Nhưng bao hàm ý xấu hổ, âm điệu đáng thương, ít đi vài phần uy nghiêm thường ngày.

Ngao Ly chẳng những không có ý buông tay, ngược lại cùng Hứa Tiên nắm chặt hai tay, đối mặt với Hứa Tiên.

- Hồ đồ!

Từng tiếng quát lên, đột nhiên trên người của Bạch Tố Trinh bộc phát sức lực to lớn, màn mưa cũng tách ra.

Trên cầu thanh tĩnh.

- Quan nhân, chúng ta còn muốn đi tới nhà của tỷ tỷ tỷ phu, không nên dừng lại. Ngao Ly, ngươi về nhà trước tìm Úc Lôi chơi a. Chúng ta nhanh chóng đi thôi!

Bạch Tố Trinh nhìn thấy trên cầu không có người nào, cho nên bước đi, cầm dù bước nhanh qua cầu.

- Nương tử, chờ ta một chút!

Hứa Tiên vội vàng đuổi theo, bỗng nhiên quay đầu, một con bạch long đang chiếm giữ ở giữa cầu, nhin hắn giương nanh múa vuốt. Con ngươi màu vàng lóe sáng, mưa to cọ rửa lân giáp màu bạc, sương mù càng dày thêm, dáng người thon dài uốn lượn, uy nghiêm mà thần bí.

Nhưng thân hình của nàng còn lớn hơn so với trước kia, làm cho Hứa Tiên bận tâm, cây cầu này không biết có chịu nổi tải trọng của nàng hay không.

Hứa Tiên nghĩ như vậy, lộ ra nụ cười sáng sủa, vung tay lên với nàng.

Chẳng biết tại sao, Ngao Ly không tự chủ được tránh né ánh mắt của hắn, phục hồi tinh thần muốn hung hăng trừng phạt hắn, hắn đã quay người nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Bạch Tố Trinh.

Ngao Ly nâng đầu rồng nhìn lên bầu trời, lông bờm màu trắng theo gió tung bay, bỗng nhiên lộ ra răng nanh màu vàng, sau đó lại mỉm cười. Có lẽ còn mang theo vài phần dữ tợn. Thân thể duỗi ra, một tiếng sấm sét rung động, hóa thành một đạo bạch quang biến mất trong màn mưa.

- Nương tử.

Hứa Tiên cầm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, lại không nghe thấy nàng trả lời, biết nàng vẫn còn xấu hổ.

Bàn tay còn lại dừng trên mặt ngọc của nàng, giống nhau con nguyên tuyết sơn, lộ ra nét thần thánh không thể xâm phạm, quả nhiên là vừa giận vừa vui.

Đợi cho bàn tay trắng nõn bị hắn cầm được, rốt cuộc nàng không nhịn được không quay đầu lại được.

- Ngươi...

- Về sau ta đối xử với nương tử, tương kính như tân, không dám có xâm phạm gì!

Hứa Tiên dừng lại một chút, nói tiếp:

- Đợi tới thời điểm đêm dài yên tĩnh, lại... Hắc hắc.

Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được muốn đùa giỡn nàng.

Bạch Tố Trinh đang muốn khiển trách, Hứa Tiên cũng chuẩn bị tốt thưởng thức biểu lộ hơn dỗi của nàng, chỉ thấy cái miệng của nàng khẽ nhếch lên, nhưng không nói ra lời nào, nhưng sắc mặt từ từ biến thành đỏ bừng.

- Nương tử, ngươi sao thế?

Bạch Tố Trinh một tay vuốt má ngọc nóng hổi của mình.

- Không có... Không có gì!

Trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng có một thanh âm, trả lời trêu chọc của hắn.

- Tốt!

Đó chính là âm thanh của nàng, tràn ngập mị hoặc, mang tới khát vọng về hắn, khát vọng dây dưa thân cận da thịt, khát vọng thân mật như keo sơn. Đối với nàng mà nói, đây là khát vọng lạ lẫm. Minh tâm gặp tính tu hành, chẳng lẽ mình là như vậy.

- Ta nhất định đã xảy ra vấn đề rồi.

Nàng nhíu mày suy nghĩ.

Đại đạo ba ngàn, tuy chưa chắc đoạn tình. Nhưng cũng chú ý tuyệt dục, đây được xem là cơ bản của cơ bản, nếu như ngay cả dục niệm cũng không thể chiến thắng, tuyệt đối khó có đại thành tựu gì.

Nàng tu hành ngàn năm, cho nên tâm cảnh không gợn sóng cũn chẳng có sợ hãi, chớ nói chi là dục niệm nho nhỏ này. Về sau tuy chung tình với Hứa Tiên, nhưng đối với chuyện giường chiếu phải lạnh nhạt, trái lại còn vì thẹn thùn mà trốn tránh.

Đêm qua tận tình, đối với nàng mà nói, chưa từng nếm thử qua, vốn cho rằng phóng tung trong lần tiễn biệt thắng tân hôn, nhưng hôm nay xem ra, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ là tâm tính của rắn bộc phát, là bản tính trong lúc lơ đãng của mình sao? Mặt nàng hồng như thiêu, sắp không cách nào dọc theo suy nghĩ tính tiếp.

Hứa Tiên thấy sắc mặt của hắn biến ảo, có chút lo lắng nói:

- Ngươi như thế nào, nương tử!

Vươn tay lau lau cái trán.

Bạch Tố Trinh vô ý thức tránh tay của hắn, lại không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẻ muốn nàng nói:

- Kỳ thật bởi vì ngươi nên ta mới như vậy.

Cho nên cảm thấy có chút phiền não, không cách nào nói ra lời này, lúng túng một chút, nói:

- Ta cảm thấy thân thể không quá thoải mái.

Hứa Tiên lập tức dừng bước lại, bất chấp ước định vừa rồi, nắm cổ tay của nàng.

- Không thoải mái ở đâu.

Tâm thần Bạch Tố Trinh run lên, có lẽ đây là nguyên nhân có phán đoán vừa rồi, trên cổ tay tuyết trắng xuất hiện thần sắc đỏ tươi. Nhìn thấy ánh mắt ân cần của hắn, tâm thần đều bị câu nói kia hấp dẫn, thậm chí không có đi phán đoán thật giả, không cách nào nhìn thấu lời nói dối vụng về này. Tâm thần ấm áp này, nhẹ giọng kêu:

- Quan nhân...

Hứa Tiên đưa tay ngăn cản lời nói của nàng, tập trung tinh thần trong chốc lát, nhưng lại không có dị dạng, đây cũng là đương nhiên, chẳng lẽ thể chất của nàng có vấn đề sao. Mở hai mắt nhìn qua trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

- Ta hiểu rồi.

- Cái gì?

Nhưng ánh mắt của Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh, giống như nhìn thân thể không mảnh vãi che thân... Nàng hận không thể gõ gõ đầu mình, tại sao suy nghĩ như vậy!

Hứa Tiên giống như hạ quyết tâm, xúc động nói:

- Nương tử, ta cũng không khó xử ngươi.

Hồi tưởng biểu hiện vừa rồi, bởi vì chính mình thân mật mà nổi giận, tránh tay của mình, hắn không nghi ngờ tình ý của náng, nhưng có lẽ nàng thật sự không ưa thích chuyện như vậy.

Bạch Tố Trinh vuốt vuốt tóc xanh, bộ dáng có chút nghi hoặc khó hiểu, giống như cảm thấy hắn lầm cái gì đó, nhưng cũng không miệt mài vấn đề này, thật sự là quá tốt.

Mưa bụi dần dần sơ qua, hai người không biết đi qua cầu nhỏ lúc nào.

Nhìn qua trước cửa mỗi nhà giăng đèn lồng, Hứa Tiên có chút kỳ quái nói:

- Gầy đây có lễ hội gì sao?

Bạch Tố Trinh cười một tiếng, lắc nhẹ đầu thanh tú, nói:

- Quan nhân tại sao không hiểu được chuyện này, không khỏi quá cô lậu quả văn!

Hứa Tiên thở dài nói:

- Vậy thỉnh nương tử cáo tri!

Bạch Tố Trinh cảm thán nói: nguồn TruyenFull.vn

- Gần đây Tiền Đường xuất hiện một vị Thám Hoa, bệ hạ khâm điểm Hàn Lâm, cho nên từng nhà giăng đèn kết hoa, đùa giỡn múa hát vài ngày!

Hứa Tiên giờ mới hiểu được, những trang trí này là vì mình, thi đậu tiến sĩ Thám Hoa, hơn nữa còn có hai chữ thi tiên, xác thực đáng giá có đãi ngộ như thế.

Cho tới bây giờ đều vui vẻ, nụ cười đáng yêu, không khỏi phối hợp làm ra vẻ "Rất là kinh ngạc" nói:

- Lại có việc này, không biết nữ tử nhà ai, xứng đôi có được lương tế thế này, thánh hoàng anh minh, chẳng lẽ muốn gả công chúa cho ta sao?

Bạch Tố Trinh thở dài:

- Đừng nói là công chúa, quận chúa cũng mặc cho hắn lấy hay bỏ, làm sao nhớ tới thê tử cám bã ở nhà như ta.

Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác nói lỡ, mặc dù chỉ vui đùa, nhưng những lời oán hận nói ra từ trong miệng của nàng. Sau khi hắn trở về. Dường như có chút khác thường, chính mình không giống là chính mình.

Hứa Tiên hơi sững sờ, nói:

- Có thể hắn chung quy không có lấy hay bỏ công chúa quận chúa, bởi vì ở nhà còn có thê tử cám bã, là nương tử của ta a!

Bạch Tố Trinh cười tự nhiên, vuốt vuốt sợi tóc nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play