Tẩm lâu nguyên bản tráng lệ đường hoàng cứ như vậy bụi bay khói tan, một nam nhân sống vốn tuấn mỹ như ngọc, chân thành thâm tình cũng tùy theo tan mất.

Ánh lửa tận trời, nóng rực mặt mỗi người, tay Tử Hàm chặt chẽ nắm cùng một chỗ, trong trí óc nhanh chóng loáng qua từng ly từng tý khi quen biết Huyền Dực.

......

Lòng Tử Hàm chưa từng mệt như vậy, hơi giật mình đi xuống nghỉ ngơi, về tới tẩm lâu chỗ ở của nàng, mà Triển Vân phải chịu trách nhiệm an bài giải quyết tốt hậu quả chiến tranh.

Tỷ như dán bố cáo ở trong thành, an ủi lòng dân, sửa chữa tường thành hư hao, phái binh đóng ở điểm mấu chốt, bổ sung quân đội, bổ nhiệm quan viên, sưu tầm bảo vật, cả một loạt chuyện tình, đều khiến hắn bận.

Tử Hàm nhìn phòng ở mình ở nhiều ngày, vẫn như trước, an tĩnh, lịch sự tao nhã, giống như hỏa chiến chưa từng xảy ra, vẫn tưởng Triển Vân là thô bạo tàn nhẫn, nhưng sau khi hắn công thành, không tàn sát hàng loạt dân trong thành, hắn là người mặt ác thiện tâm, Tử Hàm nhịn không được gia tăng thêm phần cho Triển Vân ở trong lòng.

Tất cả trong phòng như thường, chậu hoa lan nàng thích nhất lẳng lặng nở rộ, bình yên vô sự còn sống, bức hoa có nữ tử giống mình trên tường, cũng an tĩnh tồn tại.

Nhưng tất cả đều kết thúc, thành trì bị đánh hạ, Huyền Dực chết đi, tất cả đây, đều là kết cục thủ lĩnh hy vọng, thủ lĩnh của nàng, vì sao muốn giúp Triển Vân như vậy, hay kỳ thật thủ lĩnh là người của Triển Vân. Tử Hàm nghĩ lập tức lại phủ nhận ý nghĩ này, không, rất không có khả năng, lúc trước thủ lĩnh truyền đạt nhiệm vụ, tất cả đều là giết chết quan to trong triều... Sao có thể là người của Triển Vân?

Nhưng bây giờ lại giúp Triển Vân như vậy, là vì sao? Tử Hàm nhịn không được đem Triển Vân và thủ lĩnh liên hệ cùng một chỗ, chẳng lẽ Triển Vân chính là thủ lĩnh?

Sẽ không, nhất định sẽ không, Tử Hàm lại phủ định ý tưởng này một lần nữa, nếu Triển Vân là thủ lĩnh, tại sao phải phái một gián điệp ở bên cạnh?

Đầu óc Tử Hàm thật loạn, thật mâu thuẫn, Tử Hàm nghĩ không ra ở giữa rốt cuộc tiềm ẩn âm mưu gì, cũng không dám suy nghĩ, biết đến càng nhiều thì nguy hiểm càng nhiều.

Tử Hàm kinh ngạc ngồi ở trên ghế, nhìn chân dung trên tường, tâm tư trăm chuyển ngàn xoay, lại nghĩ, Huyền Dực vừa chết, nàng lại không rõ ràng mình và người trong bức hoạ có quan hệ gì.

Người biết chuyện... Đúng, người nhà Huyên Hoa không phải còn sao, Tử Hàm kích động đứng lên, nàng quyết định đi xem nhà cha mẹ Huyên Hoa.

Tử Hàm đi ra tướng quân phủ, mới phát hiện, tình hình bên ngoài so với trong phủ càng thê thảm lợi hại, nhóm chiến sĩ bận rộn thanh quét lấy chiến trường, dùng tay đẩy xe đẩy lấy từng đống thi thể đi vùi lấp.

Mùi hôi thối xộc vào mũi, Tử Hàm không khỏi tăng nhanh bước chân, nàng ghét mùi máu tươi, ghét màu đỏ, cho nên nàng giết người không thấy máu.

Từ con đường trong ký ức Tử Hàm rất nhanh tìm được Huyên Quốc An phủ lần trước đã đến qua với Huyền Dực, cửa hơi cảm giác hỗn độn tiêu điều, vết máu loang lổ vấy ở trên mặt tảng đá, trong phủ cửa lớn mở rộng, lá rách đầy đất.

Tử Hàm nhíu mày, đi vào, trong viện rất an tĩnh, ngay cả một hạ nhân đều không có, đẩy ra cửa chính, Tử Hàm hô lớn: "Có người không?”

Bốn phía rất yên lặng, không người trả lời câu hỏi của nàng, Tử Hàm nhìn bốn bề chung quanh, phòng trong cũng không có người, Tử Hàm lui ra ngoài, phòng tây sương phòng đông sương cũng không người.

Giống như chỉ là mộng, mộng tỉnh cái gì cũng không có, người chỗ này cũng là thế này, lần trước còn cùng nhau dùng bữa, giờ phút này lại người không phòng trống.

Cha mẹ hiền lành, đệ đệ văn nhã, em dâu ôn nhu còn có đứa nhỏ khả ái, lập tức cũng không thấy.

Bước chân Tử Hàm có chút lộn xộn không lực, nhìn sân trống trơn, mọi người nơi nào rồi, trong sân thực yên tĩnh, không có vết tích từng chiến đấu hay chém giết, cũng không có thi thể, vậy mọi người bởi vì chiến sự mà chạy trốn sao?

Này nhìn như yên tĩnh lại có vô hạn quỷ dị, bọn họ yêu Huyên Hoa như vậy, sao có thể bỏ lại Huyên Hoa không nói một tiếng đã đào tẩu?

Tử Hàm chậm rãi thối lui ra khỏi sân, xoay người rời đi, lại đi ở trên đường tràn đầy máu tanh, trầm tư đầy bụng.

“Đồng Tử Hàm.”

Đang nghi hoặc đầy lòng, Tử Hàm như đi vào cõi thần tiên, bị một tiếng hét to kinh sợ hoàn hồn, vội ngẩng đầu đến, thấy được Triển Vân lông mày xếch mắt giận, đứng ở không xa chỗ nàng.

“Vương gia.” Nàng cúi đầu hô một tiếng.

Triển Vân muốn tức giận, lại nhìn đến sắc mặt Tử Hàm không đúng, mạnh mẽ đè khí giận xuống, lạnh lùng nói: "Bên ngoài không an toàn, ngươi không biết sao, còn chạy loạn.”

Trong khẩu khí trách hỏi là tràn đầy lo lắng, Tử Hàm đã quen thái độ như vậy của Triển Vân, cũng có thể nhận ra một ít tiếng hét to là tức giận, loại hét to kia cũng là quan tâm và lo lắng, lập tức khẽ mĩm cười nói: "Xin thứ lỗi, khiến người lo lắng.”

Cái mũi Triển Vân hướng lên trời, hừ một tiếng, liền kéo tay Tử Hàm, “Trở về đi, có việc muốn hỏi ngươi.”

“Nga!” Tử Hàm ấp úng nhìn Triển Vân, bóp chặt tay hắn đi theo bước chân không vội không chậm của hắn về phía tướng quân phủ.

——— —————————

Bức hoạ trên tường bị Triển Vân tháo xuống, trải lên trên bàn, người trong bức hoạ càng nhìn rõ ràng hơn.

“Chỗ này vì sao có bức hoạ của ngươi, hơn nữa thời gian đề chữ trên bức hoạ lại là mười mấy năm trước.”

Tử Hàm hơi hơi thở dài, tay nâng mặt nhìn Triển Vân, cũng rất buồn bực nói: "Ta cũng rất muốn biết.”

“Nói cho ta biết rốt cuộc sao lại thế này?”

Tử Hàm thả thả tay, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm.”

Triển Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy nói cái ngươi biết.”

Tử Hàm trung thực trả lời: "Ta bị Huyền Dực bắt đến, nhìn đến bức tranh giống ta cũng rất giật mình, càng giật mình là Huyền Dực nói ta là thê tử của hắn, hơn nữa chia cách mười năm, buồn cười a, ta bây giờ mới mười mấy tuổi, mười năm trước nếu ta chính là vợ hắn, khi đó ta mới mấy tuổi.”

Trong mắt Triển Vân có chút cao hứng hiện lên, ngồi ở bên cạnh Tử Hàm, nhìn bức hoạ, “Có nghĩ qua, nàng có lẽ là người thân của ngươi.”

Tử Hàm lắc đầu nói: "Sẽ không.”

Người thân, nàng thậm chí hoài nghi qua mình là nữ nhi của Huyên Hoa, bất quá ngày đó khi nói chuyện với mẫu thân Huyên Hoa, cũng hỏi qua mẫu thân Huyên Hoa, Huyên Hoa có từng sinh đẻ không, đáp án dĩ nhiên là không có, nàng mới bỏ qua ý nghĩ buồn cười này, có lẽ chính là bộ dạng hai người trùng hợp giống nhau.

“Lời hắn nói là có ý gì, ngươi phản bội hắn cái gì?” Con ngươi đen của Triển Vân thâm trầm, cao thâm khó đoán nói không nên lời.

Tử Hàm nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta làm sao biết, có lẽ hắn nói không là ta, mà là nữ nhân trong họa. Ta nghĩ tinh thần của hắn có chút rối loạn, dù sao lúc đó vì sao bọn họ chia cách vẫn là nghi hoặc.”

Triển Vân đột nhiên đem nàng ôm ở trong lòng, nhìn mắt của nàng, trầm thấp nói: "Quên hắn, mặc kệ hắn làm qua cái gì, quên mất giết chóc và máu tanh chỗ này, tất cả đều trôi qua!”

Cự ly tới sát thế này, ánh mắt Tử Hàm dừng ở trên môi mỏng khêu gợi của Triển Vân, đôi môi này, ở trong đêm tối kia, từng nhiệt liệt hôn nàng, khiến nàng động đậy không thôi.

Triển Vân chậm rãi tới sát mặt Tử Hàm, cánh môi lại nhẹ nhàng hạ xuống, chà qua cánh môi Tử Hàm, khàn khàn nói: "Có phải đang hoài niệm nụ hôn của ta hay không?”

Tử Hàm bị nhìn thấu tâm sự, mặt trong nháy mắt đỏ lên, chống đẩy ôm chặt của Triển Vân, cà lăm nói: "Mới... Không có, nào có.”

Triển Vân ôm chặt hơn, mi mắt chớp động ánh sáng khác thường, cảm tính mà ôn nhu nói: "Không bằng chúng ta ôn lại cảm giác kia một chút, ta thích cảm giác ngươi hôn lại ta, rất thơm ngọt, cũng rất tuyệt vời.”

Tử Hàm mặt đỏ tim đập cự tuyệt, “Không cần...!”

Nam nhân này, vừa trải qua một trận đại chiến sinh tử, vẫn còn có tâm tư ôn tình, Tử Hàm lập tức muốn cự tuyệt ôm chặt, môi Triển Vân lại cường thế đè lại, ngăn lại môi đỏ của nàng..., hắn tựa hồ càng lúc càng vui vẻ cảm giác mơn trớn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play