Trần Lộ rơi xuống nước, theo bản năng khua khua hai tay. Cái đầu khó khăn lắm mới trồi lên được mặt nước mang theo thanh âm tràn đầy sợ hãi, thét lên: “Cứu mạng, cứu mạng với!”
Giang Ý Duy ở dưới nước, ngoại trừ quần áo dán sát vào cơ thể khiến không thoải mái ra, nhiều nhất cũng chỉ bị sặc nước mà thôi. Cô thò tay lau mặt. Trần Lộ ở cách cô không xa. Trông thấy Trần Lộ thì trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ. Cô bơi sang, từ phía sau gáy ấn cô ta xuống nước.
“Thoải mái không? Đến đây, chơi đùa như vậy có thích không?”
Chử Đồng đứng bên cạnh bể bơi, Trần Lộ bị nhấn nước đến nói không nên lời. Hơn nữa ở trong nước cô ta sợ hãi không thôi, chỉ còn độc một đôi tay không ngừng vùng vẫy trên không trung, tóc rũ rượi trên mặt, trông thảm hại vô cùng. Chử Đồng ngồi xổm người xuống: “Giang Giang, cậu đừng đùa quá trớn đó.”
Hai chân Trần Lộ đạp lung tung. Vốn dĩ chỉ còn cách thành hồ không xa, cô ta nhắm chặt hai mắt, hai tay khua bậy nào ngờ trúng ống quần của Chử Đồng. Chử Đồng đẩy tay cô ta ra nhưng Trần Lộ lập tức túm lấy cái phao cứu mạng, làm sao chịu buông ra? Cô ta ra sức kéo, bên cạnh hồ vốn đều là nước, chân Chử Đồng trượt mạnh một cái, tiếp theo liền ngã xuống hồ.
Một màn này khiến những người đàn ông xung quanh cười đến hăng say. Nhưng cũng có người không yên tâm: “Ngộ nhỡ Tứ ca trách tội thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, Trần tiểu thư không biết bơi, lỡ xảy ra chuyện không hay...”
Chử Đồng gần thành hồ nhất. Mũi cô cay cay vì sặc nước, một tay bám lấy thành hồ, tay còn lại lau sơ mặt mũi. Trần Lộ bám vào cô, cuối cùng cũng có thể thở hổn hển nói: “Cứu mạng, cứu mạng...”
Cô ta tuy gầy, nhưng dù gì trọng lượng cũng không nhẹ, mấy lần thiếu chút nữa lôi Chử Đồng ấn xuống bể bơi. Giang Ý Duy bơi đến, túm lấy cô ta: “Cô buông ra!”
“Cứu mạng, tôi không muốn chết, kéo tôi lên... A!” Một ngụm nước ập mạnh vào trong miệng cô ta.
Khi con người gần như vô cùng tuyệt vọng, cũng khỏe đến lạ thường. Trần Lộ liều chết kéo cổ áo Chử Đồng không chịu buông. Giang Ý Duy giận đến nỗi lại ấn đầu cô ta xuống nước.
Có người muốn nhảy xuống cứu, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ. Người nọ quay lại liền trông thấy Giản Trì Hoài. Đối phương cả kinh, nghĩ thầm Giản Trì Hoài chắc đang rất tức giận. Tay anh ta chỉ chỉ vào bên trong bể bơi: “Không biết ở đâu lại xuất hiện một người phụ nữ, đẩy Trần tiểu thư xuống nước. Bây giờ tôi liền đi kéo cô ấy lên.”
Giản Trì Hoài nhìn vào trong bể bơi, rõ ràng Trần Lộ đang ở vào thế yếu, nhưng lại lôi kéo Chử Đồng không buông. Chử Đồng bị ấn xuống nước, bất thình lình cô kéo cánh tay Trần Lộ lên, hung hăng cắn một cái. Trần Lộ thét đến chói tai. Chử Đồng và Giang Ý Duy mỗi người một bên ấn vai cô ta, đem cả người cô ta ấn xuống nước.
“Được rồi, dừng tay lại!” Sắc mặt bạn của Giản Trì Hoài thay đổi, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ gây họa: “Giang Ý Duy, dừng tay!”
Nói xong, anh ta nhảy xuống trước, một phát túm được cổ áo của Trần Lộ từ bên trong bể bơi. Trần Lộ không ngừng ho khan, gần như không dứt. Chử Đồng lau mặt, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, cô chầm chậm quay đầu, liếc thấy ống quần màu đen. Ánh mắt cô dời lên trên, không ngờ trông thấy Giản Trì Hoài ánh mắt vô cảm đứng ở đó.
Hiển nhiên Trần Lộ cũng thấy, cô ta sợ đến kinh hồn bạt vía, hai bờ vai run rẩy mãi: “Tứ, Tứ ca...”
Hai người phụ nữ kia vừa rồi rõ ràng là muốn lấy mạng của cô. Cô ta ủy khuất muốn chết, vành mắt đỏ ửng. Người xung quanh sợ Giản Trì Hoài giận chó đánh mèo, bắt đầu trách móc: “Người phụ nữ này từ đâu tới? Ai cho cô động tay động chân bậy bạ?”
“Cô có biết cô động vào ai không?”
“Cô có biết Tứ ca phía sau là ai không?”
Giang Ý Duy dù sao cũng xem như người mình, cũng cần giữ thể diện cho cô. Nhưng hiện nay tự dưng ở đâu xuất một Chử Đồng, liền trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Trần Lộ nghe được lời mọi người nói, khóc càng thêm thương tâm. Khóe miệng cô ta khẽ giật, toàn thân lạnh đến phát run. Chử Đồng một chữ cũng không nói mà nhìn chằm chằm Giản Trì Hoài. Những người kia chỉ vào cô mà mắng chửi, lời nói càng lúc càng khó nghe. Giản Trì Hoài từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn vào bể bơi. Qua một hồi lâu, lúc này anh mới mở miệng.
“Còn chưa lên? Ở dưới nước thoải mái lắm phải không?”
Chóp mũi Trần Lộ cay cay: “Không thoải mái, lạnh lắm! Em rất sợ...”
Người đàn ông vội vàng bơi về phía Trần Lộ, định bụng đem Trần Lộ giao cho Giản Trì Hoài. Trần Lộ vươn tay, Giản Trì Hoài cũng khom thắt lưng xuống, cánh tay dài của anh duỗi ra, túm mạnh vai áo lông của Chử Đồng. Anh thu cánh tay lại, Chử Đồng bị kéo đến cạnh bể bơi. Tiếp theo hai tay anh đặt dưới cánh tay cô, dễ dàng kéo cô lên khỏi mặt nước. Cả người cô đều là nước.
Giang Ý Duy chứng kiến một màn này, trong nháy mắt vẻ hoan hỉ hiện trên nét mặt. Cô bơi đến cạnh bể bơi, chân ở dưới nước đá Trần Lộ một cái: “Nếu không biết bơi, lần sau cẩn thận một chút. Thật là nguy hiểm, làm hại chúng tôi phải phải cứu cô.”
“Cô...”
Người đàn ông ở cùng với Trần Lộ trong bể bơi tỏ vẻ không hiểu, mấy người này làm vậy là có ý gì chứ? Anh ta đẩy Trần Lộ lên bờ. Giang Ý Duy nhanh chóng cầm lấy hai cái khăn lông lớn, khoác một cái cho Chử Đồng. Giản Trì Hoài nhìn bọn họ: “Không sợ xảy ra án mạng à?”
“Tứ ca, đây là do Trần Lộ ỷ có anh làm chỗ dựa, đẩy em xuống nước trước.”
“Không phải em.” Trần Lộ vừa ho khan vừa phản bác lại.
Giang Ý Duy cười khẩy: “Cô có biết quan hệ giữa Chử Đồng và Tứ ca là thế nào không?”
Lời này đương nhiên không phải nói cho Trần Lộ nghe. Cô vừa trông thấy dường như có người muốn nói thay Trần Lộ, lập tức bổ sung thêm một câu như vậy. Quả nhiên, bước chân đang tiến lên của đối phương bên kia kịp thời thu trở lại. Đây là tình huống gì hả? Trần Lộ đúng là do Giản Trì Hoài mang đến, nhưng ban nãy hai người ở dưới nước, Giản Trì Hoài sao lại kéo Chử Đồng lên?
Chử Đồng lau mái tóc. Trần Lộ trông vô cùng đáng thương, đứng bên cạnh Giản Trì Hoài, nước mắt lách tách rơi. Giản Trì Hoài thấy vậy, cầm khăn lông giúp cô ta phủ lên vai.
“Đi thôi, gọi bác sĩ đến xem có phải uống nước đến choáng váng rồi hay không?”
Trần Lộ ngoan ngoãn đi theo phía sau Giản Trì Hoài. Giang Ý Duy sợ lại bị những người đó quấy rầy, ánh mắt cô rơi xuống trên mặt Chử Đồng: “Ai nha, sắc mặt cậu kém vậy? Cậu đừng tức giận như thế, Tứ ca yêu cậu nhiều như vậy ai cũng có thể nhìn ra mà. Mau, tớ đưa cậu về tắm nước ấm, chờ đến lúc sinh bệnh, Tứ ca chắc chắn sẽ trách tội tớ.”
Chử Đồng chăm chú nhìn cô. Giang Ý Duy tạm biệt mấy người kia, bọn họ cũng mơ hồ đoán được mối quan hệ này, cũng sẽ không làm khó hai cô.
Hai người cùng nhau trở về, trên mặt đất đầy dấu chân của bọn họ. Trở lại phòng, Giang Ý Duy chạy ào vào toilet, sau đó cũng kéo Chử Đồng vào trong.
“Tắm chung, tắm chung.”
Chử Đồng cũng không xấu hổ, như vậy còn hơn là bị lạnh đến đổ bệnh nặng đi? Tắm nước nóng xong, cả người chớp mắt cảm thấy thoải mái không ít. Giang Ý Duy ngồi ở mép giường sấy tóc, miệng còn đang nói: “Quá đã, quá đã!”
“Đã cái gì mà đã.” Chử Đồng ngồi khoanh chân trên giường: “Thiếu chút nữa sặc chết.”
“Lời này hẳn là nên nói với Trần Lộ kia chứ? Dám chơi sau lưng mình, cũng không biết tự lượng sức mình.”
Chử Đồng cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc: “Giang Giang, sau này cậu cũng tránh xa những người này một chút, cái gì mà chơi đùa hả? Một đám như nhau.”
“Ai ôi, tớ cũng vì bất đắc dĩ thôi mà.”
Giang Ý Duy dang tay dang chân ra, không thèm giữ hình tượng gì nữa, cô bổ nhào về phía giường lớn: “Chử Đồng, hôm nay tớ là ngoài ý muốn. Tớ dám cam đoan, nếu như lúc ấy mọi người đều bị nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn Tứ ca sẽ nhảy xuống cứu cậu trước.”
“Vậy thì có ích gì? Anh ta chẳng phải dẫn cô ta về đó sao?”
Một tay Giang Ý Duy chống đầu: “Cậu cảm thấy giữa hai người bọn họ, thực sự có mối quan hệ kia?”
Việc kia hẳn là chưa đến mức đấy, dù sao cơ thể Giản Trì Hoài cũng không thuận lợi. Chử Đồng cầm máy sấy đặt lên tủ đầu giường: “Đừng tò mò nữa, mau mau ngủ đi, giờ là mấy giờ rồi?” Nói xong, cô đứng dậy đi đến toilet, tính tẩy trang xong rồi đi ngủ.
Trần Lộ theo sau Giản Trì Hoài trở về phòng. Anh đi đến cửa, cũng không mở cửa ra mà xoay người nhìn về phía cô: “Không phải em trở về phòng ngủ sao? Vì sao lại ở dưới lầu?”
“Em và bạn gọi một cuộc điện thoại, tiện thể đi dạo một chút...”
“Vậy sao lại đi đến hồ bơi?”
Trần Lộ không dám nói dối: “Em thấy Giang Ý Duy đi vào, em liền đi theo cô ấy. Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, em muốn xem cô ta đêm hôm khuya khoắt đi vào trong đó làm gì.”
“Vì sao Chử Đồng lại đẩy em xuống hồ bơi?”
Trần Lộ ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa. Cô ta nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình, toàn thân lạnh đến phát run, ngay cả môi cũng đều tím đen.
Sau khi Giản Trì Hoài mở cửa đi vào, Trần Lộ hồ hởi vừa định bước vào thì cánh cửa đóng sầm lại trước mặt. Cô ta sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ, cũng may là bản thân cô đi chậm, nếu không nói không chừng sẽ bị cánh cửa kia đập vào mũi. Cô ta liên tục hắt xì, vội vàng trở về phòng của mình tắm rửa, thay quần áo.
Sau khi lau mặt xong, Chử Đồng bước ra khỏi toilet, trông thấy Giang Ý Duy đang cầm ống nghe điện thoại. Cô ấy vừa gọi điện cho ai đó. Chợt Chử Đồng thấy Giang Ý Duy bóp chặt cổ họng, nói: “Chào tiên sinh, xin hỏi có cần phục vụ đặc biệt không?”
Lời còn chưa dứt, cô nhìn nhìn vào ống nghe một chút. Chử Đồng bước nhanh đến: “Giang Giang, cậu làm gì vậy?”
“Ai ui, cậu đột nhiên xuất hiện như vậy, làm tớ sợ muốn chết!” Giang Ý Duy gác điện thoại lại: “Còn dám cúp điện thoại của tớ.”
“Ngàn vạn lần cậu đừng làm loại chuyện này!”
“Cậu nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?” Giang Ý Duy kéo Chử Đồng qua, để cô ngồi xuống: “Tớ gọi một cuộc điện thoại tới phòng của Giản Trì Hoài.”
“Tại sao?”
“Xem Trần Lộ kia có ở trong phòng anh ấy hay không?”
Chử Đồng giữ chặt tay Giang Ý Duy: “Đừng rước thêm phiền phức, mau ngủ đi thôi.”
Giang Ý Duy dán chặt mắt vào sườn mặt Chử Đồng, trong mắt không hề cam tâm: “Chuyện của các cậu mà làm cho tớ sốt ruột muốn chết đây! Tớ chỉ thử xem thôi mà. Cậu cũng nghe rồi đấy, giọng của tớ như vậy, anh ấy không nhận ra đâu.”
Giang Ý Duy nói xong, cầm lấy điện thoại, cô ra hiệu Chử Đồng không được lên tiếng. Cô đè thấp giọng xuống: “Đợi nghe một chút, bên trong ngoại trừ anh ấy còn có tiếng trò chuyện khác không.”
“Cậu thật là nhàm chán.”
Điện thoại đổ chuông hai tiếng, bên kia liền nối máy, Giang Ý Duy ngồi thẳng người, chặn giọng nói lại: “Chào tiên sinh, xin hỏi có cần phục vụ đặc biệt không?”
Chử Đồng không khỏi nín thở tập trung tinh thần, mở to mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình. Giang Ý Duy nhìn cô chớp chớp con mắt, cũng mở loa ngoài, một giọng nam rất nhanh truyền đến: “Thế nào là phục vụ đặc biệt?”
“Bên này em có một menu, có cần đưa cho anh xem không?”
“Giang Ý Duy cô diễn kịch diễn đến nghiện rồi phải không?” Giản Trì Hoài không chút khách khí vạch trần cô.
Giang Ý Duy cả kinh, Chử Đồng che miệng, không để bản thân mình phát ra bất cứ âm thanh nào. Giọng nói của Giản Trì Hoài hung ác tiếp tục truyền đến: “Còn dám gọi điện qua đây, tôi cho cô cút sớm!”
Giang Ý Duy hớt hải cúp điện thoại: “Làm tớ sợ muốn chết, chẳng lẽ giọng nói của tớ rất dễ nhận ra?”
“Cực kỳ luôn.”
“Vậy sao cậu không nhắc tớ?”
Chử Đồng nằm thẳng người trên giường: “Tớ cũng đã nói với cậu đừng rước thêm phiền phức.”
“Được rồi, chỉ có điều trong phòng anh ấy hẳn là không có tiếng của phụ đúng không? Im lặng như gì ấy, cậu có thể yên tâm.”
Hai tay Chử Đồng gối sau đầu, có chút đăm chiêu. Bệnh của Giản Trì Hoài, cô đương nhiên sẽ không đề cập với Giang Ý Duy, đó là điều riêng tư nhất của anh, cũng là tôn nghiêm anh cần giữ gìn nhất.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Giang Ý Duy đã ra ngoài quay phim. Chử Đồng cũng dậy sớm, cô thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi ra khỏi phòng. Trong thang máy đi đến quầy lễ tân, cô đem máy tính xách tay và đồ đạc để lên bàn, giao thẻ phòng cho lễ tân.
“Đây là chìa khóa phòng 2015, buổi tối Giang Ý Duy sẽ đến lấy.”
“Được.”
Một hồi âm thanh quen thuộc lọt vào tai Chử Đồng, cô quay qua, trông thấy Giản Trì Hoài ngồi ở sô pha cách đó không xa, anh đang ho khan. Chử Đồng xoay lưng lại, lễ tân tiến hành những thủ tục cần thiết, sau đó cung kính gật đầu với cô: “Xong rồi.”
“Cám ơn.”
Chử Đồng cầm lấy đồ đạc của mình. Đến lúc phải đi qua chỗ anh, trong lòng cô không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô thở sâu, trông thấy Giản Trì Hoài giơ đồng hồ lên, anh gần như không có hành lý, hẳn là đang chờ tài xế.
Chử Đồng đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên trông thấy ở cửa có một bóng dáng đang bước nhanh đến. Trần Lộ cầm theo một cái túi lớn đi đến trước mặt Giản Trì Hoài: “May quá còn kịp, em tưởng anh đã đi rồi.”
“Không phải hôm nay em còn có buổi ghi hình sao?” Giản Trì Hoài nói xong, quay đầu đi, ho nhẹ hai tiếng.
Trần Lộ đem cái túi lớn đặt trên bàn: “Đây là thuốc cảm em lấy được từ tổ kịch, bây giờ anh nhanh chóng uống hai viên đi, nếu không đến lúc trở nặng, muốn giảm cũng giảm không được.”
Ánh mắt Giản Trì Hoài dời đến cái túi: “Em chạy về đây chỉ vì vậy thôi sao?”
“Dạ, em lập tức quay về đây. Tứ ca, nhớ chăm sóc bản thân mình.”
Chử Đồng đã nhấc chân lên, lại không muốn đi về phía trước, nhưng nếu đột ngột quay người lại rời khỏi, thì có vẻ giống như cô đang chột dạ. Cô siết chặt máy tính trong tay. Tiếng ho khan của Giản Trì Hoài liên tục lọt vào tai của cô, tựa như âm thanh kích thích màng nhĩ. Người đàn ông kéo tay của Trần Lộ xuống: “Ngồi đi.”
“Tứ ca, khi nào tài xế đến?”
“Sắp.”
Giản Trì Hoài cầm gói to qua, sau đó lấy từ bên trong ra hai viên thuốc, Trần Lộ tiến sát lại, chỉ vào hàng chữ liều dùng: “Em đã hỏi qua nhân viên y tế ở tổ kịch, thuốc này một ngày uống ba lần, mỗi lần uống hai viên.”
Ngón tay người đàn ông đặt trên mặt nhãn thuốc khẽ chạy loạn: “Biết rồi.”
Giọng nói anh nhàn nhạt, nhưng ánh mắt chuyên chú nhìn hộp thuốc như ngây ra. Chử Đồng đi qua trước mặt hai người, thẳng ra bên ngoài khách sạn.
Lòng người sợ nhất điều gì? Đó là không sợ người đối xử cứng rắn, chỉ sợ người lấy nhu thắng cương, nước chảy đá mòn. Mà tình yêu của biết bao nhiêu người không phải xây dựng dựa trên cơ sở rung động là chính hay sao?
Trần Lộ biết làm nũng, biết nhận lỗi, cũng dịu dàng quan tâm. Giản Trì Hoài nói chỉ là diễn kịch, nhưng có thật tất cả chỉ là giả dối thôi không? Nếu như Trần Lộ nhất mực nỗ lực, tất cả đều thật lòng thật dạ thì sao?
Chử Đồng đi thẳng về bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào. Di động trong túi đột nhiên vang lên. Trong lòng không khỏi chờ mong, cô luống cuống lấy di động ra nhìn vào màn hình, nhưng là Giang Ý Duy.
“A lô, Giang Giang.”
“Chử Đồng, cậu đi rồi à?”
“Ừm, chuẩn bị trở về.”
Giang Ý Duy gọi tới, cũng không có chuyện gì, chỉ là đang chờ hóa trang, giành chút thời gian hỏi thăm tình hình bên này của Chử Đồng. Cúp điện thoại, theo bản năng Chử Đồng nhìn về phía cửa khách sạn, hẳn là Giản Trì Hoài và Trần Lộ còn đang ngồi ở đại sảnh.
Khi cô về đến nhà đã là giữa trưa. Cố Thanh Hồi cũng đang ở nhà cô. Lý Tịnh Hương bận rộn qua lại giữa nhà bếp và phòng ăn. Bà mời Cố Thanh Hồi ở lại ăn cơm, Chử Đồng cũng đi tới phụ giúp.
Trong bữa ăn, Lý Tịnh Hương không khỏi quan sát Chử Đồng: “Tối hôm qua con ở đâu?”
“Ở lại chỗ bạn, phỏng vấn đến khuya mới xong, đường lại xa.”
Lý Tịnh Hương nghe vậy, nhịn không được lo lắng: “Công việc của con bây giờ ấy à, còn không bằng trước đây làm giải trí ở Dịch Sưu. Cả ngày chạy nhảy bên ngoài, cũng không biết tiếp xúc với những người nào.”
“Mẹ, con cũng lớn như vậy rồi, mẹ yên tâm đi.” Chử Đồng trông thấy Chử Nguyệt Tinh vùi đầu ăn cơm, cô không khỏi nắm chặt đũa trong tay: “Con đã xin với chủ biên rồi, chuyên đề chưa hoàn thành ở Dịch Sưu, con muốn tiếp tục làm tiếp.”
“Chuyên đề gì?” Lý Tịnh Hương hỏi ngược lại.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con biết chừng mực.”
Dường như Lý Tịnh Hương nghĩ tới cái gì đó, bà đặt chiếc đũa lên bàn: “Con sẽ không muốn làm cái việc kia chứ, đưa tin về việc mua bán nội tạng người?”
Chử Nguyệt Tinh và Cố Thanh Hồi cùng lúc nhìn về phía Chử Đồng, Chử Đồng mím chặt khóe môi, đã vậy cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.
“Mẹ, chuyện của chị có tác động rất lớn đối với con, về phương diện lợi ích lại dây dưa quá rộng, bản thân gia đình chúng ta cũng xem như người bị hại. Chỉ là còn có những người đồng cảnh ngộ, chúng ta lại may mắn hơn.”
“Mẹ không đồng ý, chuyện này quá nguy hiểm.” Lý Tịnh Hương buông đũa.
Chử Đồng thấy vậy, không muốn bầu không khí tốt đẹp bị phá hỏng: “Được rồi, chủ biên còn chưa đồng ý mà. Hơn nữa chuyên đề này đòi hỏi sức người sức của, chủ biên còn khuyên con nên chạy những tin tức nhỏ là được rồi. Con cũng không đề cập vấn đề đó nữa.”
Cố Thanh Hồi ở bên cạnh nói: “Loại chuyện này, muốn tra ra không dễ, đại bộ phận đều móc nối cùng bác sĩ trong bệnh viện. Chẳng hạn như làm một cuộc phẫu thuật bao nhiêu tiền, cũng có những bác sĩ nhỏ đồng ý cho thuê phòng mổ, đều là quan hệ hợp tác lâu dài.”
“Bác sĩ Cố, sao anh biết rõ nhiều việc như vậy?”
Cố Thanh Hồi cười khẽ: “Cô gọi tôi một tiếng bác sĩ Cố thì cũng nên hiểu thêm một chút, mặc dù tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, nhưng đại đa số bạn bè của tôi đều là bác sĩ. Nếu cô nói cần tư liệu, tôi có thể giúp cô hỏi một chút, nhưng chỉ là về bề nổi thôi, bởi vì tôi cũng không muốn cô tiếp cận quá sâu.”
Chử Đồng nghe vậy, ngay lập tức cảm thấy hào hứng: “Được, cám ơn!”
Ăn cơm xong, Chử Đồng giúp Lý Tịnh Hương dọn dẹp. Hai người ở trong nhà bếp, Lý Tịnh Hương không tập trung rửa bát, Chử Đồng đem rau còn thừa bỏ vào trong tủ bát: “Mẹ?”
“Đồng Đồng, con nói xem bác sĩ Cố người này thế nào?”
“Rất tốt nha, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quan trọng là còn rất đẹp trai.”
Lý Tịnh Hương khẽ rướn khóe miệng, giống như nghe được người khác khen con trai của mình: “Vậy con nói xem, anh ta và chị con cùng nhau kết duyên thì sẽ thế nào?”
Động tác trong tay Chử Đồng khẽ ngưng: “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy?”
“Như vậy không tốt à? Chị con ỷ lại vào anh ta như vậy, hơn nữa cũng là... không với cao, điều kiện của bác sĩ Cố tốt như vậy, lắm cô cũng xếp hàng đấy chứ.”
Chử Đồng đi qua phụ rửa bát: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Dọn dẹp xong nhà bếp, Chử Đồng trở lại phòng khách, trông thấy Cố Thanh Hồi và Chử Nguyệt Tinh đang nói chuyện. Cố Thanh Hồi tự nhiên lôi kéo tay của Chử Nguyệt Tinh, nghe được tiếng bước chân, người đàn ông ngoái đầu lại, thu bàn tay trở về. Chử Đồng trông thấy một màn này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Cô ngồi xuống bên cạnh Chử Nguyệt Tinh.
“Chị, buổi chiều có muốn đi đâu chơi không?”
“Bác sĩ Cố nói dẫn chị xuống dưới lầu một chút, bên trong tiểu khu có một cái đình nhỏ, cảnh vật cũng không tồi.”
“Được.” Chử Đồng đưa tay vỗ vỗ cánh tay Chử Nguyệt Tinh, nhìn về phía Cố Thanh Hồi trước mặt: “Bác sĩ Cố, chị của tôi gần đây hẳn là tốt lên không ít?”
“Đúng, cô ấy bây giờ càng ngày càng tỉnh táo, rất nhiều chuyện cũng không nhớ lộn xộn nữa.”
Chử Nguyệt Tinh mỉm cười, sau đó nhìn em gái bên cạnh: “Đồng Đồng, chị thực sự rất muốn nói về chuyện tình cảm của mình.”
“Chị.” Chử Đồng không khỏi giật mình: “Sao đột nhiên chị lại nói như vậy?”
Chử Nguyệt Tinh cười khẽ: “Nói chút thôi mà, em không cần phải ngạc nhiên như vậy.”
“Không phải, em không ngạc nhiên, chị của em tốt như vậy, đương nhiên có thể sánh đôi với người đàn ông tốt.”
Cố Thanh Hồi nhìn chị em hai người. Trong lòng Chử Đồng càng lúc càng cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ chị và Cố Thanh Hồi...nhưng trong lời nói của mẹ, bác sĩ Cố điều kiện tốt như vậy, dù sao cũng không đến nỗi phải để ý bệnh nhân của mình chứ?
Trần Lộ đã quay xong vài cảnh. Đạo diễn vốn định đẩy nhanh tiến độ, nhưng nghe nói Giản Trì Hoài đích thân đến đón cô ta nên không thể không nể mặt anh mà cho cô ta nghỉ quay.
Đương nhiên những thứ này cũng không tính là chuyện xấu, nhưng đã là người trong giới giải trí phải chú ý đến tính chuyên nghiệp.
Sau khi Trần Lộ và Giản Trì Hoài ăn xong cơm chiều, tài xế đưa cô ta về nhà. Mắt thấy chiếc xe đi xa rồi, Trần Lộ lúc này mới gọi xe đi gặp bạn bên kia.
Sau khi Ngải Nhân bị hủy đi dung nhan, chân cũng không bước ra khỏi nhà nửa bước, bạn bè tốt nhất chỉ có Trần Lộ. Hai người ở trong phòng không quá lâu, Trần Lộ liền bưng mặt khóc, đem chuyện ngày đó ở phim trường kể ngọn ngành cho Ngải Nhân nghe.
“Cậu mặc cho bọn họ ức hiếp như vậy?”
“Tớ phải làm sao bây giờ, Tứ ca cũng không giúp tớ, Giang Ý Duy cũng không thể trêu vào.”
“Cậu thật là yếu đuối nhu nhược! Hiện tại cậu mới là người bên cạnh anh ấy mà! Lộ Lộ, tớ là không còn cách, đời này của tớ bị hủy như vậy, tớ muốn thương lượng với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tớ giúp cậu vạch ra kế hoạch, cậu cũng phải giúp tớ ngoi lên. Sau này, tớ làm người đại diện của cậu, được không?”
“Việc này... tớ phải hỏi công ty trước.”
Ngải Nhân dựa sát vào đầu giường: “Đầu óc cậu đơn giản như vậy, ra ngoài chỉ toàn bị người khác hãm hại. Cậu nói Tứ ca cho cậu theo bên cạnh anh ấy là có điều kiện. Ngày đó những gì tớ dạy cậu, rốt cuộc cậu có làm theo không?”
“Làm rồi mà, nhưng anh ấy không hề có phản ứng gì hết”
“Không có phản ứng?” Ngải Nhân dường như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười: “Nào có người đàn ông nào không thích phụ nữ? Lộ Lộ, trước khi cậu đi theo anh ấy, có thăm dò kỹ lưỡng chưa? Anh ấy sẽ không phải... khiếm khuyết ở phương diện nào đó chứ?”
“Sao có thể như thế!”
“Vì sao không thể?” Ngải Nhân nghĩ vậy, ngay lập tức kích động đứng lên: “Cậu phải nhanh chóng kiểm tra, cơ hội của cậu tới rồi.”
“Là thế nào? Tớ nghe không hiểu?” Cơ hội của cô, và khiếm khuyết của anh có liên quan gì đến nhau sao?
“Nếu như anh ấy thực sự có bệnh không thể nói ra, đây là chuyện vô cùng mất thể diện, đúng không? Giản Trì Hoài có thể chấp nhận không? Đến lúc đó, cậu nói cậu không quan tâm, cậu yêu chính là con người anh ấy, anh ấy nhất định sẽ bị cậu làm cho cảm động...”
“Ngải Nhân, cậu nghĩ nhiều rồi, loại chuyện này xác suất có thể xảy ra là bao nhiêu chứ?”
“Cho nên mới nói cậu phải mau kiểm tra. Nếu thực sự là như vậy, cậu càng phải bấu víu vào cây đại thụ này, còn cô nhà báo nhỏ bé kia, tương lai sau này cũng bị cậu bóp chết trong lòng bàn tay!”
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT