Mặt Chử Đồng sa sầm lại, cái miệng phải chế giễu: “Giản Trì Hoài, không có người nào như anh cả, lại đi xăm tên phụ nữ ngay ở đó, mất hết phong cách!”

Giản Trì Hoài cảm thấy cũng phải: “Nhưng xăm thì cũng xăm rồi, không xóa được.” Anh bước tới, bất ngờ bế Chử Đồng lên, đè cô xuống chiếc giường lớn bên cạnh. Anh hôn lên cánh môi cô, hết lần này tới lần khác vẽ ra hình dáng đôi môi ấy. Cơ thể Giản Trì Hoài rất nóng. Lớp vải mỏng manh Chử Đồng mặc trên người hoàn toàn không thể ngăn trở nguồn nhiệt này. Ở trong tay anh, cô luôn không chống nổi quá hai, ba chiêu là đã ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng.

Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng, để cô vuốt một đường từ cơ bụng đi xuống, Chử Đồng lại cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Cô vùi mặt vào trong ga giường: “Giản Trì Hoài, anh cũng không sợ em bị ám ảnh tâm lý à?”

“Ám ảnh gì?” Giản Trì Hoài hôn lên xương quai xanh của cô, lưu luyến không rời, thanh âm cũng trở nên mơ hồ.

“Ở chỗ đó anh xăm tên đàn bà, vậy sau này em nhìn thấy, em...”

“Em từng nhìn chưa?” Giản Trì Hoài đột ngột ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô, trong miệng bỗng bật ra một ngữ điệu dài miên man: “À... Anh quên mất, lúc ấy em còn từng chụp trộm, chưa biết chừng còn cùng người khác nghiên cứu rồi ấy chứ?”

“Em không có.”

Giản Trì Hoài giữ chặt tay cô, đè hai cánh tay sang bên hai người. Anh dùng sức cắn lên bờ môi Chử Đồng: “Chủ đề này lát nữa chúng ta bàn tiếp. Mấy ngày không động chạm vào em rồi, em thật sự không nhớ sao?”

Hô hấp của Chử Đồng trở nên dồn dập. Anh cắn khóe miệng cô còn chưa buông ra. Sự kích động và hưng phấn lấp đầy tứ chi như sắp nhấn chìm lý trí của cô: “Ừm.”

“Dễ nghe thật.” Môi Giản Trì Hoài di chuyển tới vành tai cô nhưng không vội hôn ngay. Chử Đồng cảm thấy toàn thân như nổi hết da gà lên...

Cô tựa như đang nằm giữa một đám mây, không thể lật người mà cũng không dám lật, tầng mây thưa thớt, cơ thể nhanh chóng rơi xuống, vậy mà cô không nắm được bất kỳ thứ gì có thể khiến cô rơi chậm lại. Cô không biết bản thân mình có hét thành tiếng hay không. Tóm lại, khi bình tĩnh trở lại, cô đã cổ họng đã đau rát. Giản Trì Hoài cắn mạnh vào bả vai cô. Chử Đồng á lên một tiếng, giơ tay ôm chặt vai: “Sao anh thích cắn người như vậy?”

“Anh sợ em chưa tỉnh táo lại được.”

Chử Đồng đưa tay ôm mặt, giấu kín biểu cảm của mình dưới lòng bàn tay: “Giản Trì Hoài, phải biết làm gương ọi người, hiểu không, đừng dạy hư trẻ con.”

“Trẻ ngoan mà còn lên giường với đàn ông.” Giản Trì Hoài ném lại một câu rồi đứng dậy đi tắm.

Chử Đồng nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, hoàn toàn không tìm ra được lời nào để phản kích. Cô ngây ra giây lát mới tự lẩm bẩm: “Đó cũng là do anh dụ dỗ em.”

Hai người tắm rửa qua, cả người khoan khoái, cơn gió lạnh của điều hòa thổi qua da thịt, cái lạnh thấm vào khiến người ta dễ chịu. Ở hông Giản Trì Hoài quấn một chiếc khăn tắm. Chử Đồng bò lên giường, người đàn ông vẫy tay với cô, tỏ ý bảo cô nằm qua. Chử Đồng ngồi bên cạnh anh, Giản Trì Hoài giữ chặt hai vai cô để cô nằm lên bụng mình. Làn da dưới gò má hơi lạnh, thế mà gương mặt Chử Đồng lại nóng bừng.

Lòng bàn tay anh sờ vào cổ cô, tay kia cởi nút thắt của chiếc khăn tắm ra. Bên trong Giản Trì Hoài không mặc gì cả. Anh xoay mặt Chử Đồng lại: “Em xem đi, rốt cuộc hình xăm của tôi là gì.”

Mặt cô bị xoay lại, thứ đầu tiên đập vào mặt dĩ nhiên không phải hình xăm. Chử Đồng giằng ra khỏi tay anh, ngồi dậy, mặt đỏ bừng bừng: “Giản Trì Hoài, anh anh anh...”

“Vờ vịt gì chứ, sờ cũng sờ rồi.” Giản Trì Hoài ngồi dậy, nhìn cô cười mà như không cười. Chử Đồng cảm thấy cũng phải bèn thẳng thừng quấn chặt chiếc áo tắm trên người lại, bò rạp xuống, ghé sát vào nhìn phần bụng của anh.

Cô nghiên cứu tỉ mỉ nhưng dù có nhìn kiểu gì vẫn không thể nhận ra đó là chữ gì. “Giản Trì Hoài, hay là anh tự nói đi.”

“Thật sự không nhìn ra sao?”

“Có phải là chữ 'Duy' trong Giang Ý Duy không?” Chử Đồng quan sát trái phải.

Giản Trì Hoài suýt nữa thì phun ra máu. Anh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường. Chử Đồng cười gượng: “Chưa biết chừng ban đầu anh thừa nhận Giang Ý Duy, sau đó xăm hình này lên người. Về sau cảm thấy không thích hợp, hình xăm lại chẳng xóa đi được, mọi chuyện đều có khả năng mà.”

“Chử Đồng.” Giản Trì Hoài bất ngờ gọi tên cô, bàn tay hướng về phía gáy cô, kéo cô sát gần mình: “Đàn ông trong nhà họ Giản chưa từng có ai ly hôn...”

Chử Đồng nín thở quan sát. Trọng điểm tới rồi, cô co rụt vai lại, Giản Trì Hoài chỉ ngón tay về phía bụng mình: “Sau khi đăng ký kết hôn xong thì bắt buộc phải khắc tên một nửa của mình ở chỗ này, anh cũng không phải ngoại lệ.”

Thế... Thế này là ý gì? Chử Đồng hoàn toàn ngây ngốc. Cô tròn mắt, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình với vẻ khó tin: “Ý anh... đây là tên em?”

“Sao, trông em chẳng hứng thú chút nào.”

Chử Đồng cảm thấy cái tát đó của Lữ Giai nên chuyển tới lúc này mới phải. Cô bĩu môi, một lần nữa nhìn về phía hình xăm: “Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống tên em mà.”

“Không có văn hóa đúng là đáng sợ. Anh chưa đến mức xăm một chữ thật rõ ràng lên đây. Chữ 'Đồng' theo kiểu chữ kim văn* có quá nhiều nét. Đáng nhẽ bố mẹ em nên đặt tên em là Chử Nhị.”

~*Kim vănhay còn gọi là minh văn hay chung đỉnh văn, là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng, là sự kế thừa của, xuất hiện cuối đời, thịnh hành vào đời. Nội dung thường liên quan mật thiết đến cuộc sống đương thời, đặc biệt là cuộc sống của tầng lớp thống trị, như việc tế lễ, sắc lệnh, việc chiến tranh, săn bắn... Từ trở về sau, kim văn được sử dụng rộng rãi. Theo thống kê, người ta tìm được 3005 chữ kim văn, đã đọc được 1804 chữ, nhiều hơn một chút. Do thời kì Thương Chu rất thịnh hành đồ đồng, mà trong đó chung (cái chuông) và đỉnh (cái vạc) là những nhạc khí, lễ khí tiêu biểu nên kim văn còn có tên gọi là chung đỉnh văn.

~Chử Đồng không khỏi nuốt nước bọt cái ực: “Kiểu chữ kim văn là gì vậy?”

“Tra baidu!” Giản Trì Hoài không còn đủ kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô nữa.

Chử Đồng nhìn anh, lại bò gần hơn chút nữa. Bị anh nhắc nhở như vậy, cô mới thật sự nhìn ra một chút hình dáng của chữ 'Đồng'. Cô sung sướng cười hớn hở: “Giản Trì Hoài, thật không ngờ đấy, anh lại chịu xăm hình ở nơi đó, thế chắc phải đau lắm? Chẹp chẹp, nhìn thế nào anh cũng đâu giống một người biết nghe lời.”

“Cái quy định này ghê lắm phải không?” Giản Trì Hoài cũng tự cười nhạo.

“Không ghê, em cảm thấy rất có ý nghĩa.” Chử Đồng vui không tả xiết. Bạn nghĩ mà xem, là phụ nữ ai chẳng có suy nghĩ giống cô, ai lại hy vọng người đàn ông của mình xăm tên người đàn bà khác ở nơi riêng tư? Trong khoảnh khắc cô bỗng cảm thấy câu không yêu của Giản Trì Hoài không còn quá ngược nữa. Chí ít thì một nơi mang tính tượng trưng như thế này đã bị cô chinh phục rồi. Cái quy định này của nhà họ Giản đúng là hay, đàn ông là phải trung trinh như vậy, hiểu không?

Giản Trì Hoài thấy cô cười một mình tới mức miệng sắp ngoác ra tận mang tai rồi, anh dựa người ra sau. Chử Đồng ngả lên người anh: “Có phải xăm xong rồi, ông nội còn phải kiểm tra không?”

“Cũng gần như vậy.”

“Hả?” Chử Đồng phì cười: “Buồn cười quá đi, ha ha ha, em sắp đau bụng chết luôn rồi.”

Giản Trì Hoài giơ tay sờ lên mặt cô: “Lúc đó khi tin tức vừa mới bị tung ra, ông nội còn nói: Con xem, cũng may ông bảo con xăm tên của con dâu nhà mình, nếu không đồn ra ngoài làm suy đồi thuần phong mỹ tục biết bao!”

“Ông nội nói chí phải, em rất tán đồng.”

Giản Trì Hoài cười khẽ: “Tán đồng cái đầu em ấy, ảnh đó chẳng phải do em chụp sao? Bản thân mình không nhìn ra thì thôi lại còn muốn đưa lên trang nhất.”

Chử Đồng áp mặt lên ngực Giản Trì Hoài: “Giản Trì Hoài, em từng chụp nhiều minh tinh như vậy, em thật sự đã nhìn thấu rất nhiều điều. Có những lúc tình cảm nói hết là hết, quy định không ly hôn này một khi bó buộc vào hai người vốn không có tình cảm có thực sự phù hợp không?”

“Chí ít thì có thể giữ vững hình tượng gia đình hòa thuận.” Giản Trì Hoài lãnh đạm đáp, rồi không muốn tiếp tục nói chủ đề này nữa: “Anh muốn uống rượu, em muốn không?”

“Còn uống? Ban nãy miệng anh toàn mùi rượu.”

Giản Trì Hoài ngồi dậy: “Mai chúng ta tới chỗ ông nội đi, bố mẹ cũng qua đó.”

Ông nội nhà họ Giản không hề sống cùng hai ông bà Giản. Ông nội và bà nội sống trong một căn biệt thự ở lưng chừng núi, có một bác sỹ từ thời trẻ đã cùng với một đám người giúp việc lâu năm tới định cư dài ở đó.

Ngày hôm sau, Giản Trì Hoài và Chử Đồng đi thẳng tới đó chứ không về nhà họ Giản đón Giản Lệ Đề nữa. Tới nơi, hai ông bà Giản và Giản Lệ Đề đều đang ngồi trong phòng khách. Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài nghiêng người đi vào, lần lượt chào hỏi: “Con chào ông nội, con chào bà nội, chào bố mẹ! Bọn con tới rồi!”

“Hình như Đồng Đồng mập hơn hồi mới cưới đấy, có phải có tin vui rồi không?” Bà nội đẩy cao chiếc kính trên sống mũi lên.

Chử Đồng nghe thấy vậy, sống lưng lạnh toát. Tưởng Linh Thục đánh mắt về phía bà nội: “Mẹ, mập đâu mà mập, chẳng phải Chử Đồng trước nay vẫn thế sao? Gầy như khỉ đọt ấy!”

“Lúc con còn trẻ mới giống khỉ ấy.” Bà nội cứ thích đấu khẩu với Tưởng Linh Thục: “Đồng Đồng xinh xắn hơn khỉ nhiều.”

Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng cùng ngồi xuống sofa. Mấy người trò chuyện rôm rả. Giản Trì Hoài bỗng nhiên giữ chặt mu bàn tay Chử Đồng, lấy ngón tay vân vê lên đó mấy cái: “Ông nội, Chử Đồng có một vấn đề vô cùng khó hiểu. Hay là để ông giải thích cho cô ấy nghe.”

“Vấn đề gì vậy?” Ông nội cười tít mắt.

“Cô ấy hỏi con cô ấy chỗ nào cũng không xứng với con nhưng vì sao con phải lấy cô ấy.”

Da đầu Chử Đồng căng ra, cảm thấy nhận từng đôi mắt đang bắn về phía mình, nhất là Giản Lệ Đề, đây cũng là vấn đề lâu nay nó không hiểu. Cả một phòng khách rộng lớn, không khí bỗng nhiên lắng lại giây lát. Ở đây không có chỗ cho ông Giản chen vào. Ông nội khóe môi hơi cứng đờ, lẳng lặng trừng mắt với Giản Trì Hoài. Người đàn ông làm như không nhìn thấy, quay đầu đi. Ban đầu anh lấy Chử Đồng, phần lớn cũng vì ông nội khăng khăng, nan đề này nên để ông giải đáp.

“Đồng Đồng, con cảm thấy mình có chỗ nào không xứng với Trì Hoài?”

Chử Đồng ngồi ngay ngắn: “Dẫu sao thì hai gia đình cũng chênh lệch nhau nhiều như vậy, mà con và anh ấy lúc trước cũng không có nền tảng tình cảm.”

Ông nội gõ gõ từng cái một xuống đầu gối, trầm ngâm chốc lát. Chử Đồng tưởng ông đang do dự xem có nên nói với mình hay không. Không ngờ, ông đang khởi động lại bộ nhớ. Khóe môi Giản Trì Hoài hơi cong lên. Cũng làm khó ột người ở độ tuổi như ông, vẫn còn phải rèn luyện trí nhớ.

Câu hỏi này đối với mấy người còn lại hình như có chút nặng nề. Hai ông bà Giản đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng giấu kín như bưng.

Ông nội khẽ ho một tiếng: “Đồng Đồng à, con còn nhớ lúc con lên năm ba đại học không? Con thường thích làm những việc gì?”

“Năm thứ ba?” Chử Đồng không biết ông nội vì sao lại đột ngột hỏi như vậy: “Thì đi học thôi ạ, cũng không có niềm đam mê gì đặc biệt, sau đó con còn làm thêm quản thư trong thư viện nữa.”

Mắt ông nội bỗng sáng rực lên: “Thì ra con vẫn còn nhớ.”

Giản Trì Hoài khẽ lướt ngón cái qua đầu mày, nhìn ông nội chăm chú. Ông nội bắt đầu sắp xếp từ ngữ: “Năm thứ ba con học đại học, ông từng tới trường con thỉnh giảng, sau đó còn tới thư viện một chuyến. Ông đã hỏi một trong số các quản thư: Có thể tìm giúp tôi cuốn “Sự giác ngộ của những sắp xếp” không? Về sau, cô thủ thư đó tìm mãi tìm mãi, cô ấy nói trong máy tính hiển thị là có quyển sách này nhưng là sách ít được mọi người quan tâm nên trước nay không có ai mượn, cũng không biết đã bị ai đó nhét vào một góc nào rồi. Ông nói với cô ấy: Quyển sách này tôi cũng tìm thấy ở bên ngoài. Cô bé ấy nghe xong cả buổi chiều đã tìm giúp ông, lật lên lật xuống. Ông cảm thấy một người trẻ tuổi được như vậy, con người chắc chắn là rất tốt. Đồng Đồng, con có biết ông đang nhắc tới ai không?”

Chử Đồng lại ngây người ra: “Lẽ nào... là con ạ?”

“Chính là con, có phải không còn ấn tượng nữa không?”

Lúc ở trong thư viện, Chử Đồng giúp người ta tìm sách là chuyện bình thường, làm sao cô có thể nhớ rõ một lần như vậy? Ông nội càng nói càng hăng: “Sau này, ông vô tình biết con đang làm việc ở Dịch Sưu, ông liền nói với Trì Hoài: Con mãi không chịu kết hôn thì ai nối dõi cho nhà họ Giản? Cũng coi như trùng hợp, chị con lúc đó... Thế nên, ông đã thẳng thừng nói với bố mẹ con, để con gả về nhà chúng ta. Đồng Đồng, con ấy à, đừng suy nghĩ quá nhiều. Con xứng với thằng cháu nội này của ông, dư thừa ấy chứ.”

Chử Đồng cảm thấy kiểu tình tiết này chỉ xảy ra trong phim truyền hình thôi. Cô nhìn Giản Trì Hoài ngồi bên: “Lúc trước anh cũng biết ư?”

“Bây giờ có phải em đã có lĩnh hội sâu sắc với từ 'ép hôn' này rồi không?”

Ông nội lau vầng trán: “Đồng Đồng, thằng nhóc Giản Trì Hoài này cũng chỉ là học hành giỏi giang một chút. Từ lúc đi học cho tới khi tốt nghiệp, chưa bao giờ tụt xuống thứ hai. Phòng sách trên gác của ông để toàn bằng khen của nó, để bà nội dẫn con đi xem. Lệ Đề, con cũng đi đi.”

“Ông nội, có phải con chưa từng thấy đâu.”

“Nhưng con thì ngược lại, điểm lúc nào cũng đội sổ. Con quên ông nội dặn con thế nào rồi sao? Mỗi lần tới nhà ông là lại phải lên nhìn một lần, mau lên!”

Giản Lệ Đề đứng dậy với vẻ không cam tâm tình nguyện: “Ông thiên vị.”

Bà nội đưa hai người họ lên gác. Tới khi bóng ba người biến mất khỏi cầu thang, Giản Trì Hoài mới bật cười: “Ông nội, ông không đi làm người sáng tác chuyện, quả thật là đáng tiếc.”

“Con còn nói nữa, ban nãy suýt nữa thì ông không bịa nổi, cũng may nó nói nó từng làm quản thư trong thư viện. Nơi ấy mỗi ngày có bao nhiêu người ra vào mượn sách như thế, chắc là nó cũng không ấn tượng quá sâu sắc với ai.”

“Chử Đồng không quá tinh ranh, nói vậy đủ để khiến cô ấy tin tưởng rồi.”

Ông nội đánh mắt về phía cháu nội mình: “Thế trong mắt con, người nào tinh ranh?”

Giản Trì Hoài phì cười: “Quả thật là không có!”

“Thằng ranh này!”

Trên đường trở về, Chử Đồng chắp hai tay trước ngực, Giản Trì Hoài lái xe một tay. Trông thấy điệu bộ đó của cô, không khỏi trêu chọc: “Cầu nguyện gì thế?”

“Em cảm thấy không thể tin nổi mà. Giản Trì Hoài, anh bảo thế này có giống như đang đóng phim thần tượng không?”

Khóe môi Giản Trì Hoài hơi rướn lên, Chử Đồng gài mái tóc dài ra sau tai: “Hôm nay em thấy tâm trạng của Lệ Đề rất tốt. Tin tức của Hồng Khánh Sâm cũng tung ra rồi, nghe nói là bị liệt hoàn toàn một tay.”

“Sao lại liệt vậy?”

“Nói là bị bồn hoa rơi trúng.” Chử Đồng tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Giản Trì Hoài, thấy anh tỏ ra vô cảm, không có một chút khác thường nào. “Đúng là đáng đời.”

“Ừm.” Giản Trì Hoài khẽ đáp một tiếng, vốn không muốn tiếp tục xoay quanh chủ đề này.

Còn đối với Giang Ý Duy mà nói, cô ấy cũng đã nhận một bài học không hề nhỏ. Một loạt các quảng cáo bị rút, mấy chương trình văn nghệ cũng đột xuất đổi người. Lần này cô ấy hại Giản Lệ Đề sa vào miệng cọp, suýt nữa thì gây ra họa lớn, cho dù Giản Lệ Đề có cầu xin thì Giản Trì Hoài cũng không dễ dàng bỏ qua.

Hồng Khánh Sâm đã xảy ra chuyện, đám người trong buổi tiệc tối đó không ai thoát nạn, ngay cả một người anh dưới trướng của Ân Thiếu Trình cũng đứng trước sóng gió bị phá hợp đồng. Con người Giản Trì Hoài là vậy, ai động vào bảo bối của anh, anh sẽ như phát điên vậy, gặp người nào là cắn người đó. Mà anh cũng có đầy đủ thực lực này, khiến bạn nếm trải khổ đau mà vẫn không dám kêu.

Dĩ nhiên Ân Thiếu Trình có thể đoán ra trong chuyện này có bàn tay của Giản Trì Hoài, chỉ có điều anh ta không thể trở mặt với Giản Trì Hoài, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hôm nay công việc của Chử Đồng tương đối nhẹ nhàng. Cô hẹn gặp một ngôi sao nhỏ để phỏng vấn. Cô tới đó theo đúng giờ hẹn, phải khoảng nửa tiếng sau ngôi sao ấy mới đủng đỉnh đi tới.

“Xin lỗi nhé, đột xuất có chút việc, để cô đợi lâu rồi.”

Chử Đồng mỉm cười lắc đầu: “Không sao, tôi cũng vừa tới chưa lâu. Cô muốn uống gì?”

“Nước hoa quả đi.”

“Được.” Chử Đồng giơ tay gọi nhân viên phục vụ.

Cô minh tinh châm một điếu thuốc: “Không ngại chứ?”

“Cứ tự nhiên.” Chử Đồng lấy bút ghi âm ra, đối phương liếc nhìn thẻ phóng viên của cô: “Người của Dịch Sưu? Người nhà rồi.”

“Sao lại nói vậy?”

Cô ta nở nụ cười diễm lệ. Trong showbiz thứ không thiếu nhất chính là người đẹp. Cô ta cắn điếu thuốc lá dài và mảnh, giơ tay tắt bút ghi âm của Chử Đồng đi: “Tôi vào trong showbiz, chính ông chủ của Dịch Sưu từng bước dìu dắt tôi tới ngày hôm nay. Cô nói xem, có được coi là người nhà không?”

“Cô từng gặp ông chủ của chúng tôi ư?”

Cô ta rít mạnh một hơi, ánh mắt mơ màng: “Dĩ nhiên là từng gặp, Dịch Sưu đã lăng xê không ít người mà.”

“Cũng phải, Dịch Sưu không chỉ mạnh về mảng tin tức mà đào tạo ngôi sao cũng là số một.”

“Chắc cô không lạ lẫm gì Giang Ý Duy chứ?” Cô ta kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, động tác thuần thục: “Chính vì cô ta được lên giường với ông chủ của Dịch Sưu nên mới bò được tới ngày hôm nay.”

Chử Đồng không ngờ lại dây dưa sang chủ đề này. Cô ta thấy cô không nói gì, bèn tiếp lời: “Tôi cũng thế, chuyện này có gì phải kinh ngạc?”

Sắc mặt Chử Đồng hơi sa sầm lại. Với tư cách là một nhân viên dưới quyền của Dịch Sưu, trước giờ cô luôn ôm thái độ kính trọng đối với ông chủ của mình, thậm chí có thể coi như cung phụng giống thánh thần. Hôm nay bị một minh tinh vạch trần như vậy, cô thật sự không nói ra được cảm giác của mình.

“Phải rồi, đám chó săn các cô chẳng phải thích nhất là tung mấy scandal của bọn tôi sao? Đối với cuộc sống riêng tư của ông chủ các người, có dám vạch trần không?”

“Cô Mã, chúng ta vẫn nên nói về cuộc phỏng vấn hôm nay là hơn.” Chử Đồng cảm thấy người này có bệnh, bình thường thì thích tạo scandal với mấy ngôi sao nam, giờ thì hay rồi, lại dám tiết lộ cuộc sống đời tư của bản thân ngay trước mặt phóng viên!

“Tôi nói cho cô biết một bí mật nhé. Ông chủ của Dịch Sưu đặt một căn phòng thường xuyên tại khách sạn Hồng Thành, cứ tới thứ sáu hàng tuần, anh ta lại gọi một ngôi sao tới phục vụ. Lượt của tôi vừa qua, không biết tuần này là ai đây.”

Chử Đồng nửa cười nửa không, nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Cũng chẳng biết anh ta đã đắc tội gì với cô mà lại bị cô bán đứng như vậy.”

Ngôi sao họ Mã hút nốt ngụm khói cuối cùng: “Anh ta nói với tôi lần sau không cần tới nữa? Anh ta tưởng mình là ai chứ? Hoàng đế cổ đại sao?”

“Cô Mã, nếu cô còn không phỏng vấn thì hôm nay tôi không kịp biên tập bản thảo đâu đấy.”

Xem ra cô minh tinh này căm hận ông chủ của Chử Đồng. Làm xong phỏng vấn, trước khi đi lại nói cho cô biết chuyện căn phòng ở khách sạn Hồng Thành. Chử Đồng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời đi. Bên cạnh có một cửa hàng bán đồ nhập khẩu, giá cả của mấy món đồ trong đó không hề rẻ, bình thường cô chỉ dám đứng ngắm từ xa mà thôi. Nghĩ bụng từ lúc cô và Giản Trì Hoài kết hôn tới nay, cô còn chưa động tay làm một bữa tối đàng hoàng bao giờ, mà Giản Trì Hoài lại kén chọn khoản ăn uống. Cô cắn chặt răng, xách túi vào mua đồ.

Tới khu thịt sống, cô lựa lần lượt từng thứ, thịt bò, thịt gà, hành tây... Khi tay vừa chạm vào một hộp xách bò, còn chưa kịp cầm vào tay thì đã bị đối phương giật mất. Chử Đồng ngẩng lên, nhìn thấy Ân Thiếu Trình đang tỏ ra nghiêm túc nhìn hạn sử dụng bên ngoài hộp. Cô đứng dậy đẩy xe định đi. Ân Thiếu Trình đuổi theo, ném thứ trong tay vào xe đẩy của cô. “Cô phóng viên nhỏ, cô có biết một hộp thịt bò ở đây bao nhiêu tiền không?”

“Siêu thị này do anh mở à? Cần anh lo sao?” Chử Đồng đi tới trước quầy rượu, định mua một chai rượu vang.

“Buổi tối Triệu Thanh Dương xuất hiện, cô đã theo dõi Hồng Khánh Sâm phải không?”

Chử Đồng cầm một chai rượu lên, hờ hững đáp: “Đúng thế.”

“Lẽ nào cô không nên cảm ơn tôi tử tế?” Ân Thiếu Trình chống một tay lên quầy hàng, nghiêng đầu nhìn cô.

Chử Đồng lấy bừa một chai rượu, bỏ vào xe: “Tôi đâu có nhờ vả anh, tự anh muốn nói cho tôi biết đấy chứ.”

Ân Thiếu Trình không tức giận mà bật cười. Anh ta liếc mắt nhìn thứ trong xe đẩy, giơ tay giữ mép xe: “Chắc là lương của chồng cô cũng không cao, tôi mời cô.”

“Cảm ơn ý tốt của cậu chủ Ân, không cần đâu.” Chử Đồng gạt tay anh ta ra, tới xếp hàng thanh toán. Ân Thiếu Trình đi theo phía sau cô. Khi tới lượt Chử Đồng thanh toán, anh ta bèn rút thẻ ra đưa cho người thu ngân: “Dùng của tôi.”

“Ai cần dùng chứ.” Chử Đồng đè cánh tay anh ta xuống: “Tự tôi có tiền.”

Người thu ngân hết nhìn cô lại nhìn anh ta rồi mỉm cười nói: “Hãy để đàn ông thể hiện sự ga lăng của mình đi ạ.” Dứt lời cô ta định lấy chiếc thẻ, Chử Đồng lấy thẻ lương của mình từ trong ví da ra: “Tôi và anh ta không thân, dùng của tôi.”

“Sao lại không thân chứ?” Ân Thiếu Trình chẳng biết từ lúc nào đã cầm thêm hai thứ đồ trong tay, cùng đưa qua, đó là một hộp bao cao su và khăn ướt. Cả hai thứ được để cạnh nhau, vừa liên tưởng đã đủ khiến người ta chịu không nổi. Chử Đồng giận dữ trừng mắt với anh ta, cô ném chiếc thẻ về phía người thu ngân: “Cô mà không quẹt là tôi không mua nữa đâu, khẩn trương lên!”

Người nhân viên thấy vậy, vội vàng quẹt thẻ.

Mua đồ xong đi ra ngoài, Ân Thiếu Trình và cô cùng xuống hầm để xe. Anh ta tìm được xe của mình trước, khi kéo cửa xe ra còn hét lên sau lưng Chử Đồng: “Này, trả tiền cho cô cũng không được. Nếu muốn kiếm nhiều tiền thì cố moi thêm mấy tin hot nữa ra.”

Đồ thần kinh! Chử Đồng rảo bước rời đi.

Ân Thiếu Trình ngồi trong xe, ngòi nổ này anh ta đã chôn giúp cô rồi. Ông chủ đứng sau lưng Dịch Sưu, ngoại trừ một số người có quan hệ tốt trong ngành này ra, những người xung quanh chỉ hiểu biết lơ mơ. Anh ta không tin, một tin tức như ông chủ của mình đặt phòng với minh tinh lại không hấp dẫn được Chử Đồng. Nếu để anh ta đích thân nói với Chử Đồng thân phận thực sự của Giản Trì Hoài thì chẳng còn gì thú vị. Đã chơi thì phải chơi lớn một chút. Ai bảo vợ chồng họ đều không phải người, người này độc ác hơn người kia, người này nham hiểm hơn người kia?

Chỉ có điều, thực sự đáng tiếc, sao Chử Đồng lại trở thành vợ của Giản Trì Hoài kia chứ?

Dịch Sưu.

Chử Đồng tách từng vụn bánh mỳ. Tần Tần ngồi đối diện có vẻ không mấy tập trung. Chử Đồng xem xong bản thảo, nhíu mày nói: “Tần Tần, bài này cậu liên tục viết nhầm, muốn bị ăn mắng té tát sao?”

“Hả? Có sao? Cậu sửa giúp tớ với.”

“Hồn vía cậu để đi đâu vậy, cẩn thận tổng biên tập lát nữa đánh cậu đó.” Chử Đồng bỏ bánh mỳ xuống, bắt đầu sửa bản thảo.

Tần Tần đi từ phía đối diện qua, kéo ghế ngồi bên cạnh cô: “Gần đây tớ đang bận rộn chuyện cưới xin.”

“Thế chẳng phải là chuyện tốt sao? Bố mẹ cậu đồng ý rồi à?”

“Thì chính là không đồng ý đó, kiên quyết bắt mua nhà mới được, nhưng mà khoản tiền phải trả đợt đầu còn thiếu năm vạn đồng, chỗ nào vay mượn được đã cố cả rồi.” Tần Tần nét mặt khổ não: “Chỗ nào biến được cho tớ ít tiền thì tốt quá.”

“Trong thẻ của tớ còn hơn một vạn, hay là cho cậu vay tạm?”

“Không đủ đâu, mấy hôm nay phải chuyển tiền luôn, nếu không chẳng còn cái giá trả góp nữa.” Tần Tần vẽ từng vòng tròn lên đầu gối. Thấy trong phòng làm việc không còn mấy người, cô ấy mới ghé sát bên tai Chử Đồng: “Đồng Đồng, có người muốn mua ảnh chính diện gương mặt ông chủ của chúng ta với giá cao, hay là chúng ta...”

“Cậu điên rồi à? Dám bán đứng cả ông chủ của mình.”

“Đây không gọi là bán đứng, chỉ là tiết lộ gương mặt thật của anh ta thôi. Có biết bao nhiêu người tò mò, tớ đâu có chụp đời sống riêng tư.” Tần Tần đau đầu day day thái dương: “Nếu có thể làm được thì khoản tiền đợt đầu của tớ không cần lo rồi.”

“Thế cậu biết hành tung của anh ta?”

“Chính vì không biết tớ mới đau đầu đây.”

Chử Đồng gõ lên bàn phím: “Tần Tần, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đó. Một khi để lãnh đạo biết được chuyện này thì chúng ta không chỉ đơn giản là bị đuổi việc thôi đâu.”

“Không đâu, sao khi giao ảnh, tiền trao cháo múc. Với lại là bạn của tớ cần, cô ấy không bán đứng tớ đâu.”

Chử Đồng cứ cảm thấy không yên tâm: “Vì năm vạn đồng, có đáng không?”

“Cậu không hiểu nó có ý nghĩa gì với tớ đâu. Đồng Đồng à, năm vạn đồng đổi lại cơ hội được ở bên người mình yêu trọn đời đấy, cậu bảo có đáng không?”

Chử Đồng bị hỏi đến cứng miệng, á khẩu không nói được câu nào. Cô chưa bao giờ phải nỗ lực hết sức như vậy thế nên vốn không thể thấu hiểu. Tần Tần dựa đầu lên vai cô: “Chúng ta vào Dịch Sưu gần như cùng một lúc, lúc làm việc lại là cặp đôi hoàn hảo. Chúng ta từng săn đón bao nhiêu tin tức như thế, trái tim tớ sớm đã tê dại rồi. Chỉ chụp một bức ảnh chính diện của sếp thôi mà, kế hoạch này chỉ có hai chúng ta biết thôi.”

“Nếu cậu kiên quyết thì chắc chắn tớ sẽ giúp cậu.” Chử Đồng nhớ tới lời của cô minh tinh họ Mã kia: “Tới lúc đó, tớ cùng đi với cậu, thêm người cũng tiện hỗ trợ.”

Lúc chụp ảnh Triệu Thanh Dương và Hồng Khánh Sâm, Tần Tần cũng vì nghĩa quên mình giúp đỡ cô, những chuyện này Chử Đồng nhớ rõ cả.

Ngày thứ sáu ấy, Chử Đồng dậy từ rất sớm, ngồi trên bệ cửa sổ thu dọn đồ đạc. Giản Trì Hoài còn chưa tỉnh ngủ, cánh tay và đôi chân dài đều hở ra ngoài lớp chăn mỏng. Người đàn ông khi say ngủ, những đường nét sắc sảo cũng mềm mại hơn, hòa cùng hơi thở lúc nặng lúc nhẹ. Chử Đồng đi tới trước giường, bất giác cúi xuống.

Lông mày đen rậm bị những lọn tóc lòa xòa trước trán che mất, mi mắt vừa dài vừa dày, sống mũi cao thẳng khiến cho gương mặt anh thêm nổi bật. Chử Đồng ngắm đến si mê, vô thức ghé môi hôn lên môi anh. Giản Trì Hoài giật mình tỉnh giấc, còn tưởng người phụ nữ nào dám cưỡng hôn anh, tới tận khi mở mắt ra mới nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của vợ mình. Đúng, là thỏa mãn, anh cho là như vậy. Anh thẳng thừng giơ tay ôm lấy eo cô. Chử Đồng cười đùa dính sát mặt về phía anh: “Tối nay có thể em sẽ về rất muộn, anh ngủ trước đi.”

“Tối nay anh cũng có việc.”

Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh có việc gì?”

“Việc riêng.”

Xì! Chử Đồng đứng thẳng dậy, cảm thấy hôm nay ắt sẽ là một trận quyết chiến. Ông chủ phía sau có thể che giấu kín đáo như vậy, chắc là không thích tiết lộ thân thế của mình. Cô và Tần Tần chụp trộm đoán chắc lúc đó trên đầu không khác gì treo một quả bom.

Khách sạn Hồng Thành. Chử Đồng đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm. Tần Tần bên cạnh cũng ăn vận như 007 vậy. Hai người tới quầy lễ tân: “Chào cô, tôi muốn đặt phòng.”

“Chào chị, chị đợi một lát ạ.”

“Có thể tự chọn số phòng không?”

“Được ạ.”

Chử Đồng đẩy một chiếc chứng minh thư qua: “Tôi muốn phòng 1008.”

Nhân viên lễ tân quét một vòng trên máy tính: “Thành thật xin lỗi, phòng 1008 đã có khách rồi ạ.”

Quả nhiên! Chử Đồng bỗng dưng phấn khích, cuộn chặt tay lại: “Thế phòng 1012 thì sao?”

“Phiền chị đợi một lát.” Nhân viên phục vụ một lần nữa liếc nhìn xuống máy tính: “Phòng này được ạ.”

Tầng mười là tầng Hoàng kim của khách sạn Hồng Thành. Phòng 1012 vừa hay nằm đối diện với phòng 1008. Chử Đồng nghe thấy hai chữ 'được ạ', đôi mắt bỗng nheo lại thành một đường thẳng trong chốc lát: “Tốt, lấy phòng này.”

“Thưa chị, tiền đặt cọc tổng cộng là ba ngàn hai trăm tám mươi tám đồng.”

Hự, tay Chử Đồng run run, nhưng cũng đã chuẩn bị liều mình. Cô lấy chỗ tiền mặt đã rút sẵn từ trong túi ra, làm thủ tục xong xuôi rồi cùng Tần Tần lên gác. Chử Đồng vừa đi vừa hạ thấp giọng: “Sau khi vụ mua bán thành công, có thể yêu cầu thanh toán các phụ phí khác không?”

“Được được, đã nói là sẽ thanh toán mà. Không ngờ không phải chứng minh thư của cậu vẫn có thể đăng ký, tuyệt thật.”

“Phí lời, nếu không điều tra ngay ra tớ rồi.” Chử Đồng kéo thấp vành mũ xuống, cùng Tần Tần đi lên tầng 10. Tới phòng 1012, Chử Đồng giơ tay xem giờ: “Còn sớm, chắc là phòng đó vẫn còn trống.”

“Chúng ta mở hé một khe cửa, luân phiên trực.”

Chử Đồng cũng tán thành. Cô đi vào phòng, Tần Tần xông vào trong trước: “Ôi trời ơi, mấy ngàn quả là không lãng phí, cậu mau tới sờ cái giường này coi.”

Chử Đồng để túi xách qua một bên, chỉ giữ lại một khe cửa nhỏ xíu đủ để nhìn thấy bóng người đi qua đi lại bên ngoài. Cô hy vọng lời của cô minh tinh kia đáng tin cậy, nếu không thì... tiền phòng của cô!

Trong một quán bar cao cấp nào đó tại Tây Thành. Trong phòng chỉ có lác đác vài người, người đàn ông trung niên dẫn đầu để chải mái đầu vuốt keo đã lỗi thời, áo sơ mi giắt cốt vào trong quần, mắt dây xích vàng trên cổ tay rộng bằng một ngón tay: “Nào nào, Thiếu Trình, Trì Hoài. Hiếm có dịp tôi hẹn được hai cậu ra ngoài. Bây giờ là thiên hạ của thanh niên các cậu rồi. Giới showbiz này, quan trọng nhất là chơi đẹp, chú mong hai cậu có cơ hội trở thành anh em sinh tử, cạn ly!”

Giản Trì Hoài bê ly rượu lên. Ân Thiếu Trình ghé qua chạm cốc, nhân tiện khoác tay lên vai anh: “Giản Tứ ca, anh nói xem, anh đã chơi tôi ngoài sáng trong tối mấy lần rồi, nhưng Ân Thiếu Trình này có trả đũa lần nào không? Vì sao! Vì tôi muốn trở thành anh em với anh, người anh em hiểu không?”

Giản Trì Hoài lẳng lặng đẩy cánh tay anh ta ra, đôi mắt phượng hẹp dài liếc sang: “Tôi không có hứng thú với đàn ông.”

“Xem anh nói kìa, tôi cũng chỉ có hứng thú với đàn bà.” Ân Thiếu Trình uống cạn ly rượu: “Hôm nào có hàng ngon, chia sẻ tý nhá.”

“Giang Ý Duy, có muốn không?” Giản Trì Hoài cười khẩy, trong ánh mắt thấp thoảng một vẻ đùa cợt. Ân Thiếu Trình nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Giản Trì Hoài giơ ly rượu trong tay lên: “Có thêm một người anh em là chuyện tốt, nào, cạn ly!”

Lúc ấy sắc mặt Ân Thiếu Trình mới dịu đi một chút. Anh ta nâng ly chạm khẽ một cái. Giản Trì Hoài nói lại tiếp một câu: “Vợ bạn không thể dây vào, Chử Đồng là vợ tôi, sau này cậu tránh xa cô ấy ra một chút.”

Ân Thiếu Trình sắp thổ huyết tới nơi nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ không biết gì: “Cô phóng viên nhỏ đó chính là vợ anh? Tôi còn đang định theo đuổi cô ấy chứ.”

“Bây giờ cậu biết rồi đấy, cậu không có cửa đâu.” Giản Trì Hoài tự túc uống rượu.

Ân Thiếu Trình nắm chặt ly rượu trong tay, cơn giận này bị nuốt sống sượng vào trong. “Hôm nay cùng anh ra ngoài uống rượu là bàn chuyện hợp tác. Gần đây có không ít gương mặt mới có tố chất tốt, các công ty giải trí hàng đầu đều đang tranh giành người...”

Khách sạn Hồng Thành.

Chử Đồng và Tần Tần trốn biệt không dám ra ngoài. Hai người họ thay phiên nhau trực trước cửa. Chử Đồng vừa ăn mỳ gói vừa hỏi: “Có động tĩnh không?”

“Không có, cậu yên tâm ăn đi, tớ nhìn rồi.”

Khoảng mười giờ tối, Chử Đồng dựa vào khung cửa, sắp ngủ gật tới nơi, bên ngoài có tiếng bước chân lọt vào tai. Cô bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thấy có mấy bóng người dừng lại trước cửa phòng đối diện, một người hình như lấy thẻ phòng ra quẹt, còn mấy cô gái dáng đẹp lần lượt đi vào. Có trò hay rồi! Tinh thần Chử Đồng rất phấn khởi, cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, vẫy tay với Tần Tần, chỉ còn đợi ông chủ lớn xuất hiện nữa thôi.

Lúc Giản Trì Hoài ngồi trên xe cũng sắp mười rưỡi rồi. Anh uống hơi nhiều một chút nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Anh rút di động từ trong túi ra gọi cho Chử Đồng. Cô gái nhỏ đầu kia vẫn còn đang nằm vùng, lúc nhận điện thoại cũng dè dặt, thận trọng: “Alô!”

“Về nhà chưa?”

“Chưa, chắc còn phải mấy tiếng nữa. Anh yên tâm, xong việc em lập tức về nhà.”

Giản Trì Hoài mở cửa sổ ra, tốc độ xe nhanh dần, gió đêm vun vút thổi vào mặt, cả người bồng bềnh dễ chịu. Anh nghe thấy Chử Đồng hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh thì sao? Về tới nhà chưa?”

Giản Trì Hoài khẽ cong môi: “Chưa, em cứ làm việc đi. Anh chơi một lúc sẽ về, cúp máy đây.”

Chử Đồng nghe thấy trong di động truyền tới tiếng tút tút, trong lòng cô lóe lên một cảm giác kỳ lạ. Giản Trì Hoài rất ít khi về muộn, sao hôm nay vẫn còn ở bên ngoài?

Bên này điện thoại vừa cúp, Giản Trì Hoài lại nhấc máy tiếp: “Alô, có việc gì?”

“Tứ ca, anh đang ở đâu ạ?”

“Uống rượu xong vừa ra ngoài.”

“Hẹn thêm lần nữa không?”

“Được, ở đâu?”

“Khách sạn Hồng Thành, chỗ cũ.”

Giản Trì Hoài ngồi ở ghế sau, người tài xế phía trước nhỏ giọng hỏi ý kiến: “Anh Giản, đi đâu ạ?”

“Khách sạn Hồng Thành.”

Thật ra mối quan hệ xung quanh của những người này như nhau cả thôi. Chưa bao giờ Giản Trì Hoài nói rằng anh là người không thích chơi bời. Chỉ là so với sự phóng đãng của những người khác, anh nắm bắt được chừng mực của mình. Tối nay về Chử Đồng cũng không có nhà, vậy thì chi bằng anh đi chơi cho thoải mái. Từ ngày kết hôn cho tới nay, rất hiếm hôm anh như thế này, nhưng những việc này đều không hại gì tới đại thể, chỉ cần không chạm tới giới hạn, chuyện gì cũng dễ nói.

Tới khách sạn Hồng Thành, bạn bè của Giản Trì Hoài đang ở đại sảnh đợi anh. Họ cũng đi tăng hai rồi, trên người nồng nặc mùi rượu. Đông Tử đi vào trong thang máy, Giản Trì Hoài tiện tay khép cửa lại: “Lần nào cũng chọn chỗ này, không sợ bị đám phóng viên để mắt à.”

“Đứa phóng viên nào dám chụp chúng ta? Chắc chán sống rồi.”

Cửa thang máy chẳng mấy chốc đã vang lên một tiếng 'ding'. Giản Trì Hoài và Đông Tử cùng đi ra ngoài. Đông Tử đã uống khá nhiều, nói cũng nhiều hơn: “Tứ ca, tôi nói cậu này, mấy hôm trước tôi nhìn trúng một cô minh tinh, hoàn toàn tự nhiên, chưa hề phẫu thuật...”

“Được rồi.” Giản Trì Hoài đi trước: “Lần trước cậu cũng nói như vậy, kết quả mang tới cho chúng tôi xem, có cô nào không phẫu thuật đâu? Chỉ còn đúng mấy sợi tóc trên đầu là của cô ta thôi, mù mắt!”

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa phòng 1008. Chử Đồng buồn ngủ sắp không trụ nổi nữa, gật gà gật gù, đầu đập mạnh về phía trước một cái, trán đụng vào cánh cửa, đau tới nỗi cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến. Cô ngước mắt nhìn về phía trước bỗng nhìn thấy bóng hai người đàn ông cao lớn đứng quay lưng về phía mình. Đôi mắt Chử Đồng sáng rực lên, kéo khe hẹp rộng thêm chút nữa. Cô quan sát tỉ mỉ, sao cứ cảm thấy bóng hình của một trong hai người quen quen?

Đang còn mải nghi ngờ thì một người đã mở cửa ra. Anh ta đẩy cánh cửa, tỏ ý mời người cao hơn một chút kia vào trước. Sau khi đối phương cất bước, anh ta mới vào theo. Chử Đồng không kịp nghĩ thêm, định đợi lúc họ đi ra để chụp một gương mặt rõ nét vốn dĩ là không thể. Cô bất thình lình mở tung cánh cửa, chạy như bay ra ngoài. Người đàn ông trong phòng không lập tức đóng cửa lại mà buông tay, để mặc cửa đó lùi về sau. Cánh cửa vẫn từ từ khép vào theo quán tính. Chử Đồng cắm những tấm thẻ đã chuẩn bị sẵn vào khe cửa. Sau khi cánh cửa khép vào không hề khóa lại, hai người trong phòng hoàn toàn không ngờ tới chuyện này. Chử Đồng nằm bò dưới đất, tim nhảy vọt lên tận cổ họng, chỉ sợ bị phát hiện. Giây lát sau, cô mới phấn khích vẫy tay với Tần Tần phía đối diện.

Tần Tần làm động tác ok, dè dặt đi tới, đưa máy ảnh cho Chử Đồng: “Hay là để tớ vào cho?”

“Người bất cẩn như cậu vào chẳng lẽ để người ta ném ra ngoài.” Chử Đồng đón lấy máy ảnh, không yên tâm bèn kiểm tra thêm lần nữa.

“Đồng Đồng, chuồn vào như vậy quá nguy hiểm, bên trong toàn là người thôi.”

“Nhưng chúng ta không nghĩ ra cách hay hơn đâu. Cậu canh trước cửa, nghe thấy tiếng tớ hét bên trong thì lập tức mở cửa ra, như vậy chúng ta mới có nhiều thời gian chạy trốn hơn, biết không?”

“Được, tớ hiểu rồi.”

Chử Đồng cầm máy ảnh, từ từ đẩy cửa ra. Không nhìn được tình hình bên trong, cô chỉ còn biết dựa vào may mắn. Lỡ như lúc này có người đứng sau cánh cửa thì công sức tối nay coi như đổ bể. Cô khom lưng, sau khi một người có thể chui vào, cô từ từ bò vào trong. Kết cấu của căn phòng này khác với phòng 1012, bên trong càng rộng rãi hơn. Đi trên hành lang cô cũng có thể nghe được tiếng cười đùa vọng ra, chỉ là nhất thời chưa nhìn được người.

Chử Đồng tiếp tục tiến lên, thanh âm mỗi lúc một rõ. Cô bò tới tủ rượu, vừa hay có thể lợi dụng lưng ghế sofa để che mình. Mùi thuốc lá ngập ngụa xộc vào mũi, cô cố nhịn sự khó chịu, hơi ngó đầu ra. Người bên trong đang nói chuyện, uống rượu, có một người đàn ông đứng chắn đúng tầm nhìn của Chử Đồng. Anh ta ôm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, bàn tay không ngừng sờ soạng phần lưng hở hang của cô ta.

“Da dẻ này, tôi đã nói là tự nhiên mà, anh còn không tin!”

Người còn lại rõ ràng chẳng màng tới anh ta, chắc là đang chìm đắm trong tửu sắc. Chử Đồng đợi cơ hội họ quay đầu lại, mặc dù không biết trong hai người này ai là ông chủ của Dịch Sưu nhưng kệ đi, cứ chụp đã rồi tính.

Cô một lần nữa thò đầu ra, người đàn ông đứng quay lưng bất ngờ ngồi xuống, cũng khiến cho người đối diện để lộ gương mặt thật. Chử Đồng nhất thời nhìn đến đờ đẫn, cô tròn xoe hai mắt, đáy mắt cay xè bởi khói thuốc. Cô cảm thấy mình nhìn nhầm mất rồi, nhưng người kia rõ ràng là Giản Trì Hoài, tay trái anh ôm một cô gái xinh đẹp, khêu gợi, cả người lại hơi ngả về bên phải. Một cô gái khác đang cầm chiếc bật lửa anh thường dùng, châm lửa cho anh. Chử Đồng nhìn kỹ thêm chút nữa, thấy hai người này vòng một đẫy đà. Mà một Giản Trì Hoài như thế này là hình ảnh Chử Đồng chưa bao giờ chứng kiến.

Anh vẫn tuấn tú như thế, dù người bên cạnh có diện mạo nổi trội, dáng người thu hút thì vẫn không thể vượt qua. Anh hơi nheo mắt lại, khoảnh khắc điếu thuốc được châm lên anh hít sâu một hơi, gò má hơi chìm đắm ở nơi trũng xuống. Tư thế ấy, ánh mắt ấy, quả thật là điên đảo chúng sinh. Nơi cổ họng Chử Đồng lăn nhẹ, dáng vẻ này của Giản Trì Hoài giống hệt những ngôi sao hạng B hay những người nổi tiếng trong giới showbiz mà cô vẫn chụp. Người phụ nữ bên tay trái cũng đang chìm trong sắc đẹp ấy, nhất thời không kìm được lòng mình, ghé mặt qua định hôn anh...

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play