Triển Vân nghe được lời Tử Hàm,ngơ ngác, giống như đang vùng vẫy thống khổ gì, trên khuôn mặt loáng qua biểu tình phức tạp, kinh ngạc, thống khổ, mê mang..., cuối cùng thân hình bất ổn liên tục lui ra sau, tay bưng lấy vị trí tim, có chút dồn dập cùng thống khổ nói: "Không.... Ta không thích ngươi, ta làm sao sẽ thích ngươi, đi ra ngoài, ngươi ngay lập tức đi ra ngoài.” Nàng hỏi rồi, hắn cũng đáp lại, không thích, không thích, đã không thích, vì cái gì tổng muốn làm ra một bộ nét mặt ta rất quan tâm ngươi, đã không thích vì cái gì muốn cho nàng ảo giác, đối với nàng rõ ràng là đặc biệt, vì cái gì lại nói không thích. Tử Hàm nếm qua đến cái gì là hương vị thống khổ, trái tim giống bị lưỡi dao sắc bén từng chút lăng trì, máu tươi đầm đìa, đau không cách nào hô hấp, nhẫn nhịn nước mắt lóe ra, đau mà lại cười nói: "Ta.... Ta ngay lập tức đi ra, ta chỉ tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi thôi.” Tử Hàm cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy khổ sở, đau nhức, xoay người điên rồ chạy ra doanh trướng. Triển Vân nhìn dáng vẻ tan nát cõi lòng rời đi của Tử Hàm, muốn đuổi theo đi ra ngoài, lại chỉ có thể chống bàn, thân giống như muốn ngã xuống, gi¬an nan la lên "Tử Hàm....” Đột nhiên trước mắt tối sầm, thống khổ ‘ A! ’ một tiếng, té xỉu trên mặt đất. ——— ———— Lại là một ngày hỗn loạn, một ngày khiến cho mấy người tan nát cõi lòng, sau khi đi qua vẫn là tan nát cõi lòng. Nếu như Triển Vân thật sự yêu Tử Hàm, vậy hắn thế nào cũng không dùng phương pháp phá địch thủ còn có thanh bảo kiếm kia của Vô Ngân. Nhưng sáng sớm vài ngày sau, Triển Vân liền mang theo nhân mã tinh nhuệ, như tiền tuyến chạy đi, ở ngoài thành Lưu Tô quan gọi chiến. Ra nghênh đón như cũ là tiểu tướng cầm trong tay Thanh Nguyệt đao, vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi, dùng đao chỉ lấy nhân mã Triển Vân, cười chế nhạo nói: "Lại đến chịu chết sao?” Triển Vân tay cầm thanh phong kiếm, con ngươi đen thâm trầm, vận sức chờ phát động, hắn ôm định quyết tâm tất thắng. “Ai chết ai sống, bây giờ nói còn quá sớm!” Triển Vân lạnh lùng nói xong, ngựa chạy lên trước. Triểu tướng đó cũng xông lên, Thanh nguyệt đao thẳng đến đầu Triển Vân, thương một tiếng, đao kiếm va chạm, phát ra tiếng vang bén nhọn. Thanh Phong kiếm ong ong tác hưởng, lại một chút không tổn, mà trên Thanh Nguyệt đao lại xuất hiện mấy lỗ thủng rõ ràng. Triển Vân vẫn một khuôn mặt trầm tĩnh, tiểu tướng rõ ràng ăn cả kinh, kinh ngạc nhìn Thanh Nguyệt đao của mình, chớp mắt thoáng định thần, mà chính là trong chớp mắt này, Thanh Phong kiếm của Triển vân đã lọt vào buồng tim của hắn, máu tươi chảy ra, rơi xuống ngựa. Binh sĩ của Triển Vân thoáng cái sĩ khí mãnh liệt, hoan hô lên, chúng tướng sĩ Lưu Tô quan vừa thấy cảnh nầy, có người hô to: "Lên a…, xông lên a!” Tướng lĩnh một mực đắc thắng của Lưu Tô quan chết đi, có thể làm đúng là đều giết lên, binh sĩ bọn hắn đao thương bất nhập, còn sợ cái gì không được. Trong lúc nhất thời ngàn quân vạn mã, tiến đến, nhân mã Triển Vân lui về sau mấy mét, trong tay mang theo nhiều cung tên lửa, binh sĩ Lưu Tô quan vọt tới, oanh, trong lúc nhất thời ánh lửa nổi lên bốn phía, kêu thảm thanh không dứt bên tai, đám binh sĩ công kích phía trước, trên người bị lửa thiêu đốt, hoảng loạn mà thống khổ trốn tránh, không có phương hướng chạy trốn, muốn giảm nhẹ thống khổ, lại đem y phục trên người chiến hữu nhóm lửa, một truyền mười mười truyền trăm, trên người nhiều tướng sĩ Lưu Tô quan đều bị lựa bốc lấy. Nguyên lai chiến y của bọn họ là một loại chất liệt đặc biệt chế thành, cứng cỏi nhẹ nhàng, đao thương bất nhập, nhưng cực kỳ sợ lửa. Binh lính Lưu Tô quan loạn thành một đoàn, mất đi lực tác chiến chiến đấu, Triển Vân chỉ huy nhân mã của mình, từ hướng khác, hướng cửa thành công tới, Lưu Tô quan quân lính tan rã, tại quân đội Triển Vân tấn công xong, phá quan. Một khắc đại quân muốn vào quan, Tử Hàm đi tìm Vô Ngân, lại phát hiện Vô Ngân mất,trong doanh trướng hắn ở, trên mặt bàn sơ sài, chỉ để lại một tờ giấy, trên mặt viết rằng: ta đi, rất nhanh sẽ lại gặp. Tử Hàm hơi mất mát, lại không nghĩ nhiều hơn nữa, xoay người đi ra ngoài, chỉ cần nàng biết rõ còn gặp, cũng đủ. ——— ———— Triển Vân chiếm cứ Lưu Tô quan, hắn muốn ở chỗ nầy ngừng vài ngày, hắn phải đợi, chờ phản ứng Lưu Vân quốc, cũng tùy thời làm xong chuẩn bị chiến đấu. Tử Hàm do Giang Thanh Sơn an bài ở tại trong phủ Triển Vân, phủ viện rất lớn, Tử Hàm đều ở trong phòng mình, vài ngày không có gặp Triển Vân. giữa hai người, từ ngày đó bắt đầu, trở nên lạnh lùng, hắn không đến quan tâm nàng, hỏi han nàng, giống như nàng không tồn tại, cảm giác này khiến Tử Hàm lạnh quá lạnh quá. Tử Hàm ngồi ở trên mặt ghế đá trong sân, ôm xung quanh ở thân thể của mình, nghĩ muốn ấm áp một chút. Phía sau truyền tới một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng hy vọng là Triển Vân, nhưng là nàng biết rõ ràng không phải. “Tử Hàm, sao ngồi ở chỗ nầy ngẩn người? Không lạnh sao?” Một lời quan tâm từ phía sau truyền tới, Gi¬ang Thanh Sơn, Tử Hàm quay người, khẽ mĩm cười nói: "Ngươi đến làm cái gì, hôm nay không chuyện làm sao?” Mắt hoa đào của Gi¬ang Thanh Sơn lại bắt đầu bay loạn, ai oán nói:"Ngươi cái không lương tâm, coi như ta rất nhàm chán, ta cố ý đến xem ngươi.” Tử Hàm nhìn biểu tình buồn cười của Gi¬ang Thanh Sơn, lạnh lẽo trong lòng cũng ít đi hơn phân nửa, cười nói: "Dạ, là người bận rộn, cám ơn ngươi cố ý đến xem ta, không mang theo lễ vật gì đến sao?” “Đương nhiên có!” Gi¬ang Thanh Sơn, biến ma thuật từ phía sau lấy ra một bó hoa đến. Tử Hàm xem xét một nhúm hoa quế vàng nhạt, phát tán ra mùi thơm. “Tặng cho ngươi, thích không?” Mắt hoa đào của Gi¬ang Thanh Sơn loé loé, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thần sắc nịnh hót. Tử Hàm tiếp lấy hoa, ngửi một chút, trong nội tâm lại nhớ tới Huyền Dực tặng nàng một phòng hoa lan, thoáng qua một cái,sau Tử Hàm cười nhạt một tiếng nói: "Cám ơn, rất thích.” “Xem mặt ngươi tóc trắng đều đông lạnh rồi, đi cũng không mặc thêm xiêm y.” Gi¬ang Thanh Sơn đang nói đem áo choàng của mình cởi xuống, không khỏi bao lấy thân thể đơn mỏng của Tử Hàm, còn đĩnh đạc nói: "Này ấm áp chút ít a.” Tử Hàm cảm giác được ý tốt của Giang Thanh Sơn, lại không thể tiếp nhận, uyển chuyển nói: "Cám ơn, ta không lạnh, này vẫn trả lại cho ngươi đi.” “Tốt lắm, phủ đi, vài này nhìn ngươi như du hồn, Vương gia cũng rất giống biến càng âm trầm, giữa các ngươi có phải là xảy ra chuyện gì?” Tử Hàm bộ dạng phục tùng, Gi¬ang Thanh Sơn đều nhìn ra được nàng thương cảm, thật sự rõ ràng như thế sao, chính mình giống như mất đi mình, biến ngây ngốc ngu muội vô cùng. “Chúng ta không sao, ngươi nên quan tâm chung thân đại sự của mình a.” Tử Hàm không muốn nói tiếp việc này, đang muốn cởi áo choàng trả lại cho Giang Thanh Sơn, vô tình ngẩng đầu lại phát hiện, Triển Vân không biết khi nào đứng ở phía trước nàng, thì ra là phía sau Gi¬ang Thanh Sơn. Một đôi con ngươi thâm trầm mà buồn bã, bóng dáng tựa hồ gầy đi không ít, sao hắn đến, Tử Hàm tâm loạn, áo choàng trên tay, ngừng trệ ở đó, quên mất tất cả. |