Chỗ hắn tiếp xúc qua, cho dù là cao tăng phật môn như Pháp Nguyên, Pháp Hải, hay là đạo môn Thái Âm chân nhân, Lữ Động Tân, bọn họ cũng không phải là ngươi vô tình, yêu hận tình cừu, thất lạc truy cầu, đều không giống như phàm nhân, có chút tình cảm thậm chí còn muốn đậm đặc hơn so với người bình thường, còn bền bỉ hơn rất nhiều.

Hứa Tiên tin tưởng, đó là biểu đạt chân thật từ cảm tình của bọn họ, nhưng những tình cảm này thời điểm độ kiếp, tại sao không biến thành tâm ma chí mạng của bọn họ?

Chẳng lẽ đạo gia đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền sao? Hay là phật môn buông bỏ chấp nhất? Sau đó có thể tâm không lo lắng, toàn thân thanh tịnh.

Nhưng nhân sinh hậu thế, luôn luôn không nhìn ra cái gì, có những thứ không bỏ xuống được. Giống như Pháp Hải từng nói qua vậy tức giận cái gì không nuốt xuống được, là người chết.

Chẳng phải là rất mâu thuẫn hay sao?

Hứa Tiên đem tâm tư chìm đắm vào tâm thần, trong bóng tối mênh mông cuồn cuộn, cũng không phải chỉ lẻ loi một mình hắn, còn có thứ được công đức lực của hắn tạo ra, là nhân cách phụ, nếu như sử dụng nó đi độ kiếp, chẳng những tâm tính không có vấn đề gì, uy lực của linh lực còn cao hơn gấp bội.

Đại khái mình sẽ vượt qua thiên kiếp dễ dàng, sau đó tiếp tục là thời gian thư thư phục phục của mình, không cần phải gánh thêm cái gì nữa, cũng giống như Vân Yên thay thế hắn đi thi Hội vậy.

Lựa chọn này rất đơn giản. Rất thoải mái, nhưng Hứa Tiên tuyệt đối không lựa chọn chuyện này. Bởi vì trên đời luôn luôn có đô vật không cách nao thay thế được, con đường tu đạo tuyệt đối không giống con đường khoa cử. Khoa cử chỉ là cá chép vượt long môn, qua là được. Mà thiên kiếp là một lần rèn luyện kỳ ngộ, mà người tu hành có thể nương theo lực lượng của thiên kiếp mà dục hỏa trọng sinh.

Hứa Tiên đã nghĩ tới, nếu như Vân Yên trúng cử, tương lai sẽ được chức quan, công vụ cũng giao cho nàng đi xử lý, chính mình chỉ là danh nghĩa là được. Nhưng nếu mình sau khi độ kiếp dựa vào nhân cách phụ, chẳng lẽ tất cả đều ỷ vào nhân cách phụ hay sao?

Một khi loại ỷ lại này bắt đầu tồn tại, thì không cách nào dừng lại, sẽ từ từ bị nhân cách phụ đồng hóa, cũng mất đi cái tên Hứa Tiên của mình.

Cho nên, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng hôm nay, phải nghĩ biện pháp, trong thời gian chín ngày này, nghĩa ra biện pháp nắm chắc giúp mình vượt qua lôi đình của thiên kiếp mới được!

Suy nghĩ dần dần trầm xuống, mấy vì sao trong thần hồn phát ra hào quang màu vàng, mang theo vận luật kỳ dị nào đó.

Mây trắng càng ngày càng hội tụ về phía hắn, càng tụ càng dày, biến thành xám trắng. Biến thành xanh đen.

Bông tuyết từ trên không trung bay xuống.

...

Giữa trưa, ngoài hành lang của đại điện, rất nhiều cử tử đi lại, nhao nhao nghị luận cuộc thi vưa rồi.

Phan Ngọc cùng Vân Yên đứng ngoài hành lang, ngoài điện có một tầng băng tuyết giống như mưa.

Phan Ngọc hôm nay mặc một thân trường bào màu đen, cổ áo cùng ống tay áo đều mang bao tay nhung vào, còn có khăn dày che chắn ở cỗ.

Phan Ngọc duỗi một tay ra, nói:

- Hơi nước năm nay thật nhiều a.

Dung mạo của nàng khôi phục như lúc ban đầu, mắt to nhìn lại, cũng không có gì khác biệt.

Vân Yên mỉm cười nói:

- Vừa rồi làm như thế nào? Có sai một hai lần không?

Phan Ngọc thản nhiên nói:

- Minh Kinh mà thôi, làm sao có thể sai được!

Vân Yên nói:

- Tâm tình của ngươi hôm nay nhìn rất không tệ a.

Hạ giọng, nói:

- Tối hôm qua cũng không tệ đúng không!

Phan Ngọc nói:

- Tai vách mạch rừng, đừng có nói ở chỗ này.

Sau đó nói:

- Chuyện kia, cám ơn ngươi!

Vân Yên cười nói:

- Tốt, tốt, nhưng cho dù ngươi nói như vậy, lần này cũng không bỏ qua ngươi cho ngươi, giải nguyên lang!

Phan Ngọc liếc nàng một cái, nói:

- Vậy sao?

Vân Yên cười nói:

- Đương nhiên, chuyện này, ta đã nắm chắc! Ai, chuyện này nếu như bị Doãn viện thủ biết rõ, không biết sẽ hưng phấn như thế nào đây!

Phan Ngọc đang muốn trả lời, bỗng nhiên một âm thanh vang lên.

- Hứa công tử rất quen thuộc với Doãn quận chúa sao?

Vân Yên thong dong quay đầu đi, nhìn qua tên thư sinh khóe môi có chút xanh này, nói:

- Các hạ là?

Thư sinh cười lạnh nói:

- Hứa công tử đúng là quý nhân hay quên a, hôm qua chúng ta không phải mới gặp nhau sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút, lá thư của ta. Có đưa vào trong tay của quận chúa chưa?

Tên thư sinh này Hứa Tiên đã gặp mặt ở trước cửa phủ quận chúa hôm qua, mặc dù lần lượt bị đánh đòn, nhưng hộ vệ của phủ quận chúa ra tay có chừng mực, đau nhức mà không tổn thương, cho nên hắn hôm nay mới tham dự cuộc thi này được.

Vân Yên âm thầm nhíu mày, nàng chưa từng nghe Hứa Tiên nói qua người này, cũng không dám tùy tiện tiếp lời, vạn nhất đối phương nhìn ra chi tiết, càng không dễ ứng phó, mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua có chuyện này sao? Ta không có nhớ rõ a.

Nếu phu quân không có đề cập qua, vậy chứng minh thằng này không phải là người trọng yếu gì.

Thư sinh kia tức giận, quát:

- Ít giả bộ cho ta.

Chuyện hôm qua chính là nhục nhã nhất trong cuộc đời của thư sinh này, tuy thân thể không bị thương tích gì, nhưng tâm hồn nho nhỏ của hắn lại bị thương chồng chất.

Vào cuộc thi ngày hôm nay hắn không thể tập trung suy nghĩ làm bài, tuy chỉ qua một hồi, hắn cũng đã biết rõ lần này mình không có cơ hội gì rồi. Mà tất cả nguyên do, chính là tại thằng trước mặt này. Nếu không phải vì hắn xuất hiện đột ngột, tại sao có kết quả thế này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Phan Ngọc lạnh giọng nói:

- Đủ rồi!

Thư sinh kia bị khí thế của Phan Ngọc chấn nhiếp, sững sờ một lúc, lập tức phản bác nói:

- Mặt thỏ ngươi như có thể làm gì.

Hắn cũng không phải là người trong kinh thành, cho nên không có nhận ra Phan Ngọc. Nhưng thấy Phan Ngọc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm, khí thế lại yếu chút.

Thời điểm này ở chung quanh có người vây lại xem náo nhiệt. Thư sinh vừa nói ra lời kia, lập tức có người cười ra tiếng, con mắt nhìn vào mặt của Phan Ngọc, nhưng trong lòng có chút tán thưởng.

Chỉ có mấy người trên mặt có chút ít biến sắc, bọn họ đều là cử nhân của kinh thành, cho nên không xa lạ gì với Phan Ngọc, lúc trước Phan Ngọc vừa mới tiến vào kin h, đã từng có người sau khi uống rượu dùng gương mặt của Phan Ngọc ra chế nhạo, nhay sau đó bị ném ra khỏi tửu lâu, không chết đã là mạng lớn, làm cho kinh thành bị chấn động. Ngay sau đó cũng không có người nào dám mạo phạm kiêng kỵ này.

Hôm nay lại có người dám chọc rủi ro này, trong mắt bọn hắn, đã là không biết sống chết.

Thời điểm này, sắc mặt của Phan Ngọc không có lạnh lẽo.

Chợt có một người đẩy đám người ra, đi tới trước mặt, nói:

- Minh Ngọc, để cho ta tới xử lý đi!

Người này chính là Trình Tàng Kiếm, hắn cùng Phan Ngọc cũng không có ở cùng phòng thi.

Trình Tàng Kiếm không đợi Phan Ngọc đáp ứng, liền xoay người ghé vào tai của thư sinh kia, nói vào tai của hắn mấy câu.

Thư sinh nhìn sang Phan Ngọc, sắc mặt biến hóa.

Trình Tàng Kiếm nói xong, thối lui đến bên cạnh Phan Ngọc, nhìn qua thư sinh kia, chung quanh đều yên tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play