Phu tử tiên sinh trên bục giảng chẳng qua cũng chỉ tầm trên dưới bốn mươi tuổi, giảng Nho gia đệ nhất Kinh điển "Luận ngữ". Quyển sách này mặc dù là quan trọng trong Nho gia, nhưng những người đang ngồi đây không phải được học từ bé, gọi một người tùy ý đứng lên cũng có thể chỉ ra chỗ sai.
Nhưng không hổ là tiên sinh dạy học quan học trung học, nếu như lúc đầu còn có khinh thường, theo nhưng lời giảng giải trầm bổng, đủ loại nghĩa lý tinh thâm của Nho gia cũng từ từ rõ ràng, mọi người nghe, quả thực có cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, hiểu được những đạo lỹ mà trước kia mình biết, quả thực không đáng giá chút nào.
Hứa Tiên cũng âm thầm cảm thán như vậy, mặc dù là cổ đại, nhưng tài nghệ giáo dục này cũng lại không hề kém, nếu nói về nho học thì những giáo sư chuyên gia kiếp trước cũng chỉ có thể bái tiên sinh đang đứng trên bục kia làm sư phụ.
Kiếp trước vô số người bàn về Nho gia, Lỗ gia, nhưng phần lớn ngay cả "Luận ngữ" cũng chỉ đọc qua một lần, đừng nói dến bậc nắm giữ nho gia tinh thâm kinh điển. Nhưng trên đời này giả nho toan nho quá nhiều, đến triều Thanh, lại là một đám cẩu nho, nghĩa lý chân chính của Nho gia cũng đã sớm không còn sót lại chút gì rồi. Nên mới khó tránh khỏi thuyết pháp "ăn thịt người" của Lỗ Tấn.
Mặc dù là dù thân là xuyên việt giả, không thể nào hoàn toàn đồng ý cách nhìn nhận của cổ nhân, nhưng lại làm cho Hứa Tiên thu lại lòng coi thường, chân chính coi trọng mấy học vấn này. Không phải là vì công danh, là vì mấy đạo lý nhân nghĩa này hợp ý của hắn mà thôi.
Sau khi nghe xong một bài học, Hứa Tiên có chút cảm giác ý do vị tẫn, thầm than nếu như kiếp trước thày cô giáo đều như vậy, thì còn lo lắng cái gì vấn đề giáo dục, nhưng nghĩ lại, học viện Cận Thiên này chẳng khác gì là tụ điểm của một châu, một năm cũng chỉ dạy mấy chục người này, vậy thì muốn danh sư cũng khó khăn gì?
Đúng lúc Hứa Tiên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, một thanh âm nói:
- Hứa huynh, xin dừng bước.
Hứa Tiên quay đầu lại chỉ thấy một thanh niên nho nhã đang khoát tay với mình, hôm qua mặc dù thoáng gặp qua trên bàn rượu, nhưng Hứa Tiên cũng chỉ lo ăn uống không để trong lòng, không khỏi buồn bực nói:
- Ngươi là?
Trong lòng Hạ Tử Kỳ có chút không vui, nhưng vẫn cười nói như cũ nói:
- Hạ Tử Kỳ.
Hứa Tiên chắp tay coi như chào, nói thẳng:
- Hạ huynh, không biết có gì chỉ giáo.
- Hứa Tiên, đây là con trai của Thông phán phủ Hàng Châu đấy!
Vương An ở một bên nhắc nhở.
- Hạ Thông phán chính là gia phụ, nhưng Hứa huynh gọi ta là Tử Kỳ là được rồi.
Hạ Tử Kỳ kính cẩn như cũ, nhưng trong mắt cũng là không che dấu ý đắc ý.
Hứa Tiên sững sờ nói:
- Tử Kỳ à, chuyện gì, nói nhanh lên, ta còn đang vội đi ăn cơm!
- Hứa huynh dừng bước, đây chính là tiểu lễ, kinh xin Hứa huynh lại suy nghĩ một chút.
Hạ Tử Kỳ nói xong moi từ trong ngực áo ra một tờ giấy.
Hứa Tiên nhìn thấy chính là một tờ ngân phiếu ba trăm lượng, không khỏi cảm thán cái gọi là giàu nghèo chênh lệch. Tỷ tỷ nuôi ta thành người, hao tốn mười mấy năm công sức sợ là cũng không tới con số này. Tên công tử bột nằm chỗ cũng có thể tùy ý lấy ra tiêu sài.
Không biết Hứa Tiên trong lòng cảm thán, Hạ Tử Kỳ còn tưởng rằng Hứa Tiên đang do dự, trong lòng càng thầm coi thường tức giận, khẽ cắn răng lấy ra thêm ngân phiếu hai trăm lượng. Năm trăm lượng bạc, ngay cả hắn cũng thấy đau lòng, nhưng vì tương lai sau này, còn phải hạ quyết tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT