làm như vậy, chỉ làm cho nhắn lo lắng nhiều hơn, trong độ kiếp không có ích lợi gì, ngược lại sẽ gia tăng thêm nguy hiểm.
Bạch Tố Trinh tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, vẻ mặt vui mừng nói:
- Tiểu Nguyệt, ngươi như vậy, ta thực sự cao hứng, chúng ta ở cùng nhau, trước kia cũng như vậy, không nếu giận dỗi.
Hốc mắt của nàng ướt át.
Hồ Tâm Nguyệt có chút vô lực dựa vài vai của nàng, nói:
- Vì cái gì ta luôn là người cuối cùng khích lệ ngươi?
Bạch Tố Trinh vịn vai của nàng, mỉm cười nói:
- Ta không phải cũng khích lệ ngươi sao? Bởi vì chúng ta đều có lựa chọn của mình, giống như quan nhân nói, nếu như không thể làm việc theo tâm ý của mình, sẽ không khoái hoạt.
Đặt tay vào ngực, nói:
- Đây chính tâm ý của ta.
Hồ Tâm Nguyệt có chút nhăn nhó đẩy nàng ra, một cước đá văng cửa, đi ra ngoài.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói khẽ:
- Thực xin lỗi, Tiểu Nguyệt, lúc trước không nên tức giận với ngươi, tuy ta không thể nhận đồng, nhưng đó cũng là tâm ý của ngươi.
Thân thể Hồ Tâm Nguyệt trì trệ, bước chân không ngừng lại, đi thẳng vào trong phòng, vùi đầu vào trong giường lớn, thẳng đến khi trời tối.
Chẳng biết lúc nào trong căn phòng đen kịt. Có một đoàn hào quang bao phủ lấy nàng, âm thanh quỷ dị từu bốn phương tám hướng truyền tới, nói:
- Ngươi biết a, muốn cứu nàng, nên làm cái gì?
Đây là một đám sương mù phập phồng, nó đang chuyển động, nhưng nếu nhìn cẩn thận vào trong đó, sẽ phát giác trong đại thế giới đó bao hàm rất nhiều nhan sắc, dây dưa dung hợp bên trong, bởi vì dung làm một thể cho nên mới đen lại.