Huyền Dực phi thân về phía Tử Hàm, Tử Hàm thầm kêu chỉ sợ lại là ám chiêu của Huyền Dực, nếu Triển Vân cứu nàng, nhất định sẽ bị thua, giữa lúc điện quang hoả thạch (nguy cấp), Tử Hàm nhảy về phía Huyền Dực.

Kiếm của Huyền Dực đột nhiên thu lại, một cái bay vòng xinh đẹp, thân mình tránh lui ngoài mấy trượng, sắc mặt càng thêm âm tàn cùng nóng giận.

Quả nhiên hắn chỉ là hư chiêu (chiêu thức giả), mục đích kỳ thật không phải Tử Hàm, chỉ là đang dụ Triển Vân bị lừa, lộ ra sơ hở.

Triển Vân cũng nhìn ra được Huyền Dực không thật sự sẽ sát thương Tử Hàm, lập tức giương kiếm dài lên, xoẹt một tiếng đâm về phía Huyền Dực ngoài mấy trượng.

Chiêu kiếm rất nhanh và ác liệt, Huyền Dực điểm nhẹ dưới chân, liên tục lui về sau mấy bước, lúc này mới có khe hở tiếp nhận thế công của Triển Vân.

Hai kiếm va chạm, phát ra thanh âm chập cheng, Triển Vân một chiêu thẳng tới mây xanh, mũi kiếm đâm thẳng xuống ngực Huyền Dực, Huyền Dực dựng thẳng kiếm, dùng thân kiếm cản được mũi kiếm của Triển Vân, thân thể lại bị kiếm khí của Triển Vân đánh sâu vào liên tục né tránh về phía sau, đột nhiên dưới chân dẫm lên khoảng đất gồ gề, vừa dùng lực, nhẹ lóe lên, phi thân lên cao, rơi vào trên nóc 

Triển Vân cũng đuổi theo lên, kiếm của Huyền Dực giống như linh xà đâm về phía Triển Vân, một kiếm vừa ra, chiêu kiếm lặp đi lặp lại, Triển Vân bị ép lui về sau mấy bước, tránh thế công của Huyền Dực.

Trên nóc nhà hai người đánh khó phân thắng bại, chiêu chiêu tàn nhẫn, Tử Hàm nhìn xem hết hồn, sắp hô hấp không nổi

Hai người đại chiến lại bay khỏi nóc nhà, ở bên trong tiếng leng keng giữa kiếm và kiếm, bóng dáng hai người lại từ nóc nhà hạ xuống.

Trong lúc nhất thời cũng khó phân thắng thua, ngay tại lúc này, Huyền Dực đột nhiên hô lớn: "Mang theo phu nhân trở về.”

“Dạ!” Hai nam nhân trên mặt đất đến bắt lấy Tử Hàm.

Triển Vân phân tâm rồi, hắn nói chính mình đừng phân tâm, nhưng nhịn không được, Tử Hàm thế nào lại là phu nhân, ngay tại lúc hắn phân tâm, Huyền Dực tìm được sơ hở, mũi kiếm đâm vào bả vai Triển Vân, Triển Vân đau xót, khi muốn công kích, Huyền Dực giơ chân, mau mà chuẩn đá vào ngực Triển Vân, thân thể cao lớn của Triển Vân giống con diều đứt dây, lập tức bay ra ngoài mấy trượng, nổ lớn rơi xuống đất, miệng phun máu tươi

Tử Hàm ngay cả khí lực kinh hô đều không có rồi, chỉ là trừng lớn hai mắt, sợ hãi nhìn Triển Vân.

Mấy người đại hán cường tráng thân mang võ nghệ đi lên trước, bắt Triển Vân lại, trói chặt. Tử Hàm lại nhìn thấy âm ngoan của Huyền Dực một lần nữa, nàng tức giận giống như con sư tử nhỏ vừa tức giận, hướng về phía Huyền Dực giận dữ hét: ”Huyền Dực, ngươi vô sỉ.... Thả hắn, thả hắn.”

Con ngươi âm chí của Huyền Dực nhìn Tử Hàm một cái, người cũng đi lại đây, tay nắm lấy cánh tay của Tử Hàm, hai nam nhân đang bắt giữ Tử Hàm cũng lui ra phía sau, “Ta vô sỉ? Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại lừa dối) ngươi hiểu không?” Huyền dực âm tàn nói xong, lại hô: "Đem hắn giải vào đại lao!”

“Dạ!” Sau một tiếng hô, Triển Vân bị bắt đi xuống.

“Không, Vương gia, Vương gia...” Tử Hàm đau lòng kêu, nước mắt nhịn không được chạy lên hốc mắt.

Triển Vân theo những người cầm đuốc biến mất ở trước mắt Tử Hàm, không có ánh sáng cây đuốc, trong sân lại là một mảnh tối tăm, Tử Hàm đối diện Huyền Dực lại đá lại đánh, tiếng mắng không dứt, vẫn là bị Huyền Dực xô đẩy trở về phòng, ngã ở trên giường.

Trong phòng sáng ngời, Huyền Dực đốt nến, ánh nến lờ mờ chiếu sáng mặt hai người, đồng dạng tức tối cùng lo lắng.

Huyền Dực đến cạnh Tử Hàm, bình phục cơn giận của mình, dùng một ít thanh âm ôn nhu lên tiếng nói: "Tử Hàm, ngươi là thê tử của ta, biết không, đối nam nhân khác, ngươi tốt nhất lảng tránh.”

Tử Hàm trừng trừng Huyền Dực, bén nhọn nói: "Ta! Không phải thê tử của ngươi, mà ngươi là nam nhân thối nát nhất ta từng gặp, đê tiện vô sỉ, chỉ biết sử dụng chiêu số hạ lưu này, ngươi không xứng làm một tướng quân.”

Tay Huyền Dực bóp cổ Tử Hàm, nhưng không có dùng sức, âm hiểm thoáng qua trong nháy mắt, thật sâu hô hấp, “Biết không Tử Hàm, mỗi khi thấy dáng vẻ bảo vệ nam nhân kia của ngươi, ta thật sự hận không thể cắt đứt cổ của ngươi, ngươi yêu hắn? Yêu hắn sao?”

Tử Hàm nhìn gương mặt như ngọc của Huyền Dực, sao giờ phút này nhìn lại xấu xí như vậy, “Ta yêu hắn hay không không có liên quan ngươi, ngươi đi ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi, lời thề gì, tất cả đều là nói dối.”

“Ngươi đang ám chỉ bảo ta đi chết sao, ta chọc ngươi tức giận nữa sao?” Huyền Dực buông tay ôm cổ Tử Hàm, thống khổ và khàn khàn nói: "Là ngươi đang chọc ta tức giận, thấy ngươi bảo vệ nam nhân kia như vậy, ta đố kỵ, ta tức tối, ngươi có biết hay không!” Huyền Dực thống khổ nói, đột nhiên lại kích động nói: "Ta sợ hãi, sợ hãi ngươi đột nhiên rời khỏi ta nữa, vậy cũng có lỗi sao? Vì ta bắt nam nhân kia, ngươi đối với ta như vậy?”

Tử Hàm trấn tĩnh cảm xúc của mình, thân hình cứng ngắc cũng mềm mại xuống, vô lực nói: "Huyền Dực, nếu ngươi thật sự để ý ta, thả hắn.”

Huyền Dực ngẩng đầu lên, ánh mắt trong lúc vô ý đã rơi vào trên cổ Tử Hàm, “Đây là cái gì?” Tay Huyền Dực nhịn không được sờ vào dấu hôn trên cổ Tử Hàm, khí giận trong mắt sắp bộc phát.

Tử Hàm cũng ý thức đến trên cổ mình có dấu hôn của Triển Vân, nhớ lại lúc Triển Vân cắn mình, má có chút nóng bỏng.

“Ngươi để nam nhân kia chạm vào ngươi?” Huyền Dực nhìn sắp toát ra lửa, lửa ghen tỵ thiêu đốt.

“Huyền Dực, ngươi tĩnh táo chút, chúng ta cái gì đều không có xảy ra, không phải cái dạng như ngươi nghĩ.” Tử Hàm không muốn Huyền Dực hiểu lầm, bởi vì sợ hãi, Huyền Dực nổi điên sẽ đi sát hại Triển Vân, nàng để ý sống chết của Triển Vân như vậy, là vì nhiệm vụ hay lòng riêng?

“Trừ bỏ ta ai cũng không thể chạm vào ngươi!” Huyền Dực rống giận một tiếng, môi cũng đã rơi vào trên cổ Tử Hàm, dùng sức cắn, dường như muốn dùng môi của hắn rửa sạch dấu hôn kia.

Tử Hàm đẩy Huyền Dực, “Huyền Dực, đau quá, rời khỏi ta!” Nụ hôn của Huyền Dực mang khí giận cùng trừng phạt, cắn da thịt nàng đau nhức.

Huyền Dực ngừng hôn, nhìn vết tích mình ấn xuống ở trên cổ Tử Hàm một lần nữa, sắc mặt mới tốt lên chút, không còn lo lắng như trước, con ngươi không hề hung ác, mà là thâm tình nhìn Tử Hàm, “Tử Hàm, không cần rời khỏi ta, được không?”

Tử Hàm trái lương tâm nói: "Được, ta không rời đi, nhưng ngươi thả hắn được không?”

“Vì sao!” Trên khuôn mặt Huyền Dực thịnh nộ:“Vì sao, ngươi bảo vệ hắn như vậy, hắn thật sự quan trọng vậy?”

“Huyền Dực, hắn là chủ tử của ta, đối với ta không tệ, ta không muốn hắn chết.”

“Ngươi tưởng ta sẽ tin sao, chỉ cần hắn chết, ngươi mới có thể an tâm ở bên cạnh ta.” Trong con ngươi Huyền Dực tràn đầy sát ý, Tử Hàm kinh hãi một trận

“Tốt, ngươi đi giết hắn, vậy ta cũng sẽ chết.” Tử Hàm mặt lạnh lùng nói.

“Ngươi...!” Huyền Dực tức không nói ra lời, cuối cùng vung tay, đứng lên, trừng trừng Tử Hàm, “Được, ta đáp ứng ngươi thả hắn.”

“Thật sự sao?” Ánh mắt Tử Hàm lộ ra vui mừng, lại không dám rõ ràng quá mức.

“Chỉ là ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play