Hứa Tiên đang muốn đuổi theo, nhưng quay đầu lại trông thấy Doãn Hồng Tụ còn đang ngơ ngác đứng bên trong, bốn phía có người truyền tới, càng ngày càng gần, sau đó có âm thanh gõ cửa kịch liệt, tiếng người ầm ĩ hỏi:
- Quận chúa, ngươi như thế nào!
Doãn Hồng Tụ nhìn qua Hứa Tiên, trong đôi mắt hiện ra thần sắc cầu khẩn.
Doãn Hồng Tụ lúc này chỉ mặc áo khoác mỏng và váy lụa màu đỏ, lờ mờ có thể nhìn thấy cái yếm đỏ tươi và đôi chân ngọc thon dài. Cách ăn mặc như thế, nếu để cho nhiều hạ nhân nhìn thấy, mắc cỡ muốn chết. Hơn nữa cửa sổ đã bị phá tan, gió đêm thổi vào phòng, làm cho nàng run rẩy không ngớt.
Nàng chỉ có thể trông chờ vào người nọ giải trừ khốn cảnh của mình, người duy nhất có thể dựa vào, chỉ có hắc y nhân kia mà thôi, nhưng trước mắt không biết lai lịch của hắc y nhân này thế nào, nếu có mưu đồ làm loạn, nàng thật không chống cự được. Trong nội tâm thật sự là vừa thẹn vừa vội, lại sợ lại giận, chỉ hận mình không nên ăn nói lung tung, rước lấy tai họa như vậy.
Hứa Tiên quay trở lại giải trừ khốn cảnh cho nàng. Nói nhỏ một tiếng đắc tội, sau đó đưa tay điểm lên bờ vai của nàng, tuy cách một lớp sa y mỏng, nhưng có thể cảm giác được da thịt trơn bóng bên dưới.
Định Thân Thuật cũng có hiệu quả tương đương với Định Thần PHù, nhưng uy lực không bằng Định Thần Phù, nếu yêu đạo dùng chiêu này đối phó Hứa Tiên, tuyệt đối không có chút hiệu quả, nhưng đối với Doãn Hồng Tụ làm phàm nhân, hiệu quả vô cùng to lớn.
Doãn Hồng Tụ cũng biết hắn đang giúp mình, có chút buông lỏng tâm thần, nhưng thân cận da thịt với một nam tử xa lạ, vẫn làm nội tâm của nàng khó chịu. Nàng lớn như vậy, nam nhân có thể thân cận da thịt với nàng, chính là lúc được Hứa Tiên cứu ở Hàng Châu Cừu Vương Phủ, Hứa Tiên ôm nàng tránh né công kích của Cừu Vương. Đương nhiên, hiện tại nàng không biết, kỳ thật không có tiện nghi cho người khác.
Tiếng đập cửa càng ngày càng cấp bách, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, có người xông vào nội viện. Trong mắt Doãn Hồng Tụ hiện ra cấp bách và thúc dục, càng ngày càng mãnh liệt.
Hứa Tiên cũng cau mày, cho tới bây giờ, hắn chưa từng giải trừ Định Thân Thuật cho phàm nhân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt. Hắn đem linh lực lưu chuyển trong người của nàng vài vòng, lại giống như không có hiệu quả gì. Chỉ có thể âm thầm khích lệ Doãn Hồng Tụ, không cần sợ, cách ăn mặc của nàng ở hiện tại xem như bảo thủ, cởi lớp áo khoát này ra, mới miễn cưỡng xem như vượt qua lễ giáo.
Doãn Hồng Tụ lại không có cảm nhận được âm thanh trong lòng của hắn, tiếng bước chân đã tới gian ngoài, nàng gấp đến độ nước mắt cũng chảy xuống.
- Các ngươi trước chớ vào đây!
Một tiếng nhu nhược la lên khi nghe tiếng bước chân tới ngoài cửa. Thì ra là Nhu Gia công chúa cũng biết thời điểm khẩn yếu, cố lấy dũng khí hô lên một tiếng như vậy, sau khi hô xong, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, thở dốc dồn dập, quả thực là quá lớn gan, thì ra mình nói chuyện cũng lớn tiếng như vậy.
- Công chúa, xảy ra chuyện gì?
Thị vệ ngoài cửa hỏi.
Nhu Gia công chúa vội hỏi:
- Vừa rồi có tặc xông vào, hiện tại đã đi, các ngươi chờ chúng ta mặc quần áo tử tế rồi vào.
Thị vệ trưởng "Dạ" một tiếng, cũng không dám rời khỏi cửa, vạn nhất có kẻ trộm ở bên trong uy hiếp hai vị điện hạ, mà hai vị điện hạ thiếu một cọng tóc, cái mạng nhỏ của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không cẩn thận nhìn thấy nhục thân của hai người, thì cái mạng nhỏ còn nguy hiểm hơn. Vì vậy chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nếu có động tĩnh gì, hắn sẽ xông vào.
Thời điểm này, toàn thân Doãn Hồng Tụ chấn động, Định Thân Thuật đã giải trừ, thân thể của nàng mềm nhũn, mắt thấy không đứng vững, sắp ngã xuống đất.
Hứa Tiên vội vươn tay đỡ lấy eo của nàng, chỉ cảm thấy rất tròn và non mịn.
Doãn Hồng Tụ theo bản năng mượn lực từ ngực của Hứa Tiên. Nhưng sắc mặt nhanh chóng đỏ hồng lên. Bởi vì lưng áo chính là chỗ mẫn cảm của nữ nhân, vừa chạm vào thì toàn thân tê dại, cho nên không thể để người khác đụng vào, vội vàng đẩy Hứa Tiên ra, nhìn qua Hứa Tiên, miễn cưỡng thi lễ, xem như tạ ơn, lại nói với thị vệ bên ngoài:
- Đã không có việc gì, các ngươi lui ra đi!
Hứa Tiên thấy nàng nàng đỡ cái bàn, mới yên lòng, chắp chắp tay muốn rời đi, lại bị Doãn Hồng Tụ khéo nhẹ một chút, ý bảo hắn chờ một lát.
Thị vệ trưởng do dự nói:
- Quận chúa.
Doãn Hồng Tụ đã mặc áo khoác nhung đi ra ngoài, đã bao thân thể mềm mại lại, mở cửa phòng ra, nói:
- Kẻ trộm muốn trộm sắc, đã bị đánh lui, cầm quần áo lưu trong sân, ngày mai các ngươi đi báo quan, nhất định phải bắt kẻ trộm về quy án.
Nàng cũng là nữ tử cực kỳ thông minh, đã ngờ tới Nhị Lang thần này là người giả trang. Chính thần của thiên giới, không thể nào làm ra chuyện xằng bậy thế này, hơn nữa cũng không dễ dàng bị đánh lui. Truyện được copy tại
Truyện FULLThị vệ trưởng thấy Doãn Hồng Tụ xác thực bình yên vô sự, tuy ngạc nhiên là ai đánh bại kẻ trộm, cứu quận chúa, nhưng lúc này không phải thời gian hỏi, liền mang theo thuộc hạ cáo lui.
Doãn Hồng Tụ đóng cửa lại, thi lễ với Hứa Tiên:
- Lần này đa tạ ân công cứu giúp, bằng không thì trong sạch của thiếp thân khó giữ được.
Sau đó mở ngăn tủ ra, lấy một cái hộp gỗ. Giao cho Hứa Tiên nói:
- Đây là quà tạ lễ với ân công, thỉnh ân công xin vui lòng nhận cho, không được ngại ít.
Hứa Tiên tiếp nhận hộp gỗ mở ra nhìn xem, bên trong đều là ngân phiếu. Thời điểm này hắn đương nhiên không cần, cực kỳ tiêu sái đặt lên bàn, vừa chắp tay quay người đạp cửa sổ mà đi. Nói thật, hắn cảm giác đêm nay thật sự thoải mái, đại náo phủ Lương vương cũng bỏ đi, lại có thể gặp được tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng cũng không vì số tiền lớn mà thay đổi, quả thực là mô hình khuôn mẫu của đại hiệp.
Doãn Hồng Tụ tiến lên vài bước, nhìn quanh cửa sổ, hắc y nhân kia đã mờ ảo vô tung, chỉ có ánh trăng tĩnh mịch, không có thứ gì che chắn cửa sổ, cho nên trong phòng sáng ngời, thực sự càng giá lạnh.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, nhưng không kịp thu thập, nàng tùy ý đặt áo khoác nhung lên bàn, vội vàng đi tới giường, dùng chăn bao phủ lấy thân thể mới thấy ấm áp hơn. Lúc này bên cạnh có thân thể mềm mại, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
Nhu Gia công chúa cảm giác toàn thân mình lạnh như khối băng, toàn thân run lên, cho nên càng dùng sức ôm lấy Doãn Hồng Tụ. Muốn tìm một chút ấm áp, nói:
- Tỷ, tỷ tỷ, ngươi không sao chớ!
- Ta không sao.
Doãn Hồng Tụ sờ sờ đầu nàng, đứa nhỏ này tuy nhu nhược, nhưng phần thiện tâm này, thực sự làm cho người ta trìu mến. Trong nội tâm nghĩ tới mà sợ, hôm nay không nên hồ ngôn loạn ngữ, dẫn tới chuyện này. Nếu không có hắc y nhân kia tới cứu, chỉ sợ mình chỉ có con đường chết. Hơn nữa chỉ sợ còn liên lụy tới Nhu Gia công chúa cùng chết theo mình, khi đó chết trăm lần cũng không hết tội.
Nhu Gia công chúa cảm giác thân thể của Doãn Hồng Tụ từ từ ấm áp. Ôm thoải mái hơn rất nhiều, hỏi:
- Tỷ tỷ, người nọ là ai vậy?