Hứa Tiên nói:

- Làm sao vậy?

Doãn Hồng Tụ lắc lắc đầu nói:

- Không có gì? Bỗng nhiên có chút không thoải mái, ngươi đi trước gặp Nhu Gia đi.

Hứa Tiên giống như khám phá tâm tư của nàng, thở dài nói:

- Làm chính mình, có cái gì không tốt chứ?

Cũng không đợi nàng trả lời, đã đi ra ngoài cửa.

Doãn Hồng Tụ đi tới trước gương đồng lớn, nhìn qua mình trong gương, gương mặt kiều diễm như hoa đào nhàn nhạt xuất hiện, trong gương là một nữ tử áo đỏ xinh đẹp, rốt cuộc là ai đó? Là mình sao? Chính mình lại giống nữ tử bình thường, mặc bộ quần áo diễm lệ thế này, lại nghe một nam nhân tán dương thì mừng rỡ không thôi.

Cho tới nay, nàng thường xuyên mặc quần áo nam nhân đi ra khỏi phủ, tuy cũng tranh thủ xứng đáng với địa vị, nhưng chung quy cũng là chuyện rất mệt mỏi a! Một khi có cơ hội buông phòng bị, thì nhanh chóng lộ nguyên hình, khối băng đặt dưới ánh mặt trời. Còn không kịp phản ứng, thì đã bị nhiệt độ của mặt trời tan ra thành nước.

Bộ dáng phía sau mặc nạ độc lạp, kiêu ngạo, cao quý, rốt cuộc cất giấu tâm tính như thế nào? Có lẽ đây là nguyện vọng không thực tế, cho nên chính cô ta cũng nhanh chóng quên đi!

Doãn Hồng Tụ làm cho Hứa Tiên nhớ tới nữ tử mà kiếp trước mình biết được, Độc Cô Già La, làm cho Tùy Văn Đế Dương Kiên thề không lấy nữ nhân thứ hai sau khi gả cho nàng, trở thành Độc Cô hoàng hậu nổi danh sử sách, cũng không tiếc dùng thủ đoạn tàn khốc suy trì lời thế này, nhưng cuối cùng nhất vẫn chết trong buồn bực và sầu não, ứng với hai chữ "Độc Cô". Mà Tùy Văn Đế sau khi nàng chết lập tức nạp thiếp, vui không biết trời đất.

Yêu cầu này của nàng quá đơn giản và cơ bản với nữ tử hiện đại, nhưng ở thời đại phong kiến, lại có vẻ quá phận, quá phức tạp, quá khó thỏa mãn.

...

Dưới trời chiều của hoàng hôn, Nhu Gia công chúa ngồi trên bàn đu dây, nhẹ nhàng nhộn nhạo, đây là lần đầu tiên nàng không phát giác Hứa Tiên tới, mà là cúi đầu xe chỉ luồn kim, may cái gì đó, bộ dạng ngậm miệng thành thật. Bị nắng chiều cái gương mặt ôn nhu, ánh nắng phát chiếu cái bóng đang lay hoay của nàng.

Gốc cây già, trời chiều, thiếu nữ. Bàn đu dây, giống như bức tranh diễm lệ.

Đợi cho Hứa Tiên đi đến trước mặt, nàng mới phát hiện hắn đã đến, vội vàng dấu đồ vật đang cầm ra phía sau.

Hứa Tiên cười hỏi:

- Là cái gì?

Tinh thần của nàng tốt hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt to, cái mũi và bờ môi nhỏ, cộng thêm mái tóc quăn tự nhiên như nữ tử bình thường, làm cho nàng giống như một em bé xinh xắn.

Những ngày này, dưới sự ca ngợi oanh tạc không chút lưu tình của Hứa Tiên, tỷ như: "Tiểu Nhu Gia là đáng yêu nhất." "Tiểu Nhu Gia là thiện lương nhất." Tuy nàng vẫn còn ngượng ngùng, nhưng dường như đã ít nhát gan hơn, nhiều thêm mấy phần tự tin cùng dũng khí. Ánh mắt khi nhìn Hứa Tiên, tuy vẫn không dám nhìn thẳng, nhưng cũng không có không dám ngẩng đầu như lần đầu tiên gặp nhau.

Nhu Gia công chúa kiên trì nói:

- Đợi làm xong mới có thể xem.

Từ trên bàn đu dây nhảy xuống, mang thứ đó dấu ra phía sau, nhìn qua Hứa Tiên rút lui vài bước, quay người chạy vào trong phòng.

Qua trong chốc lát, mới đi ra, giọng dịu dàng hỏi:

- Ngày mai ngươi phải đi thi sao?

Hứa Tiên đáp:

- Đúng vậy a!

Nhưng có chút kinh ngạc vì sao nàng quan tâm tới chuyện này.

Nhu Gia công chúa có chút ngượng ngùng cười cười, bàn tay nhỏ bé phía sau lưng của nàng đưa tới, trong lòng bàn tay có một con hạc tinh xảo!

- Tặng cho ngươi.

Đây là thứ Hứa Tiên dạy cho nàng.

Hứa Tiên cầm con hạc giấy lên, nói:

- Cái ny không đủ qua, một ngàn con mới có thể thực hiện nguyện vọng đấy.

Tuy trước kia chỉ thuận miệng nói lung tung lừa gạt tiểu hài tử, nhưng thời điểm này lại biến thành cớ khi dễ Nhu Gia, hắn không thấy được biểu hiện thất vọng của nàng. Nhưng mà, hôm nay cố ý mua một ít đồ chơi chuẩn bị cho nàng, định dùng thứ này làm cho nàng vui mừng.

Nhu Gia công chúa dùng hàm răng cắn cắn bờ môi, lộ ra nụ cười dáng yêu nho nhỏ. Dắt ống tay áo của Hứa Tiên đi vào trong phòng.

Khi vào phòng, bảo Hứa Tiên đứng ở một bên, nàng có chút cố hết sức ôm một cái hộp gỗ, hộp gỗ không lớn, cũng không cần hắn hỗ trợ. Bộ dáng thở hồng hộc của nàng đáng yêu tới cực điểm, thật vất vả mới đặt lên mặt bàn, thở phào một hơi.

Sau đó lấy một cái chìa khóa nhỏ màu vàng ra, không thể chờ đợi mà mở hộp ra.

Nắp hộp mở ra, thì thấy trong gương nhỏ, chất đầy đủ mọi con hạc giấy đủ mù. Bộ dáng của nàng giống như đang hiến vật quý, nheo mắt lại, trên gương mặt nhỏ nhắn có viết mấy chữ "Mau khích lệ ta đi!".

Tuy Hứa Tiên đã có đoán trước, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng có chút cảm động, tùy ý nắm trong tay, mỗi con hạc đều vô cùng tinh xảo, cho thấy chủ nhân của chúng trút xuống bao nhiêu tâm lực, cũng không phải làm tùy tiện cho đủ số. Nhiều con hạc giấy như vậy, đại khái hao phí tất cả thời gian nhàn hạ của nàng mấy hôm nay! Sờ sờ trong ngực, so sánh với lễ vật của nàng, thì mình không cách nào lấy đồ chơi ra được.

Nhu Gia công chúa thấy Hứa Tiên không nói gì, trong nội tâm có chút thất lạc, sau đó vội vàng nói:

- Không chỉ một ngàn con đâu!

Bẻ ngón tay, nhưng âm thanh từ từ thấp xuống. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ngươi không vui sao?

Hứa Tiên sờ sờ đầu nàng, nói:

- Cảm ơn. Ta rất ưa thích.

Nhu Gia công chúa ngẩng đầu lên, hai tay nằm ở trong ngực, nói:

- Thực sao?

Con mắt lóe sáng giống như sao trời.

Hứa Tiên nói:

- Ân, thực.

- Như vậy, nguyện vọng sẽ thực hiện a!

Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, nói:

- Ân, nhất định sẽ!

Trong nội tâm khẽ động nói:

- Ngươi biết không? Nếu như nguyện vọng có thể thực hiện, tất cả hạc giấy sẽ biết bay, bay lên bầu trời, giống như chim vậy.

Nhu Gia công chúa có chút nghi ngờ nói:

- Con hạc giấy, bay lên?

Tuy nàng rất tin tưởng Hứa Tiên, nhưng muốn con hạc giấy bay lên như chim, có cảm giác khó tin được.

Hứa Tiên cạo cạo cái mũi của nàng, nói:

- Không tin ta sao?

Nhu Gia công chúa đỏ mặt nói:

- Tin tưởng!

Hứa Tiên một tay cầm cái hộp gỗ lên, một tay lại ôm vòng eo của nàng, bước nhanh đi ra ngoài.

- Ah!

Nhu Gia công chúa kinh hô một tiếng, trong nội tâm có chút bối rối, hắn sẽ không, sẽ không muốn làm mấy thứ đó chứ, tuy nàng không biết thứ đó là thứ gì, nhưng trong lòng có một cổ ngượng ngùng khó hiểu, giống như nai con chấn kinh vậy.

Chợt nghe Hứa Tiên nói:

- Nhắm mắt lại.

Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, tiếng gió gào thét bên tai.

Hứa Tiên nhảy lên nóc nhà, đặt Nhu Gia công chúa bên người, nói:

- Có thể mở to mắt.

Nhu Gia công chúa chậm rãi mở hai mắt ra, đột nhiên phát hiện thân ở trên cao, làm cho nàng có chút kinh hoảng dựa vào Hứa Tiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặc vạt áo của hắn. Hứa Tiên cũng sợ nàng té xuống, cho nên ôm vòng eo của nàng.

Ánh chiều tà đem thân ảnh của hai người hòa cùng với nhau, ánh nắng đầy trời chiếu rọi gương mặt xinh xắn của Nhu Gia, nàng tựa đầu vào ngực của Hứa Tiên, trong lòng có một loại thân mật, ngọt ngào cùng an bình khó nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play