Giản Trì Hoài quay người lại, hai tay chống lên lan can, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước.
Hai người trầm mặc đối diện nhau. Một lúc sau, Chử Đồng đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài: “Lệ Đề không sao chứ?”
Những thớ thịt trên gò má Giản Trì Hoài căng ra, nhưng có những câu không thể không hỏi: “Tối qua em và Ân Thiếu Trình ở riêng với nhau một đêm, cậu ta đã làm gì em?”
“Không có.” Chử Đồng vội vàng thanh minh: “Hôm sinh nhật, em đã đắc tội với anh ta. Anh ta ghi hận trong lòng, thế nên tối qua mới nhốt em lại, còn em lại tin lầm anh ta, cứ ngỡ anh ta thực sự chịu giúp em tìm người.”
Giản Trì Hoài quay đầu lại, đôi mắt cô trong veo, ánh mắt khẩn thiết, cô muốn có được sự tin tưởng của anh. Còn trong mắt Giản Trì Hoài, giữa họ dẫu không phải vợ chồng thực sự nhưng có lần nào cô nói anh lại không tin?
“Đó cũng là em gây hấn trước. Nếu em không đắc tội, làm sao cậu ta ghi hận?”
Câu nói này không nặng không nhẹ, Chử Đồng không cách nào biện hộ. Rõ ràng là Ân Thiếu Trình muốn kéo cô lên báo, rõ ràng là Ân Thiếu Trình muốn cùng cô uống rượu, nói không uống sẽ không để cô đi, vậy mà nói tới cùng, trong mắt Giản Trì Hoài, một khi Giản Lệ Đề xảy ra chuyện thì có nghĩa cả thế giới này đã có lỗi với nó, ngay cả bản thân anh cũng có lỗi với nó.
Giản Trì Hoài cố nén giận, trong ngữ khí mang theo sự mỉa mai: “Em có biết tôi tìm được Lệ Đề ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Tầng 17 khách sạn Toàn Quý, ngay phía dưới căn phòng mà em và Ân Thiếu Trình đang ở, có phải trùng hợp quá không?”
Chử Đồng chợt nghẹt thở. Thì ra họ lại cách nhau gần đến thế, mà có những tổn thương lúc ấy cô rõ ràng có thể ngăn chặn, nhưng cô lại từ bỏ. Nếu tối qua cô có thể mạnh mẽ hơn một chút, có thể bất chấp tất cả...
Cửa phòng bệnh bỗng được ai đẩy ra, người đi vào là bác sỹ điều trị chính. Trong tay ông ấy cầm bản báo cáo ban nãy, đi ra ngoài ban công: “Anh Giản.”
“Ông nói đi.”
“Ngoài vết thương ngoài da ra, tất cả mọi thứ của cô Giản đều ổn. Tối qua anh luôn ở bên cạnh cô Giản, có những lời cũng không tiện nói trước mặt cô ấy, màng trinh của cô Giản còn nguyên vẹn, anh cứ yên tâm.”
Sắc mặt Giản Trì Hoài rõ ràng đã dãn ra. Kỳ thực khi vừa tìm được Giản Lệ Đề, anh đã nắm được phần nào, có bị người ta xâm phạm hay không, anh không phải kẻ mù. Nhưng trái tim treo lơ lửng của Giản Trì Hoài phải tới tận giờ phút này mới hoàn toàn rơi xuống. Anh đứng nghiêng trong nắng, gương mặt tuấn tú chìm trong ánh nắng chói chang.
Chử Đồng nghe xong lời bác sỹ nói, phản ứng bình thường hơn anh nhiều. Cô nắm lấy cánh tay Giản Trì Hoài: “Không sao rồi, cuối cùng cũng không sao rồi.”
Bác sỹ quay người rời đi, đóng cửa lại. Giản Trì Hoài gạt tay Chử Đồng ra: “Em về đi.”
“Em với anh cùng chăm nó...”
“Không cần!” Anh từ chối rất thẳng thừng. Trở vào phòng, Giản Lệ Đề ngủ không yên giấc, khi mở mắt ra, sự hoảng sợ lấp đầy ồ ạt tuôn trào. Giản Trì Hoài đặt bàn tay lên trán nó: “Lệ Đề!”
“Anh!”
“Có đói không?”
Giản Lệ Đề lắc đầu: “Em muốn về nhà, trong bệnh viện có mùi gì lạ lắm, em ở không thoải mái.”
“Tối qua em bị đánh thuốc, vừa rửa dạ dày, phải truyền hết nước mới được về nhà. Em nằm yên đây, chiều anh đưa em về.”
Chử Đồng nghe thấy hai chữ 'đánh thuốc', trái tim bất chợt co thắt lại.
“Anh, thật ra em không sao mà.” Giản Lệ Đề giấu hai tay trong chiếc chăn trắng toát. Nó nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Giản Trì Hoài: “Lúc anh tìm được em, em vừa mới uống thuốc thôi, hơn nữa hắn ta vứt em tại đó rồi bỏ đi.”
“Có chuyện gì cứ nói với anh, đừng có giấu giếm.”
“Thật... Thật sự không có gì.” Giản Lệ Đề nói rồi kéo chăn quá đỉnh đầu, chất giọng buồn buồn vọng ra: “Hắn ta nói có chút quan hệ qua lại với bố nên đã thả em.”
Giản Trì Hoài thấy con bé như vậy, liên tục an ủi: “Được được, chúng ta không nghĩ tới chuyện này nữa. Em ngủ thêm một lát đi, khi nào em tỉnh, anh sẽ đưa em về.”
Nhưng điệu bộ của Giản Lệ Đề trong mắt Chử Đồng cứ khiến cô cảm thấy không ổn, chính là một kiểu quái lạ không sao nói rõ được.
Tới chiều, Giản Trì Hoài đưa Giản Lệ Đề ra viện, vốn dĩ định đưa nó về Bán Đảo Hào Môn nhưng Giản Lệ Đề khăng khăng đòi về nhà, Giản Trì Hoài đành làm theo. Chuyện này không làm kinh động tới hai ông bà Giản. Cũng may sau khi về tới nhà, tâm tình của Giản Lệ Đề cũng hồi phục trở lại, biểu hiện như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Về tới Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài bèn vào phòng thay đồ lấy quần áo, Chử Đồng cũng đi theo: “Em biết anh giận em không gọi điện thoại cho anh ngay. Nhưng lúc ấy chỉ có Ân Thiếu Trình ở đó. Em gọi cho anh ta xong, điện thoại cũng sập nguồn.”
Giản Trì Hoài cầm quần áo đi về phía nhà tắm. Tới trước cửa, Chử Đồng vẫn còn theo sau, anh giơ tay đẩy cửa: “Còn định theo không?”
“Em theo!”
“Tốt.”
Giản Trì Hoài đi vào trong phòng tắm, Chử Đồng vội chạy tới bật nước cho anh trước. Trong bệnh viện, cảnh tượng Giản Trì Hoài làm với Giang Ý Duy quả thực khiến cô hết hồn hết vía. Chử Đồng thực sự lo anh nghĩ không thông, cũng treo tuột cô lên tường như dây diều vậy.
Người đàn ông cởi quần áo, nằm vào trong bồn tắm. Chử Đồng chột dạ liền trở nên ngoan ngoãn lấy lòng. Chử Đồng không thích chơi trò chiến tranh lạnh, cô bóp bóp bả vai Giản Trì Hoài: “Dễ chịu không, thoải mái không?”
Giản Trì Hoài lăn lộn cả ngày cũng mệt rồi, dứt khoát nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, nhưng bên tai cứ có một giọng nói lích rích vang lên: “Lúc đó em thật sự không biết Lệ Đề ở tầng dưới. Nếu không, cho dù có phải liều mạng đánh nhau với Ân Thiếu Trình một trận em cũng sẽ xông ra ngoài.”
“Giản Trì Hoài, anh đừng trách em...” Chử Đồng bóp giọng: “Lúc em nhận được điện thoại của Giang Ý Duy, em đã lập tức tới đó mà.”
Cô nhìn sắc mặt anh, dường như anh hoàn toàn không nghe.
Hơi nước mờ mịt lan khắp gương mặt Giản Trì Hoài, trước ngực, hình thành một những đường nét rất có tính thưởng thức. Bàn tay nhỏ của Chử Đồng tới chân anh, cái miệng vẫn tiếp tục hát: “Bây giờ lên làm gì chứ... đợi tôi leo lên nó cũng trưởng thành rồi!”
Giản Trì Hoài bất ngờ mở mắt ra. Anh nhìn về phía Chử Đồng, sa sầm mặt lại: “Bây giờ tôi không có tâm trạng!”
Chử Đồng dừng động tác trong tay lại, lúc này mới chú ý tới tay mình chẳng biết đã chạm tới lãnh địa cuối cùng của anh từ lúc nào. Cô ngồi xổm ở đó, hai chân tê rần. Lấy lòng tới mức này rồi mà vẫn vô dụng, còn bị người ta cho là giở trò lưu manh. Chử Đồng ấm ức không tả nổi, đứng bật dậy, cứng miệng nói: “Em cũng không có tâm trạng, không có hứng thú!”
Cô quay người định đi, nhưng cánh tay bất thình lình bị anh nắm chặt, Chử Đồng suýt nữa ngã ngửa, người đàn ông rất mạnh tay. Cô lại nhớ tới cảnh tượng ở trong bệnh viện, Chử Đồng hai tay ôm mặt, yên tĩnh chờ đợi ngọn núi lửa Giản Trì Hoài phun trào.
Vậy mà, người đàn ông phía sau chỉ có một câu nói như vậy, dường như còn mang theo chút ý cười, hơi lạnh, quét qua trái tim nóng rẫy của Chử Đồng: “Ngày mai.”
Miệng cô lẩm bẩm nhắc lại: “Ngày mai gì chứ?”
“Ngày mai, tôi và em... sẽ làm chuyện em muốn làm.”
Một dòng máu nóng bất ngờ trào ngược lên. Chử Đồng vội vàng sờ lên mũi, có phải cô vừa phun ra máu không?
~
~*Lảm nhảm: Chúng ta bắt đầu lên VIP. Lịch đăng trở về 2 - 4 - 6. Mai tớ nghỉ up một ngày, t6 up 2 chương:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT