Cô nghĩ thầm trong bụng: Chết rồi, chết rồi, mấy bức ảnh đó nếu thật sự không được đăng lên cũng chẳng sao, nhưng lại bị Độc Gia cướp mất, trong ngành có ai không biết Độc Gia và Dịch Sưu là kẻ thù không đội trời chung?
Huống hồ, Giản Trì Hoài đã biết mấy tấm ảnh đó do cô chụp rồi.
Chử Đồng hoang mang, luống cuống nên cũng chẳng kiêng dè gì nữa. Hai tay cô cởi thẳng tuột chiếc áo ngủ, nửa trên cơ thể chẳng mấy chốc chỉ còn độc chiếc áo ngực. Cô đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới nhớ ra tối qua khi ngủ quên chưa chuẩn bị sẵn quần áo phải mặc sáng nay.
Cô chạy lon ton qua trước mặt Giản Trì Hoài, hoàn toàn coi như anh không tồn tại, cảm giác chấn động từ thứ trắng nõn đó khiến ánh mắt anh chợt rung lên, hô hấp mất kiểm soát trong giây lát: “Em có vẻ tự do tự tại quá đấy.”
Chử Đồng chọn đại bộ quần áo rồi mặc lên người, còn chẳng buồn quay đầu lại: “Bị anh nói đúng rồi, có lúc để ngôi sao bị theo đuôi không phát hiện ra, bọn em đều phải thay mấy bộ quần áo trên xe.”
“Trên xe có đàn ông không?” Giản Trì Hoài bất thình lình hỏi một câu.
Chử Đồng vừa mặc quần dài, vừa đi về phía giường: “Em không quan tâm nam nữ, chỉ quan tâm có lấy được tin hay không.”
Cánh tay cô bị người ta giật lại rất mạnh, bước chân đang tiến lên của Chử Đồng bị người đàn ông kéo lùi ngược trở lại, hai chân xoắn lại vào nhau, mông đặt thẳng lên đùi Giản Trì Hoài. Gương mặt xinh xắn của cô hướng thẳng về phía người đàn ông: “Em có việc gấp.”
Giản Trì Hoài vươn những ngón tay mảnh khảnh ra, cài cẩn thận cho cô hàng cúc đầu tiên, những ngón tay được cắt móng cẩn thận không tránh khỏi chạm phải cổ cô. Chử Đồng nín nhịn cảm giác run cầm cập vu vơ, hô hấp cô ngừng lại, đồng thời nhắc nhở bản thân đứng trước 'sắc đẹp' nam giới, không thể dễ dàng buông vũ khí đầu hàng: “Hôm nay anh có tiết không?”
“Có.”
“Vậy thì cũng mau đánh răng rửa mặt đi, nếu không trễ mất.”
Chử Đồng đứng dậy, cánh tay người đàn ông cũng đang ôm eo cô, mảnh dẻ mà trơn mịn, cô dường như cũng quen rồi. Cho dù hai người không có động tác mang tính đột phá nhưng thường ngày những khi Giản Trì Hoài 'ăn đậu hũ' của cô thì thực sự không hề mềm yếu, trong tối ngoài sáng, chỗ nào cần thăm hỏi đều không bỏ sót.
Hai người đi xuống nhà, sau khi ăn sáng thì mỗi người chuẩn bị tới cơ quan của mình. Còn chưa đi tới hầm để xe, Chử Đồng đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ xa đi tới.
Giản Trì Hoài dừng bước, Chử Đồng vội vàng bước đến: “Mẹ, sao mẹ lại tới giờ này?”
“Mẹ biết hai con đi làm vất vả, đây là canh sườn mẹ chuẩn bị từ sáng...”
“Mẹ, bọn con ở đây cái gì cũng tốt, đâu cần bắt mẹ cất công đi một chuyến thế này chứ...”
Lý Tịnh Hương đưa mắt nhìn Giản Trì Hoài, định nói gì lại thôi. Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, trong ánh mắt không thể phân biệt rõ là nụ cười hay là khinh miệt. Anh thò tay rút từ trong túi ra mấy tờ chi phiếu: “Tối qua lúc mẹ gọi điện cho con, con đã chuẩn bị xong đâu đấy cả rồi. Đây là mười vạn.”
Lý Tịnh Hương nghe xong sắc mặt hết trắng bệch lại đỏ ửng. Chử Đồng đứng giữa hai người họ, sau giây lát đờ đẫn bèn nhíu mày hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Bố con nói là muốn mở một sạp hàng bán hoa quả ở trước cửa khu nhà.”
“Như vậy cũng không thể tùy tiện mở miệng xin tiền người ta thế này được...”
Giản Trì Hoài đập mạnh chỗ chi phiếu trong tay mình lên bả vai Chử Đồng: “Anh tới trường trước.”
Ánh mắt anh cao hơn đỉnh đầu, cũng không hề có thêm nhiều sự khách sáo dư thừa đối với Lý Tịnh Hương. Chi phiếu trượt từ vai Chử Đồng xuống. Lý Tịnh Hương đang định cúi xuống thì thấy Chử Đồng đã gập đầu gối xuống nhanh hơn bà một bước.
Đầu ngón tay lướt qua góc tờ chi phiếu sau đó cuộn chặt lại, Chử Đồng hít sâu một hơi rồi đứng dậy, lập tức đón lấy bình giữ nhiệt trong tay Lý Tịnh Hương, đuổi theo sau Giản Trì Hoài: “Anh mang hộp canh này đi, buổi trưa uống.”
Giản Trì Hoài quay đầu nhìn một cái, ánh mắt lãnh đạm lướt qua gương mặt cô. Chử Đồng lại giơ cánh tay lên ột chút: “Tiền, em sẽ trả cho anh.”
Anh không nói nhiều, đón lấy bình giữ nhiệt rồi lái xe rời đi.
Lý Tịnh Hương vẫn đứng nguyên đó, gương mặt tràn đầy vẻ khó xử. Chử Đồng quay về đứng trước mặt bà: “Mẹ, căn nhà tập thể của nhà mình cũng là nhà họ Giản mua. Sau khi kết hôn, bố lấy tiền ở đây hết lần này tới lần khác. Giản Trì Hoài chẳng qua chỉ là một giảng viên đại học, cho dù điều kiện kinh tế của gia đình anh ấy có tốt nhưng bọn con đều không kiếm được nhiều...”
“Nó cho được.” Lý Tịnh Hương ngắt lời con gái, lấy đi chỗ chi phiếu trong tay cô: “Nó hoàn toàn cho được.”
“Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, chúng ta và nhà họ Giản rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lý Tịnh Hương nắm chặt lòng bàn tay lại, sắc mặt có đôi chút gượng gạo: “Đương nhiên là quan hệ thông gia rồi.”
“Con tự biết thân biết phận. Nhà họ Chử so với nhà họ Giản, chắc chỉ đủ xứng với một viên gạch, một mảnh ngói của người ta thôi. Nhưng lúc đầu bố mẹ nói là trước khi chị qua đời đã nợ quá nhiều tiền viện phí, bán nhà bán con gái cũng không trả hết, nhà họ Giản lại ra điều kiện để con và Giản Trì Hoài làm đám cưới. Nhưng bao nhiêu lâu nay, con vẫn không tài nào nghĩ thông suốt, giữa con và Giản Trì Hoài không có tình yêu, vậy thì càng chẳng có khả năng anh ta nhất quyết muốn có con. Cuộc hôn nhân này lẽ nào chỉ đơn thuần vì hai ông bà nhà họ Giản ưng ý con thôi sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của con gái, Lý Tịnh Hương không nói được chữ nào. Sắc mặt Chử Đồng căng ra, nhìn thấy xe của Giản Trì Hoài lái ra khỏi cửa lớn: “Mẹ, mẹ tự tính xem, từ ngày con kết hôn tới giờ, nhà mình đã lấy ở đây bao nhiêu tiền, nhưng lần nào Giản Trì Hoài cũng đưa luôn không hỏi han gì, vì sao chứ? Dựa vào đâu anh ta làm vậy?”
“Dựa vào...” Lý Tịnh Hương bất ngờ lên tiếng nhưng những lời còn lại đều bị tắc lại trong cổ họng. Chử Đồng bỗng nhìn thấy hai mắt mẹ đỏ ửng, dường như còn có dấu hiệu ươn ướt, cô sốt sắng đợi những lời nói tiếp theo của Lý Tịnh Hương: “Dựa vào cái gì ạ?”
Lý Tịnh Hượng khịt mũi, giơ tay áo lau khe lên mắt: “Không có gì, con mau đi làm đi, không lại muộn bây giờ. Mẹ về đây.”
“Đợi đã.” Chử Đồng nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, đương nhiên không nỡ. Cô kéo tay mẹ đi vào trong: “Con bảo người giúp việc làm chút bánh gato nhỏ ẹ, lát mẹ mang về nhà. Sáng sớm đã qua đây thế này chắc chắn là mẹ chưa ăn gì phải không?”
Chử Đồng kéo Lý Tịnh Hương vào nhà, bảo người làm nấu cho bà bát cháo. Cô còn phải vội đi làm nhưng rốt cuộc vẫn suy nghĩ chu toàn, lúc rời đi đã gọi giúp Lý Tịnh Hương taxi để về nhà.
Chiếc xe mà Chử Đồng lái hiện tại là cô tự mua bằng tiền tiết kiệm, cũng không đắt lắm. Giản Trì Hoài là giảng viên đại học, hình như cô có từng nghe anh nhắc qua một năm có thu nhập một, hai trăm ngàn. Mặc dù nhiều hơn Chử Đồng rất nhiều nhưng dẫu gì cô cũng có quá nhiều áp lực. Cô nghĩ, cô cứ cố gắng, sẽ có một ngày có thể ngang hàng với anh về mặt kinh tế.
Bánh xe lăn qua con đường đá sỏi ngoài cửa biệt thự, Chử Đồng ngước mắt lên nhìn phía trước, vừa hay nhìn thấy dấu tích một vũng nước ven đường. Cô vội vàng thắng xe, mở cửa rồi đi xuống, nhìn thấy chiếc bình giữ nhiệt cô đưa cho Giản Trì Hoài nằm trơ trọi giữa nước canh, vừa nhìn đã biết là bị bỏ đi.
Thật ra cô biết chứ, số tiền này Giản Trì Hoài ột cách cam tâm tình nguyện, không đau không ngứa, nhưng anh cho số tiền này ngay trước mặt Chử Đồng, chính là muốn khiến cô vừa đau vừa ngứa.
Lát nữa mẹ ra chắc chắn sẽ nhìn thấy, Chử Đồng khom lưng nhặt bình giữ nhiệt lên, lái xe rời đi.
Tới Dịch Sưu, cô mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc vượt xa so với trí tưởng tượng của mình, vì những bức ảnh Độc Gia tung ra thậm chí còn chưa làm mờ đi!
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT