Quả nhiên thủ lĩnh đám người Hồ cười lạnh, dùng tay ra ám hiệu. Đội kỵ mã lập tức an tĩnh lại. Vừa rồi hắn không cẩn thận bị Hứa Tiên vượt qua, đã nén giận. Hắn cũng không tin, Hứa Tiên có thể mang theo một chiếc xe ngựa thông qua đội ngũ của hắn.
Trình Tàng Kiếm tiến lên nói với Hứa Tiên:
- Hứa huynh, ngươi làm cái gì vậy?
Trong mắt ẩn chứa ý tứ trách móc.
Hứa Tiên không sao cả, cười nói:
- Thiên tử liễn, sao có thể cho người Hồ càn rỡ.
Hắn cũng không phải là người có cái lưỡi lò xo như Trình Tàng Kiếm, nhưng hắn có biện pháp của mình.
Vì vậy cũng không để ý Trình Tàng Kiếm, phóng ngựa tiến vào hàng ngũ của đám người Hồ. Phía trước có ba con ngựa, ngăn đón trước mặt. Người Hồ lập tức miệt thị Hứa Tiên, ngươi ngựa đã dàn trận, tuyệt đối không cho hắn đi qua.
Nhưng Ô Vân Cái Tuyết dưới thân của Hứa Tiên, không thèm quan tâm, cứ thế mà tiến, ba con ngựa kia phát ra tiếng Xi..Xiiii..âm thanh thật dài, liên tiếp lui ra phía sau, hoàn toàn không ngăn cản được. Hứa Tiên đã tu luyện Đại Hải Vô Lượng tới cảnh giới thứ mười, tuần hoàn không dứt, rót vào thân ngựa, cho nên những con ngựa thấp bé này sao có khả năng chống cự.
Tên thủ lĩnh trẻ tuổi biến sắc, thủ thế biến đổi, lại hạ mệnh lệnh, cho mấy thớt ngựa đi ra nghênh tiếp, nhưng vẫn không cách nào ngăn Hứa Tiên tiến lên, ba con ngựa, mười con ngựa, hai mươi con ngựa, kết thành trận hình dày đặc, ngăn cản bước chân của Hứa Tiên.
Nhưng Hứa Tiên lập tức cho bọn họ biết cái gì gọi là châu chấu đá xe. Phố xá sầm uất mọi người đều thấy rõ, Hứa Tiên bằng vào một con ngựa, đối chiến cả đội kỵ mã của người Hồ, còn bức bầy ngựa thoái lui không dứt.
Trong đám người có âm thanh trầm trồ khen ngợi, so với thuyết phục người Hồ nhường đường, cứng rắn bức người Hồ nhường đường, càng hợp tâm ý của mọi người, tuy nhiên ai cũng không biết, con ngựa Hứa Tiên đang ngồi, tại sao lại có khí lực lớn như vậy.
Xe ngựa đi theo sau lưng Hứa Tiên, Doãn Hồng Tụ nhìn qua một màn này, trong ánh mắt rất bình thường, giống như sớm biết hắn có năng lực lớn như thế. Màn xe phía sau có một bàn tay xóc khe hở nhỏ, xuất hiện con mắt trong suốt, kinh ngạc nhìn qua một màn này, dùng âm thanh nhu hòa nói:
- Tỷ tỷ, làm cái gì vậy?
Trình Tàng Kiếm ngơ ngác nhìn qua một màn này, đã không còn lời nào để nói, chẳng lẽ ngựa của Minh Ngọc lợi hại như vậy sao? Cũng không chịu tin tưởng, đây là lực lượng của Hứa Tiên.
Thời điểm này, tên thủ lĩnh người Hồ cũng gia nhập vào trong chuyện này, rốt cuộc tuấn mã dừng lại, tiếng hoan hô chung quanh dừng lại, nhưng mà tên thủ lĩnh người Hồ còn chưa kịp cao hứng, Hứa Tiên kẹp lấy thân ngựa, đột nhiên Ô Vân Cái Tuyết phát lực, đội kỹ mã của người Hồ ngã xuống như domino, từ trước ra sau, người ngã ngựa đổ.
Chỉ có tên thủ lĩnh người Hồ vẫn không bị ngã, bởi vì hắn cưỡi chính là hãn huyết bảo mã, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhìn hắn mỉm cười, thời điểm này còn nói cái gì được chứ?
Người phạm Hứa Tiên ta, có ai sống tốt sao?
Trong đám người xuất hiện âm thanh khen ngợi kịch liệt. Giống như muốn làm cho mùa đông này ấm áp hơn.
Trong mắt Trình Tàng Kiếm xuất hiện thần sắc không thể tưởng tượng nổi, dùng lực của một con ngựa, làm sao có thể địch được cả đội kỵ mã, nhưng Hứa Tiên chẳng những địch được, còn thu hoạch đại thắng.
Trong tiếng hoan hô của đám người, Hứa Tiên cưỡi tuấn mã không nhanh không chậm vượt qua đám người Hồ, xe ngựa từ từ tiến lên, đã không còn ai cản bước tiến của bọn họ.
Những hộ vệ bên cạnh xe ngựa cũng thẳng sống lưng lên, hô quát đi theo sau lưng Hứa Tiên. Đám người Hồ ngã trên mặt đất nhao nhao đứng lên, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản phía trước của hắn nữa.
Hứa Tiên cỡi ngựa đi ngang qua tên thủ lĩnh người Hồ kia, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt tên thủ lĩnh người Hồ bắn ra sát khí dữ dội, hắn cũng cảm nhận được, Hứa Tiên là cao thủ Hắn muốn dùng sát khí bức hắn phản ứng. Nhưng đã làm cho hắn thất vọng, thậm chí Hứa Tiên còn không thèm liếc nhìn hắn một cái, cũng không lộ ra tư thái đề phòng, cứ như vậy, thư thã đi ngang qua đám người Hồ. Làm cho tên thủ lĩnh suy ra hoài nghi với phán đoán của mình, nếu thật sự là cao thủ, chắc chắn phải có cảm giác mới đúng!
Sát khí của tên thủ lĩnh người Hồ đúng là không kém, trên tay không cũng giết hơn mười nhân mạng, tuyệt đối không có sát khí như thế này. Nhưng không biết làm sao thực lực quá yếu. Sát khí của con kiến có mạnh hơn nữa, cũng khó kích thích một người khổng lồ. Hứa Tiên cho dù đứng bất động cho hắn đánh, cũng tổn thương không được cọng lông của Hứa Tiên.
Đề phòng? Đừng lãng phí thời gian.
Song khi Doãn Hồng Tụ ngồi lên xe, nhìn qua tên thủ lĩnh người Hồ.
Tên thủ lĩnh người Hồ nhếch miệng cười cười, lộ ra răng nanh sắc bén, thấp giọng nói:
- Ta muốn có ngươi.
Ánh mắt quét qua thân thể nở nang thành thục của Doãn Hồng Tụ một vòng, như hóa thành thực chất, giống như hùng ưng nhìn chằm chằm vào con mồi.
Toàn thân Doãn Hồng Tụ phát lạnh, bị khí thế của hắn chấn nhiếp, trong khoảng thời gian ngắn muốn phản bác cũng không nói nên lời. Chỉ cảm thấy mình vào lúc này giống như con cừu non đang bị đàn sói nhìn chằm chằm vào, gần trong gang tấc, không có bất kỳ người nào có thể cứu được nàng.
Bỗng nhiên Hứa Tiên đang đi phía trước, quay đầu lại nhìn hắn, nói:
- Ngươi còn kém xa lắm đấy, biết không?
Lập tức đánh tan khí thế của tên thủ lĩnh người Hồ, Doãn Hồng Tụ cũng thở ra một hơi.
Tên thủ lĩnh người Hồ buồn bực, quay đầu lại hung hăng trừng mắt Hứa Tiên, hắn vốn định dùng công pháp đặc thù lưu lại một ấn tượng sâu sắc trong nội tâm Doãn Hồng Tụ, nhưng bị khí thế vô hình của Hứa Tiên phá tan không còn một mãnh, thực sự khẳng định, Hứa Tiên quả nhiên là cao thủ.
Nhưng trong mắt của Doãn Hồng Tụ, hắn lại không có chút uy thế nào, không khỏi thẹn quá hoá giận, cười lạnh nói:
- Ngươi tin hay không, ta sẽ khiến ngươi cả đời này không thể quay về man hoang chi địa.
Nàng là quận chúa, từ nhỏ đến lớn nhận hết sủng ái, tuy về sau bị buộc gả vào Cừu Vương Phủ, nhưng lại nhân họa đắc phúc, đạt được tự do của mình. Chưa từng có người nào dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng trở về sẽ khiếu nại với cô cô, bảo hoàng thượng trị hắn tội bất kính.
Tên thủ lĩnh người Hồ từ trong miệng của Trình Tàng Kiếm biết được thân phận của Doãn Hồng Tụ. Nếu như bị nữ nhân này hận, chắc chắn là chuyện phiền toái, còn nếu bị nữ nhân có quyền có thế hận, thì đó là chuyện tìm chết, tại Đại Hạ vương đô, hắn cũng không dám đâm ngang, cúi đầu nói:
- Thỉnh quận chúa thứ tội.
Doãn Hồng Tụ cũng quay đầu đi chỗ khác, dùng ánh mắt chán ghét liếc hắn, sau đó nhìn về bóng lưng của Hứa Tiên, đã có một chút động dung, thở dài, lui về trong xe.
Tên thủ lĩnh người Hồ cũng tránh ra, tức giận trên mặt cũng tán đi, lại cảm thấy thú vị. Hắn có thể cảm giác được, Doãn Hồng Tụ tuyệt đối không phải là người dựa vào quyền thế nên điêu ngoa tùy hứng, mà là kiên cường thật sự. Nữ nhân như thế rất khó tìm, thực sự càng kích thích dục vọng chinh phục của hắn.
Trình Tàng Kiếm phóng ngựa đi tới bên cạnh Hứa Tiên, đi song song với Hứa Tiên, khen:
- Hứa huynh có bổn sự thật lớn, vừa rồi ta đã hiểm lầm ngươi rồi.
Tán thưởng này cũng không giả, Hứa Tiên không động đao binh đã tát vào mặt người Hồ một cái, ngay cả hắn cũng cảm thấy hả giận.
Hứa Tiên cười chỉ chỉ Ô Vân Cái Tuyết dưới chân. Nói:
- Vẫn còn nhờ tuấn mã của Minh Ngọc tặng cho a.
Ô Vân Cái Tuyết dường như cảm nhận được tâm ý của Hứa Tiên, rung đùi đắc ý, vô cùng cao hứng. Nhưng nó lại biết rõ ràng mới vừa rồi là Hứa Tiên cấp lực lượng cho nó, vốn có chút không quá nghe lời Hứa Tiên, vào lúc này cũng bắt đầu thuận theo.
Trình Tàng Kiếm kinh ngạc nói:
- Tặng cho ngươi?
Nhưng trong lòng đã nghĩ, quả nhiên, thì ra là nhờ tuấn mã thần dị, khó trách Minh Ngọc không cho người ta động.
Hứa Tiên vốn chỉ thuận miệng nói ra, hắn cũng không biết con ngựa này của Phan Ngọc lại được cưng chiều như vậy, nhưng lúc này không phải là lúc giải thích, mà là cười nói:
- Xem như thế đi!
Trình Tàng Kiếm trầm mặc một hồi, lại hỏi Hứa Tiên:
- Hôm nay ngươi còn muốn đi bái kiến lão sư à! Ta cũng có chút thời gian không có tới gặp lão sư, không bằng chúng ta cùng một chỗ a!
Hắn cảm giác cần phải quan sát Hứa Tiên nhiều hơn một ít.
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Tốt!
Vì vậy hai người cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước mở đường, đằng sau có xe ngựa đi theo. Trình Tàng Kiếm tuấn mỹ cũng không cần nói, Hứa Tiên dáng người cao to, khí thế hào hùng, cũng cưỡi một con thiên lý câu ngàn vàng khó tìm, trên đường đi hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người. Đặc biệt là Trình Tàng Kiếm, trong thành Trường An này, có không biết bao nhiêu người đi lên chào hỏi hắn, một tiếng "Trình công tử" vang lên không dứt, lại có một ít nữ tử ném khăn tay, muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Trình Tàng Kiếm mỉm cười hoàn lễ với nhiều người, thật là thân hòa.
Tất cả mọi người không nhận ra Hứa Tiên, nhao nhao nghe ngóng lai lịch của hắn. Những người có tin tức thông linh, vào lúc kiêu ngạo tán dương bốn phía, mọi người mới biết người này chính là Hứa Tiên Hứa công tử danh rền thiên hạ, mà chiếc xe phía sau chính là xe của quận chúa.
Vì vậy, dưới chân thiên tử, dân chúng nhân trà dư tửu hậu, phát huy sức tưởng tượng siêu việt của mình.
Doãn quận chúa ngay từ đầu cũng kết bạn với Hứa Tiên ở Hàng Châu. Câu chuyện tài tử gặp giai nhân tuyệt đối không hiếm thấy, nhưng Doãn quận chúa sau khi trở lại kinh thành, có đi lại mật thiết với Trình Tàng Kiếm, mà tin tức Doãn quận chúa chọn phu quân đã quá hạn. Cộng thêm đủ loại tin tức kết hợp với nhau, mà thành dị bản:
- Hứa Tiên vừa đến kinh thành là vì Trình Tàng Kiếm tranh giành tình nhân là Doãn quận chúa.
Tin tức nho nhỏ này truyền ra khắp phố xá sầm uất của kinh thành.
Xe ngựa đi tới nhị lang miếu, bọn hộ vệ đã đi trước dọn bãi.
Doãn Hồng Tụ đi thì có hai thị nữ đi theo, Hứa Tiên nhìn Doãn Hồng Tụ nói:
- Doãn viện thủ, chúng ta đi đây.
Hắn đối với Doãn Hồng Tụ cũng không có suy nghĩ không an phận, đương nhiên không có khả năng ở chỗ này chờ các nàng.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Chờ một chốc!
Quay người lại nhìn vào trong xe, nói:
- Công chúa, có thể đi ra!
Quay người tiếp nữ tử mặc cung trang.
Vừa nhìn sơ qua, tuổi của nàng chừng mười ba mười bốn tuổi, đại khái chính là Nhu Doãn Hồng Tụ, đang mặc một bộ cung trang màu vàng, được Doãn Hồng Tụ đỡ xuống mặt đất, thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa ngã vào trong ngực Doãn Hồng Tụ, hơi có vẻ tái nhợt, trên gương mặt đỏ ửng, dùng ánh mắt e sợ nhìn qua Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm, thi lễ nói:
- Đa, đa tạ nhị vị tương trợ.
Âm thanh nhỏ tới mức phải vãnh tai lên mới nghe được.
Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm đều xuống ngựa hành lễ, nói:
- Bái kiến công chúa điện hạ, điện hạ không cần phải khách khí, chỉ là việc tiện tay mà thôi.
Hứa Tiên nhìn gương mặt của nàng, chợt nhớ tới mấy câu. "Lưỡng loan tự túc phi túc lung yên mi, nhất song tự hỉ phi hỉ hàm tình mục. Thái sinh lưỡng yếp chi sầu, kiều tập nhất thân chi bệnh. Lệ quang điểm điểm, suyễn khí vi vi. Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thủy, hành động như nhược liễu phù phong." Tuy trên người của vị Nhu Gia công chúa này có quý khí, lại không một chút ngạo khí, ngược lại so với nữ tử trong tiểu gia đình, còn lộ ra vẻ nhu nhược hơn chút ít, giống như một đóa tường vi đang lung lay trong gió, khiến người ta phải sinh lòng thương tiếc.
Ánh mắt của Hứa Tiên nhìn qua Nhu Gia công chúa càng không ngẩng đầu lên được, nửa dựa vào người Doãn Hồng Tụ. Gương mặt đã đỏ ửng
Hứa Tiên lại lên ngựa, nói với Doãn Hồng Tụ:
- Doãn viện thủ, Lý học chính, chính là Lý Tư Minh bảo ta mang thư tới, đáng tiếc hôm nay không mang theo, ngày sau sẽ mang thư tới phủ bái phỏng.
Sau đó nói với Trình Tàng Kiếm:
- Trình huynh, chúng ta đi thôi!
Đợi cho Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm giục ngựa rời đi, Nhu Gia công chúa mới ngẩng đầu lên, thở ra một hơi.
Doãn Hồng Tụ lại thở dài, Nhu Gia công chúa chính là thân sinh cốt nhục của hoàng hậu nương nương, trong các công chúa, không ai được sủng ái vượt qua nàng, nhưng thể chất của nàng từ nhỏ đã bệnh tật, nhát gan sợ người lạ, cho dù công chúa bị khi dễ, cũng không dám cáo trạng, từ nhỏ cũng chỉ dựa vào mình, chính mình đến Hàng Châu, nghe nói nàng ở trong hoàng thành, dứt khoát không đi ra, mỗi ngày chỉ tự giam mình trong phòng. Lần này hoàng hậu nương nương sợ Nhu Gia công chúa ở trong cung buồn bực, đặc chuẩn cho nàng đi theo Doãn Hồng Tụ ra bên ngoài cung hít thở không khí.
Doãn Hồng Tụ liền mang theo nàng đến miếu của nhị lang thần cầu phúc, phù hộ thể chất của nàng tốt hơn chút ít.
Lúc này hộ vệ báo lại, trong miếu đã thanh lý sạch sẽ.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Công chúa, chúng ta đi thôi!
Nhu Gia công chúa ứng một tiếng, đi theo Doãn Hồng Tụ vào bên trong, trên đường đi do dự liên tục, muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc Doãn Hồng Tụ cũng dừng bước lại, nói:
- Công chúa, muốn nói cái gì ư!
Nàng và tính tình của mình quả nhiên là hai thái cực khác nhau, có khi thực thật sự hận tại sao nàng không nhiễm tính tình kiêu căng ngang ngược như những công chúa khác. Nàng quá mức cường thế, còn nàng quá mức nhu nhược, nhưng có hận cũng không thể thay đổi được gì.
Nhu Gia công chúa vội vàng lắc đầu, qua một hồi lâu, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Tỷ tỷ, chuyện kia, người nọ là ai vậy, khí lực thật lớn ah!
Trong mắt xuất hiện thần sắc bội phục, thực sự không phải phải cái gì vừa thấy đã yêu. Mà là vì nàng thể chất yếu đuối, đối với người cường tráng, luôn luôn có một cổ hướng tới. Ưa thích dán lên người Doãn Hồng Tụ, có lẽ cũng có nhân tốc khác, tuy Doãn Hồng Tụ cũng chỉ là nữ tử yếu đuối, nhưng nếu luận tâm tính thì đúng là cường thế.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là, Doãn Hồng Tụ chưa bao giờ khi dễ nàng.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Chính là Hứa Tiên ta đã đề cập với ngươi đấy.
Vui đùa nói:
- Làm sao vậy, động tâm tư?
Vốn chỉ là vui đùa như thường ngày, nhưng Nhu Gia công chúa mặt đã đỏ bừng lên, ngẩng đầu vội vã muốn giải thích, nhưng càng không nói ra lời, biến thành liên tiếp ho khan.