- Vị công tử này, ngài muốn tới nhà của Thần Chung Quỳ làm gì. Ở đó không được may mắn đâu.
Sau đó nhìn qua Vân Yên, sắc mặt đỏ bừng như táo, trong nội tâm thầm nghĩ: không biết nàng cùng Chung Lê ai đẹp hơn. xem tại TruyenFull.vn
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ah, thế nào là không may mắn?
Chẳng lẽ là Thần Chung Quỳ đã hiển uy sao.
Người trẻ tuổi nói:
- Hôm qua trong đêm có một vị khách thương mang tin tới, nghe nói Thần Chung Quỳ không biết tốt xấu, đã tự tử chết trên đại điện, không biết lúc nào sẽ giáng tội xuống, tai họa không nhỏ.
Hứa Tiên giật mình, thời đại này, không có truyền hình hay điện thoại, cho nên trấn nhỏ này tin tức bế tắc vô cùng lợi hại, tin tức Thần Chung Quỳ chế ngày hôm qua mời truyền tới nơi đây, chớ nói chi tin tức Thần Chung Quỳ đã được hạ táng.
- Ngươi không cần phải xen vào, ta là bằng hữu của Thần Chung Quỳ, ngươi nên gọi tộc trưởng tới là được.
Loại trấn nhỏ này thường là một tộc lập thành, đại bộ phận đều là người cùng họ với nhau, cho nên tộc trưởng trong tộc thường đảm nhận chức trưởng trấn.
Người trẻ tuổi do do dự dự nói:
- Tộc trưởng vừa rồi mang không ít người, hình như đi tới nhà của Thần Chung Quỳ!
Trong nội tâm âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Thần Chung Quỳ lại có bằng hữu như thế này.
Thần quang của Hứa Tiên lóe lên, hỏi:
- Làm gì?
Trong nội tâm người trẻ tuổi run lên. Thiếu chút nữa bắp chân bị chuột rút, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này tuổi tác không khác gì mình, nhưng lại bộc phát ra khí thế lớn lao, cho rằng khí thế này, ngay cả tộc trưởng trong tộc còn kém hơn. Lắp bắp nói:
- Nghe, nghe nói là Thần Chung Quỳ rước lấy tai họa cho tộc, muốn đuổi muội muội của hắn ra khỏi trấn.
Thần sắc Hứa Tiên biến đổi, nói:
- Nhà của Thần Chung Quỳ ở đâu?"
Người trẻ tuổi kia chỉ về một hướng, nói:
- Ở bên cạnh dòng suối nhỏ tên A Cô Tuyền, có một tòa nhà gỗ.
Lời hắn còn chưa dứt, Hứa Tiên đã phi thân lên ngựa, phóng ngựa mà đi, chỉ còn lưu lại một câu.
- Yên nhi, ta đi trước một bước, ngươi chậm rãi theo sau!
- Phu quân, ngươi chờ ta một chút a.
Vân Yên vội vàng khu sử ngựa con.
- Giá, giá!
Nhưng không có Hứa Tiên dẫn dắt, mặc cho nàng hô quát thế nào, con ngựa con chỉ đi từ từ.
...
A Cô Tuyền cách xa trấn nhỏ, nằm trong một sơn cốc của Chung Nam Sơn.
Ánh sáng chiếu vào dòng suổi nhỏ liền phát quang, trong đây còn có một vũng nước suối nhỏ thanh tịnh. Hồ nước này trong tới mức có thể thấy rõ bên trong, chung quanh loạn thạch tu trúc, cảnh sắc rất là lịch sự tao nhã. Đặc biệt là một lùm tùng hoa mẫu đơn tùng, nở không ít nụ hoa, đang muốn nở ra.
Bên cạnh hồ nước là một khu rừng nhỏ, một vòng hàng rào tường, vây quanh một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Nhưng trong sân lúc này, không có tình cảnh ngày thường, hơn mười nam nữ lão ấu tụ cùng một chỗ. Nghị luận nhao nhao, thỉnh thoảng đem ánh mắt nhìn vào trong nhà.
Trong phòng trúc, một lão hán đang tận tình khuyên bảo khích lệ nữ tử.
- Chung Lê ah, ca ca ngươi ở trong kinh thành chọc đại họa! Ngươi cũng đã biết?
Thiếu nữ một thân áo vải váy gai, trên người không có chút trang sức nào, ngay cả trâm gài tóc cũng là gỗ tạo thành, đem mái tóc đen nhanh của nàng buộc lên cao. Nhưng bởi vì ăn mặc đơn sơ giản dị như thế, khí chất so với u tuyền trước cửa còn thanh tịnh hơn rất nhiều.
Chung Lê ngậm miệng lắc đầu, đầu ngón tay nhỏ nhắn xoắn góc áo, vành mắt của nàng đỏ lên, làm như không lâu nữa sẽ khóc, nhưng có khóc cũng không thành tiếng. Dạng như vậy, cho dù là người có ý chí sắt đã cũng tan chảy.
Tên tộc trưởng lại nói:
- Ca ca ngươi Thần Chung Quỳ tại Trường An, tự tử ngay trên thánh điện.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn kia, lúc này càng nhăn làm một đoàn, giống như muốn mang tất cả sợ hãi trong lòng nặn ra vậy. Trong mắt những dân chúng nơi đây, huyện lệnh đã đã là quan lớn rồi, hoàng đế cái dạng gì, nghĩ cũng không dám nghĩ, Thần Chung Quỳ vậy mà. Ngày hôm qua nghe nói chuyện này, hắn suốt đêm không ngủ được a.
Thân thể Chung Lê run lên, cắn răng nói:
- Ta không tin. Ca ca sẽ không bỏ lại ta, nhất định là tên khách thương đó nói láo.
Tộc trưởng trường thở dài, nói:
- Ai, nha đầu, lão hán ta cũng không muốn tin, nhưng đây đều là thực, sáng sớm hôm nay, ta chuyên môn đến huyện thành hỏi, cũng đã truyền ra.
Sau đó lại vỗ ót của mình.
Chung Lê ngẩn đầu lên, ánh mắt sáng quắc của nàng ngay cả tộc trưởng cũng phải tránh đi, nàng lại chậm rãi cúi đầu. Ngày hôm qua nàng nghe được tin tức này. Trong nội tâm của nàng còn mang theo một tia hy vọng xa vơi, hy vọng tin tức kia là giả, nhưng trước sự thật tàn khốc thế này, tât cả hy vọng đã biến thành mảnh nhỏ.
Chung Lê hít sâu một hơi nói:
- Còn có chuyện gì không?
- Ngươi không tin?
Chung Lê kiên quyết nói:
- Ta không tin, ca ca chưa về, ta sẽ không tin đây là sự thật.
Tộc trưởng vô cùng đau đớn nói:
- Tại sao ngươi lại không hiểu chứ, Thần Chung Quỳ đã chọc đại họa, chết rồi, đây chính là muốn liên lụy ngươi. Thánh nhân mà mất hứng, sẽ phái người bắt ngươi đi, giam vào trong thiên lao, làm gì còn thấy được mặt trời.
Mặt Chung Lê không còn chút máu, nhưng không có chút thất kinh nào như trong tưởng tượng của tộc trưởng, mà thản nhiên nói:
- Nếu ngồi từ, ta sẽ nhận, nếu mất đầu, ta tình nguyện đền mạng thay hắn.
Tộc trưởng đã ngốc trệ, cũng không con lời nào nói, ngoài phòng đã có âm thanh chua ngoa truyền vào.
- Chung Lê, ngươi ngay cả ca ca quái dị của mình cũng không sợ, còn sợ cái gì chứ, nhưng chúng ta cũng cần thể diện. Thần Chung Quỳ chính là 'tảo bả tinh' (điềm xấu), làm hại toàn gia các ngươi còn chưa đủ, hôm nay còn muốn làm hại chúng ta, thật sự là chết cũng không muốn người sống được yên mà, ngươi mau mau thu dọn đồ đạc đi càng xa càng tốt, từ nay về sau trong từ đường Chung gia sẽ không có tên của các ngươi, các ngươi cùng Thạch Tỉnh Trấn này không có chút quan hệ nào.
Nói chuyện là một phu nhân đang ôm hài tử.
Tộc trưởng nói:
- Nha đầu, ngươi đừng trách chúng ta lòng dạ ác độc, chúng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi!
Chung Lê tức giận cười nói:
- Lúc trước các ngươi ghét bỏ ca ca ta, chúng ta đã ra ngoài trấn sống! Về sau ca ca ta đậu cử nhân, các ngươi đưa đến gạo và mì thuế ruộng, sau đó khích lệ chúng ta nên vào trong trấn sống. Hiện tại ca ca ta chưa rõ thế nào, đã muốn bức ta đi, đây là cách làm người của các ngươi sao?
Tộc trưởng mặt đỏ lên, nói không ra lời. Hắn vô cùng xấu hổ. Dân trấn đứng bên ngoài mồm năm miệng mười nghị luận Chung Lê nói sai rồi.
Nhưng chỉ có đám nam tử trầm mặc không nói cái gì, ngày bình thường Chung Lê trong mắt bọn họ chẳng khác gì tiên nữ, nghĩ biện pháp nịnh nọt, nhưng vào lúc này, không ai dám làm trái ý của tộc trưởng, trừ phi hắn không muốn sống trong Tỉnh Thạch Trấn này nữa.
Lúc này trong dám người có một ngươi mép tròn đi tới, đây là một nam trung niên có râu hình chữ bát, trước ngăn lời của mọi ngươi, rồi sau đó thở dài nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT