Võ công của hắn cao cường, thân phận của hắn thần bí, lòng dạ hắn cực sâu, hắn cũng có một loại sức quyến rũ hấp dẫn người, đây là đánh giá của Tử Hàm với người gọi Địch công tử.
Tử Hàm cúi đầu, cứ thế mà đi, bởi vì trong lòng nghi hoặc Địch công tử kia, mà quên mất nóng bức, cái trán chảy ra mồ hôi lấm tấm cũng không biết, thẳng đến nhìn thấy Triển Vân đi tới trước mặt, mới thu hồi tâm tư.
"Đi nơi nào?"
"Ah, ta tùy tiện đi một chút mà thôi." Tử Hàm dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn Triển Vân.
Triển vân nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Tử Hàm, vươn tay gõ một cái trên đầu Tử Hàm, "Trời rất nóng chạy loạn làm gì, là ai nói sẽ không rời doanh trướng!"
"Trong doanh trướng thực oi bức, nô tỳ muốn tìm một chỗ mát mẻ." Tử Hàm nhíu mày xoa xoa cái trán bị gõ có chút đau, dùng đôi mắt ủy khuất nhìn Triển Vân.
Nàng cũng không dám nói đã gặp Địch công tử tao nhã, lần trước chỉ nhìn nhiều một chút, bị Triển Vân trông thấy, Triển Vân liền phát cáu, nếu biết nàng gặp vị công tử kia, còn hàn huyên một chút, không biết lại sẽ có dông tố gì xuất hiện.
Triển Vân nâng ống tay áo lên, vươn tay, tự nhiên lau mồ hôi trên trán Tử Hàm, động tác nhẹ nhàng, một khuôn mặt trấn định, giống như động tác này đã luyện tập trăm ngàn lần.
Hai mắt Tử Hàm ngây ngốc nhìn Triển Vân, thân mình cứng ngắc đứng ở nơi đó, tùy ý Triển Vân ôn nhu với nàng lần nữa, giúp nàng lau đi mồ hôi, khiến tâm thần nàng không yên, giật mình hoàn hồn, mới liên tục lui về sau mấy bước.
Tử Hàm âm thầm cầu xin, ai, vương gia, không cần luôn đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy, sẽ khiến ta luống cuồng, đầu sẽ bãi công ngắn ngủi.
Triển Vân tựa hồ đối việc Tử Hàm tránh lui rất là bất mãn, hai mắt nhíu lại, thân hình cường tráng tới gần phía trước hai bước, cánh tay dài duỗi ra ngăn ở thắt lưng Tử Hàm.
Hai bàn tay thật có lực, cánh tay thật cường tráng,lộ ra bá đạo cùng cường đại của hắn, vùng vẫy của Tử Hàm đối với Triển Vân mà nói là bé nhỏ không đáng kể.
Cho nên Tử Hàm ngoan ngoãn, yên tĩnh để Triển Vân ôm, không phí lực vô ích, chỉ là nhìn bốn phía một cái, cúi đầu bộ dáng ai oán nói: "Vương gia không nên chọc người chú ý như thế chứ?"
Triển Vân cúi đầu, con ngươi đen nhìn cái cổ trắng hơi hơi có mồ hôi của Tử Hàm, cong môi, cười nhưng không cười, mặc kệ Tử Hàm oán giận, dẫn Tử Hàm đi về phía trước mặt.
Tử Hàm ngẩng đầu khó hiểu nhìn gương mặt tuấn tú của Triển Vân, hoang mang rối loạn quýnh lên hỏi: "Vương gia dẫn nô tỳ đi nơi nào?"
Cánh tay ôm càng chặt, tốc độ đi cũng nhanh hơn, mặt cũng càng phát ra đắc ý, Tử Hàm dần dần bình tĩnh lại, tùy ý nam nhân bá đạo này, mang nàng đến địa phương không biết tên.
Mùa hè nóng bức, trong ngực Triển Vân lại càng nóng!
Nóng rực da thịt của Tử Hàm, cũng nóng rực linh hồn của nàng!
......
Chỗ này đẹp quá!
Triển Vân mang Tử Hàm đến một nơi như tiên cảnh, không thể tưởng được mặt sau núi sẽ có cảnh sắc như vậy, đẹp nhất là hồ nước bên cạnh vách núi bên kia, bốn phía dài khắp thực vật quý hiếm, lá màu đỏ cùng lá màu xanh phối hợp, đẹp không sao tả xiết.
Hồ nước trong suốt thấy đáy, không chứa một chút vật bẩn, có thể rõ ràng nhìn đến bèo màu lục bích (xanh ngắt) ở đáy hồ.
Thật sự rất muốn nhảy vào để mình cùng hồ này hoà thành một thể, nhưng lại sợ mình phá hoại cảnh đẹp này.
Tử Hàm tham lam nhìn phong cảnh xinh đẹp này, hoàn toàn say mê ở trong đó, trên khuôn mặt lộ ra tươi cười chưa từng có, một loại tươi cười rất đẹp thực thỏa mãn.
Thật là rất đẹp, rất đẹp.
Cảnh sắc xinh đẹp, người càng đẹp hơn!
Ánh mắt Triển Vân dời khỏi khuôn mặt của Tử Hàm, nhẹ giọng nói: "Đi xuống đi!"
Đi xuống! Lúc này Tử Hàm mới từ trong cảnh đẹp thanh tỉnh lại, con ngươi xinh đẹp không dám tin nhìn Triển Vân, ấp a ấp úng nói: "Xuống... Đi xuống?"
"Thế nào, một mình rất cô đơn sao, muốn ta cùng ngươi đi xuống tắm hay không?" Ánh mắt Triển Vân lộ ra một chút thần sắc tà ác.
Mặt Tử Hàm nóng lên một trận, hắn là mang nàng đến tắm rửa sao? Ở dưới bầu trời này, rõ như ban ngày, nàng làm sao có thể, Tử Hàm liên tục lắc đầu, "Không.... Không cần!"
Triển Vân đứng ở bên cạnh Tử Hàm, cúi đầu, trầm thấp ở bên tai Tử Hàm nói: "Thật sự không cần?"
"Không cần!" Tử Hàm thực kiên quyết nói.
"Thật sự là một nữ nhân phiền phức ", Triển Vân nói xong, bàn tay dùng sức, nắm ở eo Tử Hàm nâng lên.
"A..... Vương gia, ngài muốn làm cái gì, bỏ nô tỳ xuống." Tử Hàm bị Triển Vân nâng lên, hoảng sợ tay múa chân vung.
Hai cánh tay của Triển Vân dùng một chút lực, chỉ nghe bùm một tiếng, trên mặt hồ liền nổi lên một trận bọt nước, Triển Vân mang Tử Hàm ném vào trong hồ.
Trên khuôn mặt là một chút tươi cười xem kịch, mà Tử Hàm thì mãnh liệt ực một ngụm nước, thật vất vả mới từ trong nước ló đầu ra, hô hấp thật lớn, hít thở không khí trong sạch.
Hai mắt tức tối nhìn Triển Vân, chỉ thấy Triển Vân trên bờ hồ mang vẻ mặt đùa dai, ánh mắt kia mang tà ác chưa từng có, nhìn nàng trong nước.
Tử Hàm cắn răng, nghĩ thầm, nếu đứng bên hồ không phải là Vương gia, nếu nàng có thể, nàng nhất định giết hắn rồi.
Không! Giết tên nam nhân thúi đáng chết này rất tiện nghi cho hắn, nên lấy hết y phục diễu phố mới giải hận.
Triển Vân bộ dáng nhàn nhã, hai tay chắp sau lưng, mắt không chút nào kiêng kị nhìn chằm chằm trước ngực ướt đẫm của Tử Hàm, cất cao giọng nói: "Nha đầu thúi, nhìn cái gì vậy, còn không mau tắm đi, bổn vương là hảo tâm, sợ mùi hôi trên người ngươi xông chết binh lính trong quân trại, mất đi sức chiến đấu, đừng tưởng rằng bổn vương nhàn rỗi không có việc gì làm."
"Không cần!" Tử Hàm rống giận, nhanh chóng làm cái gì? Thời điểm rống giận, Tử Hàm cũng chú ý tới tầm mắt Triển Vân, nàng không khỏi đem tầm mắt của mình dời xuống, thế này mới thấy, quần áo ướt đẫm, đã không thể che đậy cảnh xuân trước ngực mình.
Hai vú đẫy đà kia ở dưới quần áo như ẩn như hiện, mặc quần áo, còn không bằng không mặc, Tử Hàm kinh hô một tiếng, hai tay vòng ở thân thể của chính mình, xoay người sang chỗ khác.
"Ngươi còn không mau tắm rửa, nếu không động thủ, bổn vương đi xuống giúp ngươi!"
Tử Hàm nghe được giọng nói Triển Vân cũng nghe thấy thanh âm hắn xuống dưới nước, "Không cần!" Tử Hàm thất kinh hô, sợ Triển Vân xuống dưới giúp nàng cởi áo, người nam nhân này nói được thì làm được, hơn nữa vì mục đích sẽ không từ thủ đoạn.
Môi Triển Vân lại giương lên nụ cười khó nhịn hiếm có, một chân bước vào trong nước, tà khí nói: "Bổn vương rất thích toan tính cống hiến sức lực!"
"Không cần...... Nô tỳ tự mình, tự mình!" Tử Hàm nghe âm thanh của Triển Vân tới gần, bất đắc dĩ kêu to.
"Tốt lắm!"
"Vương gia không được nhìn lén, xoay người sang chỗ khác." Tử Hàm bắt đầu nói điều kiện cùng Triển Vân.
"Xì, bổn vương cũng không phải chưa thấy qua." Triển Vân đối với lời nói của Tử Hàm, từ chối cho ý kiến.
Tử Hàm ảo não đã chẳng quan tâm thân phận Triển Vân, liều lĩnh hô lớn: "Vương gia.... Ngài thật đáng giận, luôn chọc ghẹo nô tỳ, từ hôm nay trở đi nô tỳ sẽ chán ghét người, một mình Vương gia ở nơi này chậm rãi tiêu khiển, nô tỳ đi trở về."
Tử Hàm thở phì phì hướng bên hồ đi đến, khuôn mặt nhỏ nhắn phùng lên tức giận.
Chán ghét hắn? Nàng dám!
Hai hàng lông mày của Triển Vân nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Nha đầu thúi không biết sống chết, dám bất kính đối với bổn vương, hôm nay bổn vương phải hảo hảo giáo huấn ngươi, cho ngươi biết cái gì là đúng mực."
Triển Vân nói xong cũng hướng Tử Hàm đi đến, Tử Hàm nhìn Triển Vân tới gần trong lòng nhanh chóng nghĩ, Triển Vân muốn làm gì, muốn làm gì.
Miệng Tử Hàm vểnh lên, mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt kinh hoảng cùng ủy khuất, nghẹn ngào nói: "Vương gia không cần, không cần, không cần khi dễ nô tỳ!"
Thân thể Triển Vân đứng ở trước mặt Tử Hàm, nhìn Tử Hàm, nước mắt hạt châu kia, từ hai má trắng noãn rơi xuống, bộ dạng lê hoa mang vũ đầy nước mắt, khiến cho lòng người sinh tha thứ.
"Tốt lắm, đừng khóc, ngươi tắm rửa đi, bổn vương không nhìn là được, nơi này ít có người tới, ngươi tắm rửa sạch sẽ, ta đi giúp ngươi lấy quần áo sạch." Giọng nói của Triển Vân không khỏi hạ xuống, xem ra lạnh lùng nhưng mặt cũng nhu hòa xuống, nước mắt của Tử Hàm, hình như là vũ khí hữu lực nhất để đối phó Triển Vân.
Hai mắt đẫm lệ của Tử Hàm đột nhiên chớp chớp nhìn Triển Vân, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nức nở hỏi: "Vương gia nói là thật sao?"
Triển Vân nhéo cầm Tử Hàm một chút, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là thật sự, bổn vương nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tử Hàm nghe thế này mới ngừng khóc.
Ngón tay Triển Vân vuốt hai má Tử Hàm một cái, nhíu mày, ôn nhu nói: "Đừng khóc, cười một cái."
Tử Hàm nghe được lời nói của Triển Vân..., sửng sốt một chút, đây rõ ràng là một tên háo sắc đùa giỡn phụ nữ nha, nhưng hắn nói ra làm sao lại khiến cho người ta mặt đỏ tim đập như vậy.
Tử Hàm không biết nên giận hay nên cười, cứ ủy khuất cúi đầu, không cho Triển Vân thấy nàng ngượng ngùng.
Có ai bị đùa giỡn lại xấu hổ, đây cũng quá mất mặt, trong lòng Tử Hàm âm thầm khinh bỉ chính mình mặt lại không thay đổi.
"Tốt lắm tốt lắm, không cười coi như xong, nhưng ngươi đừng khóc nữa, ta đi." Triển Vân nói xong, thi triển khinh công phi thân rời đi.
Tử Hàm thấy Triển Vân rời đi, thế này mới thật sâu thở hắt ra, điểm này cũng không giống nàng, cảm xúc đã bị Triển Vân làm bùng nổ, trong chốc lát tim đập khẩn trương, thật không hiểu bình tĩnh của mình đi đâu vậy.
Cảm giác trong hồ nước thật sự rất tốt, nếu không phải Triển Vân quấy rối, nàng thật sự rất muốn cẩn thận tắm một lúc.
Ánh mắt Tử Hàm đánh giá chung quanh, sau khi do dự một phen, vẫn là bỏ đi quần áo ướt sũng kia, hiện ra một thân thể không tỳ vết trong hồ nước.
Nàng không lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, tai nàng rất thính, trừ phi thất thần, bằng không người đang cách đó vài mét nàng đều có thể nghe được âm thanh, nhưng Tử Hàm làm sao cũng không ngờ được, sẽ có một đôi mắt đen láy, tránh ở trong bụi cỏ rậm rạp, không hề tiếng động tồn tại... Bởi vì có cái gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên (Ngoài người có người, ngoài trời có trời... Nôm na là người giỏi còn người giỏi hơn)!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT