Chử Đồng vẫn ngủ mê mệt, có vẻ như không ai có thể gọi được.
Trở về Bán Đảo Hào Môn, người giúp việc thấy Chử Đồng được bế vào phòng: “Cậu Giản, thiếu phu nhân sao thế ạ?”
“Không có gì, đi dạo mệt quá, ngủ thiếp đi thôi.”
Người Chử Đồng không quá nhiều thịt, lúc bế cô Giản Trì Hoài chẳng cảm thấy khó nhọc chút nào. Anh đi vào phòng, cẩn thận đặt cô xuống chiếc giường lớn. Giản Trì Hoài chống hai tay xuống hai bên người cô, cả thân trên trở thành một vòng tròn bao bọc vô hình, che kín phía trên Chử Đồng. Anh đưa tay gạt mấy lọn tóc vụn lòa xòa trước trán cô: “Tôi không tin không gọi được em dậy.”
Anh rút di động từ trong túi ra, nhanh chóng bật một đoạn nhạc giao hưởng. Giản Trì Hoài để di động kề sát tai Chử Đồng, đây vốn dĩ là một cách thức đặc biệt dành riêng cho những người mắc chứng tự kỷ. Ngón tay Giản Trì Hoài gõ nhẹ lên vỏ điện thoại. Thôi miên gì chứ, toàn là mấy trò lừa đảo. Còn cái gọi là thôi miên khiến người ta không tỉnh dậy lại càng không có căn cứ khoa học.
Hàng mi rậm dày của Chử Đồng giật giật, lồng ngực rõ ràng hơi ưỡn lên một chút, xem ra là sắp tỉnh rồi.
Bờ môi Giản Trì Hoài nhích tới bên tai cô, nhân lúc cô còn chưa mở mắt nói rành mạch từng chữ một: “Thôi miên thật sự gọi không dậy được sao? Tôi không tin, còn chuyện nào khiến tôi phải bó tay sao?”
Não bộ Chử Đồng đã nhận được thông tin này rồi. Tay giáo sư Giản này trước giờ rất tự phụ, tự khoe khoang không việc gì có thể làm khó anh, cô quyết phải vặt trụi bộ râu hùm của anh. Chử Đồng giả vờ ngủ, nhất định không mở mắt.
Đương nhiên Giản Trì Hoài biết là cô vờ vịt, một nụ cười đã tràn ra từ đôi mắt anh. Anh đặt di động lên tủ đầu giường, miệng tự lẩm bẩm: “Lẽ nào thật sự chỉ còn cách gọi bác sỹ tới đây mới được? Thế chẳng phải tiếng tăm một đời của mình sẽ tan thành mây khói sao?”
Chử Đồng suýt nữa không nhịn được cười, khóe môi run run nhưng vẫn tưởng mình đóng kịch giỏi lắm.
Lòng bàn tay Giản Trì Hoài lần mò về phía trán cô: “Sao lại đổ mồ hôi vậy, có phải nóng không?”
Chử Đồng nín thở, coi như mình vẫn còn ngủ. Giản Trì Hoài giơ tay kéo cô dậy, ôm ngồi trên đùi: “Cả người ra đầy mồ hôi thế này, nếu không đi tắm sẽ sinh bệnh mất.”
Đôi tay cô bất ngờ dựng đứng lên. Gì cơ? Câu này là ý gì?
Ngón tay Giản Trì Hoài bắt đầu cởi cúc áo của cô một cách linh hoạt. Cả người Chử Đồng cứng đờ. Cô nghĩ, lúc này cô nên lập tức mở mắt ra, cứ nói mình đã tỉnh rồi là được. Nhưng đã tới bước này, Giản Trì Hoài đâu có thuận theo cô: “Nếu em có tỉnh dậy, mở mắt ra lúc này, nhân tiện giúp tôi viết một bài báo quảng bá tuyên truyền, cứ nói giáo sư Giản kiến thức uyên bác, có thể phá giải những câu đố mà người thường không thể.”
Chử Đồng nghe tới đây liền quyết định lãng phí thời gian với anh tới cùng, cứ coi như là chiến đấu vì thể diện đi, bảo vệ địa vị của mình trong gia đình sau này. Huống hồ, huống hồ... nếu giáo sư Giản thực sự muốn làm gì đối với cô thì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Giản Trì Hoài bế cô vào phòng tắm, không bị ngăn cản, cởi quần áo cực kỳ thuận lợi, hai ba động tác là đã lột sạch sẽ. Anh với vòi hoa sen xuống, dội nước cho cô, gò má Chử Đồng không khác gì tôm luộc. Lòng bàn tay lướt qua mắt cá chân cô, cảm giác thanh mảnh, cũng chỉ bằng một nửa lòng bàn tay anh mà thôi. Da thịt vẫn như mọi khi anh tiếp xúc, mềm mại, trơn nhẵn, tựa như có thể ép ra nước.
Lòng bàn tay anh nắm chặt đôi chân nhỏ của cô, khi lướt tới đầu gối thì dừng lại, sau đó xoa bóp xung quanh, ngón tay cái ấn mạnh vào kheo chân cô, từng cái từng cái một, lực vừa đủ khiến cô khó mà chịu nổi nhưng chưa đến mức hét lên thất thanh.
Chử Đồng đã leo lên lưng hổ khó mà xuống được. Nếu đột ngột tỉnh lại, Giản Trì Hoài chắc chắn sẽ chê cười cô, nói cô giả vờ ngủ, chưa biết chừng còn cười cô tính háo sắc không thay đổi, còn đợi anh cởi quần áo cho cô.
Cô nhịn!
Tay của Giản Trì Hoài lại quay về nắm bắp chân cô, rồi bỗng nhiên giơ cao lên. Chử Đồng ngửa ra sau, chìm xuống bồn tắm, làm cô sợ tới nỗi tim đập thình thịch, thình thịch. Hơi nước xung quanh vì sự ám muội giờ phút này mà nóng rẫy, dính sát vào gương mặt, mỗi một lỗ chân lông đều đang kêu gào muốn được phóng thích. Cơ thể trống rỗng hết sức, dường như bị ném ra giữa biển khơi mênh mông, một cơn gió nhẹ cũng có thể đánh ngất cô.
Cô không nhìn được biểu cảm của anh, cũng không thể suy đoán, rốt cuộc Giản Trì Hoài đang tinh thần rối loạn hay vẫn nghiêm túc như bình thường?
Chử Đồng khống chế bản thân, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự run rẩy của mình. Giản Trì Hoài tắm qua cho cô, cũng không lau khô nước mà bọc thẳng khăn tắm rồi bế cô lên. Sau khi đặt cô xuống chiếc giường lớn, anh quay người đi tắm. Tới tận khi trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ồ ồ, Chử Đồng mới dám mở mắt ra.
Cô nhìn lại chính mình, chiếc khăn màu trắng sữa bọc kín cô lại như một chiếc bánh tẻ, khá giống một phi tần đợi thị tẩm*. Chẳng bao lâu sau, tiếng nước bên trong đã im bặt. Khi Giản Trì Hoài đi ra thấy Chử Đồng vẫn nằm im không nhúc nhích như lúc nãy.
*Ý chỉ việc nhà vua chọn một phi tần hay cung nữ nào để ngủ cùng.
Anh đi tới, lật tấm vải che đậy cuối cùng trên người cô. Hơi thở của Chử Đồng trở nên dồn dập, ánh mắt người đàn ông càng lúc càng tùy tiện. Anh cúi xuống, những giọt nước trên tóc còn chưa được lau khô, từng giọt, từng giọt rỏ xuống ngực Chử Đồng, mang lại sự kích thích kinh người. Ngón tay Giản Trì Hoài lần tìm về phía xương quai xanh của cô. Anh không phải Liễu Hạ Huệ, sở dĩ trước đây anh nhẫn nhịn không chạm vào Chử Đồng là vì trong lòng anh luôn có một suy nghĩ chưa tuyệt đối. Sự kết hợp của họ không liên quan tới tình yêu, Giản Trì Hoài nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày hai người chia tay, ai đi đường nấy.
Mà nói cho tới cùng, Chử Đồng cũng không nợ anh thứ gì, nếu trong lòng đã có chủ ý này thì Giản Trì Hoài sẽ không muốn cô. Hai chữ 'kích tình' quả thực không thể làm cái cớ để khiến ai lỡ dở. Nhưng hôm nay anh đã muốn cô thì sẽ không buông tay.
Một tiếng thở sát bên tai cô. Anh hôn một cách vụn vặt, nếu không có tiếng thở nặng nề ấy vọng vào tai, Chử Đồng thậm chí còn nghĩ rằng Giản Trì Hoài rất hững hờ, rằng trong mắt anh cô chẳng có chút hấp dẫn nào hết.
Cơ thể dần dần bung nở trong lòng bàn tay anh, hơi thở quyện cùng hơi thở, Chử Đồng càng lúc càng không kiểm soát được bản thân mình. Đã có mấy lần, anh vày vò cô đến đau đớn nhưng cô vẫn không thể hét ra. Cảm giác nóng bỏng, sung sướng, kích thích ấy bị đè nén trong một nơi nào đó của cơ thể, chỉ chờ phút giây xé tung, bùng nổ!
Ngón tay Giản Trì Hoài hết lần này tới lần khác đùa nghịch mái tóc dài của cô, thanh âm vừa dịu dàng vừa ngang ngược, mang theo một chút khàn khàn. Anh cắn tai cô, dùng sức thật mạnh. Khi rời ra, anh còn nói một câu bên tai cô: “Anh muốn em!”
Chỉ thì thầm ba chữ đã khiến trái tim Chử Đồng run lên. Khoảnh khắc đẹp nhất chỉ đến thế mà thôi, những tâm tình không thể kìm nén càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng mà...
Nỗi đau khi cơ thể bị xẻ làm đôi khiến cô sửng sốt. Chử Đồng cảm thấy cô không thể giả vờ tiếp được nữa, Giản Trì Hoài nhất định sẽ biết diễn xuất của cô cực tệ. Gương mặt cô vì nhẫn nhịn mà hơi nhíu lại, răng cắn chặt vào môi. Giản Trì Hoài cúi người hôn lên cánh môi cô, để cô không tiếp tục ngược đãi bản thân mình nữa.
Lúc này không phải Chử Đồng không muốn mở mắt mà vốn dĩ không mở được nữa. Khắp người cô khó chịu, bứt rứt. Thì ra có những chuyện hoàn toàn không đẹp như trong tưởng tượng.
Ngược lại, từ hơi thở của Giản Trì Hoài cô có thể phán đoán ra dường như anh càng lúc càng sung sướng, càng lúc càng dao động mạnh mẽ hơn. Rất lâu sau, Chử Đồng cảm thấy hình như cảm quan của mình có chút biến đổi, ngón tay cô tê rần, cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến cô muốn có được nhiều hơn.
Nhưng tới bước này, Giản Trì Hoài lại giống như cố tình, quyết không để cô được như ý nguyện. Anh mỉm cười, khóe mắt chân mày vì vui vẻ mà nhuốm một vẻ gợi cảm. Anh nắm bắt tiết tấu rất tốt, nhìn thấy Chử Đồng càng ngày càng khó mà chịu nổi, càng lúc càng mất hết kiểm soát...
Cuối cùng cô cũng không gắng gượng nổi nữa, chớp chớp mắt mấy cái, sau đó cố gắng mở mắt ra. Động tác đầu tiên sau đó của cô ngược lại nằm ngoài dự đoán của Giản Trì Hoài. Anh thấy cô đưa cánh tay ra quấn chặt lấy cổ anh, ý nghênh đón nồng nhiệt. Giản Trì Hoài hôn nhẹ lên má cô: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Gò má Chử Đồng bỗng chốc đỏ ửng. Động tác sau đó của anh quả nhiên đã khác trước. Cô há hốc miệng, cắn từng miếng lên bả vai anh.
Một lúc sau, Giản Trì Hoài xoa xoa vai nằm xuống bên cạnh, Chử Đồng cảm thấy mình đã cạn kiệt sức lực. Sau khi trầm luân qua đi, phải đối mặt với nhau thế nào, cô chưa từng có kinh nghiệm. Cô len lén kéo chiếc chăn bên cạnh lên, bọc khắp người, che kín mặt, chỉ hở đúng đôi mắt.
Giản Trì Hoài cảm thấy bộ dạng này của cô rất buồn cười, anh nghiêng người nhìn cô chăm chú: “Sau khi bị thôi miên có cảm giác gì?”
“Thì... thì ngủ thôi.”
“Thế em tỉnh lại kiểu gì vậy? Bị đánh thức bởi phương pháp trị liệu đặc biệt của anh à?”
Chử Đồng nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đau quá mới tỉnh.”
Giản Trì Hoài phì cười: “Bây giờ thì sao, còn đau không?”
“Đừng hỏi em mấy vấn đề này, da mặt em mỏng.” Chử Đồng nằm thụt xuống, Giản Trì Hoài tiện tay kéo eo cô tới bên mình: “Bây giờ em được như ý nguyện rồi, nói thử cảm giác sau khi làm xong đi.”
“Cái gì... Cái gì mà cảm giác sau khi làm xong?” Chử Đồng còn tưởng tai mình có vấn đề, người đàn ông này thật là...
Gương mặt tuấn tú của Giản Trì Hoài áp sát tới trước mặt cô: “Không có cảm giác?”
Cô kéo chăn che kín đầu, thanh âm mơ hồ: “Tốt tốt tốt, được rồi chứ?”
Anh cứ thế đi vào phòng tắm, mành rèm của ô cửa sổ sát sàn còn chưa hạ xuống. Chử Đồng cũng không chú ý tới phía đó. Cô đẩy chăn ra, nhìn trân trân lên trần nhà một lúc lâu, véo véo vào má mình có vẻ khó tin. Cô thật sự đã ăn giáo sư Giản rồi ư? Cảm giác mãnh liệt lưu lại trong cơ thể vẫn còn tới tận bây giờ, rõ ràng không phải mơ. Giản Trì Hoài nhìn thấy Chử Đồng đột ngột đứng bật dậy, vui sướng nhảy tưng tưng mấy cái, sau đó lắc lắc eo, quay người, bốn mắt nhìn nhau...
Á!!!
Chử Đồng hai tay ôm mặt, một lần nữa ngã phịch xuống giường. Anh anh anh anh... sao anh đi tắm mà không kéo rèm. Vậy màn ăn mừng ban nãy của cô há chẳng phải đã bị anh nhìn thấy rồi?
Giản Trì Hoài tắm xong đi ra, quấn một chiếc khăn tắm rộng rãi ngồi xuống mép giường. Tầm nhìn của Chử Đồng vừa hay dừng lại ở hông anh. Cô nghiêng người, thử do thám: “Giản Trì Hoài, có thể để em xem lại hình xăm của anh không?”
“Em định khớp nó với tên của người phụ nữ nào chứ gì?”
“Vậy rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?”
Giản Trì Hoài lau tóc, thần thái sảng khoái: “Không có hàm nghĩa gì.”
“Em không tin, nếu nó đã được xăm ở một nơi riêng tư như vậy, không thể nào lại không có ý nghĩa.”
“Anh thích tinh thần em rất tốt.” Giản Trì Hoài chống một tay bên cạnh người cô: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Em đâu có mệt.”
Anh khẽ cười thành tiếng: “Vậy tức là anh không được rồi.”
Ngày hôm sau.
Lúc Chử Đồng tỉnh lại, đầu óc choáng váng. Cô ngồi dậy, mệt mỏi tới mức buồn nôn. Chắc không có ai thê thảm hơn cô, cả đêm cô chẳng thể chợp mắt. Cô đã nói mà, giáo sư Giản là một người hùng hổ, hoàn toàn coi cô như trâu bò.
Sau khi Chử Đồng đứng dậy, nhìn thấy hai chân mình như đang đánh nhau, run lập cập không ngừng, không sao khép chặt lại được. Cô ngồi bệt xuống mép giường, đúng lúc Giản Trì Hoài đẩy cửa đi vào. Chử Đồng nắn bóp đôi chân mình, có chút oán trách: “Tối qua em là lần đầu tiên đấy.”
Giản Trì Hoài bước tới: “Anh biết!”
“Rốt cuộc anh đã làm mấy lần?”
“Chuyện này... không phải em nên tự nhớ sao?”
“Em không nhớ rõ.”
Giản Trì Hoài cười cô: “Thế tức là không ít.”
Chử Đồng không thể ung dung nói chuyện với anh về chủ đề này: “Hôm nay anh có tiết không?”
“Có, nhưng không đi.”
“Em... Em cũng xin nghỉ ở nhà.”
Giản Trì Hoài giơ tay khẽ vỗ lên đầu cô: “Xuống ăn cơm đi, anh về nhà một chuyến, tối đợi anh.”
Chử Đồng vỗ vỗ mặt mình, cực kỳ hận cái miệng này của cô, phản ứng quá nhanh. Những lúc thế này, cô phải e dè một chút chứ!
Giản Trì Hoài về nhà họ Giản. Bố mẹ đều ra ngoài cả, người làm thấy anh tới bèn vội vàng bước lên: “Cậu Giản!”
“Cô chủ đâu?”
“Cô ở trên gác, vẫn chưa xuống ạ.”
Giản Trì Hoài vô thức nhíu mày: “Buổi trưa đã ăn cơm chưa?”
Người làm lắc đầu, nét mặt khó xử: “Tôi có lên gọi mấy lần nhưng cô chủ ở lỳ trong phòng, vốn không để tâm.”
Giản Trì Hoài đáp một tiếng biết rồi sau đó đi lên tầng hai. Tới trước cửa phòng Giản Lệ Đề, cửa lại còn bị khóa trái. Anh gõ gõ: “Lệ Đề!”
Cửa nhanh chóng được mở ra, Giản Lệ Đề mặc quần áo ngủ đứng bên trong, cái bóng nhỏ xíu. Nó nghiêng người: “Anh!”
“Sao em không xuống ăn cơm?”
“Em nuốt không trôi.”
Giản Trì Hoài đi vào phòng, Giản Lệ Đề lại co người quay về phía cửa sổ, ôm một chiếc gối trong lòng, nhìn xuống dưới nhà. Nhìn thấy nó như vậy, Giản Trì Hoài đương nhiên sẽ đau lòng: “Hồng Khánh Sâm dám làm chuyện đó với em, anh sẽ khiến hắn mở to mắt nhìn xem mình chết kiểu gì.”
“Đừng.” Không ngờ Giản Lệ Đề nghe thấy lời này lại nắm chặt cổ tay Giản Trì Hoài: “Anh à, bỏ đi.”
“Bỏ đi?” Giản Trì Hoài nhướng mày, quan sát kỹ lưỡng gương mặt đang khiếp đảm, lo sợ trước mặt: “Lệ Đề, như vậy không giống người nhà họ Giản.”
“Như... Như thế chẳng phải rất tốt sao? Em đâu có bị thương tích gì. Anh à, anh đừng lo cho em. Nếu còn tìm hắn ta tính sổ, em lo hắn ta sẽ cắn bừa. Em chỉ muốn nhanh chóng quên chuyện này đi. Anh, đừng đi tìm hắn.” Giản Lệ Đề đẩy đẩy cánh tay anh: “Anh, chuyện em bị bắt đi mà đồn ra ngoài dẫu sao cũng không hay ho, em cũng không muốn bố mẹ lo lắng.”
Giản Trì Hoài nhìn thấy sự khẩn thiết trong ánh mắt nó, anh giơ tay kéo nó tới trước mặt mình: “Lệ Đề, còn nhớ lúc em học cấp ba không? Đại ca của bạn học là lưu manh, thấy em xinh xắn, muốn theo đuổi em, người ta còn chưa làm gì mà em đã ầm ĩ bắt anh tới đấm cho hắn một trận. Đó mới gọi là con gái của nhà họ Giản.”
Giản Lệ Đề cúi gằm, tâm tình phức tạp. Hai tay nó nắm chặt lấy cánh tay Giản Trì Hoài: “Anh, thôi, đừng truy cứu nữa!”
Giản Trì Hoài thấy tâm trạng nó có phần kích động, bèn vỗ vỗ lưng nó: “Được rồi, anh nghe em, anh sẽ không đi tìm hắn ta.” Anh ở lại nhà họ Giản với Giản Lệ Đề một buổi chiều. Trên đường về, xe dừng lại đợi đèn đỏ ở ngã tư đường. Đám đông rảo bước đi qua vạch trắng. Có một cô gái đẹp cao ráo mặc váy siêu ngắn, dường như đang vội, cô ta chạy rất nhanh, tà váy bay bay theo gió. Giản Trì Hoài trước giờ sức kiềm chế rất tốt, nhưng những hình ảnh tối qua chợt hiện lên, hệt như có một con ngựa hoang đang mặc sức phi nhanh trong cơ thể anh. Anh dần dần cảm thấy hô hấp gấp gáp, bèn đưa tay cởi bung chiếc cúc áo thứ hai trên cổ.
Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng đang ôm máy tính ngồi trên sofa lướt web. Cô mặc một bộ quần ngắn màu hồng, cổ áo hơi trễ, gáy còn dán mấy chiếc băng urgo hoạt hình dùng để che giấu 'bằng chứng phạm tội' mà Giản Trì Hoài để lại. Anh yên lặng bước tới, lấy từ trên đĩa hoa quả một quả cam, từ tốn vân vê trong lòng bàn tay: “Xem gì vậy?”
“Có xem gì đâu, đọc linh tinh.”
“Lên gác đi.”
Giản Trì Hoài cất bước trước, Chử Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, vô thức đỏ mặt: “Làm... Làm gì?”
“Thế em ở dưới này làm gì?”
Chử Đồng nuốt nước bọt: “Đợi ăn tối.”
“Giờ chưa tới lúc.” Ngón tay Giản Trì Hoài dừng lại trên cổ áo, lại linh hoạt cởi thêm mấy chiếc cúc. Cứ như vậy, xương quai xanh hai bên đã nhìn được rất rõ, khắc sâu trên làn da màu đồng, gợi cảm chết người. Chử Đồng nhìn chòng chọc, mặt đỏ gay: “Trời còn chưa tối mà.”
Nửa người trên của Giản Trì Hoài hơi cúi xuống, ghé sát trước mặt cô: “Chẳng phải muốn xem hình xăm của anh sao, lên gác, anh cho em xem.” Nói xong câu này, anh quay người tự đi lên trước.
Chử Đồng đảo mắt nhìn quanh ngó quất, xác nhận không có ai chú ý tới bên này, cô mới vứt máy tính lại đi theo.
Cô đẩy cửa phòng bước vào, bất thình lình bị ai đó ôm chặt lấy eo, đóng cửa lại rồi ép cô lên cánh cửa, Giản Trì Hoài nắm chặt tay cô: “Em muốn xem vậy sao?”
Tay cô bị anh bẻ quặt ra sau, cả người lại bị anh chèn ép không cựa quậy được, lòng bàn tay Chử Đồng chạm phải khóa thắt lưng của người đàn ông. Cô vội nắm chặt tay lại, rõ ràng là chạm phải một thứ lạnh lẽo, sao cô lại cảm thấy bỏng tay chứ? “Hình xăm của giáo sư Giản là một bí ẩn, đương nhiên em muốn xem.”
“Tối qua em không hề lén lút liếc nhìn nó?”
Chử Đồng cảm thấy còn tiếp tục đấu khẩu với anh, sớm muộn cũng phụt máu mũi: “Tối qua không bật đèn!”
“Vậy được, bây giờ anh sẽ để em được toại nguyện.” Giản Trì Hoài buông tay, chỉ có điều vẫn ép chặt sống lưng Chử Đồng. Cô quay lưng về phía anh, không nhìn thấy động tác của anh, chỉ mơ hồ nghe thấy những tiếng lạch cạch truyền tới. Ngay sau đó vang lên tiếng khóa thắt lưng va phải nền đất tới keng một cái. Giản Trì Hoài một lần nữa nắm lấy tay Chử Đồng, hướng về sau...
Cô xấu hổ siết chặt tay, dùng sức muốn rút tay về nhưng Giản Trì Hoài nhất quyết không cho. Anh xoay ngược vai Chử Đồng lại, để cô đối diện mình: “Nào, anh cho em xem.”
“Giản Trì Hoài, anh... anh đủ rồi đấy!”
Anh đè lên người, giơ ột chân của cô lên...
Ngày hôm sau.
Chử Đồng hai mắt thâm quầng ngồi trước máy tính, đồng nghiệp đối diện gọi cô ăn cơm, thấy cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “Này, tương tư ai đấy?”
Cô chột dạ, lập tức cãi lại: “Ai tương tư chứ?”
“Cả sáng cứ ngồi trước máy tính như suy tư chuyện gì, nghĩ đến đàn ông à?” Người đồng nghiệp cầm ví tiền đi tới bên cạnh cô: “Nào, đi ăn cơm!”
Chử Đồng cùng đồng nghiệp tới nhà ăn của công ty. Hôm nào không đi săn tin, họ đều ăn cơm ở đây. Hai người xếp hàng trước cửa. Khi sắp tới lượt Chử Đồng, cô bèn ngó đầu xem thức ăn: “Hôm nay khá quá nhỉ, còn có bít tết kìa.”
Người đồng nghiệp lấy thức ăn, chuẩn bị quẹt thẻ. Nhân viên phục vụ trẻ trung mỉm cười nói: “Hôm nay miễn phí tất cả.”
“Woa, còn có chuyện tốt thế này sao?”
Chử Đồng cũng sấn tới: “Hôm nay có chuyện vui sao?”
“Nghe nói là sếp dặn dò, hôm nay toàn bộ nhân viên được ăn thịt miễn phí.”
Chử Đồng cuống quýt chỉ vào mấy món: “Tôi lấy bít tết, ngao, vịt quay... cả pizza nữa.”
“Cậu đủ rồi đấy!” Người đồng nghiệp vỗ vỗ vai cô. Chử Đồng lấy thức ăn, không thể thỏa mãn hơn. Cô nào có thể ngờ, toàn thể nhân viên Dịch Sưu đều nhờ vào phúc của cô. Cô cho sếp ăn thịt, sếp lớn cũng cho các nhân viên dưới quyền thêm ít thịt.
Buổi chiều, Chử Đồng mang máy ảnh xuất phát. Có một nguồn tin họ đã theo dõi lâu lắm rồi, tới tận hôm nay mới có thể có đột phá.
Một bộ phim điện ảnh của ngôi sao nam nào đó vừa lên sóng. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, tiền vé thu được đã hơn hai trăm triệu, đây gọi là tiền đồ thênh thang, may mắn dồn dập.
Chử Đồng và các đồng nghiệp mở cửa bước vào một căn phòng. Cô vội vàng đặt balo xuống, rảo bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía đối diện qua chiếc máy ảnh giá đứng. Trong phòng rất lâu không có động tĩnh gì, có mùi hỏng việc. Người đồng nghiệp tới bên cạnh cô: “Sao rồi?”
“Vừa về, mới thay xong quần áo.”
“Dáng chuẩn không?”
“Cậu thôi đi, tớ làm việc nghiêm túc, biết chưa?”
Người đồng nghiệp mở nắp một chai nước khoáng, tu một ngụm lớn: “Làm cái nghề của bọn mình, cái việc sướng nhất là được nhìn lén ngôi sao nam thay đồ. Tớ có hứng thú với việc này nhất.”
Tâm tư Chử Đồng bất giác chạy xa. Cô chẳng cảm thấy thèm thuồng, ngày nào bên cạnh cũng nằm chềnh ềnh một người bằng xương bằng thịt, còn có thể dùng tay sờ mó được, thế nên cô miễn dịch với toàn bộ các ngôi sao nam ở đây.
“Kéo rèm cửa rồi!” Người đồng nghiệp phấn khích chỉ về phía đối diện.
Rõ ràng động tác của ngôi sao nam đó trở nên gấp gáp, khi kéo rèm cửa hoàn toàn không kiểm tra, đến nỗi để lộ cả một khoảng bằng bàn tay. Lúc này Chử Đồng mới cảm thấy hưng phấn: “Tiền thuê phòng mấy tháng nay không uổng phí rồi, tớ linh cảm tối nay có thể chụp được những thứ hay ho.”
Người đồng nghiệp bên cạnh xắn cao tay áo: “Lần trước lúc hắn ta mở party, tớ đã cảm thấy có vấn đề. Chỉ tiếc là lần trước các biện pháp bảo vệ quá tốt, chẳng chụp được bất kỳ tấm ảnh nào hữu dụng.”
Chử Đồng tập trung nhìn về phía trước, bóng hình trong máy ảnh cô không ngừng đi đi lại lại. Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, ngôi sao nam đó ngồi cố định xuống sofa, hơn nữa góc độ vừa đẹp, đối diện với hướng cửa sổ. Chử Đồng kiềm chế sự kích động: “Mau, cậu chuẩn bị chụp hình.”
“Được.”
Ngôi sao nam lật mở mấy ngăn kéo của chiếc bàn, lấy ra một chiếc hộp. Chử Đồng phóng to ống kính: “Tớ nhìn thấy rồi!”
“Mẹ, đúng là muốn chết mà!” Người đồng nghiệp lắc đầu nói.
Chử Đồng nhanh chóng chụp hình, miệng vẫn còn nói chuyện: “Trước đây tớ từng phỏng vấn hắn ta. Lúc đó, hắn còn làm đại sứ phòng chống ma túy, còn nói cả đời này sẽ không động tới trò chơi ma túy này, có ai ngờ...”
“Mấy người trong showbiz ấy mà có tiền rồi, có danh rồi, sự hâm mộ của fan hâm mộ quá cuồng nhiệt cũng khiến họ bay bồng bềnh. Chính vì quá trống rỗng mới tự hủy hoại tiền đồ thế này đây.”
“Cậu nhìn dáng vẻ hút thuốc của hắn ta xem, vừa nhìn là biết lão luyện, ít nhất đã hút hai, ba năm rồi.”
Người đàn ông tay kẹp điếu thuốc, trên mặt bàn bày những vụn phấn trắng. Cả người hắn ta dựa về phía sau, hoàn toàn chìm trong một cảnh giác quên mình. Chử Đồng không ngừng chớp hình. Trong ống kính, người đó nhận điện thoại, hắn ta ngồi bật dậy, rảo bước tới trước cửa sổ, lập tức kéo toàn bộ rèm cửa lại.
“Ơ, có chuyện gì vậy?” Người đồng nghiệp nhìn ra ngoài.
Chử Đồng vội vàng tháo cuộn phim ra, nét mặt nghiêm túc: “Đi mau!”
“Sao thế?”
“Chắc chắn bị phát hiện rồi, đảm bảo trong khu vực này có người của hắn, vẫn luôn tìm kiếm nơi ẩn nấp của chúng ta.”
Người đồng nghiệp vừa thu dọn đồ đạc vừa căng thẳng nói: “Không thể nào?”
Chử Đồng lượm lặt rất gọn gàng. Sau khi nhét hết đồ vào, cô quăng ba lô lên vai: “Quan tâm nhiều vậy, chạy rồi hẵng nói!” Hai người rời khỏi căn phòng, tới trước thang máy. Chử Đồng nắm cổ tay người đồng nghiệp: “Đi thang bộ, nếu không bị người ta chặn trong thang máy thì chết chắc!”
Khi chạy tới tầng cuối cùng, Chử Đồng thở hổn hển, vừa định xông ra khỏi tòa nhà thì từ xa đã nhìn thấy có mấy gã đàn ông lực lưỡng ào tới. Chử Đồng vỗ vỗ ngực: “Mẹ kiếp, chia ra chạy!”
“Chạy thế nào?” Người đồng nghiệp căng thẳng đổ mồ hôi: “Các ngả đường đều bị chặn đứng rồi!”
“Vậy thì đục lỗ chui ra.” Chử Đồng nói xong, bèn lao về phía bụi cây trước. Người đồng nghiệp thấy thế cũng chui vào theo, miệng vẫn còn hét: “Liệu có bị phạt tiền không?”
Với trí tuệ này, Chử Đồng nghi ngờ nếu hợp tác lâu dài với cô, liệu có bị đồng hóa không? Cô xuyên qua hàng rào dây thép gai. Từ lúc làm 'chó săn', cô có một trình độ nhận đường nhất định. Cô không ngừng chạy tới trước cửa tiểu khu, mấy người bảo vệ rõ ràng đã nhận được tin, đang chuẩn bị chặn đường họ. Chử Đồng phanh gấp, người đồng nghiệp phía sau gần như đứt hơi. Cái tên ngốc này, bảo cô ấy chia ra mà chạy lại cứ nhất quyết chạy theo mình. Chử Đồng giơ cao hai tay, miễn cưỡng tươi cười: “Có gì từ từ nói, từ từ nói.”
“Bắt chúng nó lại!”
Chử Đồng lập tức kéo chiếc ba lô trên vai người đồng nghiệp xuống: “Thứ các người cần, ở đây!” Nói rồi, cô ném về phía trước, chiếc ba lô trên vai mình cũng bị cô lấy xuống quăng qua. Đám bảo vệ vì muốn đón lấy còn lảo đảo suýt ngã ngửa. Chử Đồng nắm tay người đồng nghiệp phi như bay, rồi cúi rạp người, xuyên qua thanh chắn ngang.
Người đồng nghiệp mệt quá: “Tài liệu... Tài liệu của tớ mất hết rồi. Chúng ta... Chúng ta vất vả phí công à?”
“Cậu ngốc à, tớ còn ảnh đây, chỉ cần chạy được về, sáng mai sẽ đăng lên trang nhất!” Chử Đồng làm động tác vượt rào, mới đó đã bay qua bụi cây. Bước chân người đồng nghiệp theo không kịp, cắm thẳng đầu xuống. Cô quay lại, nhanh chóng kéo cô ấy dậy, tiếp tục chạy.
Người con gái trẻ trung kiệt sức thở hổn hển: “Em gái ơi, cậu là linh dương à? Chạy nhanh vậy!”
Chử Đồng liếc nhìn phía sau: “Không được! Họ còn đang đuổi theo. Lần này nhất định phải chia ra chạy. Cậu nhìn thấy taxi là phải chặn lại. Đừng có ngốc nữa, tớ rút đây!” Nói rồi, cô lại băng băng chạy về hướng Bắc.
Cô càng chạy càng nhanh, càng chạy càng dồi dào sức lực. Phải hiểu rằng tin tức minh tinh hút ma túy tuyệt đối là quả bom hạng nặng, chấn động hơn mấy tin scandal và mấy tin lá cải nhiều. Chử Đồng xuyên qua một con phố, tiếp tục chạy thẳng. Vậy mà đúng lúc này, một chiếc Land Rover màu đen bất ngờ phanh gấp chặn đường cô. Chử Đồng suýt nữa đâm sầm vào. Cô ép mình dừng bước, nhìn thấy cửa xe bên ghế lái phụ hạ xuống, lộ ra một gương mặt béo mập, đen thui: “Cô Chử, đừng có chạy nữa!”
Chử Đồng biết người này không tử tế. Cô lùi về sau, quan sát kỹ người đàn ông trong xe: “Hồng... Hồng Khánh Sâm?”
“Bức ảnh trong tay cô có giá bao nhiêu? Tôi mua.”
Chử Đồng hoàn toàn không hoang mang, định thần lại: “Theo tôi được biết, Triệu Thanh Dương vốn không phải nghệ sỹ do anh quản lý.”
“Bộ phim mới do tôi đầu tư, nam chính lại là cậu ta.”
Chử Đồng định nhân cơ hội này chạy trốn, trong ánh mắt Hồng Khánh Sâm hiện lên vẻ sốt ruột: “Cô chủ nhà họ Giản, Giản Lệ Đề, tôi nghĩ cô không xa lạ gì cô ấy phải không? Cô ấy có mấy thứ ở chỗ tôi, cô có muốn xem không?”
“Anh có ý gì?”
“Lên xe trước đã.”
Chử Đồng tiếp tục lùi về sau. Hồng Khánh Sâm cười quái đản: “Cô không cần sợ tôi làm gì cô. Cô thích vạch trần chuyện riêng tư của người khác như vậy thì những bức ảnh của cô Giản, tôi có cần cũng cho cô xem qua không?”
Buổi tối hôm đó Giản Lệ Đề bị đưa đi, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì. Chử Đồng không do dự nữa, kéo cửa sau ngồi vào trong xe.
Hồng Khánh Sâm kéo cửa xe lên, cầm một tập tài liệu đưa cho Chử Đồng. Cô mở ra, tay chợt run lên, cho tới khi một góc ảnh lộ ra. Chử Đồng nín thở, nhìn thấy cảnh tượng kinh người hiện lên trước mắt mình.
Hồng Khánh Sâm cười đê tiện, miệng bất giác chép chép mấy tiếng: “Dáng người cô Giản quả là đẹp, da dẻ cũng mịn màng.”
“Súc sinh!”
Hồng Khánh Sâm sững sờ, chưa bao giờ hắn bị chửi như vậy, sắc mặt chợt tái mét: “Mày nói lại lần nữa xem?”
“Chó má, tạp chủng!”
“Tao...”
Chử Đồng nhét ảnh vào, cô nghiêm mặt lại, ánh mắt sa sầm, gương mặt chỉ to hơn lòng bàn tay toát ra một vẻ lạnh lùng u ám. Không gian chật hẹp bỗng bị chèn ép bởi một nguồn sức mạnh vô hình. Hồng Khánh Sâm nắm chặt vô lăng. Chử Đồng trợn tròn mắt, chỉ hận ánh mắt này không thể đào một cái hố trên người hắn ta: “Đi thẳng vào đề đi, tôi đồng ý trao đổi, tôi cần phim gốc.”
“Đều ở trong đó, không còn cái nào.”
Chử Đồng cười khẩy: “Tôi không tin nổi anh.”
“Những thứ tao cần đều ở chỗ mày, tao cũng không biết mày có giữ lại hay không.”
Chử Đồng siết chặt chiếc túi trong tay: “Anh nhắm mắt lại.”
Hồng Khánh Sâm làm theo. Chử Đồng cúi người, lấy từ trong ngực ra một cuộn phim: “Tôi mong là anh nói được làm được.”
“Đương nhiên, đã hứa là làm. Về chuyện của Triệu Thanh Dương, sau này mày cũng không được dặm mắm dặm muối. Chỉ cần tao nghe được một chút tin tức liên quan tới việc cậu ta hút ma túy, tôi sẽ tìm mày.”
Chử Đồng đẩy cửa xe ra, vừa mới đứng vững, hắn ta đã nổ máy, lao vút đi. Cô nhìn theo đuôi xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Triệu Thanh Dương và Hồng Khánh Sâm chỉ có quan hệ đơn giản vậy thôi sao? Cô mới cầm được ảnh, Hồng Khánh Sâm đã đích thân ra mặt rồi, hơn nữa còn nắm đúng thóp của cô, khiến cô không thể không ngoan ngoãn cúi đầu.
Chử Đồng men theo đường, đi về phía trước. Trước mặt bọn họ, Giản Lệ Đề không tiết lộ câu nào, nhưng lúc chụp những bức ảnh này, rõ ràng nó còn tỉnh táo. Cách giải thích duy nhất chính là Hồng Khánh Sâm đã đe nẹt nó, khiến nó còn không dám mở lời với cả những người thân thiết nhất.
Di động trong túi vang lên hết lần này tới lần khác. Chử Đồng lau mồ hôi trước trán, cô không biết phải giải quyết đống ảnh này thế nào. Có lẽ nên tiêu hủy hoàn toàn, hoặc là cắt vụn ra, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để người thứ ba nhìn thấy.
Chử Đồng bước lên mấy bước, tiếng còi ô tô phía sau hình như nãy giờ vẫn bám theo cô. Cô càng lúc càng bối rối, người phía sau hơi nhấn ga, lái xe tới trước mặt cô: “Chử Đồng!”
Nghe thấy thanh âm thân thuộc này, Chử Đồng thất kinh, ngẩng đầu lên nhìn. Khuỷu tay Giản Trì Hoài chống ra ngoài cửa xe: “Sao em lại ở đây?”
Sống lưng cô đổ mồ hôi lạnh: “Em... Em đang đi săn tin.”
“Một mình em thôi sao? Sao đi chân tay không thế kia?”
Chử Đồng giấu tập tài liệu ra sau lưng: “Đồng nghiệp đang đợi em đằng trước.”
“Mấy giờ rồi, lên xe, về nhà.” Giản Trì Hoài ra hiệu cho cô.
Chử Đồng lắc đầu: “Ở công ty em còn có việc, bây giờ không thể về được.”
Giản Trì Hoài đẩy cửa xe ra, bước xuống. Chử Đồng thấy vậy, bước chân đi về một phía chiếc xe: “Anh làm gì vậy?”
“Sau lưng em giấu thứ gì kia?”
Da dầu Chử Đồng như sắp nổ tung, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Có gì đâu, tài liệu tin tức mà, vừa mới lấy được.”
Giản Trì Hoài nhìn tay cô chằm chằm. Cô lo sợ anh tiếp tục nghi ngờ, chỉ còn cách kéo cửa ghế phụ ra, ngồi vào trong. Giản Trì Hoài trở vào xe, vừa thắt xong dây an toàn thì thấy Chử Đồng hỏi: “Lệ Đề vẫn ổn chứ?”
Một tay Giản Trì Hoài đặt lên vô lăng: “Không ổn.”
“Sao vậy?” Chử Đồng sốt sắng.
Người đàn ông hơi đổ người về phía trước, ánh mắt nhìn xa xăm: “Lúc anh tìm được Lệ Đề, ngoại trừ việc quần áo nó hơi xộc xệch ra thì mọi thứ đều ổn. Nhưng anh cảm thấy như vậy mới không ổn, nếu lúc đó đã đưa nó tới khách sạn thì đám người của Hồng Khánh Sâm tuyệt đối không thể chỉ đối xử với nó như vậy.”
“Chưa biết chừng bọn chúng đột xuất đổi ý, huống hồ, Lệ Đề cũng nói là không sao.”
Giản Trì Hoài cúi đầu, một lúc sau mới tiếp tục nói: “Có lẽ vậy. Mấy ngày nay nhiều việc quá, anh sẽ sai người điều tra rõ ràng.” Anh thấy Chử Đồng ngồi không bèn nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Cô nắm chặt chiếc túi trong tay, cả người co rụt về phía sau. Giản Trì Hoài cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay em lạ lắm.”
“Đâu có, vừa nãy em chạy mệt quá.”
Anh khởi động xe, chiếc xe từ từ đi về phía trước. Chử Đồng có suy nghĩ của riêng mình, chuyện này chắc chắn không thể để Giản Trì Hoài biết được. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng ôm tài liệu đi lên gác, Giản Trì Hoài thấy nét mặt cô căng thẳng, cũng nhạy cảm đoán chắc có chuyện gì đó. Sau khi đi vào phòng, Chử Đồng xác định Giản Trì Hoài vẫn còn ở dưới nhà bèn vội vàng tìm một chiếc bình thủy tinh, lấy bật lửa từ trong tủ đầu giường ra. Chử Đồng không chút do dự, ngồi xuống ban công đốt ảnh đi. Ngọn lửa bùng lên liếm sạch những nhục nhã và ấm ức. Nếu chuyện tối đó cũng có thể cháy rụi như số ảnh này thì tốt biết bao?
Giản Trì Hoài đi vào phòng, ngửi thấy một mùi gay mũi từ ban công xộc vào, tro tàn vẫn còn ở trong chiếc bình thủy tinh, thế nên cảnh báo cháy trong phòng không kêu. Anh bước nhanh tới: “Em đốt gì vậy?”
Chử Đồng run tay, liếc nhìn từng góc ảnh, mép ảnh đều đã cháy sạch sẽ, lúc ấy mới thở phào: “Em đốt ảnh.”
“Ảnh của ai?”
“Một ngôi sao, khó khăn lắm mới lấy được ảnh, không ngờ lại bị Độc Gia chụp giật đăng trước mất rồi.”
Chử Đồng không khỏi căng thẳng nhưng miệng vẫn nói: “Em khó khăn lắm mới săn được, bị người ta cướp mất, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thất bại, em phải đốt đi.”
Không phải cô sốt sắng mà có những việc cấp bách, không thể không làm ngay.
Chử Đồng tựa hồ vô tình lật mở một chiếc hộp Pandora. Bí mật này cô phải dốc sức giữ kín, nhưng cô hoang mang vì cô không rõ rốt cuộc cô có nên để một người làm anh trai như Giản Trì Hoài biết chuyện hay không?
Nếu như bí mật này khiến cô và Giản Trì Hoài nảy sinh hiềm khích thì thật không đáng. Thế nhưng Chử Đồng rốt cuộc vẫn không thể tiên tri. Cô không biết hành động này của mình là đang bảo vệ hai anh em nhà họ Giản hay tới cuối cùng lại hại cả mình.
Lúc nửa đêm, Chử Đồng đã ngủ từ lâu, Giản Trì Hoài khoanh tay đứng trước cửa sổ, cú điện thoại chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng tới. Giản Trì Hoài alô một tiếng, thanh âm lành lạnh toát lên một vẻ u ám xa lạ trong đêm tối. Đầu kia là một người đàn ông trẻ tuổi: “Tứ ca, lúc trước chị dâu vào vườn hoa Tố Hòe, sau khi ra thì bị một chiếc Land Rover chặn đường, thông qua phân tích hình ảnh người trong xe chính là Hồng Khánh Sâm.”
Ngữ khí Giản Trì Hoài trở nên nghiêm nghị: “Chuyện trước nữa thì sao?”
“CCTV của khách sạn chỉ quay được Hồng Khánh Sâm dẫn Lệ Đề vào trong, nhưng trong phòng...”
Một sự bực bội chợt dâng lên trong lòng Giản Trì Hoài: “Biết rồi!” Anh ngắt máy. Chử Đồng chạy cả ngày, ngủ mê mệt. Giản Trì Hoài đi tới trước tủ đầu giường, cầm di động cô đặt ở đó lên. Màn hình có khóa nhưng điều này không thể làm khó anh, trong vòng ba lần anh đã dễ dàng phá giải. Giản Trì Hoài kiểm tra nhật ký điện thoại, không có gì bất thường, rồi anh lại bật weixin của Chử Đồng lên.
Có một tin nhắn gửi tới tầm bảy giờ tối, ID của người gửi là một phóng viên nhỏ ở Dịch Sưu, bên trên viết: Ảnh thế nào rồi? Trang nhất ngày mai nhờ cả vào cậu đấy!
Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường, ảnh ư? Suy luận dựa vào khoảng thời gian, có lẽ chính là những bức ảnh Chử Đồng đã đốt. Nhưng nếu khó khăn lắm mới có được, vì sao lại đốt đi?
Chử Đồng lật người, lòng bàn tay chạm phải chân Giản Trì Hoài. Cô mơ màng thức dậy, sau khi ngồi dậy thì hai tay ôm chặt lấy cổ Giản Trì Hoài: “Anh làm gì vậy? Sao nửa đêm không ngủ?”
“Anh không buồn ngủ.”
Chử Đồng không mở mắt ra nổi, cọ cọ mặt vào cổ: “Ngủ đi, ngủ đi, không mai lại không dậy nổi.”
Giản Trì Hoài một tay ôm eo Chử Đồng. Chử Đồng hoàn toàn không chú ý tới ngữ khí lạnh nhạt của anh: “Được, ngủ.”
Anh nằm xuống bên cạnh Chử Đồng, cơ thể có sự tiếp xúc thân mật nhất, Chử Đồng lúc ngủ luôn thích ôm chặt lấy anh không buông. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tay chân Chử Đồng kẹp một cái gối ôm. Cô mở mắt ra nhìn, trên giường đã sớm không còn bóng Giản Trì Hoài. Cô vươn vai, nằm thẳng cẳng chưa muốn dậy. Cô với lấy di động trên tủ đầu giường đọc tin tức theo thói quen, bàn tay nhỏ đang dụi dụi mắt bất chợt khựng lại. Tin tức đầu tiên trên list các tin hot chính là tin Triệu Thanh Dương hít ma túy.
Chử Đồng lập tức ngồi bật dậy, vội vàng gọi vào di động của người đồng nghiệp hôm qua. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô hỏi ngay: “Tần Tần, cậu là người đăng tin à?”
“Sao có thể, Triệu Thanh Dương bị công dân trình báo, bị bắt tại trận đó.”
Chử Đồng gạt gạt mái tóc lòa xòa bên má: “Hắn ta lại hút?”
“Theo tin phía cảnh sát thì nhận được trình báo lúc nửa đêm, nên đã bắt ngay tại hiện trường.”
Chử Đồng đi dép lê vào, nhanh chóng xông vào phòng tắm: “Bên đó còn tin gì mới không?”
“Triệu Thanh Dương hít ma túy, mấy chữ này thôi cũng đủ làm nổ tung giới giải trí rồi, làm gì còn tin tức nào vượt mặt nó được?”
Chử Đồng kẹp di động vào hõm vai. Cô vừa đánh răng, vừa nói với chất giọng không rõ ràng: “Cậu xem lại xem, chưa biết chừng lại tìm được tin nào khác.”
“Cậu nói vậy thì đúng là có thật. Có một nick weibo tự xưng là người trong showbiz đồn rằng trên “Thứ năm gặp lại” sẽ tung một tin bùng nổ, còn tag nick của Giang Ý Duy và đoàn làm phim “Thà đừng gặp gỡ” nữa.”
Bàn chải rơi bộp xuống, Chử Đồng vội vàng súc miệng qua loa. “Thà đừng gặp gỡ”? Chẳng phải chính là bộ phim Giang Ý Duy dẫn Giản Lệ Đề tham gia diễn xuất sao? Đồng nghiệp đầu kia vẫn còn tía lia: “Nhưng mà tớ cảm thấy đây chắc là ID giả mạo thôi, đa phần là tin vớ vẩn.”
“Không nói nữa, tớ lập tức tới công ty.” Chử Đồng dập máy, hai tay vớt nước lên mặt, đầu óc rối loạn. Trò “Thứ năm gặp lại” kia 100% có liên quan tới Hồng Khánh Sâm. Hắn ta dồn bao công sức vẫn không bảo vệ được Triệu Thanh Dương, đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Trên tòa nhà Dịch Sưu.
Trong văn phòng có diện tích hơn hai trăm mét vuông này hiếm khi có ai trà trộn vào. Nó được xây dựng ở nơi cao nhất thành phố, dưới chân là tòa án Tây Thành đại diện cho quyền lực nhà nước cùng với ngân hàng Tây Đại đại diện ạch máu kinh tế. Nó cao vút tầng mây, trên đỉnh cao là tường bao bằng thủy tinh, thể hiện hình ảnh thủy tinh lộn ngược, điểm mút do chóp nhọn tụ thành hướng xuống dưới, đặt một bàn làm việc khổng lồ. Người đàn ông chắp tay đứng thẳng, dáng người 1m85 thẳng tắp, cao gầy, đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn xuống dưới. Gió trên cao luôn lạnh lẽo và âm u. Nó thổi qua bóng hình người đàn ông, ống quần cũng bị gọt thẳng đứng, không chút tình cảm.
Cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiếng cười thô lỗ phá vỡ bầu không khí cao quý và thanh lạnh độc nhất của nơi đây. Hồng Khánh Sâm kẹp một chiếc túi đi vào: “Thật không ngờ văn phòng của Dịch Sưu lại ngầu như vậy, xem ra đúng là tao đã giẫm phải phân chó mới có vinh hạnh bước vào.”
Giản Trì Hoài quay người lại, Hồng Khánh Sâm nhìn anh bằng ánh mắt hằn học: “Nếu không vì em gái mày gặp chuyện, tao còn không được biết chân dung thực sự của ông chủ đứng sau lưng Dịch Sưu đấy, thất kính, thất kính.”
“Nói nhảm ít thôi.” Giản Trì Hoài ngồi xuống trước: “Trong tay mày có gì thì bỏ ra đây.”
Hồng Khánh Sâm không mời tự ngồi, nụ cười có chút chế giễu: “Mày quả là thông minh, chỉ có điều thứ đó hôm qua tao đã đưa cho con nhỏ phóng viên của Dịch Sưu rồi. Tao với nó coi như cũng giao dịch công bằng, nhưng nó quay lưng đi là đã trình báo tao, người của tao bây giờ còn đang ở trong đồn cảnh sát. Món nợ này tính thế nào hả?”
“Chẳng qua chỉ là một minh tinh thôi mà. Toàn bộ tổn thất của mày, tao đền bù là được.”
“Giản Tứ ca ra tay đúng là rộng rãi, quả nhiên những người như bọn tao không thể so bì. Nhưng Triệu Thanh Dương mới bắt đầu kiếm tiền cho tao, chúng mày đã chặn đứng đường phát tài của tao, nói có nghe được không?”
Giản Trì Hoài kéo ngăn kéo, lấy ra một điếu xì gà, tư thế trở nên nhàn nhã: “Tin tức sáng nay chắc là mày cũng xem rồi. Triệu Thanh Dương bị người ta trình báo, không phải bị phóng viên tung tin.”
“Hừ, ai tin! Giản Tứ ca, con nhóc phóng viên kia chắc quan hệ với mày không tầm thường? Tao nghe Ân Thiếu Trình nói mày muốn giở quy tắc ngầm với nó.”
Khóe môi Giản Trì Hoài cong lên nhưng ánh mắt chỉ có cay độc: “Hồng Khánh Sâm, đừng có đi lạc đề. Mày dám đụng vào em gái của Giản Trì Hoài này, chẳng phải tự tìm tới cái chết sao?”
“Giản Tứ, mày đừng ngông nghênh! Điểm yếu của em gái mày còn đang nằm trong tay tao, ăn nói cho khách khí vào!”
“Chỉ riêng một mình mày mà dám đối đầu với tao. Nếu không phải vì cái gọi là điểm yếu ấy, tao sẽ khiến mày không bước chân vào được cửa Dịch Sưu. Đấu với tao, mày xứng sao? Có gan thì mày đã tung ảnh ra từ lâu rồi. Nếu đã tới đây để thương lượng thì im mồm ngay lại cho tao. Không biết lượng sức mình! Tao sẽ giúp cậu cứu Triệu Thanh Dương ra, rửa sạch sẽ rồi trả lại mày. Từ nay về sau, ngậm chặt miệng lại!”
Sắc mặt Hồng Khánh Sâm hết tái mét lại trắng bệch, cuối cùng vẫn phải tìm ình một đường lùi. Hắn ta gượng cười hai tiếng: “Tao có thể giao hết toàn bộ của phía tao ày. Nhưng những bức ảnh đó tao cũng đã đưa cho con phóng viên kia, mày cẩn thận nó...”
“Tay trái, tay phải, mày dùng tay nào động vào em tao? Hay là cả hai?” Giản Trì Hoài ngón tay kẹp điếu xì gà, ánh mắt đâm thẳng về phía Hồng Khánh Sâm như đinh sắt.
Gã đàn ông giơ cao tay, nhìn trái ngó phải sau đó cười ha ha: “Cụ thể thì tao cũng không nhớ nữa, lúc đó quá hỗn loạn...”
Giản Trì Hoài bật bật lửa, ngọn lửa màu xanh ánh lên gương mặt hung dữ. Hồng Khánh Sâm cười mãi, cười mãi, khóe môi có vẻ đã gượng gạo, hai tay căng thẳng nắm chặt tay vịn của ghế, tìm ình một chút sức lực để gắng gượng: “Nếu đã vậy, tao sẽ đợi tin tốt của mày.”
Hắn ta đứng dậy rời đi, Giản Trì Hoài dựa người ra sau ghế, ánh mắt khóa chặt theo bóng hắn ta, tới tận khi đi ra tới cửa phòng làm việc, tầm mắt anh vẫn còn dừng lại ở đó. Bầu không khí xung quanh anh đóng băng từng chút một, lạnh tới nỗi người ta phát run.
Chử Đồng sốt ruột vội tới Dịch Sưu. Khi đẩy cửa phòng ra, bên trong chỉ có lác đác hai ba người. Cô ném ba lô lên mặt bàn: “Tần Tần, mấy ngày này cậu và tớ theo đuôi Hồng Khánh Sâm!”
“Hồng Khánh Sâm? Cậu điên rồi à, gã béo đó thì có gì mà theo?”
Chử Đồng không thể đợi được “Thứ năm gặp lại” gì đó, tới lúc ấy Hồng Khánh Sâm tung chiêu lớn là cô toi đời. “Dẫu sao hắn ta cũng là người trong showbiz, lại háo sắc. Tớ không tin hắn ta không có hứng thú với nữ minh tinh.”
“Nhưng có ai hứng thú với đời sống riêng tư của hắn đâu?”
“Thế lỡ hắn gian díu với một ngôi sao nổi tiếng nào đó thì sao?”
Tần Tần phờ phạc ngồi xuống ghế: “Chuyên đề dài kỳ tiếp theo đây là những ngôi sao dính tới ma túy. Mẹ ơi, đáng tiếc thật, chúng ta rõ ràng đã lấy được ảnh rồi. Ai mà lại thất đức vậy, giở trò trình báo.”
“Người ta trừ hại cho dân, cũng đâu có sai.”
Thật ra Chử Đồng không tìm được cách nào tốt hơn để ngăn cản Hồng Khánh Sâm. Cho dù có chụp được hắn cùng nữ minh tinh thì sức uy hiếp vẫn là không đủ. Trên đời này, không có chút scandal sao dám nói mình là người trong showbiz chứ.
Lúc Giản Trì Hoài ra về thì nhận được điện thoại của Giản Lệ Đề. Nó nơm nớp sợ sệt, bây giờ nói câu nào cũng không dám to tiếng: “Anh à, lát nữa anh có tới không?”
“À, không có gì ạ, em muốn xóa phần diễn xuất của mình trong “Thà đừng gặp gỡ”, nhưng em cảm thấy không biết nói với đạo diễn kiểu gì, em sợ...”
“Anh đã sắp xếp người qua đó quay bù rồi. Từ nay về sau, anh không cho phép em bước chân vào cái vũng nước này nửa bước.”
Giản Lệ Đề nghe tới đây lại thở phào nhẹ nhõm: “Dạ, quay phim vất vả lắm, em lại thường xuyên quên lời thoại. Em thấy không hay ho gì, sau này em không dám nữa.”
Giản Trì Hoài nghe mà đau lòng muốn chết nhưng vẫn vờ như không biết gì cả: “Mấy hôm nay có muốn đi đâu chơi không?”
“Không ạ, em ở nhà thôi.”
“Được, anh qua với em.”
Trở về Bán Đảo Hào Môn, xe của Chử Đồng đã đỗ trong gara. Giản Trì Hoài đi vào phòng khách, Chử Đồng cũng vừa về, đang đứng trên cầu thang đợi anh: “Hôm nay anh về hơi muộn.”
“Bàn với người ta mấy việc nên trễ mất.”
Giản Trì Hoài tháo cà vạt, đôi chân mảnh khảnh bước về phía trước, ánh mắt chạm phải cô. Cô lập tức quay đi chỗ khác. Anh đi tới bên cạnh cô. Chử Đồng có thể đổi được ảnh của Giản Lệ Đề về, ít nhất chứng tỏ cô muốn giúp đỡ. Nhưng hôm nay Triệu Thanh Dương bị bắt, Hồng Khánh Sâm có thể nhảy lên cắn lại họ bất kỳ lúc nào, vậy mà cô vẫn giữ khư khư. Lẽ nào cô không nghĩ sự giấu giếm này của cô sẽ đẩy Giản Lệ Đề vào tình cảnh không ngóc đầu lên được nữa sao?
Nếu anh và Hồng Khánh Sâm không thương lượng thành công, nếu Hồng Khánh Sâm thực sự tung tin này ra thì em gái anh sau này còn mặt mũi nào để sống?
Giản Trì Hoài đặt tay lên vai Chử Đồng: “Có phải em có chuyện gì giấu anh không? Mấy ngày này tâm hồn cứ để đi đâu, sắc mặt cũng tệ.”
Chử Đồng đang mải nghĩ xem làm thế nào để bắt thóp được Hồng Khánh Sâm. Nói cô không tự lượng sức mình cũng được, liều lĩnh đánh bạc cũng được, cô phải làm gấp trước thứ năm, phải lật lại toàn bộ cục diện! Cô đặt tay lên mu bàn tay Giản Trì Hoài, gượng cười: “Không sao đâu, chỉ là em hơi mệt thôi.”
Bàn tay người đàn ông rút khỏi lòng bàn tay cô. Anh hờ hững liếc nhìn cô: “Chử Đồng, người thân của anh có phải cũng chính là người thân của em không?”
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT