Tiểu Thanh biến sắc, nếu trong lúc đánh nhau kịch liệt, đột nhiên chiếu cái pháp luân này vào, không cần bao lâu, chỉ cần dừng lại một nhịp, cũng đủ cho nàng đánh ra mười bảy mười tám quyền rồi. Dưới tình huống không có phòng ngự, ăn nhiều đòn của mình như thế còn sợ không thắng sao. Nhìn sang Hứa Tiên, về sau chẳng phải càng đánh không lại thằng này sao.
Hứa Tiên lập tức biết rõ giá trị của pháp luân, mặc dù không có bất luận lực công kích thực tế gì, cũng không phải Chiếu Tâm Kính có tác dụng chiếu tội lỗi cảu người và vật, nhưng không có tác dụng với người tu hành, nhưng hôm nay, lại co thể dùng trong chiến đấu rồi.
- Về sau nên gọi nó là Nhiếp Hồn Kính!
Nghiên cứu rõ pháp khí này, Hứa Tiên lại tự tin hơn mấy phần. Hỏi Tiểu Thiến nói:
- Hỏi chỗ Ngư sư tỷ thế nào rồi?
Tiểu Thiến vuốt tóc xanh, nói:
- Đã tính ra chỗ giam giữ, nhưng ở đó có sắp đặt cấm chế. Cô ta bảo chúng ta đánh vỡ cấm chế, thì bảo tham lão đi vào mang hai con thỏ phi độn đi, chúng ta cũng nhanh chóng rời đi, tránh né hai ngày thì đợi Bạch tỷ tỷ trở về, lại đi giải quyết hắn là được.
Tiểu Thanh nói:
- Vì sao phải đợi tỷ tỷ trở về, chúng ta không trừ được hắn sao?
Lườm Hứa Tiên.
- Ngươi không biết, thằng này vô cùng lợi hại, cũng có pháp khí đấy.
Tiểu Thiến nói:
- Dù sao Nhiếp Hồn Kính này chưa từng thực chiến bao giờ, không biết hiệu quả như thế nào, nhưng pháp lực của Kim Lũ Pháp Vương cao hơn tướng công, chỉ sợ không có tác dụng quá lớn! Hơn nữa, Nhiếp Hồn Kinh lấy cơ sở là Chiếu Tâm Kính, chắc hẳn không thể sử dụng vô hạn được.
Text được lấy tại Truyện FULLHứa Tiên nói:
- Nên nghe theo Tiểu Thiến đi, nếu quả thật phải chiến đấu với hắn một trận, có đánh không lại thì bỏ chạy.
Sau khi trung hòa ý kiến của hai người, Tiểu Thiến lên đường:
- Nhưng vậy cũng tốt.
Hứa Tiên nhìn về phía Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh khoát khoát tay nói:
- Tốt, nghe ngươi là tốt rồi.
Hứa Tiên gật gật đầu, vươn tay ra giữ chặt bàn tay trắng nõn của hai người, nói:
- Chúng ta rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, thật sự có cảm giác rất hạnh phúc, Tiểu Thiến cười nói, tựa vào thân thể của hắn, tuy nhẹ nhàng không có sức nặng, nhưng cảm giác có vài phần yểu điệu. Sau khi rời đi,Tiểu Thiến cũng chưa từng giãy dụa qua.
Sau đó ba người đi theo đường Ngư Huyền Ky vạch ra, tới nơi giam giữ Mị Nương, Thải Nhân, đây là một đỉnh núi thấp, hạ xuống đám mây, sau đó mang Ẩn Thân Phù, chậm rãi nấp đi. Mặt đất nơi này là dung nham, sơn động rất nhiều, lại có dây leo bao phủ, không dễ dàng tìm kiếm. Cũng may Ngư Huyền Ky đã vạch vị trí chuẩn xác, vách núi còn có một sơn động.
Ba người đến gần, quả nhiên thấy hai con tiểu yêu đang gác trước động. Hứa Tiên nhìn Tiểu Thanh nói:
- Dụng độc làm chúng mê đảo.
Tiểu Thanh vỗ tay thổi một cái, hai con tiểu yêu quái lay động một chút, liền tế trên mặt đất. Tiểu Thiến khen:
- Tiểu Thanh cô nương thật là lợi hại a!
Tiểu Thanh cũng hiện ra vẻ tự đắc, nói:
- Đương nhiên!
Khóe miệng của Tiểu Thiến xuất hiện nụ cười câu dẫn, thật dễ dụ, nếu không phải tướng công có tâm tính thiện lương, sớm bị người ăn xương cốt cũng không còn rồi.
Không còn hai con yêu quái giữ cửa, cửa động đã không còn vật gì. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải, từ dã thú tu thành yêu quái cũng không dễ dàng, cho dù là tiểu yêu quái, đương nhiên cũng không có nhiều thủ hạ để ứng phó, hơn nữa chính thức có tác dụng chính là đạo cấm chế ở cửa động.
Cấm chế là một tầng ánh sáng, Tiểu Thiến sờ sờ đầu, cau mày nói:
- Trận pháp này nối liền với linh khí của ngọn núi, phong bế bên trong rất chặt chẽ, không dễ dàng phá hủy, mà Kim Lũ Pháp Vương cũng không dễ đối phó, nếu không thể công phá trong thời gian thật ngắn, đương nhiên sẽ dẫn hắn tới, chúng ta lại không cứu được người a, vậy thì khó làm.
Tiểu Thanh xoắn tay áo lên, Lộ ra cánh tay trắng muốt, nói:
- Chuyện này không có gì khó, ta một quyền của ta đánh ra, tảng đá cũng biến thành bột nhão.
Đang muốn đánh ra một quyền, lại bị bàn tay của Hứa Tiên ngăn cản lại, nói:
- Được rồi, ta thấy không cần tới ngươi đâu.
Vừa vặn dụng kim linh chi lực mới nắm giữ phá trận pháp này.
Kim linh chi lực là một thuộc tính có tính phá hoại cực mạnh, trong tứ linh, bạch hổ có lực lượng mạnh nhất, cũng là sát sinh chi lực. Tiểu Thanh không phục, muốn phản bác. Hứa Tiên nói vào tai của nàng:
- Thanh nhi, ngươi còn nhớ một tầng trận pháp ở Cừu Vương Phủ trước kia không?
Nàng nhớ tới Thủy Tinh Hạng Liên lần trước đưa cho nàng, nói xong liền hôn lên vành tai của Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lần đầu tiên bị hắn thân mật ở trước mặt của người ngoài, trong lòng có chút xấu hổ và vui mừng, lại nghĩ tới ban đầu ở Cừu Vương Phủ, tình cảnh được hắn cứu ra, chưa phát giác ra, thân thể đã mềm nhũn.
- Ngươi đi đánh đi.
Tiểu Thiến âm thầm giơ ngón cái với Hứa Tiên, Hứa Tiên mỉm cười, không nói gì.
- Binh!
Trên quyền có một tầng kim quang, kim linh chi lực. Vốn cực kỳ ngưng tụ, lại vận dụng Binh Tự Quyết, càng trầm trọng như núi. Đánh ra một đạo kim quang vào trên cấm chế.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, sơn động run rẩy một cái.
Ngọn núi chính của Phượng Hoàng Sơn, Kim Lũ Pháp Vương đang lập đại kế báo thù, con của mình bị giết ở thành Hàng Châu, hắn cũng điều tra một phen, tra ra có quan hệ với Hứa Tiên, pháp lực của Hứa Tiên thấp kém không đủ gây sợ, mấu chốt chính là Bạch Tố Trinh trêu chọc không nổi, nhưng mối thù giết con không dễ dàng buông tha, cho nên muốn dùng nhân sâm tinh đề cao công lực.
Lúc này, một cổ chấn động truyền vào tâm thần của hắn.
- Không tốt, có người làm xấu kế hoạch của ta.
Trong sơn động, có hai nữ tử đang run rẩy ôm lẫn nhau, tướng mạo giống như như đúc.
Mị Nương nháy mắt con ngươi, nói:
- Thải Nhân, tham lão sẽ tới cứu chúng ta sao?
Trong mắt có nước mắt chảy xuống.
Thải Nhân nói:
- Tên Kim Lũ Pháp Vương pháp lực cao như vậy, làm sao tham lão đánh lại hắn được, xong rồi, chúng ta nhất định bị ăn sạch.
Mị Nương do dự nói:
- Nhưng mà, có lẽ tham lão đi tìm Hắc Sơn lão yêu cầu giúp đỡ a.
Thải Nhân nói:
- Hắc Sơn lão yêu còn muốn hung ác hơn Kim Lũ Pháp Vương a, nếu lần đầu tiên không nhờ có Bạch tỷ tỷ, thì tham lão đã bị ăn sạch rồi.
Lúc này các nàng nhìn nhau, nháy mắt mấy cái, mạnh mẽ ôm lấy đối phương, khóc lớn nói:
- Xong, Xong, lần này thực, xong rồi.
Bỗng nhiên có tiếng nổ long trời lỡ đất, đỉnh đầu có đá vụn và bụi rơi xuống. Các nàng không rõ ràng cho lắm, run rẩy càng lợi hại.
- Mị Nương, Thải Nhân.
Âm thanh già nua quen thuộc vang lên, các nàng ngẩng đầu lên, vệt nước mắt cùng bùn ô lộ ra ra hai gương mặt giống nhau như đúc, kinh hỉ nhìn lão gia trước mặt.
- Tham lão?
Hứa Tiên nói:
- Ngươi mau dẫn các nàng đi.
Nhân sâm tinh gật đầu, bắt lấy Mị Nương cùng Thải Nhân muốn độn thổ rời đi, vừa vào trong đất, ai cũng không bắt được bọn họ.
Lại nghe bên ngoài động có tiếng hét.
- Chạy đi đâu.
Hứa Tiên nhíu mày, đi vào thật nhanh, Tiểu Thiến thầm nghĩ tính sai, Không nghĩ tới Kim Lũ Pháp Vương lại ở gần như thế. Tiểu Thanh lại lộ ra thần sắc hưng phấn.