Sắc mặt Giản Trì Hoài lạnh ngắt, Chử Đồng nhìn gương mặt hơi nghiêng của người đàn ông, anh cũng không chịu hợp tác với mình một chút. Quả nhiên là anh em, diễn xuất quá tệ!

Giản Lệ Đề không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, khuôn mặt ngập đầy ấm ức, bờ môi run rẩy, gần như sắp khóc tới nơi: “Anh, sao anh có thể sinh con với chị ta? Em không muốn, gen của chị ta không tốt...”

“Gen của ai không tốt hả?” Chử Đồng như một thùng xăng bị châm lửa, phun lửa liên tục.

Giản Trì Hoài đi tới trước bàn uống nước, ngữ khí ôn hòa: “Lệ Đề, em tới đây làm gì?”

Nhân tiện, anh lặng lẽ gạt tay Chử Đồng đang ôm cánh tay mình ra. Không nể tình chút nào!

Giản Lệ Đề nhìn thấy vậy, lòng lại vui như hoa nở: “Còn nói là bản thân mang thai, anh tôi còn chẳng mừng chút nào, chị mang thai cũng vô ích, hứ!”

“Lệ Đề!” Giản Trì Hoài khẽ quát: “Không được hỗn hào như thế!”

“Vốn dĩ là thế mà.” Giản Lệ Đề bước vượt qua bàn, thân mật khoác cánh tay rắn rỏi của Giản Trì Hoài: “Anh, anh mà muốn sinh con thì phải tìm người như chị Ý Duy, xinh đẹp, dáng chuẩn, khí chất tốt!”

Chử Đồng đứng im tại chỗ, nhìn hai anh em họ ngồi xuống sofa: “Cô ta có tốt cũng vô dụng, vợ của anh trai em là chị!”

“Chị có thai cũng vô dụng, anh tôi không cần con của chị!”

Giản Trì Hoài thấy con bé càng nói càng quá đáng, bèn giơ tay vỗ nhẹ mấy cái lên đầu gối Giản Lệ Đề: “Không được ồn, chị dâu em không có thai.”

Giản Lệ Đề nhìn Chử Đồng với vẻ hoài nghi. Chử Đồng nhún vai: “Chị nói chị có rồi, có nói có thai rồi đâu.”

“Chị...”

Tay Giản Trì Hoài đặt lên bả vai em gái, tỏ ý bảo nó đừng nóng giận rồi hờ hững nói với Chử Đồng: “Em về phòng trước đi.”

Chử Đồng lùi một bước. Giản Lệ Đề tuy vừa mới thành niên nhưng từ nhỏ được gia đình bảo vệ quá kỹ, suy nghĩ ấu trĩ như một đứa trẻ, cô chẳng thèm chấp nhặt. Chử Đồng lên gác trước. Vừa mới bước lên bậc thang thì nghe thấy Giản Lệ Đề nói mấy chữ Giang Ý Duy, trong lòng lại có phần bực bội. Cô trở về phòng ngủ, quen tay lôi di động ra bỗng phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.

Chử Đồng tiện tay gọi lại, bên kia nhận máy rất nhanh: “Alô, chào cô!”

“Ban nãy cô gọi điện tới cho tôi...”

“À, là phóng viên của Dịch Sưu lúc trước từng liên lạc với chúng tôi phải không? Trịnh Niệm vừa từ Hoành Điếm trở về, nửa tiếng nữa có thể làm một cuộc phỏng vấn, cô thấy sao?”

“Được được được, phiền cô gửi địa chỉ vào di động của tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay!”

Chử Đồng ngắt máy, vớ lấy túi xách rồi hộc tốc chạy xuống nhà. Khi đi ngang phòng khách, hai anh em kia vẫn còn đang trò chuyện gì đó, Giản Trì Hoài tươi cười ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng của cô rõ ràng là định ra ngoài: “Mấy giờ rồi? Sắp tới giờ ăn tối rồi!”

Chử Đồng vội vã xông ra ngoài: “Đột xuất có tin!”

Hai chữ cuối cùng bị cánh cửa cô đóng lại kẹp ở bên ngoài, gương mặt nhỏ của Giản Lệ Đề tỏ vẻ khó chịu: “Anh, anh xem đấy, vô giáo dục!”

Giản Trì Hoài thu ánh mắt lại, nhìn về phía em gái với vẻ vô cảm: “Sau này không được nói cô ấy như vậy!”

“Vì sao ạ?”

“Vì cô ấy là chị dâu của em.”

“Em không thừa nhận!” Giản Lệ Đề kích động.

Giản Trì Hoài bình thản, mặc kệ em gái vô lý vô cớ: “Không cần em thừa nhận, ai bắt em cưới cô ấy đâu.”

“Anh!”

Chử Đồng lái xe rất nhanh, chỉ khoảng hai mươi phút là đã tới khách sạn nơi Trịnh Niệm nghỉ lại. Trịnh Niệm là diễn viên đời mới, trẻ trung, mới có hai mươi tuổi, xinh đẹp lại có khả năng diễn xuất, bật lên rất nhanh trong giới giải trí. Chử Đồng ấn chuông cửa, cánh cửa được mở ra rất nhanh, trợ lý của Trịnh Niệm mời cô vào trong.

Đây là một căn phòng tổng thống hào hoa, bên trong loáng thoáng có tiếng nói vọng lại. Người trợ lý gõ cửa, một tiếng 'mời vào' uể oải lọt vào tai Chử Đồng. Người trợ lý vội vàng giúp cô mở cửa, ra hiệu cho cô đi vào.

Chử Đồng xách túi đi vào. Vừa bước vào phòng đã cảm thấy không ổn. Vì trên sofa không chỉ có mình Trịnh Niệm, còn có cả Ân Thiếu Trình. Gương mặt cô căng thẳng, chỉ chào hỏi Trịnh Niệm: “Chào cô, tôi tới phỏng vấn!”

“Tôi biết.” Ngữ khí của nữ minh tinh có phần kiêu ngạo: “Cậu chủ Ân bảo tôi hợp tác với chị, tôi ra ngoài trang điểm thay quần áo, chị đợi tôi một lát.”

Lúc Trịnh Niệm đứng dậy, tay còn bị Ân Thiếu Trình nắm trong lòng bàn tay, ngón cái của người đàn ông cọ cọ vào mu bàn tay nõn nà của cô ta mấy cái mới buông ra. Chử Đồng định đi theo sau Trịnh Niệm, Ân Thiếu Trình liền đứng dậy, lại gần cô.

Nhớ tới chuyện lần trước, Chử Đồng bất giác lùi về sau như trốn một mãnh thú: “Cậu chủ Ân! Anh là nhân vật nổi tiếng, tôi không đắc tội được. Lần sau nếu anh muốn chụp chung với tôi, cứ vẫy tay là được rồi, đường hoàng ôm ấp tôi cũng chấp nhận được.”

Ân Thiếu Trình chưa thấy người phụ nữ thứ hai nào dám nói như vậy với mình: “Thế ư? Vậy cô tới đây cho tôi ôm một cái?”

“Phòng riêng, không thích hợp!”

Người đàn ông nhìn về phía gương mặt nhỏ tràn đầy cảnh giác của Chử Đồng, cười mà như không cười: “Cô cũng thấy rồi đấy, mối quan hệ xã hội của tôi bày ra đây, chỉ cần tôi chịu cho cô sự thích hợp thì mấy tin lá cải, bí mật nội bộ gì đó đều có hết.”

“Điều kiện của cậu chủ Ân?” Chử Đồng dáo dác nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy bi ai thay cho Giang Ý Duy. Lúc này Ân Thiếu Trình ở lại phòng của một ngôi sao nhỏ, việc này nói lên điều gì?

“Cô thông minh như vậy, đương nhiên có thể biết.”

“Cậu chủ Ân yên tâm, chuyện của Đào Tinh Kỳ, tôi sẽ không đổ lên đầu Giang Ý Duy.”

Người đàn ông cong môi: “Tôi không quan tâm chuyện này, Giang Ý Duy có mạng có cô ta.”

Chử Đồng liếc ra phía cửa, tiếp tục nói: “Cái chết của Đào Tinh Kỳ phía cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, nếu cậu chủ Ân thật sự không có quan hệ gì với cô ấy thì vừa hay có thể xóa sạch, nhưng nếu thật sự có gì, thì một phóng viên tép riu như tôi nói vài câu cũng chẳng giúp được anh.”

“Ân Thiếu Trình tôi sống tới hôm nay, trời không sợ đất không sợ, hôm nay gặp cô ở đây, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu, nếu như cô tìm được một chỗ dựa vững chắc như tôi đây, tội gì còn phải vất vả đi săn tin?”

Chử Đồng vô thức thấy phản cảm, thấy lại sợ đắc tội với Ân Thiếu Trình, buổi phỏng vấn khó khăn lắm mới có được lại bay biến.

“Anh để tôi suy nghĩ một chút, lát nữa sẽ trả lời anh.”

Ân Thiếu Trình mỉm cười, theo đà ngồi xuống sofa: “Được, tôi đợi đáp án của cô.” Anh ta ngồi đây, trong lòng tràn đầy tự tin, đợi cô tự rơi xuống hố.

Phỏng vấn xong, Chử Đồng thu dọn đồ đạc, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức tự sa vào lưới. Cô tươi cười nói với Trịnh Niệm: “Ban nãy cậu chủ Ân bảo tôi nói với cô một tiếng, phỏng vấn xong thì mau vào trong, anh ấy đợi cô.”

Mấy chữ cuối cùng bị cô đè xuống vô cùng mờ ám. Trịnh Niệm sung sướng, rốt cuộc vẫn không dám thể hiện quá lộ liễu trước mặt cô. Chử Đồng dĩ nhiên không tiện ở lại lâu, xách túi sải bước rời khỏi đây.

Vừa vào thang máy, chẳng mấy chốc đã trở lại đại sảnh cuối cùng, bên phải là một dãy phòng VIP được trang hoàng xa hoa. Chử Đồng còn chưa ăn tối, đói đến cồn cào ruột gan. Cô vừa định bước đi thì đột ngột liếc thấy một cái bóng.

Người phụ đeo kính đen, chân đi giày cao gót, nhưng cất những bước rất dài. Chử Đồng nhận ra đó là Giang Ý Duy.

Cô tưởng cô ta tới tìm Ân Thiếu Trình, nhưng lọt vào tai lại là xưng hô có phần gấp gáp: “Anh Tứ, đợi em với...”

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play