- Bà ngoại!
Tiếu Thiếu tâm tình phức tạp gọi một tiếng.
Bà ngoại nhưng chỉ là dùng ánh mắt liếc nàng một cái, khàn khàn nói:
- Tới rồi à?
Thanh âm kia nhàn nhạt như thường, lại làm cho tiểu Thiến thiếu chút nữa rơi lệ, bởi vì mấy chục năm qua, thanh âm này thật sự là quán quen thuộc.
Yến Xích Hà như gặp đại địch, hắn cảm thấy lão thái bà trước mặt này là một địch nhân vô cùng khó đối phó, nơi này lại là địa bàn của mụ, lần này chỉ sợ là một trận đấu sống còn. Chỉ là một sợi nghi ngờ lướt qua trong đầu, nếu là yêu quái, lại là mộc yêu trứ danh trường thọ, tại sao có thể già nua như thế, lại còn không ngừng ho khan. Nhưng mà nghĩ lại, yêu quái phần lớn là hạng chuyên bắt chước giả làm người, có lẽ đó cũng là kế sách dụ địch của yêu quái.
Hai người bước dần lên trước, Hứa Tiên nắm chặt Thanh Hồng kiếm trong tay, phi kiếm màu trắng của Yến Xích Hà lóng lánh bạch quang. Đại chiến hết sức căng thẳng.
- Hai vị có bằng lòng nghe lão kể một đoạn chuyện xưa không. Nói xong, muốn giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được.
Yến Xích Hà cùng Hứa Tiên liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Không chiến, không hòa, không hàng, lại còn muốn kể cái gì mà chuyện xưa. Hai người cũng không dừng bước, cho đến đi tới trong vòng mười bước cách cây bạch dương, Yến Xích Hà gật đầu nói:
- Ngươi nói đi!
Bất luận là có âm mưu quỷ kế gì, cự ly như này, phi kiếm cũng có thể giết chết. Hơn nữa hai người cũng vừa trải qua một phen chiến đánh kịch liệt, cũng đồng ý nghỉ ngơi, trì hoãn thời gian thì càng có lợi cho bọn họ.
Yến Xích Hà hào khí ngút trời, Hứa Tiên tâm định như nước, đứng trên bãi mồ mả vô số. Quỷ vật xung quang cũng yên lặng trở lại, chẳng qua là địch ý không hề giảm, hai người lại coi như chẳng có gì. Chỉ là không ngừng tích tụ lực lượng, chỉ đợi một thời cơ thích hợp, liền dùng một chiêu như sấm sét, kết thúc tính mạng lão yêu này.
Về phần mụ kia nói cái gì, hai người cũng chẳng để trong lòng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Bà ngoại nặng nề ho khan mấy tiếng, tựa hồ như muốn ho rút hết cả phổi, tiếng ho từ từ dừng lại, giọng nói già nua của bà vang lên giữa nơi mộ phần hoang tịch này.
- Ba trăm năm trước, nơi này không có Lan Nhược Tự nào cả, mà chỉ là một rừng bạch dương, lão thân chẳng qua chỉ là một cây trong số đó, sau có một đám người đến ngày chém đêm phạt, dùng thân thể của chúng ta xây nên Lan Nhược Tự này, lão thân mạng tốt, vừa bên nằm cạnh chùa, không bị người ta chặt đi làm đòn tay, mà còn sống.
Một vài hòa thượng bắt đầu chôn người chết dưới tàng cây này, không biết chết như thế nào, chỉ là mặt mũi rất dữ tợn. Khi đó, lão thân nhận được máu từ những thi thể đó, bắt đầu lớn lên đặc biệt nhanh, thậm chí vô tình còn có linh tính.
Mấy chục năm về sau, nơi này đã thành bãi tha ma, rất nhiều người chết không muốn rời đi, hoặc không thể rời đi mà ở lại đây. Khi đó mấy hòa thượng trong chùa cũng muốn chặt lão thân, để đuổi những quỷ hồn này đi. Nhưng lúc đó lão thân cũng đã có chút ít năng lực, có thể bảo vệ mình, bảo vệ bọn họ, cũng như bảo vệ đám quạ đen trên đầu mình. Bọn họ đều gọi ta một tiếng "bà ngoại"
Bọn họ vẫn muốn vào trong chùa, chỉ là Phật quang quá mạnh, cho đến một ngày, đột nhiên không nghe được tiếng chuông báo buổi sáng, hoàng hôn, các hòa thượng đều rời đi, không phải vì quỷ hồn, mà là vì có người vừa trùng tu một cái chùa tốt hơn lớn hơn.
Bọn họ cao hứng lắm, vọt vào chùa giết chết hòa thượng còn lại, mặc dù đã nhiều năm rồi, ta cũng không biết bọn họ hận ai. Thật ra ta cảm thấy các hòa thượng giảng kinh cũng có chút ít đạo lý, mặc dù ta cũng không hiểu rõ đạo lý của loài người.
Nhân quả tuần hoàn, nơi này cũng bắt đầu có quy củ, cũng giống như quy củ của loài người. Ta không cho bọn họ rời Lan Nhược Tự, ta dùng căn tu của mình quấn chặt lấy bọn họ. Chỉ là ta cảm thấy bọn họ càng ở lâu càng vẩn đục, chỉ có Tiểu Thiến là vẫn trong sáng như vậy, thật khó gặp. Ta đã hết sức giúp bọn họ rồi, hút máu từ thân thể người khác cho bọn họ, nhưng vô dụng, một chút hữu dụng cũng không có, có lẽ có một chút đấy, nhưng lão thân đã cố hết sức rồi.
Tiểu Thiến mở to mắt, bà ngoại hấp thực máu huyết của lũ yêu quái, không bị quỷ hận thì không sợ, nhưng cũng không nghĩ tới là vì nguyên nhân này. Nước mắt chảy ra, tựa hồ như nàng đã hiểu tại sao bà ngoại sủng ái nàng như thế.
Hứa Tiên lẳng lặng nghe một thân cây già kể chuyện, cho tới lúc này hắn vẫn trong trạng thái trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại trăm vị hỗn tạp. Trăm tuổi sẽ chết đi, tại sao? Lấy đạo của con người để đánh giá đạo của yêu, rốt cuộc là đúng hay sai? Thay trời hành đạo, thay trời hành đạo, trời là trời của ngươi, đạo là đạo của ai? Đủ loại vấn đề cứ quấn lấy, đan xen vào nhau. Nhưng từ trong tâm cũng thầm nói, ta chỉ là một người phàm! Nếu chỉ là người phàm, cũng chỉ có thể đi đường của người, làm việc của người. Nghĩ đến đây, nhưng trạng thái tinh thần kỳ diệu này từ từ biến mất.
Yến Xích Hà cũng không nhịn được thở dài một hơi, y quản chuyện nhân gian, nhưng không quản chuyện yêu ma quỷ quái, nguyên nhân không phải chính là vậy sao? Dùng đạo lý của người để đi giết người, cũng còn chấp nhận được, nhưng nếu dùng đạo lý này để đánh giá vạn vật chúng sanh, có vẻ như chưa đầy đủ.
Bà ngoại xoay người ra chỗ khác, từ trong hốc trên thân cây bạch dương móc ra máy viên đá nho nhỏ màu vàng, nặng nề ho khan mấy tiếng, sau đó phất tay lên, trên cây có mấy con quạ đen bay xuống cắp cục đá tới đặt trong tay Tiểu Thiến. Sau đó đậu trên bả vai bà, tựa hồ quyến luyến, nhưng bà chỉ phất tay nói:
- Đi đi, đi đi!
Tiểu Thiến nhìn mấy viên đá trong tay, kinh hô:
- Xá lợi?
Bà ngoại nhịn ho khan, nói:
- Đây là Xá Lợi tìm được trong tượng phật chùa Tháp lâm, lúc ấy không phải ngươi đã len lén giấu lại một viên sao? Khụ khụ khụ, bây giờ còn lại mấy viên, đều là của ngươi. Khụ khụ khụ.
Tiểu Thiến quá sợ hãi, vốn nàng tưởng rằng bà ngoại không biết, hóa ra bà biết, nàng là dựa vào một viên Xá Lợi mới có được tu vi hôm nay.
Lấy ra mấy viên Xá Lợi bày, tiếng ho của bà ngoại càng dày hơn, mà gốc cây bạch dương khổng lồ sau lưng - bản thân bà - bắt đầu vang lên những tiếng tách tách, vỏ cây nhăn nheo nứt ra, máu tươi phun trào, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân trước mặt cũng nứt ra, cũng có máu tươi chảy xuống, khuôn mặt lại càng thêm dữ tợn đáng sợ, nhưng sắc mặt bà vẫn bình tình khác thường.
- Hứa công tử, chân hỏa của ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Tới đốt đi, trả cho lão thân sự trong sạch.
Bà ngoại nói xong, lui vào bên trong cây, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây tựa hồ như rất bình tĩnh, đưa mắt nhìn hết thảy.
- Không được!
Tiểu Thiến kinh hô bắt lấy tay Hứa Tiên, cầu khẩn:
- Van cầu ngươi, không nên!
Khuôn mặt mỹ lệ buồn bã trở nên bi thương, sợ rằng ngay cả người có tâm địa sắt đã cũng phải động tâm.
Nhưng Hứa Tiên chỉ nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
- Ngươi không hiểu.
Sau đó bỏ tay nàng ra, sải bước tiến lên, trên tay đã dấy lên ngọn lửa vàng rực. Tiểu Thiến vô lực quỳ rạp xuống đất, tự hỏi mình, tại sao phải như vậy? Chỉ là mình muốn rời đi thôi mà. Tại sao mình không hiểu bà quan tâm mình đến vậy? Chẳng phải đơn giản chỉ vì bà là một cái cây không biết cách thể hiện sự quan tâm của mình đó sao? Ngược lại mình cũng chỉ thấy mình.
Ngọn lửa vàng bắt đầu tràn trùm kín cây khô, đại thụ vươn ra vô số nhánh bắt từng đoàn quỷ hỏa kéo vào trong lửa. Đám quỷ kinh hoàng la mắng, bà ngoại cười ha hả nói:
- Các ngươi ngày nào cũng cười to, nhưng ngày nào cũng không vui sướng, thế gian này đối với các ngươi có khác gì địa ngục? Còn không bằng đi theo lão nhân!
Có quỷ an tĩnh lại, lẳng lặng chờ lửa đến, nhưng cũng có kẻ ra sức giãy dụa, có điều dưới sự kiên trì của thân cây già, mọi sự giãy dụa đều vô tác dụng. Mọi người cũng lùi lại xa xa, trên sườn núi bùng lên một ngọn lửa vàng chiếu sáng trong đêm. Ngọn lửa vô tùng lừng lẫy đốt lên, đốt hết mọi thứ.
Tiểu Thiến nắm thật chặt Xá Lợi trong tay, quên mất suy tư.
Ban đêm, ánh lửa ngất trời, tỏa sáng hơn mười dặm.
Sau đó Hứa Tiên hỏi Yến Xích Hà, vì sao thụ yêu phải chọn kết quả như thế?
Y nói, lão thụ đã hấp thực quá nhiều máu đen, máu huyết đối với yêu quái là có lợi, nhưng mập quá cũng chết cháy, quá nhiều máu huyết không cách nào tiêu hóa cũng khiến cho bà ta bị thương tổn. Chẳng qua tinh lọc môi trường xung quanh đã là bản năng của bà ta, cho dù tu thành hình người cũng không thể diệt được bản năng. Nếu không phải vẫn nhờ tiêu hao Xá Lợi trấn áp, tuổi thọ đã sớm hết. Đúng rồi, ác quỷ yêu tà thì không thể dùng Xá Lợi, nhưng bà ta chỉ là một cái cây, thiện ác của loài người đối với bà ta vốn là một trò hề.
Khi đó Hứa Tiên cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không biết hình dung thế nào, hồi lâu sau hắn mới hiểu, đó cũng là "Đạo", một cái cây kiên trì đạo của mình.
Ninh Thái Thần thấy hai người quay lại rất vui mừng, mặc dù ngoài phòng có tiếng kêu khiến cho y cảm thấy kinh hãi, có mấy tiểu quỷ xông tới, nhưng đã có túi của Yến Xích Hà bảo vệ y.
Hài cốt của Tiểu Thiến đã được ngọn lửa kia thiêu thành tro, đối với nàng, trói buộc đã không còn, rốt cuộc nàng có thể rời khỏi nơi này mà đi, nhưng cũng không vui vẻ như đã nghĩ. Có mấy viên Xá Lợi cũng không cần lo lắng về dương khí, nàng có thể sử dụng sức mạnh của Xá Lợi. Nhưng dù sao nàng cũng không có việc gì, cùng mọi người đi Hàng Châu cũng được.
Chiến đấu một hồi, nhưng mọi người không ai buồn ngủ, trời còn chưa sáng ai nấy đã lên đường rời Lan Nhược Tự, chỉ có Yến Xích Hà ở lại, nói rằng còn một số việc chưa xong.
Hứa Tiên đi tới một sườn núi, quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy mặt núi đêm qua, uy lực của thái dương chân hỏa khiến cho đại thụ chọc trời này hoàn toàn hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một mảnh đất trống. Có điều, vào một thời điểm không ai biết, một hạt giống đã được gieo xuống đất, chỉ chờ đông đi xuân tới, một trận mưa xuân sẽ thức tỉnh nó, bắt đầu một sinh linh khác. Có thể có một bà ngoại khác không? Có thể có một Lan Nhược Tự khác không? Cũng không ai biết.
Nhưng Hứa Tiên biết, ít nhất sẽ không có một Nhiếp Tiểu Thiến khác.
Tiểu Thiến vẫn trốn trong khối cổ ngọc màu vàng trong ngực Hứa Tiên. Hứa Tiên tận mắt thấy nàng đưa ngọc cho mình, sau đó nhẹ nhàng đi vào, cũng chỉ cho hắn cách bảo quản mấy viên Xá Lợi kia.
Có quỷ mới biết tại sao không phải là Ninh Thái Thần mà là mình. Ặc, có lẽ thật chỉ có quỷ mới biết Hứa Tiên từng muốn tặng ngọc cho Ninh Thái Thần, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm như vậy, nếu đã tự do, cần gì nhất định vây nàng trong một câu chuyện xưa chỉ tốt ở bề ngoài? Chính mình không có tư cách chọn thay nàng.
Mặc dù cũng có một chút tiểu tâm tư tà ác, nhưng hắn cũng không cho rằng mình cùng Nhiếp Tiểu Thiến có tương lai gì. Người quỷ khác đường cũng được, thế nào cũng được, nếu mình không có bản lãnh khiến cho nữ nhân vừa nhìn đã yêu, có lẽ tên ở Hàng Châu xa xa kia có!
Hơn nữa, không biết trong tương lại không xa, còn có một nữ nhân đang đợi mình, chuẩn bị bắt đầu một câu chuyện khác. Chỉ là mình không nên dùng một câu chuyện xưa để vây khốn nàng chứ. Có lẽ vì chính mình, chuyện xưa đã sớm không còn là chuyện xưa, ít nhất không còn là câu chuyện xưa vốn có.
- Đi thôi, Hứa Tiên.
Ninh Thái Thần lớn tiếng gọi, hai ngày ngắn ngủi ở trong Lan Nhược Tự đã khiến cho hai người thân cận hơn không ít, có lẽ vì sắp về đến nhà, trên khuôn mặt nghiêm túc chính trực lại có vẻ vui mừng.
- Tới liền.
Hứa Tiên sờ sờ cổ ngọc trong ngực, nói:
- Đi thôi
Bèn đuổi theo Ninh Thái Thần.
Thôn dân phụ cận Lan Nhược Tự đợi trời sáng choang mới dám ra cửa, cả đêm qua tiếng hò hét rung trời cũng ánh lửa chói mắt đã dọa sợ không ít người. Người ở đó cũng có nghe tin Lan Nhược Tự có quỷ, ngày bình thường cũng không ai nguyện ý đi qua, sau lại có người lớn mật đi qua nhìn thử, mới biết gốc cây bạch dương to ở loạn phần cương đó đã bị đốt trụi hết, ngay cả tro cũng không còn. Hơn nữa, đêm đó, ở Lan Nhược Tự cũng sáng lên kim quang, quay về thôn rối rít đồn thổi là có Phật tổ thu yêu, có người tả lại như thật Kim Cương La Hán đại chiến yêu vật ra sao, còn nói chính mắt mình nhìn thấy, có người không tin, y bèn đỏ mặt thề:
-Nếu nói dối nửa câu, sinh con không có lỗ đít.
Ba ngày sau, đầu Huyện lệnh Kim Hoa huyện bị người ta trộm, không ít người âm thầm vỗ tay khen hay, tên ác quan này cuối cùng cũng đã gặp báo ứng. Chuyện này kết hợp với trận đại hỏa ở Lan Nhược Tự kia, mọi người đều nói khi Phật Tổ thu yêu, thấy trong thành có một yêu nhân làm bậy, thuận tiện thu nốt. Đủ loại tin đồn ngày càng mê hoặc ly kỳ, Lan Nhược Tự lại nổi danh, lại có tăng nhân quay về bố pháp, người đến thắp hương cúng bái cũng không ít. Cái này đều là nói về sau này.
Hứa Tiên nghe liền biết Yến Xích Hà ở lại thêm vài hôm để làm gì, không giống với người bình thường trong giang hồ giận lên là giết, nhưng lại thích cái danh tiếng hành hiệp trượng nghĩa thay trời hành đạo. Những kiếp hiệp chân chính này, mỗi khi giết một người không khỏi tính toán kỹ lưỡng, còn phải sưu tầm tin tức, chỉ có tới thời điểm quả thật nên giết mới có thể xuất kiếm, lấy đầu người trên cổ kia, quyết không vội vã giết một người. Tên của bọn họ nhất định không ai biết, sự tích của bọn họ nhất định bị mai một trong từng lớp bụi lịch sử, nhưng họ nào có quan tâm?
Mơ hồ còn có tiếng tụng kinh lẫn chút khẩu âm đất Tần phảng phất bên tai.
Túng tử hiệp cốt hương
Bất tàm thế thượng anh
(Dù chết xương vẫn thơm
Không thẹn cùng anh hùng
- Hiệp Khách Hành - Lý Bạch -)
Đứng trước hàng rào thông thường của nhà nông, Ninh Thái Thần hô lớn:
- Mẹ, con đã về
Một tay mở cửa.
Một câu nói bình thường lại khiến cho Hứa Tiên sửng sốt, một cảm giác xa lạ mà thân quen dâng lên trong lòng, không lâu trước đây mình cũng có một thời gian như thế. Mà bây giờ, mẫu thân ở một thế giới xa xôi khác có khỏe không?