Khi tà dương vuột tắt, cả khung trời nhuộm một màu đen huyền ảo, từng ánh đèn được bật lên thắp sáng những con đường phồn hoa, xe cộ chạy đông đúc trên sa lộ, xẹt qua như những tia lửa nhỏ. Hàn Ngân Hy đứng trên sân thượng của bệnh viện nhìn xuống, cô khẽ thở dài... Nếu bây giờ trở lại như lúc trước thì hiện tại cô đang đứng trên tầng cao của cao ốc chứ không phải ở này, cô nhớ ba cái màn hình ở văn phòng quá không biết đến khi nào mới mua được giống vậy nhỉ?
– Đau khổ đến mức định tự sát sao? Nếu muốn tôi có thể cho em cái chết nhân tạo chứ đừng nên nhảy trước bệnh viện của tôi, rất khó coi đó
Nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên phía sau, Hàn Ngân Hy quay đầu lại thì thấy Bạch Dật Trạch đang chậm rãi đi đến. Cô cười ngượng ngạo nhìn hắn:“ Anh nghĩ tôi là con người dễ sụp đổ đến thế sao Bạch viện trưởng? “
– Làm sao tôi biết được suy nghĩ của con người khi bên ngoài vốn đã khác bên trong còn khác hơn
– Anh cũng vui tính thật
– Đôi khi mở lòng với người khác là tự cho bản thân thêm con đường để lui... Đây chẳng phải là câu mà lúc trước em nói với tôi sao?
– Vậy sao? Chắc trí nhớ tôi giảm dần theo năm tháng rồi, não anh đúng là siêu thật cái gì cũng biết cũng ghi nhớ rõ ràng
– Tôi có thể coi đây là một câu khích lệ
Bạch Dật Trạch đi đến bên cạnh Hàn Ngân Hy, dựa lưng vào lan can, đưa mặt đối diện với cô rồi cười khẽ. Hàn Ngân Hy cũng cười lại, cô đưa mắt nhìn bầu trời xa xâm:“ Tối nay sao sáng thật “
Bạch Dật Trạch cúng ngẩng đầu lên nhìn rồi lại liếc mắt sang cô:“ Nếu muốn sau này mỗi khi trời đêm đẹp tôi lại đưa em đi ngắm chúng “
– Thế anh không làm việc nữa à? Ban đêm là lúc công việc ban ngày dồn dập vào lẫn cả những thứ cá nhân nữa
Hàn Ngân Hy đưa mắt nguy hiểm, cười yếu ớt nhìn Bạch Dật Trạch còn hắn chỉ đơn giản cười một bên đáp trả lại cô:“ Có kẻ đã nói cho em biết sao?”
– Chuyện anh gián tiếp gây hấn với một số bang Hắc đạo khác thì tôi không lầm lạ gì, chỉ cần đụng đến tôi và bạn tôi là được
– Vậy để anh suy nghĩ coi... Ư... Hay là thế này...
Hàn Ngân Hy tỏa vẻ mong chờ nhìn hắn, Bạch Dật Trạch đưa tay thật nhanh kéo lấy cánh tay yếu ớt khiến cô ngã mạnh vào người hắn, cô liền phản xạ mà né tránh. Bạc môi trong lúc hỗn lộn đã tìm chính xác vị trí, khẽ hôn xuống đôi môi phấn hồng mềm mại của ai kia. Bạch Trạch Trạch một tay kiềm chặt hai cánh tay đang bạo hành hắn, tay kia cố định phần gáy của cô. Bắt Hàn Ngân Hy phải tuân theo, thấy cô gặm chặt môi không có ý hợp tác, Bạch Dật Trạch liền cắn nhẹ vào đôi môi đang quyến rũ hắn khiến cô ăn đau mà hé miệng, hắn liền chớp lấy thời cơ tấn công, ra sức càng quét bên trong, hai chiếc lưỡi giao hòa với nhau... Nụ hôn thật lâu, thật sâu đến khi Hàn Ngân Hy cả người như nhũm ra, dựa vào người Bạch Dật Trạch mà đứng, hắn mới buông ra để lộ một đường chỉ bạc, ôm cô vào lòng rồi cười thật nham hiểm. Bạch Dật Trạch bế cô rời khỏi sân thượng, đi qua vài hành lang rồi đứng trước phòng khám của hắn, khẽ mở cửa rồi bước trong, trước mắt là một mảng tối đen như mực. Khóa cửa lại rồi lại đi tiếp đến phòng riêng mà bản thân hắn chuẩn bị cho mỗi lần nghiên cứu thuốc vì công việc nên đôi lúc rất bận không về nhà được thì ở đây điều chế tiếp. Khi bước vào nơi đó ngoài chuyện rất sáng ra thì mọi thứ khiến người khác phát run, các lọ thuốc, những chất hóa học với đủ màu sắc được sếp ngay ngắn trong tủ kính, trên kệ thì đầy các quyển sách, mọi dụng cụ thí nghiệm, đầy đủ cái bộ dao kéo khác nhau... Bạch Dật Trạch nhẹ nhàng đặt Hàn Ngân Hy xuống giường, rút ra cây kim tẩm thuốc mê từ trên tay cô xuống, dùng còng sắt cố định thật chặc hai tay lại trên đầu giường... Lấy ra một con dao phẫu thuật cại từng nút áo bung ra để lộ khuôn ngực gợi cảm với chiếc áo lót của từng đường ren đẹp đẽ nhưng nó nhanh chống bị con dao nhuốm máu của Bạch Dật Trạch phá hủy mà bay theo một đường cong tuyệt đẹp rồi áp xuống sàn... Con dao sắc bén của hắn khẽ kéo một đoạn từ xương sườn đi xuống đến thắt lưng rồi lật ngược nó lại kéo chiếc quần thung đến đầu gối thì sau vài giây cái quần ren siêu gợi cảm cùng chung số phận với cái áo. Góc nhìn thật hoàn mỹ, nghĩ ra cái gì đó, hắn liền đặt con dao xuống khay bên cạnh, cầm lấy cuộn băng keo đen. Rẹt!!! Quần áo của cô tan thành mảnh vụn... Két! Chiếc còng được tháo ra, thay vào đó hắn gấp hai chân người cô thành hình chữ M, dán chặc bằng băng keo, cố định mỗi tay cô vào đầu gối mỗi bên, hai bên đầu dây an toàn được lấy từ gầm giường lên, khóa chặc phần eo cô trên... Hắn đứng ngắm nhìn tác phẩm của mình rồi khẽ đưa mắt thâm túy nhìn nữ nhân trong lòng đang có giấu hiệu hồi tỉnh... Hàn Ngân Hy cảm thấy cả người khó cử động như có thứ gì đó buột chặc mình, khó chịu mở mắt thì thấy Bạch Dật Trạch đang từ ái nhìn cô, còn bản thân thì biến thành bộ dạng siêu xấu hổ này, nghiến chặt răng:“ Bạch Dật Trạch!!! Anh bị điên à mau cởi trói cho tôi, cái đồ bệnh hoạn “
– Phải, tôi bệnh hoạn như em thì em sẽ sớm được nếm trãi thôi
Hắn lấy ra một thùng lớn, bên trong chất đầy dụng cụ SM... Lấy hai cây dương vật giả đi đến bên cạnh Hàn Ngân Hy:“ Em thích loại có gai hay không gai? “
Hàn Ngân Hy trừng lớn mắt nhìn hắn:“ Không cái nào cả? Thả tôi ra “
– Vậy là cả hai luôn nhá!!!
Một ngón tay lã lướt trước miệng hoa huyệt, vào một chút thì ấn nhẹ khiến cô run rẩy, lắc mạnh người với ý định trốn tránh nhưng không thành công... Bạch Dật Trạch cong môi nhìn biểu cảm sợ hãi của cô:“ Không ngoan vậy phải phạt thêm “. Vừa dứt lời hắn liền cho thêm một ngón vào, ra vào thật nhanh mà còn liên tục làm cô bắt đầu thở dốc... Hắn hài lòng:“ Rất ngoan thưởng cho em thêm “. Ba ngón tay thon dài của hắn đang càng khuấy bên trong hoa huyệt của cô... Thấy cô đã đủ ẩm ướt, Bạch Dật Trạch thu tay về, những sợi tơ bạc đầy ám muội vướng đầy trên tay, hắn đưa lưỡi ra khẽ liếm:“ Rất ngọt, bảo bối em cũng nên niệm thử mùi vị của bản thân “
Hàn Ngân Hy mơ màng thấy Bạch Dật Trạch đưa tay vài miệng mình, cô cảm nhận được một mùi vị lạ lẫm lan trong khuôn miệng, hắn cúi người hôn cô một thật sâu... Ư... Đưa thẳng dương vật giả vào người cô... Chúng bắt đầu run run bên trong hoa nguyệt và cúc huyệt
– Tuyệt chứ bảo bối, bây giờ em ở đây chơi một lát. Anh đi làm cái này xong quay lại xóa tất cả chiến tích của hắn trên người em
Ư... A.. Á..
Bạch Dật Trạch đi đến tủ kính lấy ra lọ thuốc trong suốt óng ánh, nhiễu một ít vào ly rượu vang lắc thật đều, hắn vừa lắc vừa đưa mắt nhìn cô gái đang thở dốc.
– Ngoài anh ra, em không được để bộ dạng này cho ai thấy hết biết không?
=======
Cắt nhá ta để dành cho đoạn sau
Sau khi viết đến đây ta thấy mình thật biến thái @_@
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT