Việc này, hình như vẫn luôn là đạo lý chung sống của bọn họ, cũng là suy nghĩ của Giản Trì Hoài từ nhỏ đến lớn. Kể từ khi anh biết chuyện tình cảm nam nữ đến nay, cho tới bây giờ đều lấy chuyện chung đụng này làm chuẩn mực.
Anh không cần phải đi suy đoán tâm tư của người khác, cũng chẳng có gì để suy đoán cả. Có vài người sẽ đem tâm tư của mình viết ngay trên mặt, lại có vài người sẽ giấu giếm lòng riêng của mình thật sâu. Giản Trì Hoài anh cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Chử Đồng khẽ cắn môi dưới, nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt đột ngột nhanh chóng loé sáng, có mấy lời nghẹn ở nơi cổ họng vẫn không biết nên nói như thế nào.
Giản Trì Hoài chú ý sắc mặt của cô, " muốn nói cái gì? "
" anh tuyệt đối không bao giờ chủ động đến gần, điểm này cho đến nay em vẫn luôn tin tưởng anh. Nhưng anh có biết đối với phụ nữ chúng em mà nói, trên người anh, điểm nào là đáng sợ nhất không? "
Giản Trì Hoài tự cho là mình luôn rõ như lòng bàn tay, " sức quyến rũ? "
Gặp phải anh, Chử Đồng thật sự là dở khóc dở cười. Một tay cô chống gò má, tầm mắt hơi liếc xéo, biểu lộ trên mặt lại rất nghiêm trọng, " anh mặc dù trên vấn đề nam nữ chung đụng rất có chừng mực, thế nhưng, đối với sự lấy lòng của người khác, cho tới bây giờ anh lại chưa bao giờ từ chối. "
" tại sao lại phải từ chối? " Ở trong mắt Giản Trì Hoài xem ra, nếu từ đầu đến cuối người ta không hề đề cập tới một câu " em thích anh ", làm sao anh lại có thể đi chọc rách tầng giấy mỏng này, nói rằng không thể nào gì đó chứ?
" đúng vậy, " Chử Đồng cũng biết sẽ nghe được kết quả như thế, " anh hỏi tại sao, em chỉ có thể nói, nguyên nhân lớn nhất, chính là em không thích. "
" bà xã, em cũng không phải không biết, anh đối với người khác không hề có hứng thú. "
Lần này Chử Đồng không nhún nhường trước đề tài này nữa, " nhưng bắt em phải đối mặt với chuyện đó, em chính là không thích. Đặc biệt là những kẻ không bao giờ để lộ ra tâm tư của mình, em còn phải hao tổn tâm trí để suy đoán lòng riêng của bọn họ. Em rất mệt mỏi. "
Ánh mắt Giản Trì Hoài vồ lấy Chử Đồng ở đối diện. Từ lúc Tưởng Linh Thục ngã bệnh đến nay, cô rõ ràng đã gầy không ít. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cằm cũng nhọn đi.
Trong lúc đó, Nguyệt Nguyệt còn ngã bệnh. Tưởng Linh Thục qua đời, cô phải chú ý đến tâm tình của anh, còn phải chăm sóc Lệ Đề ở trong nhà. Giản Trì Hoài giơ tay sờ sờ mặt của cô, " anh biết rồi. "
" biết cái gì? " Chử Đồng hỏi ngược lại.
" những gì em nói với anh, anh nghe hiểu hết. Anh đi dạy trước. "
" vâng. "
Thành Đại.
Lúc bạn học của Bàng Tô gọi điện thoại cho cô ta, Bàng Tô còn cảm thấy giật cả mình. Cách thời gian Tưởng Linh Thục qua đời mới không quá nửa tháng, Giản Trì Hoài đã đi dạy lại rồi?
Cô ta bước vào phòng thay quần áo, lựa mấy bộ đồ mới mua chuẩn bị mặc lên người, nhưng sau khi suy nghĩ lại một chút, lại chọn bộ đồ có màu sắc đơn giản bình thường.
Áo len màu tro thuốc lá phối hợp với áo khoác dài màu đen, sẽ không khiến cho cả người nặng nề buồn bã, cũng sẽ không xinh đẹp làm cho người ta khó chịu. Bàng Tô sửa sang lại tóc tai, sau đó lái xe tới trường học.
Lúc Giản Trì Hoài bước vào giảng đường, Bàng Tô đang chăm chú lật sách trong tay. Nghe thấy trên bục giảng truyền tới động tĩnh, lúc này cô ta mới ngẩng đầu lên.
Giản Trì Hoài đã bỏ lỡ không ít chương trình dạy, vì vậy suốt hai tiết học, anh đều không hề tiêu phí thời gian dư thừa để đặt câu hỏi. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, anh còn kéo thêm một lát, lúc này mới kết thúc chương trình dạy hôm nay.
Các sinh viên thu dọn đồ đạc lục tục ra khỏi lớp. Giản Trì Hoài cũng chuẩn bị rời đi. Sau khi Bàng Tô đứng dậy cũng đi theo ra ngoài.
Người đàn ông dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn cô ta, " có chuyện gì? "
Loading...
" không nghĩ tới thầy đi dạy lại nhanh như vậy. "
Một tay Giản Trì Hoài cắm ở trong túi quần. Bàng Tô bước tới trước mặt anh. Người đàn ông từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô ta, " nhàn rỗi ở nhà cũng vậy thôi. "
" gần đây tâm trạng của thầy đã khá hơn chút nào chưa? "
" tốt hơn nhiều rồi, " Giản Trì Hoài tiếp tục hỏi, " còn cô? Người nhà họ Tưởng bên kia không tìm cô làm phiền nữa chứ? "
" thầy còn không biết sao? " Khoé miệng Bàng Tô nhẹ cong lên, " hôm đó may nhờ có Đồng Đồng chạy tới. Cô ấy nói một tràng vô cùng hợp tình hợp lý, giải vây giúp tôi đấy. "
" tôi biết, bàn về phương diện năng lực xử lý những tình huống như vậy, từ trước đến giờ cô ấy luôn giỏi hơn so với tôi. Giải phẫu vốn là do chính bản thân tôi khăng khăng đòi tiến hành, không liên lụy đến cô, cũng là mong ước ban đầu của tôi. Bây giờ như vậy, không có gì tốt hơn nữa. "
Nét cười trên khóe miệng Bàng Tô có chút mất tự nhiên, cô ta vén tóc ra sau tai, " vâng, lúc ấy tôi hẳn nên trực tiếp gọi điện thoại cho Đồng Đồng. "
Vẻ mặt Giản Trì Hoài không hề có biểu lộ dư thừa, cũng không đáp lời. Ở bên cạnh, từng nhóm sinh viên đi ngang qua. Bàng Tô cảm thấy không khí có chút lúng túng, nhưng có mấy lời nếu cô ta không nói ra, bình thường quả thật ngay cả cơ hội gặp riêng Giản Trì Hoài cũng rất ít.
Hai tay cô ta ôm quyển sách, khuôn mặt mỉm cười, " thầy cũng đừng nói liên lụy với không liên lụy mãi thế. Đồng Đồng là bạn của tôi, thầy đương nhiên cũng vậy. Người bình thường tôi có thể trò chuyện cùng rất ít...... Tôi mặc dù đã hạ xuống một quyết định rất khó khăn, nhưng tôi vẫn thấy không thẹn với lòng mình. "
Giản Trì Hoài gật đầu một cái, " ừ. "
Bàng Tô cẩn thận xem xét nét mặt của Giản Trì Hoài, muốn suy đoán tâm tư mà anh giấu giếm trong lòng, cho dù là một chút xíu thôi cũng được. Hôm đó ở trong phòng mổ ôm nhau một cái, cho đến nay cô ta vẫn không thể quên được. Anh ôm cô ta chặt như vậy, rõ ràng coi cô ta là chỗ dựa vững chắc nhất, cũng biết rõ người anh ôm chính là cô ta. Bàng Tô chưa từng nghĩ tới, Giản Trì Hoài sẽ coi chuyện này như thể cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.
Đó là bước tiến đầu tiên của bọn họ. Cô ta đến giờ phút này vẫn có thể nhớ kỹ cảm giác khi khuôn mặt của người đàn ông dán sát vào trước người của cô ta. Rung động, trái tim đập rộn lên, cả người cô ta tựa như một bức tượng đá cứng ngắc, chỉ có thể nghe tiếng trái tim của mình nhảy lên thình thịch.
Vậy mà sau đó, cô ta ở bệnh viện gặp nguy, bị người ta vây quanh công kích, cô ta gọi điện thoại cho anh cầu cứu, nhưng người tới lại là Chử Đồng.
Bàng Tô một chút cũng nắm bắt được người đàn ông ở trước mặt này. Sự việc kia anh luôn im lặng không hề đề cập tới, chẳng lẽ anh thật sự xem cô ta là không khí? Hay là, bất kể là ai đứng ở đó, đối với anh lúc ấy mà nói, đều có thể ôm một cái, chỉ là tìm sự an ủi mà thôi?
Bàng Tô đảo tầm mắt sang chỗ khác, làm bộ như vô tình mở miệng nói, " Nguyệt Nguyệt đâu rồi? Khỏi bệnh rồi chứ? "
" tốt rồi. "
" Đồng Đồng cũng thật sự vất vả rồi. Còn chuyện xảy ra hôm đó trong phòng mổ, tôi trước sau vẫn cứ cảm thấy trong lòng Đồng Đồng có hiểu lầm......"
Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi vào trên khuôn mặt cô ta, " phòng mổ, chuyện gì? "
Câu hỏi này, thiếu chút nữa đã khiến cho Bàng Tô bối rối. Khoé miệng cô ta khó khăn kéo lên, " chính là lúc cô ấy bước vào, chúng ta......"
Giản Trì Hoài làm dáng vẻ như chợt nhớ ra, sau đó mỉm cười, rồi cho hai chữ " không đâu. "
" không đâu cái gì? " Bàng Tô cũng thử nói đùa, " mặc dù mối quan hệ giữa tôi và Đồng Đồng cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, mà người phụ nữ nào cũng biết ghen. "
" thật sao? " Giản Trì Hoài thờ ơ hỏi ngược lại.
" đương nhiên là thật, " Vẻ mặt Bàng Tô có chút nghiêm trọng và lo lắng, " nhưng loại chuyện này, tôi cũng không tiện giải thích thêm cái gì với cô ấy cả. Dù sao hôm đó, thật sự là chuyện gì cũng đều không có. Giáo sư Giản, nếu thầy cảm thấy dễ nói chuyện, giải thích với cô ấy đi. Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm tôi chuyện gì cả. "
" cô ấy sẽ không đâu. " Giản Trì Hoài nói xong, nâng cổ tay lên nhìn xuống đồng hồ, hình như là muốn rời đi.
Bước chân Bàng Tô nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh, " thầy đối với Đồng Đồng có lòng tin như vậy sao? "
Một tay Giản Trì Hoài vẫn cắm ở trong túi quần, sau đó hướng Bàng Tô liếc mắt, " nếu cô đã sợ cô ấy hiểu lầm như vậy, thế thì từ nay về sau, chúng ta nên tránh gặp mặt nhau đi. Mặc dù bình thường cũng rất ít khi gặp gỡ, nhưng nếu cô cảm thấy như vậy còn chưa đủ, hay là, tiết học cũng đừng đi nữa. "
Bàng Tô vạn vạn lần không nghĩ tới Giản Trì Hoài sẽ nói những lời như vậy. Cô ta mắt hạnh trợn tròn, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, " lời này là của thầy sao? "
" lời như vậy, cô cũng đừng cảm thấy khó chịu. "
" tôi không phải có ý đó, " Bàng Tô gấp gáp giải thích, cũng nhanh chóng ngăn lại đề tài này, " có phải thầy cảm thấy thành tích của tôi không tốt, sợ tôi kéo tụt thi đua của lớp không? "
" đương nhiên không phải. Chỉ là khi cô vừa nói như thế, tựa như nhắc nhở tôi. Tôi không muốn Chử Đồng mỗi giây mỗi phút đều phải sống trong sự hiểu lầm đối với người khác. Có một số việc, cô cảm thấy không ổn, trong lòng cô ấy nhất định sẽ càng thêm khó chịu. Vậy tôi hẳn nên tránh xa thì hơn. "
Bàng Tô nghẹn họng nhìn trân trối. Chuyện này hoàn toàn không hề giống như trong dự đoán của cô ta. Đôi lông mày thanh tú của cô ta nhăn lại, " nhưng thầy cũng phải có một vài người bạn khác phái chứ? "
" tôi còn thật sự không hề có bạn bè khác phái gì cả. "
" tôi cũng không coi là bạn sao? Thầy đừng hiểu lầm, ý tôi nói chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè bình thường nhất mà thôi. "
Tầm mắt Giản Trì Hoài cũng không hề rời khỏi gương mặt của cô ta, " trước kia không tính là thế. Cô nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè của Chử Đồng mà thôi. Thế nhưng vì chuyện của mẹ tôi, cô đã phải lao tâm lao lực, vì vậy, tôi cũng coi cô là bạn. "
Nghe xong những lời này của anh, Bàng Tô ngược lại không biết nên nói gì nữa. Thế nhưng vấn đề này lại không thể dây dưa quá lâu. Bàng Tô ép buộc bản thân mình phải có chừng mực, cô ta gắng gượng nặn ra một nụ cười, " vậy là được rồi, tôi đường đường có giáo sư Giản là bạn bè, không biết sau này trong kỳ thi có thể để cho tôi đi cửa sau được không nhỉ? "
Giản Trì Hoài đương nhiên nghe ra được là cô ta đang nói đùa, muốn điều chỉnh lại bầu không khí lúc này, nhưng sắc mặt anh lại lạnh lùng trực tiếp từ chối, " không được. "
Bàng Tô càng không biết làm thế nào để tiếp lời nữa. Giản Trì Hoài lần nữa nhìn đồng hồ, " tôi đi trước. "
Mắt nhìn bóng lưng Giản Trì Hoài càng lúc càng xa dần, trong lòng Bàng Tô mơ hồ có một nỗi đau đớn đang lan tràn, mặc cho cô ta có làm thế nào để che giấu nhưng cũng không thể nào giấu nổi.
Hôm sau.
Lúc Chử Đồng thức dậy, nghe thấy trong phòng thay quần áo có tiếng động truyền tới. Cô bước xuống giường, xỏ dép vào rồi đi vào, thấy Giản Trì Hoài đứng trước tủ treo quần áo, đang lựa chọn nữ trang. Chử Đồng tiến lên ôm lấy hông của anh, " làm gì vậy? "
" cầm tiền lương của Dịch Lục Soát không thể không làm việc. Bắt đầu từ hôm nay, anh muốn em đi làm. "
Chử Đồng buông tay ra, đứng ở trước mặt Giản Trì Hoài, " trước mắt Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, Lệ Đề cũng cần phải chăm sóc, em cũng không có ý kiến gì, anh lại keo kiệt như vậy sao? Cũng đâu phải sau này em không đi làm nữa. "
Giản Trì Hoài sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, " anh cũng không thể để em ở nhà buồn chán như vậy mãi được. "
" em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em cũng ý thức được, em và Nguyệt Nguyệt đã xa cách nhau hơn một năm trời. Em vẫn luôn muốn bồi thường cho con bé đầy đủ. Bây giờ em ở bộ phận đời sống, có đôi lúc chỉ vì một tin tức, không mất mấy ngày mấy đêm căn bản không nắm bắt được. "
Giản Trì Hoài đem bộ quần áo trong tay ướm thử lên người Chử Đồng, " vậy thì dễ thôi mà, làm việc khác đi. "
" em còn có thể làm việc gì? "
Giản Trì Hoài chọn được một chiếc váy đầm lông chồn đỏ rực. Trên cổ áo được trang trí một đoạn dây mảnh, tựa như đeo một chiếc vòng cổ tinh tế đẹp đẽ. Anh hài lòng nhẹ gật đầu. " mặc cái này đi. "
" nổi quá. "
" da em trắng, càng nổi bật càng đẹp mắt. " Giản Trì Hoài cầm quần áo nhét vào trong tay cô, " thay đi. "
Anh lại chọn cho cô một cái áo da ngắn màu trắng, treo ở một bên, chờ cô ra mặc vào.
Chử Đồng ngồi xe của anh đến Dịch Lục Soát. Tới bãi đậu xe, cô định đi thẳng tới bộ phận đời sống, nhưng lại bị Giản Trì Hoài gọi giật lại, " chờ một chút, hôm nay công ty có cuộc họp, em tham dự cùng anh đi. "
" tham dự cuộc họp là việc của cán bộ cao cấp các anh, đối với một nhân viên nhỏ bé như em thì có quan hệ gì? "
" quan hệ lớn, " Giản Trì Hoài bước tới, một phát kéo tay của cô qua, " đi nào. "
Đi tới phòng họp ở tầng thượng của Dịch Lục Soát, Giản Trì Hoài đẩy cửa ra bước vào. Bên trong đã sớm ngồi đầy người, vây quanh cạnh chiếc bàn làm việc hình bầu dục. Ngoài cửa sổ là quang cảnh trời xanh mây trắng rộng lớn. Nghe thấy tiếng động mở cửa, tất cả mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Chử Đồng có chút hoảng hốt, bước chân khựng lại, nhưng vẫn bị Giản Trì Hoài kéo vào.
Trước bàn làm việc, chỉ còn hai ghế trống. Giản Trì Hoài nắm chặt tay của Chử Đồng, đầu tiên dẫn cô đi tới phía trước. Vị trí chủ toạ hướng nam là của anh. Trước tiên anh dẫn Chử Đồng đi tới ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên ở bên phải của anh.
Sau đó, Giản Trì Hoài cũng ngồi vào chỗ của mình. Quản lý Hoa bắt đầu dẫn dắt cuộc họp.
Chử Đồng nhìn lấm lét bốn phía xung quanh, lúc này mới chú ý tới, đây là cuộc họp nội bộ của riêng ngành giải trí.
Ngành giải trí từ trước đến giờ là ngành hái ra tiền nhất của Dịch Lục Soát. Chử Đồng vểnh tai lên bắt đầu nghe ngóng. Quản lý Hoa tổng kết lại không ít, mỗi người cũng đều phát biểu ý kiến riêng của mình, rất là náo nhiệt.
Giản Trì Hoài lắng nghe nghiêm túc. Một hồi lâu sau, anh cắt lời của một người trong đó, " bộ phận giải trí mặc dù là ngành quan trọng nhất của Dịch Lục Soát, nhưng mọi người cũng đừng quên, kẻ hái ra tiền nhất của Dịch Lục Soát, không phải là mọi người ở đây, mà là những ngôi sao mà chúng ta nắm trong tay.
Lời này, Chử Đồng đương nhiên là đồng ý một trăm phần trăm. Tựa như Giang Ý Duy, trong vòng một năm lợi ích mà cô đem lại cho công ty, thật sự không thể tính hết được.
Giản Trì Hoài ngay sau đó lại nói tiếp, " mà người liên quan mật thiết nhất với các ngôi sao, chính là người quản lý của bọn họ. Dịch Lục Soát chúng ta có cả một đội ngũ người quản lý, thế nhưng tư chất lại vàng thau lẫn lộn. Cho đến hôm nay, hẳn phải chỉnh đốn lại cho đàng hoàng. "
" Giản tiên sinh, " Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Chử Đồng vội vàng lên tiếng, " có thể là một vài người quản lý mới vừa được nhận vào làm, còn chưa hiểu rõ quy định của Dịch Lục Soát chúng ta......"
" là do chưa hiểu rõ quy định, sau lưng nghệ sĩ của mình ký kết hợp đồng cùng một lúc với các thương gia, từ đó gây tổn thất đến lợi ích của công ty, thậm chí, còn lôi kéo dụ dỗ các nghệ sĩ đổi công ty, còn muốn biến các nghệ sĩ trong tay thành vật phẩm để buôn bán, ký hợp đồng cùng một lúc với mấy công ty, làm hại bọn họ chỉ có thể bị chôn vùi tài năng, từ đó đánh mất cơ hội thăng tiến. Tôi không có ở Dịch Lục Soát mấy ngày, mọi người liền cho là tôi thật sự cái gì cũng không biết sao? " Giọng điệu của Giản Trì Hoài giương cao, không giận mà uy, tầm mắt lạnh lùng quét về phía người đàn ông trung niên kia. Chử Đồng hướng ông ta liếc nhìn. Người đàn ông môi mỏng mím chặt, đôi con ngươi tựa như có thể toé ra lửa.
Người nọ đã sớm bị dọa sợ đến mức không dám lên tiếng nữa. Ngón tay Giản Trì Hoài nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn, " Dịch Lục Soát chúng ta, ở đội ngũ người quản lý này, từ trước đến giờ trông coi quá lỏng lẻo. Rất nhiều nghệ sĩ đều mang theo người quản lý của chính mình. Mà tất cả những công ty quản lý lớn nhỏ ở bên ngoài năng lực đều cao thấp không đồng nhất. Nếu muốn để cho các nghệ sĩ trong tay chúng ta tiến được xa hơn, kế hoạch đảm bảo được lợi ích này, chỉ có một biện pháp, Chử Đồng, em nói đi. "
Chử Đồng không nghĩ tới mình lại bất chợt bị điểm danh. May là cô vẫn lắng nghe nghiêm túc, cũng có thể hiểu được ý của Giản Trì Hoài. Cô vừa vặn đón lấy lời của Giản Trì Hoài, " biện pháp tốt nhất, chính là thành lập một công ty quản lý của chính mình, đem những người quản lý ban đầu thống nhất lại hết, tất cả đều lấy ích lợi của công ty làm trọng. Nếu như có thể, đem tất cả quản lý ban đầu của các nghệ sĩ phân bổ lại một lần nữa. "
" việc này không thể được, " Người đàn ông ngồi bên cạnh Chử Đồng lập tức phản bác, " không ít nghệ sĩ " dùng người theo tình cảm cá nhân ", đem người nhà của mình làm quản lý, chúng ta không có quyền bắt họ rút lui đổi người. "
" nhưng điều này cũng thể hiện tính chất không chuyên nghiệp, không phải sao? "
Người đàn ông càng tỏ ra khí thế ép người, " cô làm như vậy, không sợ các nghệ sĩ lớn sẽ rủ nhau đổi công ty chạy mất sao? Theo tôi được biết, thực tập sinh sau một đêm liền nổi tiếng của Dịch Lục Soát, Vương Ngọc Hàm, quản lý của cậu ta cũng chính là mẹ cậu ta. Cô cảm thấy, cậu ta sẽ chịu chấp nhận sự cải cách này của công ty sao? "
Chử Đồng nâng tầm mắt lên, chú ý đến toàn bộ mọi người trong phòng họp. Tất cả đều đưa ánh mắt dồn hết về phía cô. Cô liếc nhìn Giản Trì Hoài, phát hiện ra người đàn ông đang cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô. Cô ngược lại không sợ hãi chút nào. Nói không lại thì thôi, cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào cả. Hai tay cô xếp lại đặt lên bàn, ánh mắt kiên định mà có lực, " Vương Ngọc Hàm, tôi nhớ người này. Sinh năm 1992, bộ phim điện ảnh đầu tay mà cậu ta nhận đóng đã khiến cho cậu ta sau một đêm liền nổi tiếng......"
" phải, " Người đàn ông đắc ý nói, " cậu ta cũng là đối tượng trọng điểm mà công ty đang bồi dưỡng. "
" ông nhầm lẫn, hay là ông đã quên mất Tống Giác? "
" Tống Giác ngoại hình không bằng Vương Ngọc Hàm, Vương Ngọc Hàm lại còn biết ca hát......"
Chử Đồng gật đầu, " ông nói không sai. Tống Giác so với Vương Ngọc Hàm mà nói, kém không chỉ là một chút. Thế nhưng độ hot bây giờ của cậu ta lại cao hơn nhiều so với Vương Ngọc Hàm, ngay cả giá trị thương mại cũng vượt xa Vương Ngọc Hàm, tại sao? " Tầm mắt Chử Đồng đột ngột rơi vào người đàn ông bên cạnh, cô tỏ ra nắm chắc mười phần nở nụ cười, " tin chắc rằng ai cũng sẽ không quên được sự kiện trang phục JP nửa năm trước. Vương Ngọc Hàm lúc đó, chính là người đang trong thời kỳ hưng thịnh nhất. Mẹ của cậu ta đương nhiên cũng muốn giúp cậu ta kinh doanh. Hôm đó, cái mũ trên đầu cậu ta là dùng một tờ báo cũ gấp thành rồi chụp lại đăng lên weibo, còn để lại một câu bình luận, chính là " đẹp trai vậy ta ". Ha, không ngờ rằng, nội dung trong tờ báo cũ này lại bị bạn trên mạng chụp màn hình rồi phóng lớn lên. Đó chính là trang báo ghi lại cuộc thảm sát kinh hoàng tại Nam Kinh *, phía trên còn có một cái lưỡi lê giơ lên thật cao. Mà Vương Ngọc Hàm lại đem nó đội ở trên đầu. Lúc ấy nổi lên sóng gió, chẳng lẽ mọi người đều quên mất rồi sao? "
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không nói thêm được câu nào nữa.
Chử Đồng thở dài, " một người quản lý không chuyên nghiệp, có thể chỉ vì một động tác vô ý, khiến cho nghệ sĩ trong tay mình chưa kịp vụt sáng đã lụi tàn. Người quản lý của Tống Giác, lúc ấy là do Dịch Lục Soát thu xếp. Suốt một năm nay, anh ta phụ trách hình tượng và phát huy tiềm năng của Tống Giác, trợ giúp cậu ta nhận vai diễn điện ảnh, nhận đóng quảng cáo, còn cố tình dựng scandal. Chỉ cần không tổn hại đến danh dự của nghệ sĩ, scandal coi là cái gì chứ? "
Lúc này trong phòng họp yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe rõ. Chử Đồng không có chút khiếp đảm hay sợ hãi nào, đem ý nghĩ của mình nói thẳng ra hết, " ví dụ như vậy, nhiều đến mức có đếm cũng không xuể. Đối với các ngôi sao mà nói, kẻ tài giỏi nhất, nhiều lắm cũng chỉ trụ được mấy năm nổi tiếng. Ai cũng hy vọng vào lúc mình lúc còn trẻ kiếm được thật nhiều tiền. Công ty nhóm người quản lý, được thành lập cũng chỉ vì sự phát triển tốt nhất của bọn họ. Tôi cũng không tin, bọn họ sẽ không đồng ý. "
Quản lý Hoa ngồi ở đối diện nghe xong, đột ngột giơ tay lên vỗ. Những người khác cũng đều đồng loạt phản ứng, rối rít vỗ tay.
Chử Đồng lập tức bối rối, đỏ mặt. Cô vốn chỉ cho là mình nói lung tung một chút thôi, không bị người ta chê cười là may rồi. Cô vội vàng xua tay, " đừng như vậy. "
Một tay Giản Trì Hoài chống gò má. Một hồi lâu sau, quản lý Hoa thu tay về, tiếng vỗ tay lúc này mới dần dần tắt đi.
Chử Đồng vẫn ngồi ở chỗ cũ. Giản Trì Hoài ngồi thẳng dậy, ánh mắt lướt qua mọi người, " nếu mọi người đều cảm thấy biện pháp này không tệ, tốt lắm, từ bây giờ liền bắt đầu tiến hành đi. Công ty quản lý sẽ được thành lập ở ngay trong tổng công ty Dịch Lục Soát. Sau này, tôi sẽ phái người có liên quan qua đó, cũng sẽ xuất ra phương án cụ thể và thông báo. Mọi người nhớ chú ý kiểm tra và nhận điện thư. Còn có, công ty quản lý này tôi sẽ giao toàn quyền cho Chử Đồng xử lý. Hy vọng mọi người có thể phối hợp hết sức. "
Cái gì?
Chử Đồng bấm mạnh vào bắp đùi của mình, cô không có nghe lầm chứ? Ánh mắt cô rơi về phía Giản Trì Hoài. Quản lý Hoa nghe xong, liền bừng tỉnh ra dẫn đầu vỗ tay, khiến cho Chử Đồng ngay cả một câu nói cũng không chen vào lọt.
Giản Trì Hoài tuyên bố tan họp. Từng nhóm người lần lượt đi ra ngoài. Chử Đồng thấy trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này cô mới lên tiếng hỏi, " anh nghĩ như thế nào mà tới trên người em? Em không thể làm được đâu. Anh bảo em đi săn một vài tin tức còn đỡ. Quản lý công ty? Điên rồi sao? "
" tại sao không được? Lại nói, anh cũng sẽ giúp đỡ em, sẽ không để cho em chiến đấu một mình đâu. "
" em không muốn......"
Giản Trì Hoài tươi cười, " em có biết một công ty quản lý, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? "
" em không rõ lắm. Kiếm được tiền, đó cũng là của anh. "
" không, " Ánh mắt Giản Trì Hoài nghiêm túc nhìn chăm chú về phía cô, " anh có thể đem năm mươi phần trăm lợi nhuận chia cho em. "
Chử Đồng im lặng. Mặc dù cô không rõ lắm rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng mà...... một năm thế nào cũng hẳn là tám con số trở lên đi?
Cô thế nào cứ có cảm giác rằng trên trời vừa bất chợt rớt xuống một cái bánh nướng, một phát liền đem cô đập thành một phú bà nhỉ?
Giản Trì Hoài kéo tay cô đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, xa xa nhìn về một tòa tháp nhọn thật cao. Anh kéo Chử Đồng tới trước người, dang hai cánh tay của cô ra. Anh cũng giơ hai cánh tay ra giống như vậy rồi nắm chặt hai tay của cô, " trước kia không phải em đã nói rồi sao? Giữa vợ chồng phải ngang hàng với nhau, yêu đương cũng phải ngang hàng. Chử Đồng, bây giờ anh sẽ cho em cơ hội này, cho em vốn liếng để ngang hàng với anh. Anh sẽ đứng ở phía sau lưng em, anh sẽ để cho em càng bay càng cao. Cho đến một ngày em dừng lại xem thử, em sẽ phát hiện ra rằng chúng ta đã đứng ở chung một chỗ. Từ đó về sau, em cũng không cần phải ngước mắt nhìn anh nữa, hiểu chưa? "
*: Thảm sát Nam Kinh, cũng thường được gọi là vụ "Cưỡng hiếp Nam Kinh", là một vụ tội ác chiến tranh do quân đội Nhật Bản tiến hành bên trong và xung quanh Nam Kinh, Trung Quốc sau khi thành phố này rơi vào tay Quân đội Thiên hoàng Nhật Bản ngày 13 tháng 12 năm 1937. Thời gian diễn ra cuộc thảm sát vẫn chưa được biết rõ, dù bạo lực đã kết thúc trong vòng sáu tuần, cho tới đầu tháng 2 năm 1938.
Trong khi chiếm đóng Nam Kinh, quân đội Nhật Bản đã thực hiện nhiều hành động tàn ác như hãm hiếp, cướp bóc, đốt phá và hành quyết tù binh chiến tranh cũng như thường dân. Dù những vụ hành quyết diễn ra trong bối cảnh nhiều binh lính Trung Quốc giả dạng làm thường dân, một số lớn dân thường vô tội đã bị quy là các chiến binh địch và bị giết hại, hay đơn giản bị giết ở bất kỳ hoàn cảnh nào có thể. Một số lớn phụ nữ và trẻ em cũng bị giết hại, khi những vụ hãm hiếp và giết người ngày càng lan rộng ở cả những vùng ngoại ô Nam Kinh.
Con số thương vong cụ thể là một chủ đề được bàn cãi hết sức gay gắt giữa các nhà nghiên cứu. Các ước tính từ 40.000 lên đến 300.000 người. Con số 300.000 người lần đầu tiên được Harold Timperly, một nhà báo tại Trung Hoa trong thời gian này đưa ra vào tháng 1 năm 1938. Con số này có lẽ bao gồm cả những người bị thảm sát ở những vùng xung quanh thành phố Nam Kinh trong thời gian chiếm đóng của Nhật Bản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT