- Ngay bên cạnh!
Hứa Tiên ngẫm lại nói:
- Nói cho ngươi nghe cũng không sao cả.
Bởi vì chuyện này có liên quan tới Thường Hi, sau đó giải thích một phen cho Doãn Hồng Tụ ra, bỏ chuyện mẫn cảm như Cửu Vĩ Hồ ra, trên đại thể không có cải biến cái gì, dù sao Doãn Hồng Tụ đối với mấy thứ như pháp thuật cũng có chút hiểu được.
- Con hồ ly kia ưa thích đùa dai, ta sợ ngươi gặp chuyện không may, cho nên nhanh chóng chạy tới đây xem sao!
Doãn Hồng Tụ nghe xong như lọt vào sương mù, mới biết chuyện này phức tạp như thế, nghe được câu nói sau cùng của hắn, không khỏi đỏ mặt lên, thấp giọng nói:
- Cảm ơn.
Hứa Tiên nói:
- Hiện tại ta có thể gặp nàng không! Có một số việc ta cần phải nhờ nàng hỗ trợ.
Doãn Hồng Tụ có chút hồ đồ, nghe chuyện vừa rồi, Hứa Tiên có mâu thuẫn rất lớn Hồ Tâm Nguyệt mới đúng a, nói như thế nào lại đi thỉnh nàng ta hổ trợ chứ?
Hứa Tiên giải thích nói:
- Tối nay ta mua những cô gái này, ta cũng không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng nào, cũng không thể trơ mắt nhìn các nàng rơi vào hố lửa, mà con hồ ly này chiếm giữ bên trong Phù Dong Viên, đương nhiên có thể trông nom một hai, hơn nữa lực lượng của nàng ở nhân gian, kỳ thật còn dễ dùng hơn so với ta nhiều, cho nên mới nhờ nàng.
Tuy hắn cường đại. Nhưng không có được loại mị hoặc mê mẩn lòng người như Hồ Tâm Nguyệt, có được năng lực đùa bỡn phàm nhân trong tay.
Doãn Hồng Tụ đỏ mặt nói:
- Thì ra là ngươi cứu các nàng...
Không khỏi có chút ngượng ngùng, lại nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình đúng là giống như tiểu hài tử a. Thêm nữa... Chính là vui mừng, quả nhiên hắn không phải loại người như vậy.
Hứa Tiên trêu tức cười nói:
- Như thế nào, hiểu được sao?
Doãn Hồng Tụ bị hắn nhìn nên thẹn quá hóa giận, quát:
- Ai bảo ngươi không nói rõ ràng, lại làm cho ta hiểu lầm, đợi cho ngày mai, mọi người khắp thiên hạ đều hiểu lầm ngươi, ngươi là muốn cứu người, cũng không nên gánh vách thanh danh như vậy.
Hứa Tiên lắc đầu cười nói:
- Người trong thiên hạ nghĩ cái gì ta không quản được, cũng không quan tâm, nhưng chỉ cần ngươi không hoài nghi ta là được rồi.
Tâm thần Doãn Hồng Tụ run lên, cúi đầu nói:
- Chuyện này là ta không đúng, sau này không hề hoài nghi ngươi là được, ngươi nhanh đi gặp Thường Hi đi!
- Ân, tốt.
Bỗng nhiên Doãn Hồng Tụ có chút khẩn trương nói:
- Vậy có phải rất nguy hiểm không.
Hứa Tiên ngẫm lại nói:
- Sẽ có chút ít nguy hiểm, ngươi đi trước đi...
Lời còn chưa dứt, liền bị Doãn Hồng Tụ ngắt lời nói:
- Chúng ta cùng đi!
Trong đôi mắt có chút chờ mong.
- Cùng đi thôi.
Doãn Hồng Tụ đứng lên, nói:
- Nếu như ngươi nói là thật, ta nghĩ không nơi nào trên thuyền này có thể an toàn hơn ở bên cạnh ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Nói cũng phải, chúng ta đi thôi.
- Không cần đi, ta đã tới!
Một âm thanh êm ái đã vang lên ngoài cửa, chính là âm thanh của Thường Hi.
Doãn Hồng Tụ cùng Thường Hi kết giao rất thân mật, lập tức nghe ra bất thường trong đó, Dạ Minh Châu trong phòng dường như ảm đạm một chút, trong khoang thuyền bóng tối càng đậm hơn. Nửa đêm, trong khoang thuyền, ngẫm lại ngoài cửa còn có một con hồ ly hóa thanh hình người, hào khí đã khủng bố hơn so với trước kia. Mặc dù Doãn Hồng Tụ nói nhẹ nhõm. Nhưng là người, đối với chuyện quái lực loạn thần cũng có chút ít sợ hãi, hơn nữa hai lần trước còn gặp chuyện không thoải mái, thời điểm đối mặt, nàng cũng có chút sợ hãi.
Doãn Hồng Tụ cẩn thận đứng ở sau lưng của Hứa Tiên, nhìn qua bóng lưng cao lớn của hắn mới có hơi an tâm, dù sao hắn nhất định sẽ bảo vệ mình. Nàng lúc này còn không nhận ra, thời điểm này, một nữ nhân sinh ra ỷ lại vào nam nhân, ý vị như thế nào.
"Két..." Một tiếng, cửa mở.
Doãn Hồng Tụ không khỏi thò đầu ra nhìn, đã thấy Thường Hi đứng trong bóng tối ngoài cửa, trong ánh sáng nhạt của Dạ Minh Châu, trên mặt của nàng mang theo nụ cười âm trầm, trong ngực ôm một thứ gì đó, lại lộ ra hai điểm huỳnh quang, lập loè bất định. Doãn Hồng Tụ đã giật mình, sau đó vội vàng trốn ra sau lưng của Hứa Tiên.
Liền nghe Hứa Tiên nói:
- Hồ cô nương, đã lâu không gặp! Không ngại ngồi xuống nói chuyện chứ!
Hồ Tâm Nguyệt rảo bước tiến vào phòng, nói:
- Ta khuyên ngươi nên đi nhanh đi!
Hứa Tiên nói:
- Vì cái gì?
Doãn Hồng Tụ cũng nhô đầu ra, lúc này mới phát hiện, thì ra hai điểm huỳnh quang vừa rồi chính là con mèo trắng trong ngực của Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt ngáp nói:
- Chờ một chút người ở đây nói không chừng sẽ phải chết đấy, ngươi không có cảm giác được sao?
Hứa Tiên nhắm mắt lại, cảm ứng một chút, lập tức biến sắc.
- Đây là ngươi làm?
Hắn cảm giác được có một đoàn âm khí tụ tập tại đây. Những âm khí này bao hàm oán khí cực lớn, nếu như thật sự tụ tập lại, sẽ sinh ra lực công kích cực mạnh, nếu không có người ngăn cản, đợi tới ngày mai, những con thuyền lớn trên mặt sông này sẽ biến thành quỷ thuyền.
Hồ Tâm Nguyệt vẻ mặt vô vị nói:
- Đâu liên quan gì tới ta, đây là những người trong nhiều năm qua bị dìm xuống nước của Phù Dong Viên, biến thành oan hồn ác quỷ, nhiều năm như vậy, áp lực của những trận pháp ác quỷ này đã rời rạc, hôm nay lại có nhiều khí tức hấp dẫn như thế. Dốc sức liều mạng trùng kích trận pháp, mới biến hành như vậy.
Hứa Tiên cũng mỉm cười thoải mái, tự tin nói:
Nguồn tại http://Truyện FULL- Chỉ là ác quỷ, không sao cả.
Thái dương chi lực chuyên môn khắc chế các loại âm ma quỷ quái, những oán khí cực mạnh của ác quỷ sẽ sinh ra phiền toái với người tu hành, nhưng đối với hắn mà nói không có vấn đề gì. Ngày đó mười vạn âm binh cũng giết, những oán khí của ác quỷ này đối mặt với hắn sẽ bị diệt toàn bộ, âm binh là bị người ta thi pháp luyện thành cũng chỉ là quái vật có oán khí và sát khí mà thôi, những oán quỷ này khiến hồn phách con người lạc hướng, phải nghĩ biện pháp đưa bọn chúng vào trong luân hồi mới được.
Hồ Tâm Nguyệt cúi đầu vuốt con mèo trong ngực, khóe miệng xuất hiện nụ cười, nói:
- Vậy sao?
Liền dứt khoát ngồi xuống ghế, nói:
- Có chuyện gì, nói nhanh đi!
Doãn Hồng Tụ lúc này cũng không thể trốn sau lưng của Hứa Tiên, ngồi bên người Hứa Tiên, chất vấn:
- Ngươi giấu Thường Hi ở chỗ nào?
Hồ Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên nói:
- Ah, chỉ là phàm nhân mà dám nói thế với ta.
Trong mắt tản mát ra hào quang quỷ dị.
Đôi mắt của Doãn Hồng Tụ nhìn qua cặp mắt kia, cảm thấy thần trí bất tỉnh, trong nội tâm tuôn ra sợ hãi vô hạn, không thể ức chế.
Hứa Tiên "Hừ" một tiếng, bao hàm âm thanh Đại Lôi Âm Thuật đánh gãy mị hoặc chi thuật của Hồ Tâm Nguyệt, Doãn Hồng Tụ cũng đổ mồ hôi lạnh, kinh hồn chưa định.
Hứa Tiên duỗi một tay cầm cổ tay của nàng, truyền một cổ linh lực ôn hòa vào người của nàng, xua tán khí tức âm lãnh khủng bố trong cơ thể. Doãn Hồng Tụ cũng hiểu được chỗ khủng bố của yêu quái, nếu Hứa Tiên mặc kệ, nàng sẽ bị người ta tươi sống dọa điên. Đợi cho Hứa Tiên thu tay lại, Doãn Hồng Tụ lại cầm thật chặt tay hắn.
Hứa Tiên cũng cũng dùng sức vuốt ve bàn tay của nàng, an ủi nàng ta, chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại không xương của nàng nở nang rất nhiều.