Đầu Chử Nguyệt Tinh lay nhẹ, đưa tay cầm lấy bàn tay của Cố Thanh Hồi. “Thanh Hồi, sao có thể hỏi em như vậy chứ? Cơ thể em không có tổn thương gì lớn, huống hồ em cũng đã nói rồi, Đồng Đồng bây giờ có được hạnh phúc, đó vốn thuộc về em ấy, em đã như thế này, nếu lại kéo thêm em ấy vào, đừng nói ba mẹ em chịu không nổi, ngay cả em cũng không thể chấp nhận được.”
Cố Thanh Hồi vuốt xuôi theo sợi tóc của Chử Nguyệt Tinh. “Em chính là như vậy, quá lương thiện.”
“Thanh Hồi, anh đừng trách Đồng Đồng, hôm nay là tự em không chịu về sớm.”
Chử Nguyệt Tinh giãy ra từ trong lòng anh, sau khi ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Cố Thanh Hồi. “Kết hôn, em xem nó như là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời này, em may mắn biết bao mới gặp được anh, Thanh Hồi, em không muốn hôn lễ của mình có chút tì vết nào, em có mệt một chút cũng không sao, em không giúp được anh, em chỉ có thể làm chút chuyện mình có thể làm thôi.”
“Nguyệt Tinh, với anh mà nói, chỉ cần cô dâu là em, như vậy hôn lễ này của anh nhất định là hoàn mỹ, anh không muốn em vất vả.”
Chử Nguyệt Tinh tiến lên ôm lấy anh. “Em không sao, thực sự, anh đấy à, chính là khẩn trương quá thôi.”
Có lẽ là vậy, Cố Thanh Hồi dùng sức ôm cô vào lòng, anh không cho phép Chử Nguyệt Tinh chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, anh muốn che chở cô, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất.
Chử Đồng ngồi bên ngoài, có chút bứt rứt, khi Cố Thanh Hồi đi ra, Chử Đồng tiến đến dò hỏi: “Chị em không có chuyện gì chứ?”
Cố Thanh Hồi lắc nhẹ đầu: “Không sao, chỉ là mệt quá thôi.”
“Anh rể, thực sự xin lỗi, đều do em sơ sót.”
“Vừa rồi anh nói, em đừng để trong lòng, Nguyệt Tinh không sao là tốt rồi.” Cố Thanh Hồi nhét tay trong túi quần. “Cơ thể cô ấy dù sao cũng không được tốt, người sau khi bị lấy đi một quả thận như cô ấy không được làm việc vất vả.”
Chử Đồng nghe xong, càng thêm hổ thẹn. “Vâng, chắc chắn sau này em sẽ cẩn thận.”
Cố Thanh Hồi đến trước bàn ăn, người trong nhà lần lượt ngồi vào, anh cầm lấy chiếc đũa, nói với Lý Tịnh Hương: “Mẹ, ăn xong cơm tối, con muốn dẫn Nguyệt Tinh đến phòng tân hôn, sau đó để cô ấy ở đó.”
“Đêm nay dọn đi?”
“Vâng.” Cố Thanh Hồi cười dịu dàng, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều. “Mẹ xem mấy hôm nay cô ấy vội vội vàng vàng, kỳ thực phòng tân hôn kia cái gì cũng chuẩn bị tốt rồi, con để cố ấy ở lại đấy, cô ấy sẽ biết có một số thứ không cần phải mua nữa. Vả lại con muốn cô ấy sớm thích ứng với hoàn cảnh mới, dù sao việc điều trị của cô ấy cũng chưa kết thúc, tiếp nữa chúng con còn phải chụp ảnh cưới, con không muốn cô ấy quá mức vất vả.”
“Được.” Chử Cát Bằng nghe vậy, miệng vô cùng đồng ý. “Đợi mẹ con thu dọn xong, dẫn Nguyệt Tinh đi cũng được.”
Ăn cơm tối xong, Chử Nguyệt Tinh nằm một lát, cơ thể cũng khôi phục lại, Chử Đồng giúp thu dọn hành lý đem xuống lầu, đồ đạc đều bày trên mặt đất, sau khi Cố Thanh Hồi xuống, Chử Đồng đi đến chỗ cốp xe. “Anh rể, anh mở cốp xe ra đi.”
Cố Thanh Hồi dìu Chử Nguyệt Tinh ngồi vào trong xe trước, sau đó bấm chốt mở cốp, Chử Đồng nhấc hành lý định bỏ vào trong cốp, ánh mắt lơ đãng đảo qua một góc, trông thấy chỗ ấy có một túi hồ sơ, nhìn không giống như được đặt ở đó, ngược lại giống như để quên. Trên túi hồ sơ có dòng chữ được ghi bằng bút 'GT34092'.
Chử Đồng nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Hồi truyền đến: “Anh nhấc lên là được rồi, Chử Đồng, em gầy yếu, em không cần phải động tay vào đâu.” Đang khi nói chuyện, người đàn ông đã đi đến bên cạnh cô, Chử Đồng lấy túi hồ sơ kia ra, hỏi: “Anh rể, đây là đồ của anh hả?”
Cố Thanh Hồi nhận lấy túi hồ sơ từ trong tay cô, vẻ mặt anh ta không mảy may gợn sóng, chỉ nhìn lấy. “Ừm, là tư liệu của một bệnh nhân, tìm mấy ngày rồi, hóa ra lại ở trong cốp.”
Chử Đồng không hề nghi ngờ anh, kỳ thực ở trước mặt Cố Thanh Hồi, ngay cả một người có nội tâm mạnh mẽ hơn người như Giản Trì Hoài cũng không thể nắm bắt được, anh là bác sĩ tâm lý, quá hiểu nhược điểm trong nhân tính, càng biết rõ cách để che giấu điểm yếu của chính mình. Chử Đồng cười cười, giúp Cố Thanh Hồi mang tất cả đồ đạc lên xe.
Ra đằng trước, Cố Thanh Hồi ngồi vào vị trí tài xế, Chử Nguyệt Tinh nhìn tay anh. “Em cầm giúp anh nhé.”
“Không cần đâu.” Cố Thanh Hồi tùy tiện quăng túi tài liệu ra ghế sau. “Cũng không phải thứ gì quan trọng.”
Chử Đồng đứng trong bãi đỗ xe, trông thấy Cố Thanh Hồi quay đầu xe rời khỏi, Chử Nguyệt Tinh vẫy vẫy tay với cô, Chử Đồng đuổi bước theo. “Chạy chậm một chút.”
Đuôi xe rất nhanh mất hẳn trong tầm mắt cô, trong lòng Chử Đồng có loại chua chát không nói thành lời, lại pha lẫn hạnh phúc vô vàn, cô nghĩ, cô thật đa sầu đa cảm, nếu lúc này cũng không dám khóc, vậy đợi đến ngày kết hôn của chị ư?
Ô tô của Cố Thanh Hồi đi một mạch trở về khu biệt thự, Chử Nguyệt Tinh không ngừng nhìn ngắm ra bên ngoài, chỗ này bây giờ có không ít hàng xóm vào ở, xe tiến vào trong sân, liền đậu ngoài trời, Cố Thanh Hồi xuống xe, trước tiên cầm túi hồ sơ kia, sau đó giúp Chử Nguyệt Tinh mở cửa.
“Tới rồi.”
Chử Nguyệt Tinh đứng bên cạnh người đàn ông, định xoay người lấy đồ trong cốp xe, Cố Thanh Hồi đưa tay giữ cô lại. “Để mai đi, cho người giúp việc tới lấy.”
“Người giúp việc?” Chử Nguyệt Tinh giật mình. “Thanh Hồi, anh còn thuê người giúp việc sao?”
“Ừm, mấy tháng này bận bịu chuẩn bị hôn lễ chắc chắn bề bộn nhiều việc, anh không muốn em mệt, trước hết thuê một người giúp việc nhà đã.”
“Đừng như vậy, bây giờ thuê một người rất đắt, chúng ta vẫn còn phải đi vay mượn.”
Cố Thanh Hồi biết cô sẽ như vậy, anh đưa tay ôm lấy bờ vai của cô. “Chỉ như vậy hai ba tháng mà thôi, hôm qua anh vừa nhận một bệnh nhân, thù lao của đối phương cũng không tồi, anh cũng không cảm thấy vất vả.”
“Thật không?” Chử Nguyệt Tinh mong đợi, lại có chút lo lắng: “Anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”
Hai người vào trong phòng khách, Cố Thanh Hồi đưa Chử Nguyệt Tinh lên lầu trước. “Trong phòng để quần áo có đồ ngủ, trước tiên tắm rửa, cơm tối em cũng chưa ăn, anh đi nấu cho em một bát cháo.”
“Được.”
Cố Thanh Hồi ở trong nhà bếp nấu cho cô bát cháo bí đỏ, trong tủ lạnh đã được chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, hôm nay anh vốn đã định đón Chử Nguyệt Tinh đến đây. Anh bưng cháo lên lầu, Chử Nguyệt Tinh đã tắm xong, đang ngồi ở cạnh giường sấy tóc, thấy anh đi vào, cô buông máy sấy trong tay xuống.
Cố Thanh Hồi cẩn thận đặt bát cháo vào tay cô. “Cẩn thận, nóng.”
Chử Nguyệt Tinh nếm qua, nóng thật, nhưng bụng đã kêu réo, Cố Thanh Hồi cười cười cầm lấy muỗng, giúp cô thổi một hơi, sau đó đưa đến bên miệng Chử Nguyệt Tinh. “Mở miệng nào.”
Có mím đôi môi đỏ mọng, mặt có chút ngượng nghịu. “Em tự làm được.”
“Anh thích đút cho em, ăn đi.”
Chử Nguyệt Tinh hé miệng, hai người không ai nói gì, không quá lâu, một bát cháo đã vào trong dạ dày.
“Còn muốn ăn nữa không?”
Cô khẽ lắc đầu: “No rồi.”
Chử Nguyệt Tinh vừa tắm qua, mùi dầu gội tươi mát nhưng lại nồng đậm, Cố Thanh Hồi đưa tay mơn trớn mái tóc dài của cô, anh khó nén nổi tình cảm, tiến lại gần hôn lên môi cô. Chử Nguyệt Tinh nhắm hai mắt lại, trống ngực đập dồn dập, hai tay cô nắm chặt, Cố Thanh Hồi khẽ cắn cánh môi cô, sau khi nụ hôn này chấm dứt, người vẫn dựa rất sát vào cô, tựa lên trán cô.
“Anh muốn em.”
Chử Nguyệt Tinh miệng đắng lưỡi khô, khẩn trương không nói nên lời, Cố Thanh Hồi cầm tay cô đặt lên môi khẽ hôn: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng, cho anh chưa?”
Ngón tay cô bấu chặt, Cố Thanh Hồi lùi người lại, nghiêm túc chăm chú nhìn cô. “Nguyệt Tinh, anh muốn em thực sự trở thành người của anh.”
“Thanh Hồi...” Tay Chử Nguyệt Tinh bám vào đầu vai người đàn ông. “Anh chưa từng hỏi qua giữa em và Đoàn Lại Hoằng, anh không...”
“Cho dù hai người đã từng yêu sâu đậm, anh không quan tâm, anh chỉ muốn em từ nay về sau yêu một người là anh.” Anh ngồi chồm lên trước người cô, bất ngờ đem khuôn mặt dán vào bụng Chử Nguyệt Tinh. “Nguyệt Tinh, rốt cuộc anh cũng có một ngôi nhà, từ nay về sau không bao giờ phải ăn một mình, ngủ một mình nữa.”
Hai tay Chử Nguyệt Tinh muốn ôm lấy đầu của anh, anh người đàn ông đã trước một bước nâng khuôn mặt của cô lên sau đó ôm lấy cô đè xuống giữa giường lớn, tuy rằng cô khẩn trương, căng thẳng, lo lắng, nhưng hoàn toàn muốn đem toàn bộ bản thân mình giao cho anh, cô đã sớm hạ quyết tâm rồi.
Cố Thanh Hồi và cô mười ngón tay quấn quít, anh hôn lên gò má cô, mỗi một cái đều rất tỉ mỉ, anh cũng không hề biết Chử Nguyệt Tinh và Đoàn Lại Hoằng trước kia có phát sinh quan hệ quá giới hạn chưa.
Dẫu sao thời điểm Cố Thanh Hồi tiếp xúc với Chử Nguyệt Tinh, cô đã phát điên rồi, mặc dù sau này có nhiều chuyển biến tốt, nhưng rất nhiều chuyện cô đã không còn phân biệt rõ ràng.
Anh thật sự không quan tâm, cho dù từng có, cũng không việc gì, anh vẫn xem như đây là lần đầu tiên của Chử Nguyệt Tinh, cho nên ngay cả những chi tiết nhỏ nhất anh cũng đều chú ý đến, lửa nồng như muốn thiêu rụi hai người, Chử Nguyệt Tinh bám chặt cánh tay Cố Thanh Hồi, anh chú ý đến sự khẩn trương của cô, không dễ chịu gì, nhưng muốn anh dừng lại cũng thật khó khăn.
Thời điểm Chử Nguyệt Tinh nghẹn ngào thét lên chói tai, Cố Thanh Hồi lúc này đột nhiên bừng tỉnh, trong mắt anh là kinh ngạc và mừng rỡ, mặc dù anh vẫn ôm hy vọng, nhưng trong cái xã hội xốc nổi tràn đầy mê hoặc này, anh cho rằng dù Chử Nguyệt Tinh không còn là xử nữ, cũng quá đỗi bình thường.
Nhưng bây giờ, anh đau lòng nhìn người phụ nữ dưới thân, cô từng toàn tâm toàn ý yêu Đoàn Lại Hoằng. Nhưng lại chỉ là tình yêu trong sáng, vẻn vẹn là chuyện tình yêu về mặt tinh thần, vậy mà cô lại có thể tự nguyện trả giá bằng một quả thận của chính mình.
Cô thật ngốc, ngốc đến tận xương tủy, càng khiến anh yêu thương hơn nữa.
Chử Nguyệt Tinh giơ tay, bàn tay chạm lấy khuôn mặt của Cố Thanh Hồi. “Kỳ thật, cũng không khủng khiếp như em nghĩ.”
Anh che lại môi của cô, vô cùng dịu dàng, chỉ muốn để lại cho cô một buổi tối tốt đẹp nhất.
Khi Chử Đồng về đến nhà, Giản Trì Hoài đang ăn cơm tối, cô đưa tay đặt túi lên bàn.
“Sao bây giờ mới ăn?”
“Ban đầu không thấy đói.”
Chử Đồng kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài. “Chị của em đã dọn qua ở cùng anh rể rồi.”
Người đàn ông 'ừ' một tiếng, nâng mắt lên nhìn cô, loại chuyện này anh cũng không quan tâm, chiếc đũa của anh ở trong chén chọc chọc vài cái.
“Đồ kia, mua chưa?”
“Ừm, đều mua rồi.”
Khóe mắt đuôi mày người đàn ông hằn lên ý cười thật sâu, anh liếc nhìn túi của Chử Đồng. “Lấy ra cho anh xem.”
Chử Đồng một tay chống cằm. “Đều để ở chỗ của chị em rồi.”
“Em để cái đó ở chỗ của chị em làm gì?”
“Vốn là của chị ấy mà.” Cuộc đối thoại của hai người rõ ràng không cùng một tần số, Giản Trì Hoài đặt chén trong tay xuống.
“Em đang nói cái gì đấy?”
“Đồ dùng trong đám cưới ấy, còn có quần áo của chị nữa.”
“Anh hỏi quần áo của em.” Chỉ lo cô quá ngốc, người đàn ông dứt khoát chỉ đích danh. “Cái thứ 'dây dợ' mà em định mua đấy.”
Chử Đồng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô cười khoa trương thành tiếng: “Giản Trì Hoài, anh cũng thật là, em chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, cái loại đồ kia ai có thể mặc ra đường chứ?”
Sắc mặt Giản Trì Hoài khẽ thay đổi: “Vậy ý của em là, quất anh một roi là công toi rồi?”
Chử Đồng gượng gạo cười hai tiếng, xê dịch người về phía Giản Trì Hoài. “Có thể nhận lỗi bằng cách khác mà, em mời anh đi ăn.”
“Làm như thể anh chưa từng ăn cơm ấy, chỉ sợ là mình em chưa từng nhìn qua thôi, cũng chưa có gì anh chưa từng ăn qua.”
Hứng thú của Giản Trì Hoài bị rút sạch, sau khi liếc nhìn Chử Đồng định đứng dậy, Chử Đồng vội vàng đưa tay ôm chặt lấy cánh tay anh. “Từ từ, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Chuyện gì?”
“Người bạn kia của anh đấy, Tô Khanh Minh có phải ở nước ngoài không?”
Giản Trì Hoài gạt tay cô ra, ánh mắt có phần lạnh lẽo, nghiêng đầu, lời nói ra phần cảnh cáo: “Đừng có ý định gọi cho Tô Khanh Minh.”
“Anh nghĩ đi đâu vậy, anh ấy là bạn của anh mà em biết...”
“Đừng giả ngây giả ngốc, anh biết em liên lạc với Tô Khanh Minh để làm gì, nhưng mà, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chử Đồng trông thấy người đàn ông định rời đi, gấp đến nỗi lại ôm lấy cánh tay anh lần nữa. “Em còn chưa nói chuyện gì mà, sao anh biết được?”
“Em nghĩ đến Tô Khanh Minh, chẳng qua là bởi vì trước đây cậu ta giúp Lệ Đề liên hệ với bọn người kia, em muốn làm gì?”
Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi xuống đôi tay của Chử Đồng, cô ôm đến là chặt, một tay người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, tay Chử Đồng càng lúc càng lỏng, mắt thấy ôm không được, cô dứt khoát đứng dậy ngồi lên đùi Giản Trì Hoài, đè lên không cho anh đứng dậy nữa.
“Nói chuyện với anh là tốt nhất, không cần quanh co vòng vèo...”
Người đàn ông lại cắt ngang lời cô: “Đúng vậy, cho nên cái ý nghĩ đang nảy sinh trong đầu em, em nhanh chóng xua đi mau.”
“Đừng vậy mà, em vất vả lắm mới tra được chút tư liệu, anh nghĩ xem, lúc trước Tô Khanh Minh tìm thận cho Lệ Đề, anh ấy cũng không phải người của đường dây kia, nhưng giữa bọn họ chắc chắn có liên quan. Tô Khanh Minh lại càng không thể chỉ là một người mua, ít nhất em dám khẳng định, anh ấy đã từng tiếp xúc với cấp trên, nghĩ đến đây là em đã cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi.”
“Em hưng phấn, liên quan gì đến anh?” Giản Trì Hoài đẩy nhẹ eo cô, hai tay cô vội vàng cuốn lấy cần cổ của anh, không thể cho anh có cơ hội tránh ra.
“Giản Trì Hoài, thì anh giúp em liên lạc á.”
“Trước đây, nếu không phải Lệ Đề ở trong tình trạng nguy hiểm một sớm một chiều, chắc có lẽ anh cũng không tìm đến Tô Khanh Minh, cậu ta là bạn bè lâu năm của anh, mà em đây, lại muốn phơi bày đường dây bán thận ra ngoài ánh sáng, loại chuyện này nếu như em lôi cậu ta vào, em nghĩ cậu ta sẽ chịu để phiền phức quấn lấy thân sao? Thân phận của Tô Khanh Minh nhạy cảm, loại chuyện này một khi dính vào, ông già bên nhà không bắn chết cậu ta mới lạ.”
Chử Đồng biết rõ, là không có khả năng Giản Trì Hoài sẽ dễ dàng chấp thuận, cô lập tức giải thích: “Em chỉ muốn Tô Khanh Minh làm người trung gian, chỉ cần anh ấy giúp em chuyển lời, có người ra giá trăm vạn để mua thận. Anh ấy đã từng tiếp xúc với những người đó, bọn họ đối với Tô Khanh Minh đương nhiên có sự tin tưởng, chuyện tiếp theo, em tự mình sắp xếp.”
Giản Trì Hoài vẫn không chịu mở lời: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Đồng ý với em đi, em còn không sợ nguy hiểm, em sẽ không làm liên lụy đến anh ấy. Vả lại, người thông minh như anh ấy, khi liên lạc chắc chắn sẽ không dùng thân phận thật của mình, đúng không?”
Giản Trì Hoài nhìn cô chằm chằm, cái đầu này cũng có lúc thật thông minh, nhưng anh sẽ không tùy tiện buông tha.
“Anh nói rồi, Tô Khanh Minh có thân phận đặc biệt, loại chuyện này tuyệt đối không thể dây vào, đến lúc em làm chuyên đề, tin tức người liên hệ này nhất định phải có, ngộ nhỡ lôi luôn cả cậu ấy ra thì sao?”
“Em xin thề, em cam đoan!” Chử Đồng giơ cao cả hai tay. “Em bảo đảm sẽ không dính dáng đến Tô Khanh Minh.”
Giản Trì Hoài cười khẽ, trong ý cười che giấu sự châm biếm cùng không tin tưởng. “Có người đêm qua còn thề thề thốt thốt, hôm nay còn có thể không làm, em còn dám đảm bảo với anh?” Người đàn ông không chút nể tình gạt tay cô ra. “Sự đảm bảo của em đáng giá mấy đồng?”
Chử Đồng từ trên đùi anh vội vàng nhảy xuống: “Anh chờ em, em đi mua cái đấy ngay, em sẽ chứng minh cho anh thấy.”
Cô bỏ lại lời này, trong nháy mắt cầm túi đi ra ngoài.
Ánh mắt Giản Trì Hoài bám theo bóng dáng của cô, mắt trông thấy cô lao ra khỏi lối vào phòng khách, bóng hình mỏng manh nhảy nhót trên bức tường màu tối, không quá lâu sau, liền truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Lúc này khóe miệng người đàn ông mới giương lên, ý cười trong mắt tăng thêm, anh đứng dậy lên lầu.
Chử Đồng ba chân bốn cẳng chạy đến cửa hàng, cũng may chưa đóng cửa, bộ nội y trước kia Giang Ý Duy từng kéo cô đến xem qua, cho nên cô biết rõ nó nằm ở cửa hiệu nào, cũng không tốn quá nhiều thời gian dư thừa để chọn lựa, cầm lấy trả một khoản tiền rồi chạy như bay trở về.
Cuống cuồng chạy về Bán Đảo Hào Môn, trong đầu Chử Đồng không phải nghĩ đến chuyện bộ nội y, cô nghĩ ví dụ như Tô Khanh Minh chịu ra mặt, vấn đề chắc chắn trở nên dễ dàng hơn.
Người phụ nữ bị bắt lúc trước đã nói, nếu người mua bằng lòng ra giá cao, đường dây của bọn họ nhất định sẽ liên hệ trước, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ đi mối làm ăn như vậy. Chuyện này sẽ đơn giản hơn là Chử Đồng “đơn thương độc mã” xông vào, xã hội này, chính là có tiền có thể sai khiến được quỷ mà.
Đến lúc ấy, chỉ cần Chử Đồng bắt được đường dây này, một phần tạo ra một hồ sơ bệnh án giả cần giải quyết, sau khi đối phương tìm được thận thích hợp, có thể bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt trực tiếp. Chử Đồng càng nghĩ càng hưng phấn, đến mức lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng mang theo gói to gói nhỏ đi vào nhà, đến lầu hai, cô đẩy cửa phòng ngủ, cuối cùng cũng cảm thấy trong bầu không khí có điều kỳ lạ, cô quan sát xung quanh, liền trông thấy Giản Trì Hoài đang ngồi vắt chéo chân trên sô pha, trên bàn trà trước mặt đặt một ly rượu đỏ, cùng với một chai rượu đỏ đã được mở sẵn.
Chử Đồng thả tay quăng cái túi xuống. “Mua về rồi.”
“Thay đi.”
Chử Đồng không khỏi giương miệng cười: “Ý của anh là, có phải chỉ cần em thay ra, anh liền giúp em liên lạc với Tô Khanh Minh không?”
“Có thể.” Giản Trì Hoài cũng sảng khoái.
“Tốt lắm, ít nhất anh cũng phải giúp em thuyết phục Tô Khanh Minh.”
“Có thể.” Tay trái Giản Trì Hoài mở ra, gác trên thành ghế, cả người bày ra bộ dạng lười biếng. “Chỉ cần em nhớ kỹ lời em nói, không để Tô Khanh Minh dính vào.”
“Em bảo đảm!” Chử Đồng xách cái túi trong tay lên, thay này thay này, sao cô lại có cảm giác từ sau khi cô đi theo Giản Trì Hoài, thì nhiều quan điểm bị hủy hoại thế này cơ chứ?
Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, có phải giống cô như thế này không?
Ngay cả mỹ nhân kế cũng sử dụng tới.
“Đi thay ra.”
Chử Đồng xoay người đi vào nhà tắm, thời điểm cô lôi hai cái mảnh vải kia ra, liền cảm thấy chuyện này quá khó, thật không có cách nào mặc được mà, cũng không biết là kẻ nào đã thiết kế ra nữa.
Vất vả lắm mới khoác được lên người, trước khi đi ra Chử Đồng còn khoác thêm áo choàng tắm.
Trở lại phòng, Giản Trì Hoài quét mắt về phía cô. “Bên phía Tô Khanh Minh, không cần liên lạc đúng không?”
Hai bàn tay Chử Đồng túm chặt cổ áo, cô đi đến cạnh giường, kỳ kèo mè nheo: “Giản Trì Hoài, anh đồng ý đi, sao sau lưng anh lại là một người như thế này vậy hả?”
“Mặt người dạ thú đúng không? Nói chuyện không cần phải ngoặt ngoẹo như vậy, anh nghe hiểu được.” Một ngón tay Giản Trì Hoài chỉ lên giường. “Cái cột này, em cũng từng dùng qua rồi nhỉ?”
Chử Đồng đương nhiên còn nhớ, cô nhìn về hướng cửa sổ sát đất, trông thấy tất cả rèm cửa đều được kéo lại, lúc này bất cứ giá nào cũng phải nhảy lên giường, cô cởi bỏ áo choàng tắm, chân dài trắng nõn của cô gác lên cột giường
Nhất thời Giản Trì Hoài cảm thấy một luồng hơi nóng phun ra từ cánh mũi, toàn thân không ngừng sôi sục. Một tay Chử Đồng giữ lấy cột giường, nửa người trên gập về phía sau, bàn tay Giản Trì Hoài đang nắm thành ghế, ngón tay ra sức bấu chặt, một tay kia của anh bưng ly rượu trên bàn kề đến bên môi.
Đương nhiên anh không thể cho phép cô trông thấy bản thân mình không khống chế được, cánh môi anh câu lên: “Cứ như vậy?”
“Giản Trì Hoài, anh không sợ mình sẽ xịt máu mũi à?”
“Chỉ bằng em?” Giản Trì Hoài vẫn còn mạnh miệng, đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, tuy ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong giọng nói rõ ràng đã khản đặc.
“Chỉ bằng động tác cứng ngắc này của em?”
“Chuyên môn của em cũng không phải khiêu vũ, động tác uốn éo cũng có giới hạn, anh còn muốn thế nào nữa?”
Giản Trì Hoài có chút say mê, cũng có chút tức giận, anh cam đoan, thật ra trước đây anh không phải như vậy, tấm gương về đối nhân xử thế chính là lời giải thích tốt nhất về anh. Nhưng từ khi cưới Chử Đồng, anh cảm thấy bản mình về phương diện nào đó càng lúc càng biến thái, đối với sự đòi hỏi nào đó, cũng càng lúc càng mạnh mẽ, tựa như một con quỷ háo sắc.
Giản Trì Hoài nuốt trọn ngụm rượu đỏ trong miệng xuống, cũng đem cái nóng trong cổ họng làm dịu đi không ít: “Em vẫn còn muốn nói điều kiện với anh phải không?”
“Anh mau đến đây đi.”
Cổ tay Giản Trì Hoài xoay nhẹ, nhìn rượu đỏ chảy tràn trong ly pha lê, tầm mắt anh nâng lên, trực tiếp dồn ép Chử Đồng: “Qua đó làm gì?”
“Đừng ra vẻ thanh cao nữa, suy nghĩ trong đầu anh, em còn không rõ sao?”
Chử Đồng đứng cạnh cột giường, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên là không dễ chịu rồi, cô định buông ra, Giản Trì Hoài mở miệng ngăn lại: “Về phía Tô Khanh Minh bên kia, anh đã thay em gọi điện thoại rồi, cậu ta đã nói sẽ cân nhắc suy nghĩ.”
“Cân nhắc? Chỉ thế thôi sao?”
“Cái này còn phải xem anh nữa, lời nói của anh, bình thường cậu ta đều nghe.”
Chử Đồng dừng chân, để mặc Giản Trì Hoài đứng lên, anh đi đến bên giường.
“Em sẽ nhảy à?”
“Em sẽ không nhảy, lại chưa từng học qua.”
“Anh dạy cho em.”
Chử Đồng hận không có cái kẽ hở nào để chui xuống.
“Giản Trì Hoài, đừng như vậy mà, duỗi đầu rụt đầu đều là dao, dứt khoát chút đi.”
Hai tay người đàn ông rơi xuống bên thắt lưng của cô, đem thắt lưng chậm rãi cởi bỏ, áo choàng tắm trượt xuống hai bên hông, Chử Đồng cúi đầu nhìn lại, hai mắt mở to: “Giản Trì Hoài, anh, anh có thói quen quái quỷ gì thế này! Bên trong cũng không mặc gì à!”
~
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT